Nhìn bên ngoài thì phòng Thiên Đường cùng với các phòng VIP không có gì khác nhau, cửa phòng bằng gỗ dày trang bị máy quét thẻ từ, trang trí thống nhất, đi ngang qua cửa phòng này thì ai cũng chỉ cho đó là một căn phòng VIP bình thường mà thôi.
Trong phòng không có thanh âm gì, thậm chí không có đến cả tiếng hít thở, tĩnh lặng vô cùng, yên tĩnh đến đáng sợ.
Mười Một biết phòng này rất lớn, nếu có người ẩn trong phòng ngủ hoặc thư phòng thì hắn ở cánh cửa ngoài còn cách cả cánh cửa dày cộp chắc chắn không nghe được tiếng hít thở bên trong. Do đó hắn chưa vội mở cửa vào ngay, mà tiếp tục đứng bên ngoài lắng nghe trong chốc lát, rồi mới bắt đầu kiểm tra xem trên cửa có gắn thiết bị bảo vệ hay không.
Trên cửa cũng không có thiết bị bảo vệ hoặc cảnh báo gì, hơn nữa quả thật cũng không cần thiết, vì nơi này là tổng bộ Hoa Nhài Đen, ai dám mò vào nơi này chứ? Chỉ là một việc là Mười Một việc chưa nghĩ ra: tại sao Hoa Nhài Đen phải thiết kế lối lên tầng năm và sáu che dấu trong một gian phòng? Là do ở đó chứa những thứ vô cùng bí mật không thể để người ta biết? Hay là vì phòng ngừa những siêu đặc công như hắn lẻn vào?
Mười Một rút ra một cái thẻ từ lớn bằng cái card visit, trên có gắn một chip điện tử cắm vào khe quẹt thẻ từ trên cánh cửa, một đầu chip điện tử gắn vào một dây dẫn dữ liệu, hắn đem đầu kia của dây dẫn dữ liệu cắm vào điện thoại di động của mình, sau đó bấm một số.
Qua vài giây, trong tai nghe truyền ra tiếng Cuồng Triều: "Nhận được rồi, cho ta nửa phút."
Qua nửa phút, Cuồng Triều một lần nữa nói: "Phá giải thành công."
Khi hắn vừa mới nói xong, khóa cửa từ màu đỏ chuyển sang màu xanh lá cây. Mười Một rút chip điện tử ra, từ từ vặn khóa, nhè nhẹ đẩy cánh cửa ra một khe hở.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có vài tia sáng hắt vào từ hành lang mới miễn cưỡng thấy rõ vài thứ xung quanh. Mười Một kiểm tra trong chốc lát, xác định không có nguy hiểm gì mới nhanh chóng lắc mình đi vào. Cửa phòng lại nhè nhẹ đóng lại. Cửa phòng vừa khép cũng là lúc những ánh sáng lọt vào từ ngọn đèn bên ngoài cũng hoàn toàn bị cách trở. Chỉ có một chút ánh sáng từ khe cửa mới chui vào được, làm không gian tối đen này còn mang thêm cảm giác u ám.
Mười Một mở công năng nhìn ban đêm của mắt trái, lúc này hắn khởi động công năng nhìn ánh sáng nhạt ban đêm, chỉ cần một chút ánh sáng là đã có thể biến thành ánh sáng có thể nhìn thấy được. Cảnh vật trong phòng qua mắt trái đã biến thành màu xanh lá, trước mắt dường như phủ thêm một tầng sương mờ màu xanh, mọi vật không thật lắm.
Bài thiết trong phòng cũng không khác với phòng cuối cùng cho lắm, điểm khác nhau duy nhất là bốn bức tường được trang trí rất sang trọng, nhưng dưới ánh sáng lục sắc thì cũng chẳng thấy gì huy hoàng cả. Phòng này có kết cấu tựa như phòng cuối cùng, nhưng diện tích lại lớn hơn rất nhiều. Chỉ cần cái giường ngủ đã rộng hơn gấp đôi so với giường ở phòng cuối cùng.
Mười Một vô cùng cẩn thận xem xét từng phòng một, thủy chung vẫn chưa thấy đến một nửa nhân ảnh. Cuối cùng hắn tới một gian phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ tìm ra một cái thang xoắn ốc đi lên tầng trên. Cái thang này nhìn qua giống như một cây cột, tất cả những bậc thang đều được xếp vòng quanh một cây cột thép cuốn lên trên, sắp xếp như vậy chiếm rất ít không gian. Mười Một đầu tiên là cẩn thận kiểm tra cái thang lầu này một lần. Không phát hiện thiết bị cảnh báo nào mới vô cùng cẩn thận đạp lên những bậc thang bằng thép đi lên trên. Nếu đổi lại là một người thường, chỉ cần đặt thân lên bàn thép rỗng này khẳng định sẽ phát ra những tiếng cót két, nhưng Mười Một liên tiếp bước lên vài bậc mà không hề truyền ra nửa điểm thanh âm, giống như thân thể hắn căn bản không có trọng lượng gì cả.
Khi chỉ cách lầu năm vài bước, Mười Một đột nhiên dừng lại, ở phía dưới từ từ lộ ra nửa cái đầu quan sát cẩn thận mọi cảnh vật chung quanh. Từ thang xoắn này đi lên hình như là một gian văn phòng, bên trong chỉ có một cái bàn làm việc và một cái ghế sofa, trước cửa không có trang bị camera giám thị. Chung quanh cũng không gắn thiết bị cảm nhận tia hồng ngoại.
Mười Một dùng ngón tay nhè nhẹ gõ vào tai nghe, Cuồng Triều lập tức nói: "Sở Nguyên đã vào thành công, Lãnh Dạ bên kia chuẩn bị tùy thời tiếp ứng."
Lãnh Dạ hừ nhẹ một tiếng không trả lời, lúc này hắn đang núp ở lầu thượng căn building đối diện. Hoa Nhài Đen tổng bộ đặt trong một building sáu tầng lầu đã xem như rất cao rồi. Lãnh Dạ chọn một chỗ bắn tỉa tốt nhất cũng chỉ cao có bốn tầng thôi. Hắn núp ở trong một góc khuất, súng bắn tỉa ngắm thẳng vào căn lầu sáu tầng, chỉ là tầng năm và sáu đều tối đen như mực, tạm thời không nhìn thấy tình huống bên trong.
Mười Một từ gian văn phòng này bước ra, bên ngoài là một cái hành lang thật dài. Hành lang tối đen như mực. Giống như đi thẳng vào địa ngục u ám, nhìn không thấy đâu là điểm cuối. Hắn tập trung toàn bộ cảnh giác tới mức cao nhất, cẩn thận đề phòng đi hết gian phòng này tới gian phòng khác tìm tòi, từ từ đi sâu vào trong.
Hai bên thông đạo đều là những văn phòng làm việc, Mười Một tìm hồi lâu mà không phát hiện ra đầu mối gì cả, văn phòng này chứa đầy những tư liệu thống kê. Mặc dù trên đó viết toàn là tiếng Indonesia, nhưng những con số thì sử dụng số quốc tế nên có thể đoán được hẳn là những tư liệu về tiền bạc làm ăn của Hoa Nhài Đen.
Đi đến cuối hành lang, trước mắt trở nên sáng sủa. Hành lang hẹp lại đâm ra một đại sảnh cực lớn, Mười Một bị ánh sáng đột ngột trước mắt sửng sốt một chút, đại sảnh này thật ra là một nơi triển lãm rất lớn. Cao hơn mười một thước, có những cột trụ đường kính nửa thước, mỗi cột đá được phủ một lớp thủy tinh chịu lực, bên trong có chứa đủ loại vật phẩm, trong đó ngọc và đồ cổ chiếm hơn phân nửa, còn có những binh khí lạnh cổ đại, ngoài ra còn có những món súng ống đã sử dụng hơn mười năm trước, vô số những vật phẩm vàng bạc được trang trí rất đặc sắc khiến người ta hoa cả mắt vân vân. Do đã được huấn luyện về phương diện này, Mười Một chỉ nhìn liếc mắt là có thể khẳng định, nơi này tùy tiện lấy ra một món ra ngoài bán, đều là những con số trên trời. Đương nhiên, hắn không tính tới những thứ súng ống, dù sao những đồ cổ có niên đại gần đây cũng không phải có giá lắm, hơn nữa ngoại trừ những viện bảo tàng hoặc bản thân có chỗ dựa rất lớn, những người khác không ai dám tự mua về nhà cất dấu.
Mặc dù bảo vật nơi này đều thuộc loại giá trị liên thành, nhưng thấy chủ nhân chỉ tùy tiện để lại trong đại sảnh, cho thấy trong mắt chủ nhân thì những thứ này chỉ đưa ra để trưng bày cho đẹp hoặc để kiếm lấy sự hâm mộ của người khác, đồng thời cũng hiển thị thực lực kinh tế cường đại của Hoa Nhài Đen. Mười Một cũng không biết mình lần này rốt cuộc phải lấy đi món đồ gì, cái duy nhất có thể khẳng định là mục tiêu mà hắn phải lấy thuộc loại cổ vật của Trung Quốc cổ đại. Đáng tiếc, hắn đi hết gian đại sảnh triển lãm, nhìn cẩn thận một vòng, phát hiện ra nơi này chỉ có một vài món la bàn thuộc loại đạo gia Trung Quốc dùng trong việc tính toán phong thủy, hơn nữa nhìn vào màu sắc thì niên đại cũng không lâu lắm, Mười Một cũng không dám bỏ qua. Với ý nghĩ thà lấy lầm cũng không bỏ qua, do đó chỉ cần là đồ Trung Quốc là lấy đi trước rồi nói sau. Mặt trên vỏ thủy tinh không gắn với hệ thống cảnh báo, có thể Hoa Nhài Đen quá mức tự tin, cho rằng không ai có thể vào đây ăn trộm, nên trình độ bảo vệ rất thấp. Dùng kim cương đặc chế rất dễ dàng phá thủng vỏ thủy tinh, Mười Một móc cái la bàn đạo gia vào ba lô trên lưng. Đại sảnh triển lãm ngoại trừ la bàn ra không có cái gì khác thuộc loại đồ cổ Trung Quốc cả, Mười Một mặc dù không hiểu cổ vật, nhưng đại khái cũng nhìn ra sản vật nào xuất phát từ quốc gia nào. Dù sao phong cách phương tây cũng khác hẳn phương đông, còn thế giới phương đông thì mỗi một quốc gia lại tự thành một hệ, chỉ cần một chút nhãn lực và kinh nghiệm là rất dễ dàng có thể nhìn ra cái này có phải là đồ cổ đại Trung Quốc hay không.
Mặc dù đại bộ phận những thứ ở đây đều là giá trị liên thành, nhưng Mười Một đều không có hứng thú, lấy la bàn xong là trực tiếp đi xuyên qua gian đại sảnh triển lãm tới thang lầu lên trên.
Nếu nói lầu năm là văn phòng thống kê về thu chi và tài chính của Hoa Nhài Đen, vậy thì lầu sáu phải là thể hiện những thực lực chính thức của Hoa Nhài Đen.
Đi lên khỏi thang lầu đồng dạng gặp một hành lang dài tăm tối, một gian phòng bên trái là phòng hội nghị rất lớn. Phòng này có thể đồng thời dung nạp hơn sáu mươi người cùng hội họp, giữa phòng có một cái bàn hình thoi, xung quanh có khoảng năm mươi cái ghế dựa. Chỉ một phòng hội nghị này có thể thấy được Hoa Nhài Đen cường đại như thế nào.
Bình thường những tổ chức xã hội đen đều có một đương gia long đầu, phía dưới long đầu là các trưởng lão hình thành giới đầu sỏ. Giới đầu sỏ này mỗi người chịu trách nhiệm một địa bàn thế lực của mình, trong đó địa bàn long đầu khẳng định là lớn nhất đồng thời cũng béo bở nhất. Sau đó những thủ hạ trung thành hoặc có có năng lực nhất sẽ được quản lý một khu, còn thủ hạ của trưởng lão gọi là đại ca, hoặc thường gọi là đà bả tử. Trong tay mỗi một đà bả tử lại có một nhóm thủ hạ, tục xưng là tiểu đệ, đám tiểu đệ này quản lý địa bàn và thu phí bảo vệ. Bình thường số lượng trưởng lão sẽ nói lên số địa bàn mà tổ chức quản lý. Dù sao nhiều người thì địa bàn sẽ nhỏ, như vậy tiền thu vào cũng ít, nếu như vậy thì chẳng ai muốn làm cả. Do đó những cá nhân ở tầng lớp trên thường xuyên khuếch trương địa bàn của mình, công kích những khu vực lân cận. Dù là khu vực đó vẫn thuộc về băng nhóm của mình, do đó loại tranh đấu nội bộ trong các tổ chức xã hội đen nhiều không kể xiết.
Bình thường, chỉ cần xã đoàn có qui mô một chút, thì khu vực chia cho giới cao tầng cũng không nhỏ, do đó muốn xem một tổ chức có mạnh hay không, thì cứ nhìn vào nhân số cao tầng của bọn họ nhiều hay ít là có thể tính toán ra được. Giống như Hoa Nhài Đen vậy, có thể có hơn mười nhân vật cao tầng thì đã thuộc loại siêu băng nhóm rồi. Khó trách bọn chúng càng ngày càng không coi Thanh Hồng môn vốn là lão Đại của phương đông thế giới vào đâu cả, cũng khó trách vô luận bọn họ làm chuyện gì ở tại Indonesia cũng chẳng ai dám quản. Một băng nhóm khổng lồ như vậy, chỉ sợ đến chính phủ cũng chưa chắc có khả năng khống chế được.
Mười Một mặc dù giật mình khi thấy qui mô của Hoa Nhài Đen, nhưng cũng thèm nghĩ gì nhiều, Hoa Nhài Đen cường thịnh thì sao chứ? Bọn chúng chỉ có thể đứng ở trong nước Indonesia mới có thể tác yêu tác quái, một khi ra khỏi giới tuyến này, thứ nhất khẳng định sẽ bị Thanh Hồng môn chèn ép. Dù sao chỉ có Thanh Hồng môn mới là đại ca của tất cả băng nhóm phương đông, bọn họ tuyệt sẽ không giương mắt nhìn tập đoàn tội phạm đó trở thành một uy hiếp đối với mình. Sở dĩ Thanh Hồng môn bây giờ không triển khai hành động đối phó với Hoa Nhài Đen, chỉ là vì qui mô của Hoa Nhài Đen bây giờ trong mắt bọn họ vẫn chưa tính là uy hiếp, một ngày nào đó khi Hoa Nhài Đen không biết tự lượng sức mình mà vươn cái xúc tu ra các quốc gia khác ngoài Indonesia, lúc đó mới có thể chịu tai ương từ Thanh Hồng môn.
Trên tầng thứ sáu, ngoại trừ phòng hội nghị, còn lại đều là những nơi giải trí cao cấp, đại khái là nơi vài chục người cao cấp trao đổi tin tức ở các nơi. Mười Một cũng chú ý tới việc Hoa Nhài Đen tựa hồ không có vị trí long đầu, dường như không thuộc loại tổ chức do một người chỉ huy, mà là tổ chức theo chế độ nguyên lão hội nghị. Điều này cũng khá hiển nhiên, một tổ chức nếu quá mức cường đại, khó tránh khỏi sinh ra nhiều dã tâm, chính phủ Indonesia không muốn cơ sở mà mình âm thầm tổ chức lại có một ngày phản bội mình, do đó khẳng định đem tất cả quyền lực chia đều cho nhiều người khác nhau, để cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, như vậy mới có thể nắm giữ Hoa Nhài Đen trong tay mình.
Tầng thứ sáu cũng không có gì đáng lưu ý cả, nhưng Mười Một càng đi vào bên trong lại càng nghi hoặc. Theo lý thuyết một tổng bộ Hoa Nhài Đen lớn như vậy khẳng định phải có ý nghĩa trọng đại, hoặc nhiều hoặc ít đều phải có những người phòng thủ, ít nhất cũng nên lưu lại vài tiểu đệ trung tâm chứ? Nhưng Mười Một từ khi tiến vào bây giờ không ngờ không hề gặp phải một người nào cả. Do Hoa Nhài Đen quá tự tin, hay là ……
Khi đi đến phần cuối cùng của tầng này thì Mười Một phát hiện trong một gian phòng có một thông đạo bí mật. Còn thông đạo này thật ra là thông vào một kho bảo hiểm rất lớn. Căn phòng này được trang bị một cánh cửa kim loại thật dày, khác hẳn những kho bảo hiểm bình thường, kho bảo hiểm này hiển nhiên được đặc chế. Trên tường khảm ba khối màn hình LCD, phía dưới mỗi màn hình LCD có một khe để quét thẻ từ, hơn nữa trên mặt đất còn có những bục như để kiểm tra thể trọng.
Mười Một tiến lên nhìn nhìn, đem chip điện tử trên người nhét vào một cái khe quét, rồi bấm điện thoại di động.
Sau một lúc lâu sau, Cuồng Triều nói: "Phải dùng ba khóa mật mã, đồng thời phải có dấu tay của ba người, thể trọng của ba người, cộng với ba thẻ từ tổ hợp lại mới có thể mở ra." nguồn Trà Truyện
Mười Một dùng ngón tay gõ nhè nhẹ vào máy nghe, hắn đang dùng mật mã mooc xơ để truyền tin tức. Khi Mười Một dừng lại, Lãnh Dạ phiên dịch: "Tên kia hỏi ngươi có thể phá giải?"
"Có phiền toái nhất định, cần phải có thời gian, ta cố thử xem."
Mười Một đợi vài phút trong màn đêm, chỉ có màn hình lục quang trên điện thoại di động thỉnh thoảng lóe lên rất yêu dị.
Cuồng Triều đột nhiên nói: "Ủa, cánh cửa đó bây giờ đang ở trạng thái mở mà, sao kì vậy."
Mười Một nhè nhẹ gõ gõ tiếp vài cái vào máy nghe, Lãnh Dạ tiếp tục phiên dịch: "Tên kia hỏi ngươi, ý gì đây?"
Cuồng Triều nói: "Cánh cửa đó đồng thời phải có trọng lượng ba người rồi dấu tay, cộng thêm thẻ từ mới có thể mở ra. Mở ra xong thì người đó có thể đi vào, nhưng ba thẻ từ thì phải cắm ở đó. Một khi rút ra một cái trong số đó, cánh cửa này sẽ tự động đóng lại. Bây giờ trên cửa không có thẻ từ, nhưng vẫn ở trạng thái mở, chỉ có một nguyên nhân, đó là mật mã đã bị người ta phá giải trước rồi."
Lãnh Dạ giật mình nói: "Ý nói là trước chúng ta đã có người mò vào rồi hả?"
Cuồng Triều nói vẻ khẳng định: "Đúng, chỉ có một cách giải thích này thôi. Sở Nguyên, ngươi phải cẩn thận, rất có thể người vừa tiến vào vẫn còn ở bên trong."
Trong mắt Mười Một hiện lên một đạo sát khí, chậm rãi từ bên hông rút ra thanh chủy thủ. Chẳng trách từ khi đi vào tầng thứ năm thẳng một đường tới nơi này hắn có cảm giác là lạ. Nơi này cũng quá yên tĩnh, một tổng bộ của thế lực lớn mà yên tĩnh đáng sợ, việc này không hợp tình hợp lí. Nguyên lai là trước hắn đã có người tiềm nhập trước một bước rồi, dọc theo đường đi hắn chưa từng gặp một người nào bởi vì họ đều đã bị người vào trước giết chết rồi.
Mười Một nhón chân đi đến cạnh cửa, một tay nắm Thiên Trảm, tay kia nhè nhẹ đẩy cửa bảo hiểm. Cánh cửa kim loại rất dày quả thật không hề khóa, rất nhẹ nhàng bị Mười Một đẩy ra một khe hở.