Hai tên sắc lang một lớn một nhỏ lén lút đi về phía hồ tắm nữ, cả ngọn núi này đều là sản nghiệp tư nhân của Vu Quang Hải nên tòa biệt thự này được xây đặc biết lớn, cả hai dòng suối nước nóng thiên nhiên tốt nhất trong lòng núi đều ở trong biệt thự này. Biệt thự lấy hai dòng suối nước nóng này làm chủ, xây thành tiền viện và hậu viện. Bọn Lãnh Dạ ngâm trong suối nước nóng ở hậu viện còn Tuyết Linh Nhi và Băng Mộng thì ở tiền viện. Trong biệt thự trừ năm người này ra thì cũng chỉ có mấy người hầu được thuê tới để thường xuyên quét dọn, ngoài ra thì thường ngày cực ít khi có người tới, đến cả Vu Quang Hải chủ nhân tòa biệt thự này cũng chỉ hai ba năm mới tới một lần.
Từ dòng suối nước nóng lộ thiên ở hậu viện tới suối nước nóng ở tiền viện cần đi qua biệt thự, để tránh bị mấy người đầy tớ nhìn thấy, Lãnh Dạ cố ý đi đường xa, vòng một vòng lớn ở bên ngoài biệt thự, sau đó mới lại trèo tường tiến vào.
Khi Lãnh Dạ và Walter vì tránh bị người phát hiện nên phải lãng phí thời gian đi đường xa thì Hỏa Điểu đang đi thẳng một mạch tới tiền viện, do đó chẳng nhìn thấy bọn họ đâu. Bởi vì Hỏa Điểu đi đường gần nên đến nhanh hơn Lãnh Dạ, nhưng dọc đường chẳng nhìn thấy Lãnh Dạ và Walter đâu nên khiến hắn đầy bụng hồ nghi. Cuối cùng lặng lẽ nấp ngoài cánh cửa ở tiền viện, chỉ cần đẩy cánh cửa này ra là có thể nhìn thấy một màn kinh diễm.
Nhưng Hỏa Điểu thủy chung chẳng tìm thấy bọn Lãnh Dạ đâu, không khỏi lầm bầm mấy câu rồi cũng không để trong lòng nữa, sau khi lén lút đi tới bên cửa liền khẽ đẩy ra một khe nhỏ. Qua khe hở đó nhìn ra bên ngoài là một hồ suối nước nóng thiên nhiên cực lớn, trên mặt hồ hơi nóng không ngừng bốc lên. Lúc này, hai nữ hài toàn thân không mặc thứ gì đang ngâm mình trong nước mà khẽ nói chuyện với nhau. Bởi vì bọn họ quay lưng về phía cửa phòng nên Hỏa Điểu chỉ có thể nhìn thấy lưng hai người. Nhưng cho dù là vậy, đôi mắt của hắn cũng sắp biến thành hình trái tim rồi.
Liếm liếm môi một cái, Hỏa Điểu dụng lực nuốt ực một ngụm nước bọn xuống cái cổ họng đã nóng bỏng. Đúng vào lúc này, Băng Mộng đột nhiên đưa tay ngược lại túm lấy chiếc khăn tắm đặt bên bờ hồ, tiện tay quấn chiếc khăn lên người. Sau đó rào một tiếng nhảy ra khỏi dòng nước, hai mắt lấp lánh hàn quang nhìn về phía cánh cửa. Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
"Thảm rồi, mục tiêu đã bại lộ, chạy mau!" Hỏa Điểu run lên một cái, sau đó lập tức hiểu ra là mình đã bị phát hiện, vứt lại một câu rồi vội vã rút lui.
Nói thì chậm mà tình hình lúc đó thì nhanh vô cùng. Hỏa Điểu còn chưa chạy được bao xa, chỉ nghe một tiếng bộp vang lên, theo đó cánh cửa phòng bị đẩy ra, hơi lạnh bên ngoài lập tức ùa vào trong phòng. Băng Mộng hừ lạnh một tiếng, chẳng hề do dự đuổi theo Hỏa Điểu. Trong biệt thự lập tức hiện ra cảnh tượng hai mĩ nữ đuổi theo dã thú, náo loạn cả lên.
Hỏa Điểu chạy lên chạy xuống thế nào cũng không dứt nổi cái đuôi Băng Mộng bám theo. Ngược lại khoảng cách giữa hai người còn dần dần ngắn lại. Đột nhiên, Băng mộng vung chiếc khăn tắm trên người ra, chiếc khăn đã ngấm nước hệt như một chiếc roi da bền chắc quấn vào chân Hỏa Điểu, cả thân hình hắn lập tức ngã sóng soài xuống đất. Mà lúc này Băng Mộng đã nhảy đè lên người Hỏa Điểu, một quyền hung hăng đấm mạnh xuống mặt hắn. Đừng thấy Băng Mộng là một nữ hài mà coi thường, sức mạnh của nàng thực không nhỏ, đòn đánh ngoan độc vô bỉ, lại chuyên chọn những chỗ dễ bị thương tổn như mắt mũi miệng mà hạ thủ, nhất thời Hỏa Điểu bị đánh tới không ngừng kêu lên oa oa.
"Tiểu Mộng đừng đánh nữa, là ta mà…" Hỏa Điểu bị Băng Mộng đè lên người, chỉ có thể hai tay che mặt, nhưng lại không dám hòan thủ.
Băng Mộng nghiến răng lạnh giọng nói: "Ta muốn đánh chính là ngươi đó, dám nhìn trộm à. Hừ hừ, thường ngày thấy ngươi thực thà, không ngờ trong bụng cũng toàn thứ xấu xa." Vừa nói, Băng Mộng lại vừa liên tiếp nện xuống ba bốn quyền.
Mà lúc này, Tuyết Linh Nhi cũng từ phía sau đuổi tới. Không chạy tới ngăn cản, ngược lại còn ở bên cạnh vui vẻ mà xem náo nhiệt.
"Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Ta là tới thông tri cho hai người…"
Lần này nắm đấm đã giơ lên của Băng Mộng chưa hạ xuống ngay, nàng lạnh lùng hỏi: "Thông tri cái gì?"
"Phù phù." Hỏa Điểu thở hổn hển một hồi rồi nói: "Ta là tới nói cho hai người… Oa! Bố khỉ, lớn thật…"