Nhân Gian Băng Khí

Chương 382: Mười Một tiêu thất rồi (hạ)

Thế giới, tựa như không có bến bờ...

Tối tăm, tựa như không có tận cùng...

Chỉ đơn độc một mình, vĩnh viễn phải "chạy", chạy điên cuồng. Phải chạy đến đâu? Chạy đến lúc nào? Không biết, bầu bạn với hắn chỉ có bóng tối và hư không vô tận.

Mười Một không hiểu vì sao mình lại ở nơi đây, chỉ nhớ khi ý thức dần dần tỉnh táo lão thì đã ở trong cái thế giới tối đen, giơ bàn tay ra không nhìn thấy năm ngón này rồi, còn thân thể hắn cũng đang không chịu sự khống chế của đầu óc mà toàn lực mà chạy băng băng. Vì sao phải chạy? Hắn không biết, chỉ cảm thấy cơ thể chẳng khác chi một cỗ máy, căn bản chẳng thể dừng lại được. Hắn không nhớ mình đã chạy bao lâu, cũng không nhớ mình đã chạy được bao xa, cái duy nhất hắn biết, chỉ là bản thân đã không ngừng chạy…

Cuối cùng, hai chân Mười Một nhũn ra, toàn thân bổ nhào về phía trước, nằm trên mặt băng lạnh mà không ngừng thở hổn hển. Toàn thân vô lực, đến một chút hơi sức để bò dậy cũng không có, hoặc giả cũng có thể nói hắn đã không còn có cảm giác thấy sự tồn tại của thân thể mình. Đó là một cảm giác rất kỳ lạ. Khi cơ thể mệt mỏi đến cực hạn, có thể sẽ không cảm thấy sự tồn tại của thân thể mình nữa. Mười Một đang ở trong trạng thái ấy. Theo lý mà nói, với tố chất thân thể của hắn thì cho dù có chạy mấy chục cây số cũng chẳng bao giờ thở gấp, nhưng lúc này không ngờ hắn lại thở hổn hển đến như thế này, cơ nhục toàn thân cũng căng ra tới cực hạn.

Lại trở về thế giới rồi ư?

Hay là… ta đã chết?

Mười Một khó khăn lắm mới tập trung được chút sức lực, gắng sức cứ động cái cổ đã tê dại mà ngẩng đầu lên. Trong mắt hắn chỉ có hắc ám, tầm mắt đáng thương yếu đến mức thậm chí chẳng cả nhìn thấy được thân thể của mình. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện

Mười Một không khẳng định được đây là nơi nào, là ý thức sao? Hắn chỉ nhớ bản thân mình mấy lần sau khi thụ thương tỉnh lại thì thân thể đều ở một không gian tối tăm, sau đó có một thanh âm luôn thì thào bên tai. Mỗi lần hắn đều tỉnh táo như lúc này, có thể khẳng định bản thân không phải là đang nằm mơ. Mười Một đã có lần hỏi qua tiến sĩ điên về chuyện này, nhưng lão cũng không giải thích nổi, chỉ hàm hồ mà suy đoán rằng chuyện đó có thể liên quan đến việc hắn bị cải tạo gen. Nhưng có một điểm tiến sĩ điên rất khẳng định. Chính là nếy như thực sự có liên quan tới vấn đề gen, rất có khả năng có liên quan tới lần đầu tiên hắn bị cấy gen cải tạo vào người lúc còn là một đứa trẻ sơ sinh, cho nên muốn biết nguyên nhân cụ thể thì phải tìm ra mẫu gen được cấy vào cơ thể hắn khi hắn còn là trẻ sơ sinh là gen gì. Điểm này tiến sĩ diên cũng chẳng thể làm gì được, bởi vì lão chỉ có thể tìm ra phương thức sắp xếp gen trên cơ thể Mười Một mà thôi. Loại sắp xép này trước nay lão lại chưa từng nghe nói tới, cũng chẳng biết rốt cuộc nó được chiết xuất từ trên thứ gì mà ra.

Thế giới này đã không còn thời gian nữa, chỉ có tăm tối và giá lạnh, phảng phất như trái tim của Mười Một và những chuyện hắn từng trải qua đều tăm tối và giá lạnh như thế, chẳng nhìn thấy ánh bình minh, cũng chẳng có được chút ấm áp nào.

"Ài…" Đột nhiên một tiếng thở dài du dương nhè nhẹ lọt vào tai Mười Một, phảng phất như có ai đó đang ở bên cạnh thổi hơi vào bên tai hắn, lại tựa như cách hắn rất xa rất xa.

Nhưng khi nghe thấy thanh âm này, Mười Một đột nhiên lại hơi run rẩy một chút, sau đó gượng ngẩng đầu muốn nhìn cho rõ xung quanh. Tuy vẻ ngoài hắn vẫn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một chút mong đợi, tựa như rất muốn nhìn thấy chủ nhân của tiếng thở dài đó.

"Lan…tỉ…" Mười Một cố hé miệng ra, từ yết hầu khô cứng thều thào thốt ra hai chữ. Nhưng miệng hắn đã quá kho cứng, cũng có thể là do cơ thể không còn chút sức lực, thanh ẩm của hắn không ngờ lại khàn khàn và khó nghe đến vậy. Hơn nữa chỉ có hai chữ này mà hắn đã phải dùng đến rất nhiều lực khí, mỗi lần dây thanh quản rung động, hắn chỉ cảm thấy đau đớn khó chịu như có lưỡi dao đang cứa vào yết hầu mình vậy.

"Mười Một, đáp ứng với ta, nhất định phải sống tiếp…" Trong hắc ám thanh âm du dương đó lại một lần nữa vang lên, chẳng thể nghe ra được vị trí cụ thể phát ra thanh âm này, tựa như ở bên cạnh, lại tựa như… xa tận chân trời.

Mười Một dùng toàn lực nắm tay lại, thanh âm này hắn quá quen thuộc rồi. Sở Hải Lan, người "mẹ" không phải mẹ này đã vì hắn, đứa "con" chỉ từng ở chung với bà bảy năm mà cam tâm hi sinh bản thân, tình cảm này, ân huệ này, Mười Một vĩnh viễn chẳng thể nào quên.

Trong bóng đêm, hai người đều không nói gì, sau một hồi lâu, thanh âm của Sở Hải Lan lại một lần nữa vang lên: "Mười Một, đừng làm ta thất vọng. Sống tiếp, nhất định phải sống tiếp. Chứng minh với ta, con mới là chiến sĩ mạnh nhất, con trai… của ta!"

Mười Một từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là thân thể lại đang hơi run rẩy. Trái tim của hắn dù có lạnh hơn nữa, có cứng hơn nữa, chôn giấu sâu tình cảm của mình hơn nữa, nhưng dù sao hắn vẫn còn là một con người. Hắn vĩnh viễn không thể nào quên cái câu cuối cùng mà Sở Hải Lan đã dặn dò hắn trước khi lâm chung, nhất định phải sống tiếp…sống tiếp! Đó chính là lý do duy nhất khiến Mười Một còn sống, chính vì lí do này mà Mười Một đã khổ sở chịu đựng đến ngày hôm nay, nỗ lực mà sống, nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ vì để có một ngày hắn có thể trở lại địa điểm năm đó, báo thù cho người "mẹ" đó. Tuy hắn biết Sở Hải Lan căn bản không hi vọng hắn báo thù, nhưng hắn không làm được, bây giờ niềm tin duy nhất thôi thúc hắn sống chính là báo thù. Nếu không có niềm tin này, hắn căn bản chẳng tìm được bất cứ lí do gì để bản thân, một thí nghiệm phẩm thất bại tiếp tục sống.

Bởi vi, cả đời hắn chỉ là một sự lừa gạt, mà sự tồn tại của hắn, chỉ là sự tồn tại của một thí nghiệm phẩm thất bại. Nếu không có Sở Hải Lan xuất hiện, nếu bà không xả thân cứu giúp thì hắn đã trở thành một vật bỏ đi, cái chờ đợi hắn chỉ là một sự kết thúc.

Trái tim chua xót quá.

Trái tim đau đớn quá.

Sự tàn tạ của thân thể chẳng thể so được với cảm giác mệt mỏi trong tim. Sau một hồi lâu, thanh âm khản đặc của Mười Một mới khẽ cất lên: "Ta, sẽ sống tiếp…" Thanh âm tuy rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định.

"Tỏng…" Một giọt nước trong suốt tựa như đột nhiên xuất hiện, lặng lẽ rơi xuống mặt đất. Sau đó giống như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, làm gợn lên tầng tầng sóng nước lăn răn. Tầng tầng sóng nước đó tựa như mang theo một màu xám lộng lẫy, theo sự lan rộng của làn sóng, cả không gian tối đen lập tức xuất hiện một chút ánh sáng nhè nhẹ, chỉ là ánh sáng này lại có màu xám.

Lúc này Mười Một mới phát hiện, dưới thân thể mình không phải mặt đất băng lãnh mà là một hồ nước. Tầng tầng sóng nước lăn tăn đó tràn qua thân thể hắn rồi lại tiếp tục lan tỏa đi.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một tiểu cô nương đang ngồi ở đó trong cô độc. Tiểu cô nương đó đang ngồi ngang với tầm mắt Mười Một, hai mắt vô thần đang nhìn về phía trước.

"Hân Hân…!" Khi nhìn thấy tiểu cô nương này, Mười Một hơi giật mình khó hiểu. Tiểu cô nương này chính là Trương Hân Hân, "muội muội" của hắn.

Chỉ là Trương Hân Hân lại tựa như không nhìn thấy Mười Một, cũng không nghe thấy tiếng gọi của hắn, chỉ ngồi như thế, lặng lẽ nhìn về phía trước.

Mãi rất lâu sau Trương Hân Hân mới chậm rãi quay lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Chỉ là trong ánh mắt Hân Hân chan chứa nhớ nhung lưu luyến, còn có cả một chút đau thương…

Hai người lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, Trương Hân Hân mới khẽ động đôi môi, tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại có vẻ như muốn nói rồi lại thôi.

Cuối cùng, nàng thở dài một tiếng, trong đôi mắt đẹp đẽ kia không biết từ lúc nào đã chan chứa lệ châu, ánh mắt phức tạp nhìn Mười Một, khẽ nói: "Sở Nguyên ca ca, muội đi đây…!"

Mười Một trong lòng giật bắn lên, chẳng biết sức lực từ đâu đến, kêu lên: "Muội đi đâu?"

Trương Hân Hân tựa như bất nhẫn liếc nhìn sang Mười Một rồi quay đầu lại, khẽ nói: " Muội phải đi tìm a di!"

"A di?"

Mười Một toàn thân lại một lần nữa run lên một chút, a di của Hân Hân là Sở Hải Lan, nhưng Sở Hải Lan sớm đã không còn trên nhân thế nữa. Lẽ nào…

Trương Hân Hân co hai chân, hai tay ngồi ôm gối, nhìn làn sóng nước lăn tăn trên mặt hồ: "Sở Nguyên ca ca, huynh phải bảo trọng đó!"

"Không thể nào!" Mười Một gào to: "Muội còn chưa chết! Đừng lừa ta!"

Hân Hân quay lại nhìn hắn một lần nữa, khẽ mỉm cười một chút. Chỉ là trong nụ cười đó lại chứa đầy nước mắt.

Sau đó…

Nàng từ từ biến mất, tựa như một tia sáng cuối cùng còn lưu lại trên thế gian này, chậm rãi bị màn đêm nuốt trọn, cứ như thế mà biến mất trước mắt Mười Một.

"Hân Hân…" Mười Một đưa tay ra, cố nắm lấy cái gì đó, nhưng hắn chẳm chạm vào được cái gì. Thời khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy mình thực bất lực, thực chẳng còn biết làm thế nào.

"A!!" Mười Một đột nhiên hai tay ôm đầu rồi ngẩng lên trời, đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất, dùng hết sức lực bình sinh mà rống lên: "Ngươi ra đây! Ta biết tất cả đều là ảo ảnh của ngươi! Ta biết ngươi vẫn luôn ở trong thân thể ta! Ngươi cút ra đây cho ta!"

"Cút ra đây…!"

"Cút ra đây…!"

Bốn phía dần dần hồi phục lại vẻ tĩnh lặng, chỉ có tiếng rống của Mười Một vẫn đang không ngừng quẩn quanh bốn phía.

Mười Một đang nói với ai? Trên thực tế đến bản thân hắn cũng chẳng biết mình đang nói với ai nữa.

Nhưng, đúng vào lúc thanh âm của hắn vừa chấm dứt, trong mắt hắn lại một lần nữa xuất hiện một ánh sáng nhè. Nhưng lần này, cái xuất hiện không phải là Trương Hân Hân, cũng chẳng phải là bất cứ một người nào hắn quen biết, mà là… bản thân Mười Một.

Có lẽ là hắn, có lẽ không phải. Người này rất giống Mười Một, chỉ là hắn không lạnh như Mười Một, trên người cũng không nồng nặc sát khí như Mười Một.

Mười Một vừa xuất hiện này lại khẽ mỉm cười nhìn hắn.

Loại cảm giác này rất kì lạ, tựa như đang soi gương vậy. Nhưng ngươi rõ ràng không cười, bản thân trong gương lại cười.

Mười Một đang nhìn chăm chăm vào bản thân, còn Mười Một trong gương cũng đang nhìn hắn với ánh mắt nhu hòa.

Cuối cùng, Mười Một cắt chặt răng lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"

Mười Một trong gương không nói gì, vẫn mỉm cười như cũ. Hắn cười rất chân thành, chẳng có chút giả dối nào, tựa như rất thân thiết với mình vậy, một nụ cười thực chân tình.

Nhưng nụ cười đó trước nay chưa từng xuất hiện trên thân thể Mười Một, bởi vì trước nay hắn luôn không biết nên cười thế nào, cũng không biết vì sao phải cười.

Cuối cùng, Mười Một trong gương từ từ hé miệng ra, tựa như muốn nói cái gì đó nhưng lại như một nốt nhạc không phát ra.

Nhưng Mười Một tinh thông tiếng miệng, chẳng cần có thanh âm, chỉ nhìn vào miệng đối phương cũng biết đối phương đang nói: "Ngươi trưởng thành rồi."

Mười Một híp mắt lại, ánh mắt thoáng chốc lại trở lên băng lãnh, băng lãnh nhìn người đối diện đang cười với mình.

Người trong gương lại dùng phương pháp nói mà không phát ra tiếng động nói: "Chúng ta đang đợi ngươi!"

"Xoảng!" Đột nhiên cả thế giới như một tấm kính vỡ tung ra, những mảnh kính nát vụn như những điểm sáng bắn ra tung tóe. Mà sau khi thế giới hắc ám vỡ tan, cái tiếp theo đó chính là ánh sáng. Tựa như ánh mắt ngươi đang quen với bóng tối, đột nhiên có ánh sáng mạnh tràn vào vậy, mắt của Mười Một lập tức cảm thấy đau đớn như bị kim chân, đau đến không thể nén nổi mà nhắm tịt mắt lại.

Mà thời khắc này, hắn cảm thấy thân thể tựa như đã trở về rồi, trái tim hắn tựa như đang rất đau rất ngứa. Còn có não bộ, tựa như đeo chì vậy, vừa nặng vừa đau.

Từ từ mở to mắt ra Mười Một mới phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng không quá lớn. Căn phòng chỉ khoảng mười mấy mét vuông, bốn vách tường không biết được sơn bằng thứ gì mà không trắng xóa như những căn phòng bình thường, nó lại có màu xám đen, nhìn có chút cổ quái. Mười Một phát hiện chiếc giường mình nằm cũng không phải giường bình thường mà là một chiếc giường trúc, là được đan trực tiếp từ những cành trúc được chặt xuống. Đồng thời hắn còn chú ý tới, tại góc của căn phòng này có một tiểu cô nương toàn thân đang dựa sát vào tường, sắc mặt hơi trăng trắng, đang trợn tròn mắt nhìn chăm chăm vào thân thể hắn tựa như nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm vậy.

Theo ánh mắt nàng, Mười Một nhìn lên thân thể mình. Lúc này hắn mới chú ý tới trên thân thể mình chỉ đắp một tấm chăn mỏng, lúc này tấm chăn đã trượt xuống bên giường, lộ ra nửa trên thân thể hắn, mà phần lộ ra bên ngoài chính là vùng ngực, vị trí bị một chỉ của Chiến Hồn đâm thủng một lỗ lớn, lúc này đang không ngừng nhúc nhích, nhìn tựa như có một con chuột nhỏ chui vào dưới lớp da của hắn mà bò đi bò lại vậy. Loại hiện tượng quỷ dị đến thế này, thảo nào tiểu cô nương kia bị dọa cho kinh sợ đến vậy. Cũng chỉ có Mười Một mới cảm giác được, gen trong cơ thể mình lại bị kích động rồi, các tế bào toàn thân đang mau chóng tách ra và tái tổ hợp, sửa chữa lại vùng bị thương nơi tâm tạng của mình.

Ánh mắt Mười Một rời đến trên mặt tiểu cô nương. Nhìn bộ dạng tiểu cô nương này thì tuổi cũng khoảng chừng mười tám mười chín, dáng người cực kì thanh tú động nhân, đặc biệt là đôi mắt long lanh kia, nó khiến cho Mười Một vừa nhìn thấy đã không khỏi nhớ lại cặp mắt cũng đáng yêu mê nhân như thế của Trương Hân Hân.

"Cô là ai?" Mười Một khẽ hỏi.

Tiểu cô nương đột nhiên toàn thân run rẩy kịch liệt, sau đó nhìn về phía Mười Một với ánh mắt chẳng thể tin nổi. Đột nhiên, nàng tựa như nhìn thấy quỷ vậy, kêu lên một tiếng chói tai, hai tay ôm lấy mặt rồi chạy thẳng ra ngoài cửa phòng.

Mười Một cũng chẳng quan tâm xem tiểu cô nương đã xảy ra chuyện gì mà đánh giá xung quanh cùng với tình trạng thân thể của mình. Hắn phát hiện tình trạng thân thể mình hiện nay chẳng hề tốt đẹp gì, có thể nói vừa rồi, khi thân thể vô ý thức mà tự hồi phục, chút năng lượng cuối cùng trong cơ thể hắn đã bị dùng cạn rồi. Trong quãng thời gian ngắn hắn chẳng còn bao nhiêu lực khí để ứng phó những tình huống tiếp theo.

Đúng vào lúc Mười Một còn đang suy tư xem mình có phải là đang lọt vào tay Long Hồn hay không, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân vội vã.

Một lão đầu tuổi chừng ngoài năm mươi bước vào trong phòng, vừa nhìn thấy Mười Một đã liền lộ ra vẻ chẳng thể nào tin nổi. Mà tiểu cô nương vừa rồi ở ngay sau lưng lão, hình như rất sợ Mười Một, đến mặt cũng không dám thò ra.

Mười Một và lão nhân đưa mắt nhìn nhau, Mười Một thần sắc cảnh giác còn ông lão thì lại có biểu tình cực kì kinh ngạc.

Sau một hồi lâu, lão nhân mới máy động khóe môi, có chút ngượng miệng nói: "Ngươi…ngươi sống rồi?"