Thời tiết càng lúc càng lạnh, mặc dù không có tuyết rơi, nhưng nước đọng trên mặt đường sau một đêm bị khí lạnh ngưng tụ đã đông thành một lớp băng sương bàng bạc.
Sắc trời u ám, khoảng không phía đông đã dần dần tỏa sáng, nhìn qua rất giống phần da bụng trắng bệch của con cá chết.
Sắc trắng của sự mù màu.
Sắc trắng của nỗi sợ hãi.
Một đêm hắc ám rốt cuộc đã qua đi, nhường chỗ cho buổi tinh mơ đến. Chỉ là sáng sớm hôm nay lại điểm tô chút vị thảm đạm.
Vào lúc này, những người dậy sớm đã đứng lên khỏi giường ngủ ấm áp chuẩn bị cho một ngày bận rộn. Ở những nơi không khí trong lành, nhất là vùng phụ cận nhiều cây xanh đã tụ tập không ít người tập thể dục buổi sáng. Tiếng máy phát thanh vang lên bài tập thể thao "một hai ba bốn, hai hai ba bốn", các cụ ông cụ bà gần đó theo tiếng nhạc mà vặn vẹo thân hình già nua của mình rất theo nhịp điệu.
Đêm tối còn chưa hoàn toàn tan đi, buổi sáng cũng chửa chính thức bước đến, vậy mà chúng sinh như cây cỏ đã bắt đầu lặp lại một ngày cuộc sống của mình. Rời giường, làm việc, ngừng việc, về nhà, đi ngủ, sau đó lại là một ngày mới. Lặp đi lặp lại lần này rồi đến lần khác không phiền não quỹ đạo ấy ngày này rồi đến ngày khác, trong đó có người vì kế sinh nhai mà lo lắng, có kẻ bởi cuộc sống mà bận rộn, nhưng có mấy ai lưu tâm đến ý nghĩa của tính mạng? Lại có mấy người lo nghĩ rằng, liệu hôm nay ta có chết hay không?
Một chiếc xe chạy nhanh theo lối mòn hoang dã, bánh xe trầm trọng để lại trên mặt đường lầy lội những dấu lốp in sâu, đi qua con đường bùn đất. Xe cứ lắc lư nghiêng ngả, 5 người trong xe lúc này mặt mày đều nghiêm trọng.
Bởi vì họ biết, rất nhanh sẽ có một trận đại chiến chờ đón bọn họ. Mà sau cuộc chiến này liệu có mấy người sống sót?
Bọn họ vẫn biết Long Hồn nếu không dưới tình huống bất đắc dĩ sẽ không hạ sát thủ, tuy nhiên bọn họ đã giác ngộ rõ về cái chết. Đến cả tên Vịt Bầu vốn chưa từng trải qua lần thực chiến thực thương nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng sờ sờ vào khẩu súng ngắn giắt bên hông, sợ rằng đến lúc lại không kịp rút súng.
Cả chiếc xe này, ai cũng đều chuẩn bị sẵn sàng đi đến cái chết.
Vì không chịu được, không thể. Không chấp nhận.
Cả bốn người đều lấy Mười Một làm hạch tâm, họ đều hiểu được vận mệnh của mình đã cùng đoàn thể này, cùng Mười Một kiên quyết ràng buộc vào một mối. Ngay cả kẻ không muốn khai chiến với Long Hồn nhất như Lãnh Dạ cũng hiểu sâu sắc, linh hồn của đoàn thể này chính là Mười Một, một khi Mười Một bị giết hoặc bị bắt, đoàn thể này tự nhiên sẽ tan tác, đến lúc đó, ngay cả cơ hội cuối cùng nhằm chứng minh mình trong sạch cũng không còn, bọn họ sẽ phải mang trên lưng tội danh phản đồ cả đời, phải đối mặt với sự đuổi bắt vĩnh viễn của Long quốc.
Phản quốc! Tội danh này chính là áp lực nặng đến nghẹt thở. Có mấy ai chịu nổi?
Do vậy, dù là phải chết, cũng phải cam đoan rằng Mười Một chạy thoát. Chỉ khi hắn còn sống, bọn họ mới có cơ hội lật ngược thế cờ.
Sát khí tràn ngập đầy xe. Rất có mùi vị của "tráng sĩ nhất khứ bất phục phản" (tráng sĩ một đi không trở lại – tích Kinh Kha - hieusol).
Giờ phút này, nhóm hacker Cuồng Triều và Nhược Từ đang ở xa đều cả đêm không ngủ, ai nấy đỏ hai con mắt lợi dụng hết thảy mọi phương thức nhằm giám thị mọi phạm vi có thể.
Chính là, nguyên một đêm qua, cả thành phố đều yên lặng đáng sợ. Người dân vốn chẳng biết chuyện gì vẫn chuẩn bị cho một ngày làm việc của mình như thường lệ, xe cộ trên phố dần đi lại đông đúc, loa còi inh ỏi. Không có dấu vết quân đội điều động, cảnh sát vẫn tuần tra ở các ngả đường như ngày thường, hết thảy đều như chưa có gì phát sinh. Chỉ là phía Long Hồn trước nay đều chưa bao giờ lộ mặt, tựa như không tồn tại trong chốn nhân gian.
Hết thảy đều yên ắng, khiến người ta phải lạnh tim.
Chiếc xe vẫn chạy nhanh như cũ, người của Long Hồn vẫn không xuất hiện. Khí tức trước trận đại chiến ngưng trọng đến mức làm người ta phải nghẹt thở.
Chính vào lúc này, thanh âm của Cuồng Triều bỗng vang lên trong tai 5 người: "Sở Nguyên, vừa nhận được một tin nặc danh, nội dung chỉ có một câu: Vãn nam tẩu, thiên phong tán (Về phía Nam, dạo Thiên Phong)."
Mười Một vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn từ nhỏ luôn duy trì thói quen như vậy, nhằm có thể lợi dụng tối đa thời gian bảo trì thể lực tốt nhất, sẵn sàng ứng phó với mọi khả năng chiến đấu phát sinh. Nghe vậy, Mười Một liền nhẹ giọng hỏi: "Là ai gửi?"
"Không biết." Cuồng Triều có chút lo lắng đáp: "Ta tìm không ra địa chỉ IP gửi đến, tuy nhiên dòng ký tên cuối cùng là: Chờ ngươi tới lấy đao."
Mười Một bỗng mở to mắt, cất tiếng: "Vịt Bầu, đi về hướng Nam, lên núi Thiên Phong". Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện
"Rõ." Vịt Bầu lên tiếng, xác định phương hướng, quay đầu xe hướng về phía nam chạy đi.
Lạnh Dạ nhỏ giọng hỏi: "Ngươi biết đấy là ai à?"
"Là kẻ địch." Không đợi Lãnh Dạ hỏi thêm, Mười Một lại bổ sung: "Nhưng không phải là người của Long Hồn."
"Ngươi tin được hắn sao?"
Mười Một liếc mắt nhìn Lãnh Dạ, nhẹ nhàng thốt ra một chữ "Tin", sau đó không nói gì thêm, tiếp tục nhắm mắt lại.
Lãnh Dạ bĩu môi, nhưng không hỏi thêm, hắn biết Mười Một làm vậy chắc chắn có nguyên nhân, mặc dù hắn đến giờ vẫn không rõ ràng, nhưng dù sao Mười Một cũng là hạch tâm của đoàn đội này, chỉ cần một câu của hắn, dù phía trước là hố lửa, tin rằng mọi người trong xe đều tiến vào không chút do dự.
Đấy chính là vị lĩnh tụ tinh thần khơi dậy lực lượng của đoàn thể.
Mặc dù đội trưởng trên danh nghĩa của Hắc ám thập tự là Lãnh Dạ, luôn bày mưu tính kế cũng là Lãnh Dạ, tuy nhiên ngay từ ngày đầu tiên đoàn thể thành lập, tất cả mọi người đã nhận định Mười Một mới là linh hồn của Hắc ám thập tự. Cho tới bây giờ, tựa như Mười Một chưa hề nỗ lực gì mấy cho đoàn thể, có chăng chỉ là không ngừng đem lại hết phiền toái này đến phiền toái khác cho bọn họ, tuy nhiên địa vị của Mười Một trong mắt mọi người tuyệt không hề thay đổi. Cho nên một lời nói của Mười Một thường có tác dụng bằng một trăm câu của Lãnh Dạ.
Hành trình chiếc xe đột nhiên cải biến phương hướng, vậy mà Long Hồn kia vẫn không có động thái gì. Tựa như những người trong xe này chỉ đi du lịch, không ai quản bọn bọ từ đâu đến, sẽ đi về đâu. Giống như bọn họ chỉ là khách đi đường bình thường, chỉ có đám bụi đường bốc cao khi xe đi qua là còn lưu lại.
Sắc trời sáng lên rất nhanh. Không bao lâu, chân trời phương đông đã hiện lên một tầng màu vàng kim nhàn nhạt.
Chiếc xe tiếp tục chạy về hướng Nam, lúc này mọi người đã rời khỏi phạm vi thủ đô, dọc theo cầu đường cao tốc thẳng tiến phía nam.
Bên ngoài thủ đô có một dãy núi lớn nhưng không cao, tên là núi Thiên Phong (núi trời), bởi vì tác dụng phòng vệ của ngọn Vệ Thiên mà đặt ra vậy. Chuyện kể rằng sau thời loạn lạc Ngũ Hồ, có một dòng dị tộc xâm nhập, nhanh chóng đánh chiếm tới sát kinh thành thì bị danh tướng thời ấy lợi dụng địa thế phụ cận đánh bại, cái tên Vệ Thiên ra đời từ đó.
Xe chạy hơn một giờ thì cuối cùng cũng đến núi Thiên Phong, lúc này sắc trời đã hoàn toàn sáng lên.
Chân trời phía đông đã hiện ra một vầng hỏa cầu đỏ rực.
Đang khi xe chạy lên sườn núi Thiên Phong, Mười Một bỗng lên tiếng: "Dừng xe!"
Vịt Bầu không chút do dự dậm phanh, chiếc xe đang đi với tốc độ cao nhất thời trượt đi hơn 10m mới khó khăn dừng lại. Con đường núi vốn chẳng lớn bị chiếc xe hoành ngang chặn ở giữa, khiến cho các xe nếu lên và xuống núi đều bị chặn ở chỗ này, vô phương di động. May mà sau khi ra khỏi đường cao tốc, rất ít có xe đi đường núi hiểm trở, hơn nữa thời gian này lượng xe đi lại ở đây cũng rất ít, nếu không khẳng định giao thông ngả đường núi này sẽ bị tắc tịt.
"Xuống xe!" Mười Một ra lệnh. Toàn thể không nửa phần dị nghị đều bước xuống, kể cả Tiểu Bạch đã nhảy xuống, cào cào vào chân Muời Một, sau đó ngẩng đầu ngó hắn.
Mười Một nhìn lại bốn người bên cạnh mình, không nói câu nào, xoay lưng hướng núi Thiên Phong đi tới. Bốn người kia đã bày ra trận thế theo sát phía sau hắn. Tiểu Bạch thì không cần phải nói, nó căn bản là cái bóng của Mười Một, Mười Một ở đâu khẳng định nó sẽ ở đó.
Dãy Thiên Phong kỳ thực rất lớn, là một mảng núi non trùng điệp, phía bắc tiếp kinh thành, một đường phía nam kéo dài đến phong cảnh thành Thiên Vệ. Vệ Thiên là ngọn núi gần sát kinh thành nhất, đồng thời cũng là nơi nổi danh nhất của dãy núi Thiên Phong. Chỗ bọn họ xuống xe không xa ngọn Vệ Thiên lắm, bọn họ đi bộ khoảng 20 phút liền tiến đến dưới chân ngọn Vệ Thiên.
Nơi này địa thế rất cao, quay đầu nhìn lại chỉ thấy những hình khối ruộng lúa khai khẩn của nhà nông, thật là cảnh tượng đẹp đẽ say lòng. Tiếc là giờ phút này 5 người bọn họ không có lòng dạ thưởng thức mà quay đầu đi tiếp về trước.
Ngọn Vệ Thiên mặc dù miễn cưỡng có thể xem như là phong cảnh nổi tiếng, nhưng lúc này không có người đến du ngoạn. Bây giờ trời vừa sáng, thời khắc này mọi người còn đang ngủ trên giường, cả những người tập thể dục buổi sáng cũng chỉ tập trung ở chân núi, làm sao kỳ vọng mấy người già đó leo cao được chứ? Dù bọn họ có thể leo, người nhà bọn họ cũng không yên tâm, vạn nhất có chuyện gì xảy ra hoặc là phát bệnh gì đấy thì kêu trời không thấu gọi đất chẳng nghe, thành con cháu bất hiếu mất.
Vì vậy 5 người dọc theo đường đi không hề phát hiện một bóng người nào gần đó, âm thanh duy nhất nghe được chỉ là tiếng chim hót líu lo trong núi rừng. Nếu không, để người bắt gặp cảnh đám người dắt chó, mang súng cầm đao sát khí đằng đằng bộ dạng dọa người, còn tưởng là thổ phỉ vào núi không chừng.
"Lãnh Dạ." Mười Một bỗng nói: "Nếu không chống được, ngươi mang theo Đạo Duy, Vịt Bầu đi củng Hầu Tử, phân thành ba tổ tẩu tán. Nếu có thể sống sót, hãy tìm biện pháp liên hệ Thượng Thanh bang."
"Không được!" Lãnh Dạ lập tức minh bạch ý tứ của Mười Một, liền quả quyết phản đối: "Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là ngươi."
Mười Một không quay đầu, bảo: "Hãy làm theo lời ta nói."
Lãnh Dạ cắn răng, không lên tiếng. Hắn biết cách Mười Một nói là đúng đắn, nếu 5 người hợp lực mà còn không chống được thì chỉ có thể phân tán ra mới còn có cơ hội chạy trốn. 5 người bọn họ, trừ Mười Một không tính, Lãnh Dạ cùng Hầu Tử có lực chiến đấu tốt nhất, mà chỉ có Lãnh Dạ và Vịt Bầu mới gặp qua Vu Quang Hải, biết cách liên lạc Thượng Thanh bang. Cho nên sự phân phối của Mười Một là hợp lý nhất. Cái chính là… Lãnh Dạ không nhịn được liếc mắt nhìn Mười Một đang đi trước, tên đáng chết này thật sự muốn tự mình đi làm mồi câu đây mà.
Sự chú ý của Long Hồn đều tập trung vào Mười Một, mặc khác đối phương muốn lợi dụng bọn họ tìm ra manh mối công kích Long Hồn. Vì vậy, một khi mọi người phân tán, nếu bên Long Hồn buông tay, bốn người Lãnh Dạ Hầu Tử có cơ hội chạy thoát rất lớn, tuy nhiên Mười Một tuyệt đối không thoát được, trừ phi…
Trừ phi xảy ra kỳ tích.
Có thể ông trời không nghe đến lời cầu nguyện của Lãnh Dạ, kỳ tích còn chưa tới, bọn người ẩn núp chung quanh họ đã ra mặt.