Nhân Gian Băng Khí

Chương 391: Kiếm tông, tạo ra siêu cấp sát thủ (trung)

Mười Một cơ hồ hạ vai xuống theo phản xạ, đưa ngược tay lại túm lấy tay Lục Quán. Đây tịnh không phải là hắn có địch ý với Lục Quán mà là phản ứng bản năng của một người thân là cận chiến thủ. Cũng giống như khi người khác đánh một quyền tới mặt bạn vậy, bạn sẽ ngay lập tức nhắm chặt mắt lại theo phản xạ tự nhiên.

Lục Quán tựa như đoán được Mười Một sẽ làm như vậy, không ngờ đã mau chóng né qua cánh tay Mười Một, bàn tay đặt lên vai hắn, tiếp đó nắm chặt không buông, thấp giọng quát: "Mau đi theo ta!"

Cũng chẳng để ý người ta đồng ý hay phản đối, giống hệt như lão ưng cắp gà con Lục Quán mau chóng kéo Mười Một tới sau một góc tường, lưng dán sát vào sau bức tường, tay kéo cổ tay Mười Một, vô cùng cẩn thận từ sau bức tường thò nửa khuôn mặt ra ngoài. Mau chóng quét mắt nhìn qua nơi lò đúc kiếm, tựa hồ là muốn nhìn xem lão giả kia có bám theo hay không.

Bỗng dưng, Lục Quán đột nhiên phát giác một luồng sát khí lặng lẽ từ sau gáy bức tới. Lão cơ hồ như dùng phản ứng bản năng của mình lập tức đưa tay lên ngăn cản một trảo đang chụp tới yết hầu của Mười Một, đồng thời khẽ quát: "Tiểu tử, ngươi làm gì đó? Là ta a."

"Ta biết." Tay phải của Mười Một năm ngón hơi mở ra, giống như trong tay đang nắm một chiếc chén vô hình vậy. Trảo khẩu đối diện với bộ vị yết hầu Lục Quán, chỉ là tay trái của hắn vẫn bị tay phải của Lục Quán giữ lấy, tay phải lại bị tay trái của lão ngăn lại, tư thế của hai người rất là kì quái, đều chẳng thể động đậy. Mười Một vẫn giữ nguyên tư thế không chịu nhả ra, cỗ sát khí bức nhân kia cũng không hề giảm bớt.

Lục Quán lại càng không dám buông tay, cũng không dám lớn tiếng kêu, chỉ đành giữ vững tư thế phòng thủ nhỏ giọng nói: "Ngươi đánh ta làm gì?"

"Ngươi bắt ta làm gì?" Nguồn tại http://Trà Truyện

Lục Quán tức giận nói: "Ta bắt ngươi hồi nào? Lão tử là người cứu ngươi đó!"

"Cứu?" Mười Một sắc mặt bình thản nhìn lão: "Ta chẳng cần ngươi phải cứu."

"Đánh rắm! Ngươi có biết người vừa rồi là ai không? Đó là thập tứ thúc của ta, ông ấy…ông ấy" Lục Quán tựa như muốn nói xấu lão giả đó, nhưng lại sợ vách tường có tai. Muốn nhìn xem lão có ở gần hay không thì lại bị Mười Một kiềm chế, nhất thời nôn nóng chẳng biết nói gì, con mắt cứ xoay tròn loạn lên, cái bộ dạng đó trông có vẻ hèn hạ đến chẳng thể dùng lời miêu tả. Sau một hồi lâu mới nói: "Ài, có nói ngươi cũng chẳng rõ, dù sao thập tứ thúc cũng rất đáng sợ. Trong đời chúng ta, trừ lão thất cả ngày trốn ở trong phòng chỉ nghĩ đến chuyện đập sắt ra, những người khác không ai là không sợ. Ta nói với ngươi nhé, nếu ngươi rơi vào tay ông ấy, đảm bảo sẽ muốn sống không được muốn chết chẳng xong."

Lục Quán đẩy bàn tay đang hướng về phía yết hầu mình của Mười Một ra một chút, nói: "Dù sao ta cũng không hại ngươi đâu, nơi này chẳng phải chỗ nói chuyện, mau theo ta đi."

Thấy Mười Một vẫn chẳng có vẻ gì như sẽ buông tay ra, Lục Quán vội la lên: "Này, còn không buông tay ra, nếu thập tứ thúc nổi máu lên ta và ngươi sẽ xong luôn đó. Mau lên đi!"

Mười Một chậm rãi thu tay lại, Lục Quán lúc này mới thủ phào một hơi, vốn muốn xem động tĩnh phía bên lò đúc kiếm, lại sợ Mười Một ở phía sau đánh lén, suy nghĩ một chút rồi quyết định bỏ qua, quay sang Mười Một vẫy tay nói: "Theo ta đi."

Mười Một lẳng lặng nhìn theo Lục Quán, từ trên mặt hắn chẳng nhìn ra chút biểu tình gì, đến cả đôi mắt cũng lạnh lẽo vô thần. Sau khi nghỉ chân một lát, hắn cuối cùng cũng đi theo sau Lục Quán rời đi.

Lục Quán dẫn Mười Một tới một gian nhà ngói cách nhà Lục Huyền không xa, vừa mở cửa đã thấy một mùi hôi thối từ trong ào ra, cái mùi vị này hệt như mùi rác thải thối rữa ở bãi rác tỏa ra vậy.

Lục Quán tựa hồ đã quen với loại mùi vị này, hướng về phía Mười Một vẫy tay rồi đi thẳng vào trong phòng. Mười Một chỉ ngửi ngửi một chút, khuôn mặt không chút thay đổi bước vào trong phòng, có lẽ đối với người thường mà nói, mùi vị này thực sự là hôi thối khó ngửi, nhưng đối với một người đi ra từ huấn luyện doanh như Mười Một, loại khí vị này chưa tính là gì. Mùi vị có khó ngửi hơn nữa hắn cũng đã từng ngửi qua, đặc biệt là hồi nhỏ, giáo quan ra lệnh cho những học viên bọn hắn cùng một đống thi thể đã thối rữa mục nát ròi bò nhung nhúc nằm cùng nhau. So với hoàn cảnh đó, mùi vị nơi này có thể tính là thơm như nước hoa rồi.

Trong phòng tuy tràn ngập mùi vị khó ngửu khiến người ta buồn nôn, nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện trong phòng tịnh không hỗn loạn như trong tưởng tượng, ngược lại, căn phòng này rất là sạch sẽ, tựa hồ như có người thường xuyên quét dọn sửa sang vậy.

Đây là một gian nhà ba phòng rất bình thường. Từ cửa lớn bước vào là tới phòng khách, phòng khách không lớn, chỉ chừng hơn ba mươi mét vuông, liên thông với phòng khách chỉ có hai gian phòng. Một trong đó khóa chặt chẳng biết có gì bên trong, gian còn lại cửa đang mở, qua cánh cửa có thể nhìn thấy bên trong là một gian phòng ngủ, gian phòng rất nhỏ chỉ có một chiếc giường và một cái bô, chỉ hai thứ này đã chiếm quá nửa không gian gian phòng. Điều đáng nhắc đến nhà, cái bô ở đây tịnh không phải là loại bô xả nước nhà nhà đều có hiện nay, nó là loại dùng để ngồi đại tiện của mấy chục năm trước, buổi sáng mỗi ngày đều phải bưng ra cửa để người hót phân trong thôn đến lấy đi.

Trong gian phòng khách không lớn cũng bị những hàng tủ gỗ chen đầy, trên mỗi hàng tủ kệ đều đặt khá nhiều những chiếc bình lọ được xắp xếp chỉnh tề, thậm chí cả nơi góc tường cũng để đầy chặt những thứ đồ trông như hũ rượu vậy. Cảm giác duy nhất gian nhà này mang lại chính là chật, chật đến mức đến một chỗ để đặt mông ngồi cũng không có. Còn một cái nữa là mùi thối, cả gian phòng đều tràn ngập mùi thối, định lực hơi kém một chút là e rằng sẽ bị hun đến ngất luôn. Có lẽ mùi thối này là từ trong những chiếc bình xếp đầy trên kia truyền ra.

Lục Quán sau khi vào nhà, đầu tiên là nhìn vào sắc mặt không đổi của Mười Một, cực kì tán thưởng nói: "Tiểu tử, ta thích ngươi, bởi vì trừ nha đầu Dao Dao kia, ngươi là người đầu tiên không hiềm nơi này của ta thối."

Mười Một liếc mắt nhìn lão, thản nhiên nói: "Ta không thích lời thừa."

Lục Quán vốn muốn lấy lòng Mười Một trước, lại gặp phải một khuôn mặt lạnh, xấu hổ ho khan một tiếng rồi cười trừ nói: "Được rồi. Ta cũng thích người thẳng thắn. Vậy ngươi có biết ta tìm ngươi là có ý gì không?"

"Ngươi muốn có phương pháp để hồi phục thương thế của ta?"

Lục Quán lập tức liều mạng gật đầu. Trong mắt lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, hưng phấn nói: "Chỉ cần ngươi có thể dạy ta phương pháp đó, ta cũng tuyệt không để ngươi chịu thiệt. Ngươi muốn có cái gì? Chỉ cần ta có thể làm ra thì nhất định sẽ giúp ngươi làm ra. Hoặc giả ta có thể dạy ngươi thảo dược, châm cứu, y thuật… để trao đổi?"

Mười Một thần sắc lãnh đạm lắc lắc đầu nói: "Không có hứng thú."

Lục Quán vội la lên: "Ngươi đùng có coi thường thảo dược y thuật. Đây là tinh túy mấy nghìn năm của Long Quốc chúng ta đó a."

Nói đoạn, lão lấy một chiếc bình gốm cát từ trên kệ xuống. Đưa đến trước mặt Mười Một nói: "Giống như Chỉ Huyết Tán (bột cầm máu) này, nó chủ trị vết thương xuất huyện do đao búa gây ra. Dùng Long Cốt, Vô Danh Dị, Nhũ Hương, Một Dược, Ngũ Bối Tử, phèn chua mài lẫn vào nhau tạo ra, cầm máu có kì hiệu. Chỉ cần rắc lên miệng vết thương là lập tức có thể cầm máu. Loại Chỉ Huyết Tán này là thứ mà các binh sĩ thời cổ đại thường dùng trên chiến trường, còn nữa, giống như bình Sinh Cơ Cao (cao mọc da) này, công hiệu càng đặc biệt, chỉ cần bôi lên miệng vết thương là lập tức cầm máu, vết thương thành sẹo, ngươi không tin? Được, không tin ta lập tức thử cho ngươi xem."

Lục Quán vội vã nhìn quanh bốn phía tìm dao để làm thực nghiệm chứng minh hiệu quả của loại thuốc này cho Mười Một. Nhưng trong gian phòng này trừ tủ kệ ra thì toàn là bình lọ, đến một con dao cũng không có. May mà nơi này là Kiếm Tông, mỗi một Kiếm Tông truyền nhân đều có thanh kiếm của mình. Thanh kiếm của Lục Quán được lão giấu dưới gầm giường trong phòng ngủ, chỉ thấy lão lôi từ dưới gầm giường ra một chiếc rương da, lại từ trong rương tìm trong đống quần áo ra một thanh kiếm không biết đã bao nhiêu năm chưa đem ra, đến cả Mười Một cũng phải sững sờ một chút vì thanh kiếm này.