Nhân Gian Băng Khí

Chương 366

Tiểu Diệp năm nay mới mười một tuổi, nhưng là quanh năm cơ hàn chịu đói ret, nàng bề ngoài thoạt nhìn chỉ như tiểu cô nương tám, chín tuổi chưa có phát dục. Tiểu Diệp mười một tuổi chỉ là một cô bé rất bình thường, nhưng mà đối với người thường mà nói, vận mệnh của nàng cũng không phải bình thường như vậy.

Nàng sinh ra ở một vùng quê hẻo lánh, đáng trớ trêu chính là, sinh nhật nàng cũng chính là ngày giỗ của mẫu thân. Ngôi làng nơi nàng được sinh ra rất nghèo khó cơ cực, đến nỗi một cái trạm xá cũ nát nhỏ bé gần nhất cũng phải đi bộ hơn mười km đường, mà chính là lộ trình 10km này đã lấy đi mạng sống người mẹ còn trẻ của nàng.

Phụ cận ngôi làng này, thậm chí phụ cận cả hương trấn chỉ có mỗi một tòa trạm xá như vậy, cả hương trấn mấy trăm hộ người ta mặc kệ bệnh lớn bệnh nhỏ, cho dù là trẻ sơ sinh đều phải từ xa chạy tới ngôi trạm xá không tới 50 m2 này để cầu bác sĩ. Ngôi làng mà TIểu Diệp sinh sống cách trạm xá rất xa, xa đến nỗi phải đi từ sớm tinh mơ đến quá trưa, hoặc là từ quá trưa đến khi tối mịt mới tới được trạm xá.

Chính là ngày đó, mẫu thân hốt nhiêu kêu đau, phụ thân thật thà chất phác cái gì cũng đều không biết cuống quít ném cái quốc trong tay xuống, dùng cái xe kéo chở lúa duy nhất trong nhà đưa mẫu thân đi cứu chữa, kéo bộ một đoạn đường 20km. Cuối cùng, mẫu thân đợi không kịp đến được trạm xá, giữa đường sắp tới được trạm xá thì đã lâm sản. Tiểu Diệp cũng là được sinh ra ngay trên chiếc xe kéo đó.

Nghe bà nội kể, ngày đó mẫu thân xuất huyết không ngừng, cả chiếc xe kéo đều đã nhuốm đỏ toàn máu tươi. Phụ thân luống cuống tay chân, thân thể mệt mỏi mang theo kinh hoàng một mạnh bôn ba kéo xe chạy liền một hơi đoạn đường 20km có dư, mẫu thân của Tiểu Diệp cũng là chống đỡ được tới cổng trạm xá mới tắt thở.

Ngày hôm đó, phụ thân đã khóc. Ôm lấy thân thể mẫu thân đang lạnh dần mà khóc suốt cả một ngày, nếu như không phải bà nội và họ hàng khuyên giải kéo ông về nhà, chỉ sợ phụ thân thật sự sẽ ở bên cạnh thân thể mẫu thân ngây ngốc cả đời.

Từ ngày đó về sau, phụ thân đã thay đổi, biến thành nghiện rượu, biến thành người dễ tức giận. Trong ấn tượng của Tiểu Diệp, thói quen lớn nhất của phụ thân chính là uống rượu và đánh nàng. Trước kia, còn có bà nội che chở cho nàng, nhưng mà sau khi Tiểu Diệp được ba tuổi, cả bà nội cũng đã đi rồi, đã chẳng có ai tiếp tục che chở nàng nữa.

Cuối cùng, Tiều Diệp cũng không chịu nổi sự hành hạ về cả thể xác và tinh thần, không đến năm tuổi đã bỏ nhà mà đi (dạt^^). Một đứa trẻ không đến năm tuổi a, nàng làm gì để sống sót trong cái thế giới tàn khốc này?

Có lẽ Tiểu Diệp thật sự rất bất hạnh, nàng không có được sự thương xót và chiếu cố của ông trời. Nàng cho tới hôm nay vẫn nhớ rõ ràng một đoạn cuộc sống của mình sau khi bỏ nhà ra đi là như thế nào. Nàng từng thử qua ăn xin, từng giành ăn với chó hoang, từng bới thùng rác kiếm thức ăn bỏ bụng.Trải qua đói rét, bị bức bách bất đắc dĩ cũng liều đi làm ăn trộm. Ban đầu mọi người nhìn nàng chi là tiểu hài tử, cũng không tính toán. Nhưng mà địa phương đó cũng là địa phương nghèo đói cùng cực, hơn nữa địa bàn lại không lớn.

Tiểu Diệp ở trong đó vật vờ một thời gian dài. Mọi người tự nhiên nhận ra nàng. Một lần hai lần cũng chẳng tính toán, nhưng mà đã nhiều lần, những người đó tự mình đều ăn không no cũng sẽ không làm phước nữa, kết quả bắt đầu từ răn đe biến thành phạt nặng đánh đập, cuối cùng mỗi lần trộm được thứ gì đều phải đổi lại bằng một trận đòn hung ác và vết thương đầy trên người.

Mà năm đó, nàng mới vừa tròn năm tuổi.

Cũng tại năm đó, nàng đã biết nhận thức rồi.

Cũng là tại lúc năm tuổi. Ngày đó Tiểu Diệp đói quá đã đi ăn trộm đồ ăn. Nhưng mà bị người ta bắt được nên ăn một trận đòn hung ác, sau đó bị người ta quẳng ra ven đường giống như một con chó chết. Nàng không có khóc, dù là toàn thân vô số vết thương nàng đều không có khóc.

Rời khỏi nhà, rời khỏi phụ thân ngoan tâm kia đã chừng nửa năm rồi, nửa năm nay nàng sớm đã nếm đủ mọi sự lạnh ấm của nhân tình, trong lòng nàng sớm đã nguội lạnh rồi. Nhưng cũng tại lúc nàng chịu đựng cơ hàn, chịu đựng đau đớn toàn thân truyền đến, một cánh tay nhỏ cầm một nửa chiếc bánh bao lạnh cứng đưa tới trước mặt nàng.

Nàng ngẩng đầu lên, trông thấy một người tuổi tác không sai biệt lắm với nàng. Một tiểu nam hài toàn thân đồng dạng bẩn thỉu giơ ra nửa chiếc bánh bao đang gặm dở còn lại, lẳng lặng nhìn nàng.

Chiếc bánh bao kia mặc dù chỉ còn lại phần nhỏ, Tiểu Diệp phát thệ đó là đồ ăn ngon nhất mà đời này nàng từng nếm qua. Sau đó Tiểu Diệp đi theo tiểu nam hài trở về "nhà", biết được "đầu" bây giờ. Trong cái "nhà" đó có mười tiểu hài tử, đứa lớn nhất không vượt quá mười ba tuổi, nhỏ nhất cũng mới hai, ba tuổi.

Ở trong đó, "đầu" đã dạy Tiểu Diệp cách ăn trộm, mỗi ngày đều phải ra ngoài, mặc kệ là ăn trộm là ăn cướp hay là ăn xin, đều phải kiếm tiền đạt được một chỉ tiêu nhất định, nếu không chẳng những không có cơm ăn mà còn phải chịu roi vọt. Tiểu Diệp chính là đi theo "nhà" lưu động khắp nơi trên toàn quốc như vậy, vất va vất vưởng suốt sáu năm trời.

Cũng không phải nàng vui thích cái "nhà" này, mà là nàng biết chính mình không có bản lãnh nuôi sống bản thân, một khi rời đi như vậy lại phải quay lại cuộc sống độc thân lang thang ăn xin như lúc trước. Huống hồ "đầu" và đám thủ hạ du côn đó của hắn cũng không cho phép, Tiểu Diệp cũng đã từng chính mắt chứng kiến qua, hai tiểu hài trong "nhà" từng có ý đồ chạy trốn, kết quả bị tóm trở lại, ngay trước mặt các nàng bị đánh gãy hết tay chân, cuộc sống kế tiếp hai tiểu hài này cũng chỉ có thể làm người tàn tận cầu xin sự bố thí của người đi đường.

Hơn nữa, Tiểu Diệp cũng không nguyện ý ly khai Tiểu Viễn, Tiểu Viễn chính là tiểu nam hài trước kia đã cho nàng nửa cái bánh bao. Đối với Tiểu Diệp mà nói, Tiểu Viễn chính là toàn bộ chỗ dựa của nàng. Nhưng mà TIểu Viễn rất vụng về, "đầu" như thế nào cũng không dạy được cho hắn cách ăn trộm, kết quả Tiểu Viễn cũng là người ăn roi vọt nhiều nhất mỗi ngày.

May mắn Tiểu Diệp rất thông minh, hơn nữa nàng từng độc thân lang thang hơn nửa năm, trên phương diện này cũng có kinh nghiệm, cho nên đối với việc trộm đồ là rất nhanh tay. Sau khi gia nhập cái "nhà" này ngắn ngủi không đến hai năm, nàng đã trở thành kẻ trong đám hài tử này có thu nhập nhiều nhất mối ngày.

Thức ăn và thu nhập của cái "nhà" này là trở thành tỷ lệ với nhau, tiền nộp mỗi ngày càng nhiều thì ăn càng no. Nhưng mà Tiểu Diệp rất chiếu cố Tiểu Viễn vụng về, tiền nàng trộm được mỗi ngày đều chia một chút cho Tiểu Viễn. Cho nên từ đó về sau, hai người đều rất ít khi bị ăn roi vọt, nhưng cũng đồng dạng chưa từng ăn no một bữa cơm.

Trong "nhà" chính là như thế này, cuộc sống của Tiểu Diệp u u mê mê suốt sáu năm trời. Vốn nàng đối với cuộc sống đòi hỏi không nhiều, chỉ cần có thể ấm cật no cơm, khi lạnh có vài kiện y phục rách rưới hơi chút ấm áp chính là toàn bộ hi vọng xa vời của nàng. Nhưng mà một cái hi vọng giản đơn như vậy, trong sáu năm nay, cũng đến tận bây giờ chưa từng được thỏa mãn. Bất quá Tiểu Diệp cũng không có quá nhiều oán ngôn, nàng ý thức được chỉ cần có thể cùng Tiểu Viễn cùng một chỗ, điều đó đã rất thỏa mãn rồi.

Đáng tiếc hết thảy điều này đều tại mùa đông một năm về trước đã tan vỡ hết rồi.

Một năm trước, Tiểu Diệp mười tuổi Tiểu Viễn mười lăm tuổi, giống như năm đó, khí trời cũng là rét lạnh như vậy, Tiểu Viễn đã nhiễm lạnh sinh bệnh. Bắt đầu chỉ là cảm mạo, "đầu" bọn họ cũng không để ý, nhưng mà không quá vài ngày, Tiểu VIễn đã phát sốt, sốt đến nỗi hơn 40 độ C. Đương nhiên, Tiểu Diệp cũng không biết 40 độ C là cái gì, chỉ là thấy một tên du côn sờ sờ trán của TIểu Viễn rồi nói một câu: "Đã hơn 40 độ rồi".

Ngày hôm sau, Tiểu Viễn cũng không có ra ngoài "làm việc", mà là tạm thời bị bỏ rơi trong "nhà", cái "nhà" đó cũng chỉ là một tòa bultding đang xây dở bởi vì đón năm mới mà tạm đình chỉ thi công.

Tiểu Viễn bởi vì sinh bệnh, "đầu" lại cũng không có đi quản hắn, duy nhất mỗi ngày cho hắn một chút đồ ăn, người chiếu cố hắn cũng chỉ có Tiểu Diệp. Nhưng mà hảo cảnh đó không kéo dài, bởi vì "nhà" là lưu động, mỗi lần tới một địa phương dài nhất cũng sẽ không vượt quá hai tháng. Cho nên nửa tháng sau, "nhà" lại phải chuyển đi. Nhưng mà lần này, "đầu" không có dẫn Tiểu Viễn đi. Chỉ là coi Tiểu Viễn đang mắc bệnh nguy kịch như một con chó chết mà bỏ rơi ở đó, sẽ không quản hắn nữa.

Lần đó, là lần cuối cùng Tiểu Diệp nhìn thấy Tiểu Viễn. Nàng còn nhớ rõ ràng, trước khi đi, trong mắt Tiểu Viễn đầy níu kéo và tuyệt vọng, nàng muốn lưu lại, nhưng mà "đầu" không đồng ý, bọn họ sẽ không buông tha Tiểu Diệp cái cây sinh ra tiền này, cho nên Tiểu Diệp trong lúc khóc lóc gào thét đã bị mang đi.

Chỉ lưu lại Tiểu Viễn cô độc một thân, tuyệt vọng nằm trong tòa builtding thi công dang dở đó mà chờ chết.

Từ ngày đó về sau, Tiểu Diệp đã thay đổi, biến thành trầm mặc ít nói, mà nàng thu nhập của nàng mỗi ngày cũng càng lúc càng ít. Đồng dạng, cơm ăn của nàng mỗi ngày cũng càng ngày càng ít, mà số lần ăn roi vọt cũng càng ngày càng nhiều, hơn nữa càng ngày càng nặng.

Nhưng mà hết thảy điều đó đều không thể làm hoán tỉnh lại con tim đang chết dần chết mòn của nàng.

Trong lòng nàng chỉ còn lại hình ảnh một đôi mắt đầy thiết tha và tuyệt vọng kia.

Cuối cùng, Tiểu Diệp chạy trốn. Đây là lần chạy trốn đầu tiên kể từ sau khi nàng gia nhập cái "nhà" này, đáng tiếc đã thất bại. "Đầu" xem trúng năng lực ăn trộm của nàng, đối với nàng vẫn có kỳ vọng, cho nên lần đầu tiên chỉ là hung hăng quất vài roi.

Sau đó. Lần thứ hai chạy trốn, thất bại... bị bắt trở về, lại ăn một trận đòn hung ác.

Lần thứ ba.... lần này tựa hồ là cực hạn khả năng tha thứ dễ dàng của "đầu", lần này Tiểu Diệp thiếu chút nữa đã bị đánh tàn phế rồi, may mắn "đầu" vẫn còn đối với nàng có một chút hi vọng.

Sau khi nghỉ dưỡng nửa tháng. "Đầu" mang theo đám tiểu hài không nơi nương tựa này đi tới Kinh thành.

Mà một năm nay, Tiểu Diệp đã mười một tuổi.

Tơi Kinh thành không lâu, Tiểu Diệp lại một lần nữa chạy trốn. "Đầu" và đám du côn đương nhiên lại một lần nữa đuổi theo. Mà lần này, Tiểu Diệp rất may mắn, có lẽ là ông trời cuối cùng đã trông thấy nữ hài đáng thương này mà bắt đầu chiếu cố nàng, cũng có lẽ là Tiểu Viễn trên trời linh thiêng đang phù hộ cho nàng, Tiểu Diệp may mắn gặp một thiếu niên tóc vàng, hắn chính là Walter.

Thiếu niên ngoại quốc này, mặc dù nói không rõ một câu tiếng Long quốc, nhưng thính lực của hắn cũng không tệ lắm có thể nghe được hơn phân nửa tiếng Long quốc. Sau khi nghe được chuyện của Tiểu Diệp, Walter xuất thủ tại chỗ đánh cho "đầu" và ba tên du côn dám ngăn cản phải bỏ chạy.

Tiểu Diệp cho tới bây giờ đều nghĩ rằng "đầu" là người đáng sợ nhất trên đời này, nhưng mà không nghĩ tới Walter phát nộ lại càng đáng sợ hơn, một người một đôi quyền đã đánh cho "đầu'' và ba gã du côn xưng vù mặt mũi phải quỳ xuống van xin tha tội.

Từ ngày đó, Tiểu Diệp lại một lần nữa đi theo walter cùng lưu lãng....

Đi theo Walter cũng đã gần một tháng, Walter đối với Tiểu Diệp rất tốt, mỗi ngày nếu có thể kiếm được một khối bánh mỳ, Walter khẳng định sẽ nhường cho TIểu Diệp, tự mình chỉ ăn phần còn thừa của bánh mỳ. Mà trong đoạn thời gian này, Tiểu Diệp cũng đã phát hiện trên người Walter một cái hoàng kim thập tự giá (thánh giá = vàng), mặt trên còn khảm vài viên kim cương. Việc mà Walter thích làm nhất chính là hay ngẩn người vuốt ve cái Hoàng kim thập tự giá này.

Lớn lên từ tần đáy cùng của xã hội, Tiểu Diệp đối với những thứ đồ kim tiền rất mẫn cảm, nàng biết cái Hoàng kim thập tự giá này khẳng định là rất có giá trị, nhưng nàng không có hỏi Walter về cài Hoàng kim thập tự giá này như thế nào mà có? Vì cái gì mà không cầm nó đi bán đổi lấy đồ ăn? Thậm chí nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng có chủ ý với cái Hoàng kim thập tự giá này.

Cùng với Walter ở chung đã lâu, Tiểu Diệp dần dần đã biết một ít chuyện về Walter, cũng thường xuyên từ trong miệng hắn nghe được cái đại ca Sở Nguyên kia được hắn sùng bái hết mức. Walter nói cho nàng, bọn họ đang đợi, đợi Sở Nguyên đại ca tới đón bọn họ đi, về sau bọn họ cũng không cần phải chịu đói chịu rét nữa.

Cho nên TIểu Diệp rất nghe lời cùng Walter mỗi ngày lưu lãng, đồng thời chờ đợi vị đại ca Sở Nguyên chưa bao giờ gặp mặt kia.

Hôm nay,nàng rút cuộc đã gặp được đại ca Sở Nguyên này.

Hắn rất lạnh. Đây là ấn tượng đầu tiên của Tiểu Diệp đối với Mười Một, không chỉ có là mặt lạnh, ánh mắt của hắn càng lạnh. Mỗi khi Mười Một nhìn về phía nàng, Tiểu Diệp thậm chí cũng nghĩ thấy chính mình sẽ sinh ra môt loại ảo giác đang ở trong nhà ướp xác.

Hơn nưa, lần đầu tiên gặp mặt mà nàng chờ mong đã lâu, cư nhiên là.... đánh nhau, còn không phải là đánh nhau bình thường.

Từ khi đại ca Sở Nguyên này bắt đầu xuất hiện, hắn chỉ toàn đánh nhau với người ta. Từ trong công viên đánh ra ngoài công viên, thậm chí sau đó còn một chiếc xe đi tới, ngay cả súng máy cũng đã dùng tới. Tiểu Diệp đối với súng không có khái niệm gì, trong nhận thức của nàng, chỉ cần là súng nòng dài thì đều là súng máy cả.

Lần gặp mặt này, cũng đã phá vỡ nhận thức của Tiểu Diệp đối với võ công. Nàng vẫn nghĩ rằng võ công chính là đánh nhau, ngươi có thể một chọi hai chính là võ công rất lợi hại. Nàng không phải là không thấy qua đánh nhau, trước kia "đầu" và đám du côn thường xuyên vì tranh giành địa bàn sống mà đánh nhau với đám người khác, không thấy máu thì không bỏ qua.

Mà cái gọi là địa bàn sống kia bất quá chỉ là có thể miễn cưỡng che mưa chắn gió, cho người ta một góc tường vỡ để ngủ một giấc. Tiểu Diệp từ nhỏ đã từ trong hoàn cảnh này mà lớn lên, đối với cảnh đánh nhau cũng không lạ lẫm, nhưng mà lần này, nàng đã trông thấy "đánh nhau" chân chính có sống cũng khó mong gặp được.

TIểu Diệp có chút thần sắc phức tạp nhìn Mười Một bộ dạng lãnh khốc, đang xoa nắn cái đầu gối. Mặc dù nàng là đi theo Walter, nhưng nàng nhìn ra, người trên xe bao gồm cả Walter trong đó đều là nghe lời vị đại ca Sở Nguyên này. Walter rất minh bạch điều này, cho nên sau khi lên xe không lâu liền bậm bẹ tiếng Long quốc hướng phía Mười Một mà giới thiệu thân thế của Tiểu Diệp.

Tiếp theo mọi người đều lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi sự phán quyết cuối cùng của vị đại ca Sở Nguyên này đối với Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp trong lòng rất là thấp thỏm bất an, nàng từ rất nhỏ đã là người hiểu chuyện, cũng rất rõ ràng chỉ cần vị đại ca Sở Nguyên này nói một câu "không được", cho dù là Walter muốn chiếu cố nàng, không muốn bỏ rơi nàng nhưng tuyệt sẽ không lại mang nàng cùng đi. Tiểu Diệp đã không còn chỗ có thể đi, nàng thật sự không muốn, cũng không nguyện ý ly khai khỏi bên cạnh Walter. truyện được lấy tại Trà Truyện

-"Sở Nguyên đại ca..."

Walter khẽ kêu lên một tiếng. Hắn cũng đồng dạng thấp thỏm chờ đợi quyết định của Mười Một, Walter rất khó xử, một mặt thật sự không nhẫn tâm để cho nữ hài đáng thương này lại phải chịu khổ, nhưng hắn cũng đồng dạng rõ ràng những người trong chiếc xe này là loại gì. Nói khó nghe một chút, chính mình ngày mai có còn mạng sống hay không còn chưa biết được, như thế nào có thể lại kéo theo cái gánh nặng này?

Mười Một rút cuộc ngẩng mặt lên, lạnh lùng liếc nhìn Walter và Tiểu Diệp, nhạt giọng nói:

-"Không thể mang theo nó."

Walter sắc mặt khẽ biến một chút, cúi đầu cắn chặt môi.

Ngay cả Lãnh Dạ cũng thở dài lắc lắc đầu, hắn cũng rất đồng tình với nữ hài gọi là Tiểu Diệp này, nhưng đồng tình cũng chỉ đồng tình vậy thôi, bọn họ không thể mang chính mạng sống của minh ra chơi đùa. Phải biết rằng, mọi người trên chiếc xe này đều là tội phạm, hơn nữa còn là chọc vào một tổ chức cường đại nhất Long quốc.

-"Ta ngược lại có một chủ ý... " Ngay tại lúc này, thanh âm của Cuồng Triều hốt nhiên vang lên trong tai mọi người.

-"Phải tận lực giữ lại người gọi là Tiểu Diệp này là bởi vì nàng sau này sẽ có tác dụng rất lớn. Tác dụng gì ư? Hừ! Nói ra thì không thú vị."