Nhân Gian Băng Khí

Chương 397: Thiên Lang phong thượng đích lão quái vật (trung) Phần II

Đi đến phòng bên cạnh, Tiểu Liêu đã bày chén bát ra, đang đợi Thạch Đại Lực ngồi vào bàn.

Nhìn thấy chỉ có một người quay lại. Tiểu Liêu hỏi: "Sư phụ, hắn không ăn sao?"

Thạch Đại Lực hướng ra phía ngoài lắc đầu, không chút tức giận nói: "Còn đang làm, chờ hắn một lát đi. Ai, thanh niên đúng là thiếu kiên nhẫn, ngươi đừng có cười, ngươi với hắn cũng giống nhau thôi, trong lớp trẻ chỉ có sư huynh ngươi là tương đối trầm ổn, ngươi nếu có được một nửa tính cách như sư huynh ngươi thì ta cũng đỡ phải lo lắng a."

Tiểu Liêu dẫu miệng lên, nhưng không dám phản bác, chỉ biết đáp lời: "Dạ vâng, sư phụ."

Thạch Đại Lực thở dài, vỗ vỗ ghế nói: "Ngồi đi, chờ hắn đến rồi ăn cơm."

Chỉ là thấy trò hai người lẳng lặng ngồi bên bàn, chờ gần hai mươi phút mà chẳng thấy Mười Một đi ra, Thạch Đại Lực cuối cùng không nhịn nổi nữa nói: "Tiểu Liêu, ngươi thúc hắn đi."

Tiểu Liêu sớm đã đói lắm rồi, chỉ là sợ sư phó nên không dám loạn động, nghe vậy thì vội vàng chạy nhanh đi.

Chỉ là khi Tiểu Liêu vừa bước ra ngoài thì lập tức quay vào, Thạch Đại Lực lộ vẻ khó chịu nói: "Ngươi trở về làm gì?"

Tiểu Liêu chỉ ra bên ngoài nói: "Sư phụ, hắn đến rồi."

Đang khi nói chuyện thì Mười Một đã bước vào, đặt hai khối thạch bản lên bàn nói: "Ta khắc xong rồi."

Thạch Đại Lực không có để tâm lắm, chỉ lày tùy ý cầm lấy quan sát. Trên thạch bản là hai nửa thân kiếm. Thân kiếm giống như khúc xương rồng, nếu tính cả chuôi kiếm thì cũng chỉ dài hơn mươi centimet. Kiếm hơi cong, nhìn giống như răng nanh độc xà. Vừa nhìn vào liền nhận thấy là chuyên dùng để chặt chém, trên bề mặt hoàn toàn bằng phẳng, không hề có chút hoa văn trang trí gì.

Cái này cũng không có gì kỳ quái… Điều khiến cho Thạch Đại Lực kinh ngạc hơn cả là hai nửa của mô hình được điêu khắc cực kỳ tinh tế. Hắn để hai khối lại một chỗ so sánh một hồi.thì phát hiện hai bên tả hữu đều rất tương xứng, cơ hồ không tìm ra chút nào để chê trách. Về trình độ điêu khắc đã vượt qua một người thuộc cấp bậc đại tông sư như hắn.

Thạch Đại Lực ngẩng đầu lên, trong mắt có chút kinh ngạc nhìn Mười Một hỏi: "Cái này là ngươi vừa mới khắc?"

"Ừm." Mười Một kéo ghế ra, rất tự nhiên, ngồi xuống.

"Ngươi trước kia từng học qua điêu khắc?"

"Không."

"Không?" Thạch Đại Lực ầm hai khối một cụ quan sát, thỉnh thoảng lại nhìn Mười Một, thật lâu sau mới đoán rằng, chẳng lẽ người này là thiên tài điêu khắc trong truyền thuyết?

Kỳ thật Thạch Đại Lực cũng không biết, Mười Một đối vớ khả năng khống chế lực độ của bản thân cực kỳ chính xác, hơn nữa tính toán rất giỏi. Một viên đạn vừa bắn ra hắn đã có thể tính toán chính xác vị trí, khoảng cách thì việc tính toán điêu khắc thân kiếm cũng không tính là gì. Mấy cái này cũng đều là do từ nhỏ hắn đã được tạo gien, khiến cho năng lực thiên phú cùng khả năng tư duy của hắn đã vượt xa thường nhân. Gien trong người Mười Một không chỉ mang đến cho hắn tố chất thân thể tốt mà còn làm cho đại não của hắn cường hóa với mức độ tương ứng.

Nhìn một lúc lâu, Thạch Đại Lực phát hiện mình thật sự đã già rồi. Kém hơn một người trẻ tuổi chưa từng học điêu khắc. Tùy tùy tiện tiện dùng nửa giờ liền có thể điêu khắc ra một thứ mà hắn phải mất hơn mười năm rèn luyện a.

Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Sóng trước chết trên bãi cát rồi, thì lại có người mới xuất hiện, người già rồi cũng chỉ có thể dừng lại đứng một bên mà quan sát thôi a.

Ngoại trừ thân đao hoàn toàn bằng phẳng, về phương diện điêu khắc thủ công làm cho hắn thập phần hài lòng. Quan sát hồi lâu hăn mới thở dài nói: "Quả thật cũng được, nếu ngươi chịu bỏ ít thời gian ở phương diện này thì thành tựu tương lai không ai có thể bì kịp."

"Ồ." Mười Một lên tiếng hỏi: "Nguyên liệu phối chế sao rồi?"

"Ách…còn chưa có, ta không ngờ rằng ngươi điêu khắc lại nhanh như vậy. Cơm nước xong ta phải đi…thôi vậy. Ta không ăn, ta lập tứ giúp ngươi phối chế nguyên liệu." Nói xong Thạch Đại Lực đứng lên, vội vàng đi ra ngoài. Cũng khó trách hắn lại sao nóng vội như thế. Một đại sư rèn kiếm thì có hai điều mong ước to lớn nhất. Một là tài liệu tuyệt phẩm, hai là một đồ đệ có tư chất thượng thừa có thể tiếp nhận toàn bộ y bát của mình truyền lại. Mười Một mặc dù không phải đồ đệ hắn, nhưng Thạch Đại Lực giờ phút này thực hy vọng có thêm ít thời gian, hận không thể tự mình đem tri thức về rèn kiếm truyền hết cho hắn.

Đến khi Thạch Đại Lực vội vàng rời đi, Tiểu Liêu mới từ ngơ ngác lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc liếc nhìn Mười Một. Giờ phút này trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, hai ngươi đều không hiểu sao không khí trong phòng có chút bức bối.

Tiểu Liêu vội ho một tiếng nói: "Này, ta tên là Tiểu Liêu Gia Hòa, ngươi tên là gì?"

Mười Một thản nhiên nói: "Sở Nguyên."

"Ừm, Sở Nguyên! Này… Sư phụ ta không biết vừa rồi bị con gì cắn phải nên phát điên rồi, chúng ta mặc kệ ông ấy. Ăn cơm, ăn cơm……"

"Sở Nguyên!" Lục Quán lúc vừa bước vào trong phòng, bộ dáng giống như là oán phụ trong thâm khuê bước sấn tới. nguồn Trà Truyện

Thạch Đại Lực cũng không biết chạy đến đâu để chọn nguyên liệu đúc kiếm rồi, vừa đi cái đã là cả buổi trưa, Mười Một ăn xong cũng chẳng có việc gì để làm, liền quyết định đến chỗ Lục Quán tiếp tục học tập, nào ngờ lão đầu này không ngờ lại hoan nghênh nhiệt liệt như thế.

Lục Quán bộ dáng thê thảm không nói nên lời, chỉ cần thêm một chút nước mắt nước mũi là có thể lừa gạt vô số thiếu nữ đồng tình và rơi lệ.

Lục Quán ôm chặt lấy cánh tay Mười Một, khóc rống lên: "Sở Nguyên, ngươi cuối cùng đã đến đây, ta nhớ ngươi muốn chết."

Mười Một dùng sức rút tay về. Lãnh đạm nói: "Ta không thích nam nhân. Nhất là lão nhân."

"Hả? Khụ……" Lục Quán thở dài một tiếng. Ngượng ngùng cười cười nói: "Đừng hiểu lầm mà, là ta đợi ngươi một buổi sáng, không thấy ngươi tới, còn tưởng rằng ngươi gặp chuyện gì, chạy khắp nơi tìm kiếm mà không thấy ngươi đâu. Cuối cùng còn bị lão đại kêu lại giáo huấn cho một trận…Ai…. Không nói chuyện này nữa, ngươi cả buổi sáng này đều ở lò rèn đúng không?"

"Ừm." Mười Một hỏi: "Lão cửu, ngươi có một loại độc nào có thể tẩm lên thân kiếm tồn tại vĩnh viễn không?"

Hơn hai tháng trở lại đay, Mười Một đều gọi trực tiếp Lục Quán là lão cửu, mà Lục Quán cho tới bây giờ cũng không hề quan tâm đến chuyện danh xưng.

Lục Quán hỏi lại: "Để làm gì vậy?"

"Ta muốn tìm một loại độc nào đó có thẻ tẩm lên thân kiếm, vĩnh viễn bảo trì độc tính, ngươi có loại độc này không?"

"Làm sao có thể?" Lục quán vẻ mặt khinh bỉ nói: "Sắt để lâu cũng phải mềm ra đó. Làm gì có loại thuốc nào không quá hạn, trên thế gian này không nó loại thuốc nào có thể… ài, đợi đã. Ngươi hỏi cái này làm gì? Lẽ nào ngươi muốn đúc một thanh kiếm mang theo độc chất sao?"

"Ừm." Mười Một hề phủ định đáp lời.

Lục Quán lắc đầu nói: "Cái này ta không giúp ngươi được có lẽ ngươi nên hỏi lão thất. Có lẽ hắn có loại biện pháp tẩm độc vào kim loại. Nhưng mà tốt nhất là đừng có hỏi, cho dù hắn có thì với tình hình hắn khẳng định là sẽ không giúp ngươi."

Lục Quán nói câu này vô tình làm cho Mười Một nhớ tới tiến sĩ điên. Nếu lão điên còn sống, có lẽ thực có biện pháp giải quyết vấn đề này không chừng. Chỉ là đáng tiếc, tiến sĩ điên bây giờ không biết có còn sống hay không.

"Này." Lục Quán nhẹ đẩy Mười một nói: "Trận pháp ta dạy ngươi đã xong rồi, giờ ngươi có phải nên dạy lại cho ta cái năng lực kia?"

"Sao chứ?" Mười Một hỏi lại: "Trong khoảng thời gian này ngươi chính là dạy ta tính toán, nào có dạy ngũ cung trận."

Lục Quán như mèo bị người ta dẫm lên đuôi, nhảy dựng lên nói: "Ta đây là dạy cho ngươi cái tối trọng yêu của trận pháp, đó chính là phải tính toán chính xác, sai một chút cũng không được. Ta là giúp ngươi mà, ngươi còn tưởng rằng ta lừa ngươi sao? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử ngươi không phải là người, mấy cái đề này đề là đề toán cổ của Long quốc, đến cả ta cũng không giải được, vậy mà người lại giải được phần lớn."

Mười Một liếc mắt nhìn hắn nói: "Vậy thì trận pháp còn lại đâu?"

Lục Quán xấu hổ, cười cười nói: "Kỳ thật ta cũng không nắm được nhiều lắm. Trong ngũ cung trận ta chỉ nắm được một loại là mê trận, ta chủ yếu là nghiên cứu về phương diện y thuật và dược thảo thôi."