Nhân Gian Băng Khí

Chương 345: Vĩnh biệt liễu, bất bị tán tụng đích anh hùng khúc

Yên tĩnh, huyết sắc bao phủ cả không gian nóng cháy.

Áp lực trầm trọng ép vào thân thể con người, cả một bầy không khí nóng bức làm người ta bứt rứt khó chịu, hận không thể gào lên một tiếng.

Nhưng không ai nói gì, thực ra là không ai dám lên tiếng, chung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn có tiếng hít thở nặng nề của Bố Lộ và Vigia. Nhất là Vigia, tiếng hít thở của cô bé càng ngày càng nặng nhọc, đồng thời cũng càng lúc càng dồn dập, dường như có thể đứt hơi bất kỳ lúc nào, dọc theo đường đi Bố Lộ vô cùng đau lòng ôm chặt lấy nó.

"Vigia, rất khó chịu hả?" Bố Lộ ôm Vigia thở càng lúc càng khó khăn, thấp giọng hỏi tràn đầy vẻ đau đớn quan tâm.

Vigia há miệng, thần tình khổ cực nói: "Ông nội, Vigia đau bụng lắm. Dường như có người dùng kim đâm vào bụng con vậy."

Trên mặt Bố Lộ hiện lên vẻ thống khổ.

Vigia rên rỉ một tiếng: "Ông nội ……"

Bố Lộ nhè nhẹ vuốt tóc Vigia, nhẹ giọng an ủi nói: "Vigia ngoan, chịu khó một chút nhé. Đợi khi vào bên trong, ông nội có thể tìm ra thuốc tiêm cho con, tiêm xong sẽ không đau nữa. Được không?"

"Ừm." Vigia khẽ dùng hết sức gật đầu ngoan ngoãn.

Lúc này Bố Lộ trở nên cảnh giác, lão ngước đầu lên nhìn sâu vào trong thông đạo. Một thân ảnh từ thông đạo một góc sâu của thông đạo hiện ra, hướng thẳng về phía hai người đi tới. Người này, chính là Mười Một đã đi trước một bước để phá hỏng những camera giám thị gắn trong thông đạo lúc này trở lại bên cạnh hai người, nhấc hai cái bao lớn để bên chân Bố Lộ lên rồi nói một chữ ngắn gọn "Đi."

Bố Lộ hỏi: "Tổng cộng có sáu cái camera giám thị, đã giải quyết rồi hả?"

"Ừm." Mười Một nhìn về phía Vigia đang đau đớn để tay đè lên bụng, nhíu nhíu mày hỏi: "Nó làm sao vậy?"

Bố Lộ nuốt khan, trên mặt lộ ra vẻ thương tâm sâu sắc, nhẹ giọng nói: "Phát bệnh rồi."

"Không phải ngươi nói là ít nhất cũng phải hai ngày?"

Bố Lộ lắc lắc đầu, thở dài đánh thượt một cái nói: "Ta cũng không rõ lắm, có thể là bọn họ đã thay đổi thành phần của thuốc, cũng có thể là do thể chất Vigia quá yếu." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Mười Một ngữ khí lạnh lùng hỏi: "Đi được không?"

Bố Lộ cúi xuống, nhẹ giọng hỏi: " Vigia, con còn có thể đi được không?"

Vigia ngước lên, nước mắt chảy đầm đìa nhìn Bố Lộ. Đau đớn đến mức đôi môi nhỏ xíu trắng bợt ra, thân thể cũng nhè nhẹ run rẩy, chỉ mấp máy môi mà nói không ra lời.

Bố Lộ thở dài nói: "Xem ra nó cần phải nghỉ ngơi một chút."

"Mật mã bao nhiêu?"

"Một người đi thôi sao?" Bố Lộ ngẫm nghĩ, rồi gật đầu nói: " Cũng được, nhưng phải cẩn thận một chút. Bên trong phòng thí nghiệm chính mặc dù không có bảo vệ, nhưng vẫn có người trực ban đó."

Bố Lộ đọc ra một chuỗi số, rồi nói: " Đây là mật mã được ghi trên cuốn sổ của Tạp Oa Long, đừng nhầm lẫn đó. Mỗi thẻ từ đều có một mật mã đối ứng, mỗi mật mã cá nhân đều khác nhau. Đây là để dự phòng vạn nhất có người đánh mất thẻ từ, có thể bị người khác dùng nó để mở cửa. May mà ngươi lấy được quyển sổ của Tạp Oa Long, còn mật mã của hắn thì được ghi lại bên trong cuốn sổ."

Mười Một nhìn hắn liếc mắt. Bố Lộ biết ánh mắt của hắn có ý gì. Lúc trước Bố Lộ yêu cầu chỉ lấy thẻ từ thôi, bởi vì không có thẻ từ cho dù có mật mã cũng không mở cửa được. Nhưng hắn đã sớm biết rằng mỗi thẻ từ đều đi kèm với mật mã khác nhau, nên cho dù lấy được thẻ từ mà không có mật mã cũng chẳng hữu dụng gì.

Bố Lộ nở nụ cười nhẹ, nói: "Cho dù chúng ta không có mật mã. Chỉ cần có có thẻ từ, cánh cửa đó cũng không ngăn ngươi được, đúng không?"

Mười Một liếc nhìn lão, ném lại một câu: "Chờ ta ở đây." Rồi cứ thế xoay người đi vào bên trong.

Bố Lộ đột nhiên kêu lên: "Mười Một."

Mười Một dừng chân, ngoái đầu lại.

Bố Lộ nói: "Trong phòng thí nghiệm chính có một gian để thuốc, giúp ta lấy một liều giảm đau về đây."

Mười Một quay đầu lại, không nói gì. Tiếp tục đi thẳng.

Bố Lộ kéo Vigia ngồi xuống, ôm cô bé rất nương nhẹ, hy vọng có thể chia sẻ với nó nỗi thống khổ. Nhìn về phía Mười Một đã khuất xa, Bố Lộ chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng.

Phòng thí nghiệm chính là nơi quan trọng nhất trong căn cứ này, do đó cũng là nơi phòng thủ sâm nghiêm nhất. Chỉ trong vòng ba trăm thước thông đạo mà có gắn tới sáu cái camera giám thị dạng quét, hơn nữa một cái quay về cửa vào. Những người giám sát bên trong có thể giám thị toàn cảnh nhờ những camera giám thị này, trình độ nghiêm mật đến mức có thể nói cho dù chỉ cần một con ruồi bay vào cũng có thể thấy được. Nếu không có kỹ xảo bí mật và năng lực phá những vật cản cực kỳ cao siêu, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ tới việc thông qua tầng tầng giám sát trên thông đạo này. May mắn mà còn có Mười Một. Cũng may mắn là việc phá trang bị luôn luôn là một trong những hạng mục xuất sắc nhất của hắn, do đó sáu màn hình nối với những camera giám thị này chưa từng chộp được hình ảnh của hắn.

Khoảng cách ba trăm thước kỳ thật cũng không xa. Nhưng huyệt động này lại vô cùng ngoắt ngoéo. Đi được bảy tám bước thì lại phải chuyển hướng, do đó sẽ tạo ra trong lòng người ta một loại cảm giác con đường này thật là dài, một ảo giác có đi làm sao cũng không đến được điểm cuối cùng.

Thông qua sáu cái camera giám thị này, đi vào trong là gặp một cái cánh cửa sắt dày nặng. Cánh cửa này xem ra có vẻ mỏng hơn cửa bên ngoài rất nhiều, nhưng cũng phải dày đến gần mười cm. Trên cửa chỉ có một cái máy đọc thẻ và một bàn phím nhập mật mã.

Trên mặt đất, bên ngoài cánh cửa còn nằm sáu thi thể còn nóng ấm. Trong số sáu người này, có ba người yết hầu còn cắm một thanh băng đao bạc bạc, trên băng đao còn bốc ra khí lạnh mờ mờ. Với nhiệt độ cao hơn ba mươi ở đây, một thanh băng mỏng mà duy trì được một thời gian dài như vậy mà không tan hết đã đủ làm người ta sợ hãi than dài, chứ đừng nói còn có thể bốc ra hàn khí. Ngoại trừ ba người bị phi đao đâm chết, trong số ba người thì có hai người bị người ta cắt đứt yết hầu, người cuối cùng bị một đao đâm thủng tim mất mạng. Sáu thi thể này đều là do một tay Mười Một giải quyết. Muốn giải quyết sáu người này xem ra vẻ rất đơn giản, kỳ thật cũng vạn phần hung hiểm. Muốn giết sáu người đồng thời mà không một tiếng động, còn không để cho họ phát ra một âm thanh nào, chỉ sợ cũng chỉ có những động tác mau lẹ như Mười Một mới có thể làm được. Nếu đổi lại là Hầu Tử tới đây, phỏng chừng còn chưa đi được một nửa đường thì tất cả mọi người trong căn cứ đã bị đánh thức rồi.

Mười Một đi đến cạnh cửa, lấy thẻ từ Tạp Oa Long cắm vào, sau đó nhập mật mã mà Bố Lộ nói cho hắn. Ấn vào nút bằng tiếng Anh "Confirm" xong, máy đọc bắt đầu có chuyển biến. Mặt trên máy đọc không ngừng lóe ra những ngọn đèn nhấp nháy. Từ đèn đỏ chuyển sang đèn vàng, rồi nhảy tới đèn xanh, chạy tới lui tới mấy lần, cuối cùng đèn chỉ thị dừng lại ở đèn xanh. Cơ hồ là đèn chỉ thị vừa dừng lại thì bên trong cánh cửa truyền ra tiếng "Lách cách".

Mười Một đi tới, nhè nhẹ lách qua khe cửa. Những cánh cửa của căn cứ này trông thì dường như rất to lớn và nặng nề. Kỳ thật bên trong lại dùng tất cả đều dùng kỹ thuật trợ lực, cho dù một một người thường trói gà không chặt, cũng chỉ cần dùng rất ít khí lực đã có thể rất nhẹ nhàng đẩy cánh cửa thoạt nhìn nặng như thái sơn này.

Chỉ cánh cửa mở ra một khoảng miễn cưỡng đủ để một người có thể nghiêng người lách vào thì Mười Một bỗng nhiên vọt vào, thân thể còn ở giữa không trung đồng thời hai tay hai súng có gắn ống giảm thanh bắn xối xả vào bên trong tạo thành một tấm lưới hỏa lực gần như không có kẽ hở.

Những tiếng "keng keng" Vang lên liên tục, những viên đạn hắn bắn vung vãi không trúng mục tiêu đều văng vào vách tường bốn phía, rồi bắn ra những tia lửa tung tóe.

Vì độ dày của cánh cửa và những thiết bị cách âm ở sau cửa, nên Mười Một nghe mãi mà không thấy có người nào. Tuy Bố Lộ có nói rõ với hắn là vệ binh của căn cứ không được phép tiến vào phạm vi phòng thí nghiệm chính, nhưng vạn nhất lỡ ra có bất trắc thì sao, nên Mười Một phải dùng chiến lược tiên hạ thủ vi cường. Mặc kệ phía sau cửa rốt cuộc có người hay không, hắn trước tiên cứ hướng ra bốn phương tám hướng mà bắn vung vãi, hơn nữa những viên đạn đan nhau dày đặc, chỉ cách nhau có một nắm tay mà thôi. Cho dù phía sau cửa có người phòng thủ cũng khẳng định cũng không thể thoát khỏi tấm lưới hỏa lực dày đặc này. Trừ phi đối phương là cao thủ tuyệt đỉnh thì lại là chuyện khác.

Sau khi bắn sạch hai hộp đạn, hai chân Mười Một mới chạm xuống mặt đất. Vừa rồi trong thời gian thân còn bay giữa không trung xoay tròn hai ba vòng, hắn đồng thời bắn sạch hai hộp đạn. Nếu Bố Lộ thấy cảnh này, chỉ sợ lại trầm trồ "ca ngợi": "Trên đời này chỉ có lão bằng hữu của ta mới có thể so sánh được với ngươi."

Còn lúc này Mười Một cũng không có nhàn hạ quan sát tình huống bốn phía, mũi chân của hắn vừa chạm đất đã đồng thời nhảy lên, đồng thời lộn ngược ra sau về phía sau chuyển hướng. Khi chuyển hướng trong không trung, cả hai tay của hắn vung ra ngoài một chút. Vứt rơi ra hai hộp đạn. Khi hai đùi của hắn chạm vào súng, chỉ cần một thời gian nửa giây đã nạp vào hai hộp đạn mới.

Ở đây là khu vực tràn ngập nguy cơ, Mười Một không thể không cẩn thận. Thất ngộ một lần rất có thể sẽ đưa thân hãm vào vạn kiếp bất phục, do đó khẩu súng trong tay hắn phải luôn luôn chuẩn bị sung túc đạn dược tùy thời có thể ứng phó với nguy cơ kế tiếp.

Theo như lời Bố Lộ, phòng thí nghiệm chính quả thật không có ai cả, phải nói đây là thời gian ở đây tạm thời không có người. Bảo vệ của căn cứ không được phép tiến vào phòng thí nghiệm chính này, nguyên nhân là những bảo vệ vệ này tương lai sẽ là nhóm binh lính đầu tiên được áp dụng thí nghiệm một khi kế hoạch lưỡi hái tử thần thành công. Chính phủ Indonesia cũng không ngu xuẩn đến độ để cho bọn lính này thấy cảnh ghê tởm từ những nhân thể cải tạo này. Đỡ phải thuyết phục bọn chúng sau này chết sống không chịu tham gia thí nghiệm cải tạo thân thể. Chỉ có những nhân viên kỹ thuật tham dự vào kế hoạch này mới có thể tiến vào phòng thí nghiệm chính đó, nhưng thời gian này bọn họ đều đang say ngủ. Chỉ còn lưu lại một vài người trực ban, nhưng họ đều ở trong phòng máy lạnh. Không có ai nguyện ý đứng ở chỗ nóng nực để thụ tội sống.

Xác nhận chung quanh không có nguy cơ, Mười Một mới bắt đầu vô cùng cẩn thận nhìn vào một lối đi bằng đá sau cánh cửa. Thông đạo này không quanh co ngoằn ngòeo như bên ngoài, mà là một lối đi thẳng tắp. Lối đi này chỉ dài khoảng mười thước, liếc mắt có thể thấy phia cuối cùng có một cái lan can bằng sắt cao khoảng nửa thân người.

Mười Một trở ra bên ngoài lấy hai cái bao chứa đạn dược và thuốc nổ, rồi cẩn thận bước vào trong.

Đi qua thông đạo này, cảnh vật trước mắt bỗng biến đổi. Dường như thông đạo ngắn ngủn đó là một cái ống không gian, liên thông giữa hai thế giới khác nhau, cái ống này quả là một người bình thường không thể tưởng tượng ra được.

Dụng cụ, chiếm đầy cả không gian, quét mắt nhìn chỉ thấy tất cả đều là một loạt những dụng cụ và những cái khay bồi dưỡng dựng đứng. Đại bộ phận những cái hộp dinh dưỡng này đều rỗng, bên trong vài cái khác chứa đầy chât lỏng trong suốt màu thiên thanh, trong chất lỏng đó ngâm một người toàn thân trần truồng. Những người này có nam có nữ, đủ mọi lứa tuổi khác nhau. Trên người họ cắm đầy một cây những dây chuyền dịch, giống như những người đã chết được thả nổi trong một chât lỏng màu xanh lam.

Vừa thấy cảnh này thì Mười Một bỗng khẽ nghiến răng, ánh mắt luôn luôn đạm mạc lại lóe ra ánh sáng lạnh lùng. Hắn quá quen thuộc vứoi tình cảnh này rồi. Nhớ ngày đó, hắn cũng bị ngâm trong cái hộp như thế này, quanh thân tràn ngập một thứ chất lỏng nào đó, cả người bị nghiên cứu như một con chuột bạch làm thí nghiệm. Nếu không phải nhờ có Sở Hải Lan, nếu không phải có "Mẹ" hy sinh tính mạng của mình để cứu giúp hắn, chỉ sợ trên đời đã không có Mười Một này, một "thí nghiệm phẩm thất bại" bị tiến sĩ Tần loại bỏ đi.

Những tình cảnh ngày xưa đó Mười Một cả đời này sẽ không quên. Hắn tuyệt sẽ không quên mình chỉ là một vật thí nghiệm thất bại, sự tồn tại của hắn chỉ là vì tâm tình của tiến sĩ Tần cùng với dã tâm của "Ma Quỷ ". Tuyệt sẽ không quên Sở Hải Lan rưng rưng nước mắt, cũng sẽ không quên vẻ mặt hưng phấn của tiến sĩ Tần khi đánh giá những chiến sĩ được cải tạo đời thứ hai, lại càng không quên Sở Hải Lan mang theo mình bỏ trốn, những lời trăng trối lúc lâm chung, nhất là một câu "vĩnh biệt, nhi tử của ta …" vẻn vẹn chỉ một câu này đã làm cho Mười Một lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của thân nhân cùng với sự đau đớn ly biệt, hắn lần đầu tiên cũng có một sát khí mãnh liệt từ khi hắn có ký ức tới nay.

Quan trọng nhất là Mười Một lần đầu tiên chảy nước mắt vì một người nào đó, hiểu được những cơn đau từ trong tim óc……

Nhiều thứ lần đầu tiên lắm, cũng lưu lại rất nhiều tiếc nuối. Chỉ vì một câu "Vĩnh biệt, nhi tử của ta…" Mười Một từng chỉ trời mà thề, cho dù phải phấn thân toái cốt cũng nhất định phải giết!

Thở gằn một tiếng, Mười Một nén tâm tình xúc động, hắn rất rõ hiện này không phải là thời điểm mình chiến đấu với tiến sĩ Tần, trước mắt hắn còn chưa có thực lực để đấu với "Ma Quỷ". Hắn phải chờ đợi và phá hỏng, phá hỏng tất cả những gì có liên quan đến tiến sĩ Tần, chỉ cần đó là tâm nguyện của tiến sĩ Tần, hắn phải phá hỏng toàn bộ. Làm như vậy không chỉ là báo thù, bởi vì hơn ai hết, Mười Một hiểu rất rõ ràng sự đáng sợ của chiến sĩ được cải tạo, một khi để cho tiến sĩ Tần nghiên cứu thành công ra chiến sĩ được cải tạo hoàn mỹ nhất, đến lúc đó đối tượng thứ nhất bị đám chiến sĩ được cải tạo truy sát khẳng định chính là hắn, cái tên chiến sĩ được cải tạo "không hoàn mĩ" đời thứ nhất, cũng là một thất bại phẩm. Tới lúc đó chỉ sợ Mười Một đến khả năng tự bảo vệ cũng khó khăn, chứ đừng nói còn có cơ hội báo thù. Do đó phàm những gì có liên quan đến kế hoạch chiến sĩ được cải tạo đều phải hoàn toàn phá hỏng hết.