Nhân Gian Băng Khí

Chương 352: Thương tâm lệ

Cửa mở, bốn thiếu nữ ăn mặc chỉnh tề, trang phục rất hợp, tuổi ước chừng hai mươi theo nhau đi vào, bốn thiếu nữ xếp thành một hàng, đều có tư sắc, ai nhìn cũng đều muốn hoa cả mắt.

Vịt Bầu và Tháp Lý cấp bách đến mức chỉ kịp bước lên chào hỏi, sau đó tới ngay thiếu nữ mà mình lựa chọn kéo sang một bên. Lãnh Dạ cũng nở nụ cười thỏa mãn đi đến trước mặt thiếu nữ số mười chín, nhẹ giọng nói chuyện với nàng vài câu rồi liền thỏa thuận giá tiền, sau đó đưa vào một gian phòng ngủ. Những cô gái ở nơi này đều có tố chất rất cao, cũng được giáo dục tốt, nói được khá nhiều ngôn ngữ, ít nhất cũng phải tinh thông Ưng ngữ. Vịt Bầu đã sớm đưa thiếu nữ của mình tiến vào thư phòng, hắn không dám tranh phòng với Lãnh Dạ và Mười Một. Tháp Lý nhìn một gian phòng ngủ còn lại, bối rối nhìn Mười Một, yêu cầu cô gái đó làm việc trực tiếp trong đại sảnh. Không ngờ thiếu nữ kia đứng ngay trước mặt mọi người ở đây bắt đầu cởi quần áo.

"Tháp." Mười Một kêu một tiếng, bọn họ lúc này dùng một chữ Tháp để xưng hô với Tháp Lý.

Tháp Lý lúc này đã sắp không kìm chế được mình, vội vàng đình chỉ dục vọng của mình, quay đầu lại nhìn Mười Một.

Mười Một hất đầu hướng về phòng duy nhất còn lại nói: "Vào phòng đi, ta muốn đi tắm."

Tháp Lý khẽ gật đầu mừng rỡ, rồi ôm lấy thiếu nữ, chẳng thèm liếc mắt nhìn đống quần áo trên mặt đất, hai người trần truồng ôm nhau đi vào gian phòng ngủ cuối cùng

Trong đại sảnh chỉ còn lại có Mười Một và thiếu nữ số "mười một".

Cô gái này không cao lắm, chỉ khoảng một mét sáu ba, gương mặt hình trái xoan rất đáng yêu, da nàng rất trắng, ít nhất thì cũng rất trắng so với người Indonesia, lông mi rất dài, hơi cong lên, mái tóc dài óng ả chảy dài xuống, xem ra thiếu nữ này cũng không tính là thập phần xinh đẹp, nhưng nàng có một loại khí chất khác hẳn những người khác, thoạt nhìn rất nhu nhược, làm người ta muốn trìu mến, nhất là nàng bây giờ đang cúi đầu, một đôi mắt to tròn tò mò nhìn Mười Một. Thấy Mười Một nhìn mình thì hấp tấp cúi đầu xuống, sau đó không biết là cố ý hay vô tình lại dùng những ngón tay vò vò gấu áo.

Nếu có nam nhân nào thấy bộ dạng nàng lúc này, thật sự là chỉ hận không được lập tức xông lên ôm nàng vào lòng mà âu yếm. Đáng tiếc Mười Một xem ra chẳng hề rung động chút nào, đứng lên nói: "Ta đi tắm." Sau đó đi thẳng đến hồ tắm.

Thiếu nữ dừng chân một lát, cuối cùng cúi đầu bước theo Mười Một đi vào phòng tắm. Mười Một không phải là loại người có tư tưởng bảo thủ, hoàn toàn không có khái niệm người trần truồng là sỉ nhục. Mười Một từ nhỏ lớn lên ở "Ma Quỷ", đó là thế giới dâm uế, tàn bạo. Ở đó ngươi có thể tùy ý giết người, thậm chí ăn thịt người, còn có thể tùy tiện kéo đàn bà ra giải quyết, điều kiện tiên quyết là nếu người đàn bà đó không phản kháng. Ở cái thế giới đó không ai có khái niệm sỉ nhục cả, nam nữ cộng dục đối với họ mà nói chỉ là việc làm bình thường mà thôi.

Mười Một đến bên hồ tắm, bắt đầu cởi quần áo, đột nhiên một đôi tay mềm mại nhè nhẹ áp xuống bả vai hắn, cẩn thận cởi quần áo cho hắn. Khi bàn tay thiếu nữ vừa chạm vào Mười Một, hắn đã biết đó là ai rồi. Hắn buông thõng hai tay về phía sau, tùy ý để thiếu nữ đó lặng lẽ cởi y phục cho hắn. Mặc dù không quen để một thiếu nữ cởi quần áo cho mình, nhưng hắn bây giờ phải diễn một thân phận là khách tìm hoa, tình huống là một người khách trung lưu không có nhiều tiền lắm.

Thiếu nữ cởi áo cho Mười Một xong lại ửng đỏ mặt, cúi đầu giúp hắn cởi quần, đến khi trên người Mười Một không còn quần áo, lội vào ao tắm, nàng mới từ từ cởi quần áo trên người mình, rồi cũng bước vào hồ tắm nước nóng.

Mười Một nằm ngâm mình trong nước nóng, đầu tựa vào thành gạch, mắt nhắm nghỉ ngơi tự tại, thiếu nữ ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt tò mò nhìn nam nhân chưa lớn tuổi nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác thương tâm tịch mịch.

Nàng lẳng lặng nhìn nam nhân này. Những nam nhân khác khi vừa tiến vào đều không đợi lấy một giây, khao khát ôm các nàng lên giường. Thế mà tại sao nam nhân này còn có tâm trí nhàn nhã tắm rửa ngâm nước nóng ở chỗ này chứ?

Chỉ trong chốc lát, từ thư phòng và hai gian phòng ngủ truyền ra những tiếng kêu đầy nữ tính duyên dáng. Vì ba gian phòng đó kể cả hồ tắm đều không đóng cửa, do đó thanh âm truyền ra rất rõ ràng, lại kêu lên liên tục, bắt đầu thì rất nhỏ giọng, sau đó hình như là gắn máy tăng âm, thanh âm càng lúc càng lớn, làm cho thiếu nữ bên người Mười Một cũng không tự giác hơi đỏ mặt.

Nhưng…

Nàng nhìn Mười Một, nàng thấy nam nhân này hình như chẳng hề xúc động gì cả. Chẳng lẽ hắn bị trục trặc về phương diện này? Ánh mắt thiếu nữ xuyên qua nước trong suốt hướng về hạ thể của Mười Một, trầm mặc một lát rồi từ từ dùng thân thể mềm mại của mình áp vào người Mười Một.

Mười Một đột nhiên lạnh nhạt hỏi: "Cô muốn lắm hả?"

Thiếu nữ bị thanh âm của hắn dọa giật mình, kinh hô một tiếng rồi lui về phía sau một chút.

Mười Một mở to mắt nhìn thiếu nữ, lại một lần nữa hỏi: "Cô muốn lắm hả?"

Thiếu nữ cúi đầu, cắn nhẹ môi không dám nói gì, đợi một lát sau không thấy Mười Một nói nữa, nàng mới đưa mắt lặng lẽ nhìn trộm hắn, lại phát hiện ra nam nhân này một lần nữa nhắm mắt lại, nàng không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

Mặc dù hai thân thể vừa rồi tiếp xúc trong một thời gian rất ngắn, nhưng thiếu nữ cảm giác được rõ ràng biến hóa trên thân thể Mười Một. Nàng xác định thân thể nam nhân trước mắt không có vấn đề gì cả, rất nhiều nam giới nói mình không bị kích tình, cho dù có nhìn thấy những cảnh kích thích nhất cũng không có cảm giác gì, nhưng thật ra khi có một người đàn bà trần truồng đứng bên người hắn, thậm chí còn tiếp xúc với cơ thể hắn, chỉ cần nam nhân này có thân thể bình thường, thì tuyệt đối sẽ có phản ứng. Điểm này thì mọi nam giới đều không có ngoại lệ. Mười Một là nam nhân, mặc dù tâm tính rất bình lặng, nhưng bản năng nguyên thủy về những phản ứng của thân thể thì không chịu khống chế của tâm lý. Nhưng phản ứng thân thể cũng không có nghĩa là hắn có ham muốn trong lòng.

Thiếu nữ một lần nữa tò mò quan sát nam nhân này, thân thể hắn không có chuyện, tại sao vẫn còn trấn định nằm ở đó mà không giống những nam nhân khác lồng lộn như dã thú, muốn chồm lên người mình để thỏa mãn dục vọng? Thiếu nữ này cũng không cho là mình xấu xí, bởi vì nàng được hắn lựa chọn cơ mà. Nếu hắn không thích mình thì sẽ không chỉ đích danh số "mười một" như vậy. Chẳng lẽ trong lòng của hắn… thích nam nhân?

Nhưng thích nam nhân sao lại đến chỗ này? Có rất nhiều nơi giúp cho loại nam nhân Indonesia đó tiêu khiển, nhưng tuyệt sẽ không phải là building này. Hắn đương nhiên biết việc này sao lại muốn lãng phí tiền cả ở chỗ này chứ? Thiếu nữ đó không cho là hắn có quá nhiều tiền không biết dùng vào việc gì, bởi vì trước khi bốn tỷ muội các nàng tới đây, má mì đã nói bốn tên này nghèo mạt rệp. Hay là mình nhìn nhầm.

Tiếng thở bên ngoài hồ tắm càng lúc càng gấp. Thiếu nữ càng tò mò nhìn nam nhân trước mắt mình, càng lúc càng làm cho nàng nhìn không thấu. Mười Một đột nhiên mở to mắt ra, thiếu nữ vội vàng hấp tấp một lần nữa cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt hắn.

Mười Một nhìn nàng hỏi: "Cô nhìn cái gì?"

Thiếu nữ lắc lắc đầu, không lên tiếng, nàng đột nhiên phát hiện thanh âm của nam nhân này rất dễ nghe, rất có nam tính. Nhưng không biết tại sao, nàng lại cảm thấy trong thanh âm của hắn mang theo vẻ tiêu điều. Dường như… hắn rất cô độc.

"Cô tên là gì?"

"Khiết Lạp." Thiếu nữ nhỏ giọng lí nhí trả lời như muỗi kêu, nàng vẫn cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Mười Một

"Khiết Lạp, cô có biết bấm huyệt lưng không?"

Khiết Lạp gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Biết!"

Mười Một xoay người, quay lưng về phía nàng, nói: "Giúp ta ấn vài cái."

Khiết Lạp khoa khao nước, mười đầu ngón tay mềm mại đặt vào bả vai Mười Một, sau đó ấn huyệt cho hắn. Vì thân thể Mười Một chồm về phía trước, nên để có thể ấn xuống vai hắn, Khiết Lạp cũng bất đắc dĩ phải chồm về phía trước. Hai cặp tuyết lê của nàng không thể không chạm vào lớp da lưng của Mười Một. Mỗi khi nàng ấn mạnh một chút, cặp nhũ phong của nàng hơi di chuyển một chút. Sự ma sát do da thịt áp vào da thịt làm khuôn mặt vốn đã hồng nhuận nay như bị phủ lên một tầng phấn hồng.

Lớp da Mười Một rất mềm mại, thậm chí còn bóng loáng làm Khiết Lạp có chút hâm mộ, nhưng dưới lớp da bóng loáng đó là khối khối cơ bắp dày đặc, mặc dù không nổi vằn lên giống như những vận động viên thể hình trên TV, nhưng khi sờ vào lại thấy những khối cơ rất rắn chắc, hiển nhiên phải tập luyện rất lâu.

Toàn thân Mười Một rất phẳng phiu, không có đến một nửa vết sẹo. Khiết Lạp không khỏi hơi tò mò, nam nhân này rốt cuộc làm cái gì nhỉ? Trên người mỗi nam nhân hoặc nhiều hoặc ít đều có những vết sẹo. Cũng không ít người còn tự rạch vài vết cho mình nữa. Dường như như vậy mới có thể hiển thị khí khái nam nhân, Khiết Lạp nhớ trước kia có một lão khách quen của nàng, chỉ vào vết bỏng trên cổ tay vì bị thuốc lá châm, kể về sự tích anh dũng của mình năm đó, huyên thuyên nói về những cảm giác khi châm điếu thuốc lá nóng bỏng vào cơ thể mình, kỳ thật thì sao? Đàn bà nhìn nam nhân chẳng lẽ chỉ nhìn xem trên người ngươi có bao nhiêu vết sẹo?

Kỳ thật nếu đổi lại Mười Một trước khi biết tiến sĩ điên mà cởi quần áo trước mặt nàng, khẳng định thiếu nữ này chắc bị dọa xỉu. Bởi vì lúc đó trên người Mười Một từ đầu đến chân cơ hồ không có chỗ da thịt nào lành lặn cả, không phải đao thương thì cũng là vết súng. Chỉ cần thấy một thân vết thương của hắn cũng đủ để làm cho người ta rợn tóc gáy rồi. Nhưng trải qua gien cải tạo của Tiến Sĩ Điên, năng lực tái sinh trên cơ thể Mười Một cao hơn vô số lần thường nhân, tất cả vết sẹo trên người hắn không cần thuốc men gì cũng tự động biến mất. Hơn nữa cho dù có bị trọng thương cũng sẽ không lưu lại nửa vết sẹo. Chỉ là việc có lợi tất có hại, năng lực khôi phục của hắn cũng phải trả giá rất nhiều.

"Anh làm nghề gì thế?" Khiết Lạp rốt cục nhịn không được lòng hiếu kỳ, nhẹ giọng hỏi.

Mười Một mở hí mắt ra, rồi lại nhắm mắt nói: "Làm ăn."

"À." Khiết Lạp khẽ lên tiếng rồi không hỏi nữa, nàng biết nam nhân này không muốn nói cho nàng biết, vì mỗi một nam nhân không cần nàng hỏi, sẽ tự mình bắt đầu kể lể về mọi thứ làm ăn. Hoặc là lập một công ty, có nhiều tiền như thế nào, thực ra chưa có ông chủ nào được nàng hầu hạ mà chỉ đơn giản nói ra hai chữ "làm ăn" như vậy.

"Có lẽ hắn nỗi khổ?" Khiết Lạp âm thầm nghĩ. Nàng tin rằng Mười Một đại khái làm một công việc mua bán nho nhỏ nào đó. Không có lời lãi gì lắm, do đó cũng không muốn nói cho nàng biết hắn làm gì. Nàng rất thông minh, cũng rất có óc quan sát nam nhân. Ở chỗ này nếu ngươi không nắm chắc tâm lý nam nhân, thì coi như nhịn đói. Thấy hắn không đáp lập tức không hỏi nữa.

Những thanh âm bên ngoài hồ tắm cứ tiếp tục vọng vào. Tháp Lý sớm đã giải giáp đầu hàng rồi, lúc này mệt đứt hơi đang nằm thở hổn hển trên giường, mãi mới khôi phục thể lực đi ra ngoài trả tiền. Vịt Bầu cũng đã làm hai trận rồi, Lãnh Dạ còn đang kiên trì tranh đoạt trận địa. Phát pháo quang vinh đầu tiên còn chưa bắn ra.

Trong những gian ở đây, duy nhất chỉ có gian phòng có hồ tắm là an tĩnh lặng lẽ.

"Anh…" Khiết Lạp nhè nhẹ cắn cắn môi hỏi: "Anh … không muốn à?"

Mười Một nhè nhẹ mở mắt, đột nhiên vươn tay kéo Khiết Lạp vào lòng. Khiết Lạp không hề chuẩn bị "a" lên một tiếng duyên dáng, sau đó đã dán cả tấm thân trần truồng vào người Mười Một.

Lúc này, nàng rốt cục cũng thấy ánh mắt mà trước giờ nàng một mạch không dám nhìn. Nàng phát hiện ánh mắt này rất trong trẻo, không có đến nửa điểm dục vọng như những nam nhân khác. Hơn nữa nàng còn thấy trong ánh mắt nam nhân này che dấu nỗi cô độc mênh mông.

Bốn mắt nhìn nhau, đáy lòng của Khiết Lạp bỗng dâng lên một sự kinh ngạc khó hiểu "hắn rất cô độc…" ý nghĩ này của nàng vừa lóe lên, đột nhiên cảm giác có cái gì từ thân hạ tiến vào trong cơ thể nàng, không nhịn được một lần nữa "a" lên một tiếng. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện

Khiết Lạp rốt cục khẳng định, nam nhân này không có gì khuyết hãm. Hơn nữa hắn so với những nam nhân trước kia thì còn nam tính hơn. Điên cuồng, Khiết Lạp chưa bao giờ cảm nhận được sự thỏa mãn như thế. Không chỉ thân thể, mà cả trong lòng.

Nàng điên cuồng vặn vẹo trên người Mười Một, nhưng nước mắt lại bất giác chảy xuống. Nàng không thấy được ánh mắt Mười Một vẫn trong veo như trước, đang nhìn vào khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt của nàng.

Thật lâu sau, Khiết Lạp đang ngủ, tựa người vào Mười Một mà ngủ. Hai người vẫn ngâm người trong nước, ngủ một cách bình yên. Nàng ngủ rất ngon, rất thoải mái, dường như lâu thật lâu rồi nàng không được ngủ ngon đến như vậy. Trước đây mỗi ngày nàng đều gặp ác mộng và sợ hãi. Nhưng lúc này nàng thật sự ngủ rất yên bình, không có ác mộng cũng không có sợ hãi.

Đã lâu lắm rồi nàng không có loại cảm giác này, từ lần nàng và bạn trai trên ngoài về nhà giữa đêm khuya, gặp phải mấy tên du côn. Bạn trai của nàng bị chủy thủ của đối phương ấn vào cổ ngồi một bên run như cầy sấy, trơ mắt nhìn nàng khóc lóc bất lực bị mấy nam nhân thay nhau hãm hiếp. Từ đó về sau, nàng biến thành tự bạo tự khí, rốt cuộc không tìm được cảm giác an toàn từ bất kỳ một nam nhân nào. Mỗi ngày chỉ có ác mộng không ngừng hành hạ nàng, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu hiện lên những cảnh tượng kinh hoàng đêm hôm đó.

Nhưng lúc này, nàng đột nhiên phát hiện trong lòng rất an tĩnh, dường như chỉ cần được nép vào trong lòng nam nhân này là sẽ không gặp phải nguy hiểm và sợ hãi nữa, chỉ còn lại sự an tâm vô bờ. Từ từ, trên mặt nàng bỗng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Mười Một không hề ngủ, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Hắn đã luyện thành thói quen, chỉ cần có một chút thời gian là phải tranh thủ nghỉ ngơi để bảo trì thể lực nhằm ứng phó với những nguy hiểm tùy thời sẽ phát sinh.

Việc vừa rồi đối với hắn chỉ là loại gặp dịp thì chơi cho vui, không có liên hệ dây dưa gì, đơn giản như việc hắn giết một người vậy, bởi vì hắn sớm đã lãnh cảm rồi. Mười Một vốn không muốn lãng phí thể lực của mình trên người đàn bà. Nhưng hắn biết, đã kêu nàng tới đây thì không thể để nàng đi ra ngoài nguyên vẹn được. Con mắt của những người ở nơi này rất độc, nhất là má mì kia. Chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra bốn cô gái vừa rồi có phát sinh quan hệ gì với khách hay không. Nếu để cho mụ phát hiện ra chỉ có mỗi một mình cô thiếu nữ Khiết Lạp chỉ tắm rửa một hồi rồi đi ra ngoài, mụ sẽ nghĩ như thế nào đây? Mụ khẳng định sẽ cho rằng nam nhân này nếu không phải có bệnh thì khẳng định có chuyện, cũng rất dễ dàng khiến cho người khác chú ý. Mười Một không hề hy vọng người ta nhìn thấy việc này.

Những thanh âm bên ngoài vọng vào, đại khái chiến tranh đã kết thúc, một lát sau có một thiếu nữ kêu lên: "Số mười một."

Khiết Lạp dường như ngủ rất say, không nghe tiếng tỷ muội kêu.

Mười Một nhè nhẹ đẩy nàng ra, Khiết Lạp hấp háy mở mắt ra. Chớp chớp mắt, khi nhìn rõ đó là Mười Một trước mặt thì trên mặt lại ửng đỏ lên, cúi đầu nói: "Xin lỗi, em… lỡ dại ngủ quên."

"Ừm." Mười Một nói: "Các cô kia gọi cô đó."

Khiết Lạp lấy chiếc túi da bên cạnh hồ ra, rút từ bên trong ra cái điện thoại di động nhìn thời gian, nói: "Ồ, tới giờ rồi. Em… em phải đi."

Ngoài miệng nói là phải đi, nhưng nàng không hề có ý rời khỏi hồ tắm, vẫn dán vào người Mười Một cúi gằm xuống. Từ trong hồ nước từ từ đứng lên, nhìn thân hình Mười Một. Khiết Lạp thở dài, rồi cứ để thân thể trần truồng mà bước ra ngoài. Khi Khiết Lạp đang lặng lẽ mặc quần áo thì đột nhiên có một xấp tiền đưa tới trước mặt nàng.

Khiết Lạp sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn phía Mười Một, rồi lại cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đừng thế này mà!"

"Ta không thích thiếu tiền người khác." Mười Một nói xong đặt xấp tiền vào trên mặt túi da của Khiết Lạp, sau đó cầm quần áo của mình đi ra khỏi phòng tắm.

Khiết Lạp cắn môi, ngón tay lóng ngóng không mặc nổi bộ quần áo, khi Mười Một mới vừa đi tới gần cửa thì nàng đột nhiên nói một câu rất nhỏ: "Cám ơn ông chủ."

Mười Một khựng lại một chút, không quay đầu lại, lại tiếp tục đi ra bên ngoài. Bên trong phòng tắm chỉ còn lại có một mình Khiết Lạp, hai hàng nước mắt trong suốt một lần nữa lăn dài theo khuôn mặt nàng chầm chậm chảy xuống.

Ly khai building đó xong, bốn người trở lại xe jeep. Tháp Lý, Lãnh Dạ và Vịt Bầu ba người hưng phấn đàm luận về chủ đề hạnh phúc vừa rồi, ba người nói nói liên tục đủ thứ về sự xinh đẹp, cũng nhưng kỹ thuật của các nàng. Duy độc có Mười Một vẫn tựa ghế trên nhắm mắt lại, không biết là đang ngủ hay là nghĩ việc gì. Tiểu Bạch ngồi xổm bên chân Mười Một, vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn. Thấy hắn không để ý tới mình, rốt cục cũng không ngồi nữa mà nằm bẹp xuống. Vừa rồi bọn họ bốn người đi vào trong, Tiểu Bạch đương nhiên không được phép đi theo, do đó Tiểu Bạch đáng thương vô tội bị khóa cứng bên trong xe cả buổi chiều. Sau đó khi bốn tên vô lương tâm này trở về thì mở miệng là toàn nói về đàn bà, ngậm miệng cũng đàn bà. Tiểu Bạch nghe thấy thật là ngứa răng. Đơn giản là nó cũng muốn đi tìm con "chó cái" trong mơ của nó.

Rốt cục, Cuồng Triều với thanh âm mỏi mệt vọng vào bên ba người nói: "Các ngươi sướng đủ chưa?"

"Hắc." Lãnh Dạ cười nói: "Ngươi ghen hả?"

"Đúng vậy, ta ghen đó. Để lại một đống việc cho ta, còn mình chạy đi tìm sướng."

Vẻ mặt Lãnh Dạ rất vô tội nói: "Chúng ta đây là làm việc nghiêm chỉnh đó chứ, vì đại sự nghiệp mà phải hy sinh thân thể."

"Hy sinh cái rắm!" Cuồng Triều không khỏi tức giận nói: "Sở Nguyên. Việc ngươi muốn kiểm tra đã xong rồi."

Mười Một vẫn nhắm mắt như trước hỏi: "Thế nào?"

"Bản ghi chép không có vấn đề gì, tư liệu những khách trọ toàn bộ đều chính xác, đều là thật cả. Hơn nữa ta tra xét cả những ghi chép về thời gian họ xuất nhập cảnh Indonesia. Toàn bộ rất phù hợp."

Mười Một đột nhiên mở to mắt hỏi: "Không có sơ hở?"

"Không." Cuồng Triều thở dài nói: "Đến một chút đầu mối cũng không có."

Lãnh Dạ nhìn phía Mười Một, hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"

"Tìm!"

"Tìm?" Lãnh Dạ lắc đầu nói: "Bảy tên bên ngoài chín tên ẩn người bên trong, tổng cộng có đến ba mươi mốt tên canh gác, chúng ta không thể oanh oanh liệt liệt đi vào đó tra xét đâu? Trừ phi, giết sạch từ ngoài vào."

Mười Một lắc đầu nói: "Chúng đều lưu động cả, trừ phi đem thủ tiêu hết thi thể."

Lãnh Dạ nói tiếp: "Không được, nếu có người đi tới phát hiện không có ai canh gác, cũng khẳng định sẽ nghi ngờ."

Mười Một quay đầu nhìn phía building đó, nhìn lướt theo vách tường ngoài nói: "Nếu từ bên ngoài đi vào thì sao?"

"Bên ngoài?" Lãnh Dạ nhìn nhìn căn building, khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: "Bức tường ngoài phẳng như dao cắt đậu hũ. Đến cả cái máng thoát nước cũng chẳng có, không có điểm tựa chỉ sợ cho dù là ngươi cũng rất khó leo lên được."

Kỳ thật Lãnh Dạ không biết Mười Một rất tự tin năng có thể theo bức tường ngoài bò lên trên. Không nói tới năng lực khống băng của hắn, chỉ cần có thanh Thiên Trảm cũng đủ có thể giúp hắn dễ dàng leo lên tới đỉnh building, chỉ là xung quanh building này có rất nhiều đèn đường. Vừa sẩm tối mà đèn đường xung quanh đã bật lên chiếu sáng như ban ngày, hơn nữa building này lại thuộc loại hoạt động 24/24. Bất kỳ lúc nào cũng đều có rất nhiều người lui tới xung quanh, Mười Một không thể cam đoan trong khi hắn leo lên mà không bị người ta phát hiện.

Suy tư một lát, Mười Một nói: "Tối nay ta sẽ đi vào."

"Hử?" Lãnh Dạ không hiểu lắm.

Mười Một nói lạnh lùng: "Tìm số mười một."