Khi Hầu Tử chạy, Vịt Bầu kiềm chế Thiết Trảo. Đợi khi Hầu Tử chạy được gần trăm mét, đột nhiên lại quay lại tiếp tục bắn. Lúc này lại tới lượt Vịt Bầu chạy đi, gần được trăm mét thì lại đổi cho Hầu Tử. Cứ như vậy hỏa lực không ngừng giao thoa, nhưng Thiết Trảo thực là chẳng có cách để truy kích, nhiều nhất cũng chỉ có thể trừng mắt ra nhìn hai người chạy càng ngày càng xa.
Đợi sau Hầu Tử và Vịt Bầu đã chạy đi được hơn bảy trăm mét. Thiết Trảo mới từ sau thân cây thò đầu ra. Miệng lầm bà lầm bầm: "Bắn thật hung hăng a."
Hắn giơ bàn tay lên, đeo lên chiếc đồng hồ Song Sư Tam Tinh kiểu cũ đang có chút chấn động. Chiếc đồng hồ đeo tay đã chấn động được một lúc rồi, chỉ là vừa rồi còn đang giao chiến, không có thời gian để quan tâm là ai tìm hắn mà thôi.
Thiết Trảo ấn xuống một cái nút tròn trên đồng hồ, hỏi: "Chuyện gì?"
Trong chiếc đồng hồ nhìn có vẻ bình thường cũ kĩ này truyền ra thanh âm của Vô Ngân: "Ta thất bại rồi, bọn chúng có hậu viện, Lãnh Dạ chạy mất rồi."
"Hả?" Thiết Trảo vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hai người Hầu Tử và Vịt Bầu đã chạy đi xa, nói: "Vậy ta đi bắt hai người Hầu Tử về? Dù sao bọn chúng vẫn chưa chạy xa."
"Không cần." Trong đồng hồ đột nhiên có thêm thanh âm của Thiên Hải: "Chúng ta vốn chỉ cần lưu Băng và Lãnh Dạ lại, Lãnh Dạ đã chạy rồi thì đừng quan tâm tới chúng nữa. Tất cả cùng phong bế cái núi này. Băng đã thụ trọng thương, khẳng định là còn trong núi, nhất định phải bắt lấy hắn."
Thiết Trảo sắc mặt cổ quái hỏi: "Hắn…hắn chạy rồi?"
Xác thực, có thể trong vòng vây của tam đại cao thủ Chiến Hồn, Thiên Châm và Bá Đao chạy thoát, điều này thực chẳng thể tưởng tượng nổi. Không những Thiết Trảo mà ngay cả Vô Ngân đã thụ trọng thương cùng những cao thủ khác của Long Hồn đang chạy lên đỉnh núi cũng khó mà tin nổi. Nhưng nếu để bọn họ biết, Mười Một dưới tính huống tâm tạng bị chấn nát mà vẫn có thể đâm Chiến Hồn bị thương rồi sau đó chạy mất, e rằng thực sự sẽ tạo thành một trường chấn động không nhỏ trong nội bộ Long Hồn mất.
**********
Nhưng lúc này, đúng như dự liệu của Thiên Hải, Mười Một xác thực vẫn còn trong núi, hơn nữa thương thế cũng không nhẹ.
Sau khi đâm Chiến Hồn Bị thương hắn liền không nghỉ ngơi chút nào mà chạy ngay vào rừng, mang theo một thân thương thế trầm trọng. Trái tim của hắn đập càng ngày càng chậm, chậm đến mức gần như ngừng lại rồi.
Bá Đao vẫn luôn đuổi theo phía sau. Hắn biết, nhưng vậy thì sao chứ? Lẽ nào muốn một người sắp "chết" như hắn lại trở lại cùng người ta chém giết một trận?
Khi hòn đá ném ra, Mười Một cũng chú ý tới, đồng thời cũng biết hòn đá là ném tới Bá Đao phía sau. Hắn biết thời gian là vàng bạc, không lãng phí chút thời gian nào, một mạch lao thẳng vào trong rừng.
Người rất mệt, đặc biệt là mi mắt càng ngày càng trầm trọng. Nếu không phải là bằng vào ý chí và nghị lực kinh nhân thì hắn căn bản chanửg thể chạy được tới nơi đây. Nhưng cho dù là như vậy, sau khi mất đi một lượng lớn máu, thân thể của hắn đã tới mức cực hạn rồi.
Tim đập càng ngày càng chậm, bước chân cũng chậm dần lại, đôi mắt băng lãnh kia cũng dần biến thành mờ đục. Nhưng Mười Một biết, bản thân không thể dừng lại, dừng lại là những công sức đã bỏ ra trước đó sẽ mất hết.
Hắn không phải là không biết, bản thân như thế này sẽ lưu lại manh mối, máu sẽ không ngừng rơi xuống đất, trong không khí cũng lưu lại mùi máu rất nồng, còn có những cành lá bị dẫm đạp vào trên đường chạy tới đây, không cần biết là chạy tới nơi nào thì cuối cùng đối phương cũng sẽ đều tìm được hắn dựa vào những manh mối đó. Cái hắn cần chỉ là cố gắng hết sức chạy xa một chút, tranh thủ một chút thời gian để sửa chữa thân thể. xem tại Trà Truyện
Nhưng lão thiên gia có cho hắn cơ hội này hay không?
Trong nháy mắt, phía trước tựa hồ như xuất hiện một thân ảnh. Mười Một bỗng cả kinh, mặc dù hắn bị trọng thương, tất cả giác quan đều giảm tới mức thấp nhất, nhưng người này không ngờ lại có thể giống như quỷ ảnh mà vô thanh vô tức đột nhiên đứng trước mặt hắn, điều này sao có thể không khiến cho hắn kinh ngạc cơ chứ?
Khi nhìn rõ người này, địch ý trong mắt Mười Một mới dần dần biến mất, hắn khẽ thở ra một hơi: "Tửu…"
Lời còn chưa dứt, Mười Một đột nhiên khuỵu chân xuống, bước về phía trước vài bước rồi đổ nhào, người phía trước kia kịp thời đỡ lấy hắn, sau đó hơi nhíu mày lại nhìn thương thế trước ngực. Tiếp đó thì quay đầu lại nhìn theo vết máu kinh nhân lưu lại dọc đường, thực khó mà tưởng tượng một người phải có ý chí và nghị lực kiên định đến nhường nào mới có thể chạy đến nơi này trong tình trạng thân thể như vậy.
Nếu đổi lại là bất kì một người nào khác, cho dù là những tuyệt đỉnh cao thủ của Long Hồn ở nơi đây cũng tuyệt đối chẳng thể sau khi thụ trọng thương như thế này mà còn có thể chạy xa như vậy. Mười Một có thể kiên trì chạy đến nơi đây mà vẫn giữ được tỉnh táo, hoàn toàn là bằng vào nghị lực kinh nhân của hắn.
Mười Một khẽ thở dốc vài hơi, với tố chân thân thể của hắn cho dù là có phải mang vật nặng chạy vài cây số cũng đều không thở dốc, nhưng lúc lại hắn lại thở có chút gấp gáp nặng nề, dễ dàng tưởng tượng ra thân thể hắn đã mệt mỏi tới mức cực hạn rồi.
Sau khi khí tức hơi bình ổn lại một chút, Mười Một ngẩng đầu lên liếc nhìn người đang đỡ mình, khẽ hỏi: "Bắt ta sao?"
Người này chính là người quen cũ của Mười Một, hắn có thể tiến nhập vào Long Hồn cũng là do lão đầu tệ hại này dẫn tiến, người này chính là tổ trưởng dị năng tổ của Long Hồn, Tửu Quỷ.
Tửu Quỷ khẽ thở dài một tiếng, cười khổ lắc lắc đầu, đột nhiên một chưởng vỗ vào sau ót Mười Một, Mười Một còn chưa kịp ho một tiếng thì đã hôn mê đi rồi.
Tửu Quỷ trước tiên đặt Mười Một xuống đất, móc một cái bình nhỏ và một cuộn băng từ trong túi áo ra, lấy cái gì đó đại khái tựa như kim sang dược từ trong chiếc bình nhỏ ra rồi cầm máu cho vết thương trước ngực Mười Một, sau đó lại dùng cuộn băng mau chóng băng bó đơn giản mấy vòng quanh vết thương.
Sau khi băng bó xong, Tửu Quỷ đứng dậy, mi mày nhíu chặt nhìn vào vết máu lưu lại dọc đường cùng mùi máu tanh nồng đang lan tỏa trong không khí.
Đột nhiên, Tửu Quỷ vỗ một chưởng ra phía sau, đồng thời khẽ quát lên: "Thủy Ngự kết giới!"
Trong không khí đột nhiên xuất hiện một dòng nước dài nhỏ chẳng biết từ đâu mà tới, chỉ là dòng nước này phập phù trong không khí, nhìn có vẻ rất là quỷ dị. Bàn tay to lớn của Tửu Quỷ vung ra, luồng nước tựa như một con rắn xoay chuyển mấy vòng trong không trung, sau đó lại hạ xuống tiếp xúc với những vết máu trên mặt đất. Chỉ sau khoảnh khắc, mùi máu tanh trong không khí và vết máu trên mặt đất đã biến mất hết, chỉ là trên nền đất và lá khô đều trở nên có chút ẩm ướt, tựa như vừa có đợt sương buổi sớm giỏ xuống vậy. Tửu Quỷ lại lần mò trên thân thể Mười Một một lượt, một tầng nước trong suốt rất mỏng bao phủ lên người hắn, hoàn toàn che giấu không cho mùi huyết dịch tỏa ra. Đến đây Tửu Quỷ mới khom người ôm Mười Một lên, sau đó nhanh chóng rời đi.