Nhân Gian Băng Khí

Chương 329: Tà hàng

"A …… " Lãnh Dạ há to miệng ngáp một cái vẻ rất chán chường, dùng chân đá đá vào chân Vịt Bầu, nói: "Áp tử, chán quá đi, đi massage được không?"

"Ực." Vịt Bầu nuốt nước bọt cười khổ nói: "Lãnh Dạ đại ca, lần trước không phải thử qua rồi sao, ngay cả họ nói gì chúng ta cũng không hiểu, thiếu chút nữa gây náo loạn rồi bị đám ma cô đuổi chạy nữa."

"À, lần trước là xui thôi, quỷ mới biết được người Indonesia lại có văn hóa thấp như vậy, đừng nói không nói tiếng Trung Quốc, ngay cả vài người biết nói tiếng Anh cũng không có. Mẹ nó, không có bổn sự thì đừng có mở tiệm chứ, làm lão tử vội vội vàng vàng chạy gần chết, kết quả thiếu chút nữa bị người ta đuổi ra. Bất quá không sợ, đêm nay ca ca đưa ngươi đi đến tửu điếm cao cấp, khẳng định sẽ có người biết tiếng Anh."

"Không cần đâu." Vịt Bầu hướng về phía Mười Một đang nằm trên sofa dường như đã ngủ say bĩu môi nói: "Lão Đại không phải đã dặn là mấy ngày nay không cho phép đi ra ngoài mà"

"Có gì mà sợ hắn." Lãnh Dạ liếc Mười Một. Mặc dù TV đang chiếu đủ loại chương trình, nhưng lại toàn nói bằng tiếng Indo, Lãnh Dạ và Vịt Bầu rặn ra một chữ cũng chẳng hiểu, cuộc sống đương nhiên cũng quá là vô vị, nói vẻ chán nản: "Chẳng có gì làm cả, cứ như vậy mãi, cả người đã mốc meo lên cả rồi. " Lập tức lại không chịu được chõ miệng gào lên: "Cuồng Triều chết dẫm không biết đang làm cái gì, chúng ta đến Anh-Ni lâu như vậy rồi, không ngờ mãi mà vẫn chưa từng tra ra đầu mối."

"Lãnh Dạ." Cuồng thanh âm Triều vang lên trong tai ba người: "Không được nói xấu người khác sau lưng."

"Sau lưng? Quên đi, ta quang minh chánh đại nói trước mặt, nếu ta nói sau lưng ngươi, ngươi có thể nghe được sao?"

Cuồng Triều hừ nhẹ một tiếng. Hỏi: "Có phải là muốn tìm vài việc làm cho vui không ?"

Lãnh Dạ vặn vặn người trên sofa, nói nhỏ: "Chánh sự thì ta muốn làm, việc vớ vẩn thì miễn bàn."

Lúc này ba người Mười Một đang lánh ở một căn nhà của Vu Quang Hải. Ba người bọn họ không hiểu tiếng Indo, nếu không có Vu Quang Hải hỗ trợ thì đừng nói chỗ ở, chỉ sợ ngay cả đồ ăn cũng thành vấn đề. Mặc dù ở đây thỉnh thoảng cũng gặp một vài người biết tiếng Anh, nhưng dù sao chỉ là số ít, tuyệt đại đa số người dân chỉ biết nói tiếng Indo của mình

"Cũng không phải là chuyện vớ vẩn đâu. Được rồi, trước tiên là nói cho ngươi hai tin, một tin tức tốt, một tin tức xấu, muốn nghe cái nào trước?"

"Lại làm chuyện này nữa?" Lãnh Dạ chẳng thèm nghĩ nói luôn: "Tin tức tốt."

"Chúc mừng các ngươi. Kế hoạch thành công rồi."

Lãnh Dạ giật mình nói: "Kế hoạch nào cơ ?"

"Đục nước béo cò đó. Cái đám đặc công của vài quốc gia bị các ngươi làm thịt bây giờ lấy thân phận du khách nước ngoài để vào Indo, bây giờ có sáu quốc gia đồng thời tạo áp lực cho chánh phủ Indo. Phỏng chừng Indo chỉ trong một thời gian ngắn nữa sẽ tìm các ngươi, nhưng Hoa Nhài Đen cũng tăng cường truy lùng các ngươi, xem ra không tìm ra các ngươi thề sẽ không bỏ qua."

Lãnh Dạ bĩu môi nói: "Đây cũng là tin tức tốt sao? Dù sao bọn họ tìm kiếm cả đời cũng không tìm ra đâu. Còn tin tức xấu là gì?"

"À, là ý muốn của ngươi vừa mới cầu đó. Tin tức xấu là: các ngươi có việc làm."

Lãnh Dạ vừa ngáp vừa hỏi: "Ngươi có biết là ngươi chán chết không? Cái này mà gọi là tin tức xấu sao? Là chuyện gì? Nếu việc nhỏ thì đừng tìm ta, cứ giao cho Sở Nguyên là được rồi, hoặc là Vịt Bầu cũng được."

Vịt Bầu chỉ vào mũi mình. Trợn mắt nhìn Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ trừng mắt lại rồi nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi chẳng lẽ đến cả tin tưởng cũng không có sao? Ngươi cũng phải rèn luyện một chút, Lãnh đại ca của ngươi rất tin ngươi."

Cuồng Triều chen vào nói: "Linh tinh, chuyện này chỉ sợ Vịt Bầu làm không được."

Lãnh Dạ quơ tay lấy chén nước uống một ngụm, rồi hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Có phải các ngươi đi ăn trộm đồ không."

"Mẹ kiếp, chúng ta đến nơi này vốn chính là muốn ăn trộm mà."

"Không phải chúng ta lấy vật đó, nhưng cũng có quan hệ." Không đợi Lãnh Dạ đặt câu hỏi, Cuồng Triều tiếp tục nói: "Ta phải nhờ các ngươi đi ăn trộm vài cái xác."

"Xác hả?" Lãnh Dạ thở khì một hơi nói: "Ngươi lúc nào lại lĩnh thêm nghề đi nghiên cứu xác chết hả? À, nghe nói việc này kiếm được khá tiền đó, đến lúc đó đừng quên chia một phần cho ta. Còn nữa, việc tìm kiếm này để Vịt Bầu làm là được, không cần tìm ta."

Cuồng Triều không tức giận nói: "Không cần các ngươi đi ăn trộm, chỉ cần đến nơi kiểm tra một chút. Thuận tiện chụp vài tấm hình rồi truyền cho ta là được rồi."

Lúc này, Mười Một đang ngủ say đột nhiên mở choàng mắt hỏi: "Tiếp xúc với những người Indo biết chuyện tử vong hả?"

Cuồng Triều đáp: "Đúng. Đúng là bọn chúng."

Lãnh Dạ lăng nói: "Tìm kiếm bọn họ để làm chi?"

"Trong khi ta tìm kiếm đầu mối bọn họ thì phát hiện vài việc, nếu không giải quyết chuyện này trước, phỏng chừng cho dù các ngươi có lấy được món đồ đó cũng sẽ có rất nhiều phiền toái đó."

Lãnh Dạ không nhịn được nói: "Rốt cuộc là chuyện gì? Ta hỏi ngươi có thể nói một lần hết mọi chuyện được không? Cứ nói từng đoạn từng đoạn, nghe sốt ruột chết người được?"

Cuồng Triều nói: "Ta hoài nghi những người đó không phải chết vì một loại vi khuẩn đặc biệt nào đó, mà là trúng phải trù úm."

"Úm?" Lãnh Dạ nhảy dựng lên: "Ngươi nói, chúng ta đi lấy một cái gì đó bị người ta trù úm hả?"

"Đúng, phỏng chừng đúng là mấy món đồ bị trù úm chôn cùng hoàng thất, do đó những người tiếp xúc với món đồ đó đều bị chết một cách khó hiểu."

Vịt Bầu chen vào hỏi: "Ai, Cuồng Triều đại ca, thuật trù úm không phải chỉ ở Nam Dương và Quá Quốc? Làm sao Indo cũng có trù úm?"

"Ngu thế!" Lãnh Dạ vung chân đá Vịt Bầu, mắng: "Ngươi rốt cuộc có đọc sách không? Nam Dương ở đâu có biết không ?"

Vịt Bầu lắc lắc đầu, nói: " Ta tưởng là đâu đó ở Trung Quốc, TV có nói người Nam Dương cũng là người Trung Quốc chúng ta mà ?"

"Trời ạ." Lãnh Dạ bàn tay vỗ vỗ cái trán, nửa ngày mới nói một cách vô lực: " Cái gọi là nam dương chỉ một phương hướng, nam dương đại khái là chỉ một khu vực rất rộng lớn bao gồm những nước phía nam Trung Quốc, bao gồm một khu vực rất lớn từ mười nước kết thành đồng minh."

Vịt Bầu ngây ngốc hỏi: "Cái gì mười nước đồng minh?"

Lãnh Dạ không khỏi tức giận nói: "Mười nước đồng minh bây giờ cụ thể mà nói là Malaysia, Singapore và Indo ở khu vực đông nam á. Hiện nay cũng có người gọi Indo là quần đảo nam dương, gọi đơn giản là nam dương, hiểu chưa? Ngu quá. TV nói nam dương nghĩa là chỉ về Singapore, người Singapore vốn là Trung Quốc chúng ta."

Vịt Bầu giật mình hiểu ra nói: " Nguyên lai là như vậy, nói như vậy trù úm lưu hành ở Singapore, Malaysia và indo? Lãnh Dạ đại ca học thức uyên bác, bội phục. Bội phục."

"Bội phục cái rắm, ta lạy ngươi làm ơn bỏ chút công đọc sách giùm ta, còn như vậy nữa đảm bảo ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi làm tức chết." Lãnh Dạ không khỏi tức giận không thèm dây dưa với hắn nữa, quay đầu hỏi: "Cuồng Triều, hoàng thất bị đào mộ là ai?"

Cuồng Triều nói: "La đăng -Vi tra."

"Ai?"

"La đăng -Vi tra là người sáng lập lịch sử của vương quốc Ma Nhạ Ba Hiết. Năm 1222, do Cách Nhĩ Tháp Nạp Gia Lạp đoạt vị thành lập một vương quốc mới là Kha Sa Lí, sau đó nhanh chóng mở rộng ra bên ngoài, lúc ấy vương quốc rất hưng thịnh. Sau đó Hốt Tất Liệt là vua Trung Quốc Nguyên triều phái sứ giả tới, yêu cầu Cách Nhĩ Tháp Nạp Gia Lôi phải thần phục, Hốt Tất Liệt không chịu khuất phục, thích chữ lên mặt sứ giả Nguyên triều rồi đuổi ra ngoài. Hốt Tất Liệt giận dữ, năm 1292 phái quân đội đánh chiếm. Cách Nhĩ Tháp Nạp Gia Lôi bị một người quý tộc tên là Tra Da Tạp Vượng giết chết. Vương vị cũng bị cướp đoạt. Con rể của Cách Nhĩ Tháp Nạp Gia Lôi là La Đăng -Vi tra liên minh với quân Nguyên đánh bại Tra Da Tạp Vượng, khi binh nguyên triệt tẩu thì La Đăng -Vi Tra lại âm hiểm đâm dao sau lưng, đánh lén quân Nguyên. Sau khi toàn thắng La Đăng -Vi Tra thành lập ra Ma Nhạ Ba Hiết vương quốc."

"Ta thèm vào." Lãnh Dạ mắng: "Ta còn tưởng một đại nhân vật nào rất giỏi, nói nửa ngày cũng chỉ là một tên âm hiểm tiểu nhân qua cầu rút ván."

Cuồng Triều không để ý đến Lãnh Dạ, tiếp tục nói: "La Đăng -Vi Tra đánh bại Nguyên binh xong thì đoạt được rất nhiều thứ mà Nguyên binh bỏ lại, kể cả vũ khí, văn hóa, khoa kĩ vân vân..., sau lại nhờ vào sự giúp đỡ của người Trung Quốc chúng ta. Ma Nhạ Ba Hiết vương quốc mới có thể nhanh chóng phát triển rực rỡ. Sau đó thống nhất thành Indo, trở thành quốc gia cường đại nhất trong lịch sử Anh Ni."

Lãnh Dạ híp mắt nói: "La Đăng -Vi Tra là khai quốc hoàng đế của Ma Nhạ Ba Hiết vương quốc, hắn lúc trước đánh lén Nguyên binh đoạt của chúng ta rất nhiều đồ, hơn nữa mấy thứ phát hiện được ở mộ phần của hắn cũng có thể là đồ của Trung Quốc chúng ta. Nói như vậy, vật đó hẳn là lúc trước bị hắn cướp được? Ai, không đúng, Vu Quang Hải lão hồ ly không phải nói, đào lên được một cái gì đó có nhiều hơn một ngàn lịch sử mà?"

"Vật đó rốt cuộc là cái gì, rốt cuộc có đến hơn một ngàn năm không thì chúng ta không ai biết. Hơn nữa nếu thật là hơn một ngàn năm, vậy khẳng định không phải xuất phát từ Nguyên triều. Đại khái Nguyên triều cướp được từ nhà Tống, Tống triều lại có thể cướp từ Đường triều, cứ tính như vậy thì sẽ có hơn một ngàn năm?"

Lãnh Dạ gật đầu nói: "Có lý. Nhưng ngươi làm gì mà nhất định phải nhờ chúng ta đi lấy thi thể ?"

"Không phải lấy thi thể. Chỉ là nhờ các ngươi giúp ta xác nhận một chút."

"Xác nhận cái gì? Những người đó có phải là chết vì trù úm không hả?"

"Đúng."

"Ta thèm vào, mấy thứ đó tà môn như vậy, ngươi còn bắt chúng ta mò đến?"

Vịt Bầu nhỏ giọng xen vào nói: "Lãnh Dạ đại ca, có trù úm thật không ?"

Lãnh Dạ không đáp mà hỏi lại: "Ngươi có tin số mệnh không ?"

"Mệnh?"

"Mấy thứ thầy tướng số nói đó, sao mà ngu vậy."

Vịt Bầu gật đầu nói: "Đương nhiên tin chứ."

Lãnh Dạ giải thích nói: "Bây giờ mệnh thuật cơ bản dùng Chu Dịch, người sáng tạo ra Chu Dịch là Chu Văn Vương, cũng là Tây Bá Hậu Cơ Xương trong truyện Phong Thần đó. Lúc ấy gọi là Tiên Thiên Nhãn Quái, bây giờ gọi là Chu Dịch, cũng có người gọi là Văn Vương Quái. Mấy thứ đó nếu ngươi tin thì có thật, không tin thì không có thật. Dù sao ta cũng tin. Ta nói cho ngươi, trước kia ta ở Malaysia đã nhìn thấy mấy cái trù úm rồi, mẹ nó, cái đó quả là tà môn, ta đã từng thấy người nọ chỉ hộc lên vài tiếng rồi gục xuống chết tươi. Sau lại ta mới nghe người ta nói, người kia đắc tội với một thôn lạc ở Malaysia, bị một cái trù úm gọi là Dương Đầu giáng mà chết."

Vịt Bầu hỏi: "Dương đầu giáng là cái gì ?"

"Dương đầu giáng là …… là …… "Lãnh Dạ ấp úng nửa ngày, gãi gãi đầu rồi cười nói: "Ta cũng không biết nhiều, dù sao ngươi biết thứ này rất tà môn là được."

Cuồng Triều cười nhạo nói: "Nói vậy cũng như không."

"Me kiếp, ngươi lợi hại như vậy, ngươi nói ta coi."

Cuồng Triều nói: "Giáng thuật đại khái chia làm ba loại cổ giáng, phi giáng và linh giáng. Trong đó cổ giáng lại chia làm trùng giáng (trù úm bằng côn trùng) và dược giáng (trù úm bằng thuốc độc). Cổ giáng nguyên đến từ cao nguyên Vân Quý ở Trung Quốc, nơi đó có khí hậu đặc biệt, độc trùng phát triển mạnh mới sinh ra cổ giáng rồi lưu truyền về sau. Ở Vân Nam thì có phi giáng và linh giáng nghe nói cũng có liên quan với đạo gia của Trung Quốc, chúng được Mao Sơn Đạo thuật phát xuất ra, bị vài người tâm thuật bất chánh lợi dụng, lưu truyền tới nam dương rồi phát triển ở đó."

"Lợi hại, lợi hại." Lãnh Dạ vổ tay nói: "Vậy cái dương đầu giáng là cái gì?"

"Dương đầu giáng thị thuộc loại phi giáng, phi giáng còn có tên khác gọi là ' nguyền rủa '. Còn về linh giáng, cũng gọi là quỷ giáng. Cũng là dương giáng tiểu quỷ thuật."

Vịt Bầu cẩn thận hỏi: "Cuồng Triều đại ca, trên đời này thật có Giáng Đầu thuật sao?"

"Có, đương nhiên có. Không nói về Giáng Đầu thuật nữa. Ngươi làm sao biết được trên thế giới này có Giáng Đầu thuật?"

"Không phải, ta là muốn hỏi, Giáng Đầu thuật có đúng là tà môn như vậy không ?"

"Tin thì có, không tin thì không có." Dừng một chút, Cuồng Triều nói thêm: "Ta cẩn thận tra xét vài tư liệu về phương diện này, quả thật có nhiều cái rất hay. Các ngươi tin giác quan thứ sáu hay không? Tỷ như năng lực dự báo trước, như là một người đi đến địa phương xa lạ, đột nhiên nhớ tới trước kia mình đã tới, nhưng lại quả thật đúng đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này."

Vịt Bầu gật đầu nói: "Có, ta trước kia thường nghe những việc này."

"Còn nữa. Tỷ như một người trong nhà ngươi ở bên ngoài có việc bất hạnh, trong lòng mình đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Mấy việc như thế này, đều được xem là thuộc loại giác quan thứ sáu, cũng gọi là trực giác. Những việc này rất khó dùng khoa học để giải thích được, ví dụ như một con chó. Mũi chó rất linh, nhưng chó có thật sự thông qua mùi vị để tìm ra người không? Mùi thì bị gió thổi, hơn nữa bị không khí thổi bay đi. Như vậy sớm đã bị cuốn đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa, huống chi khoảng cách lại rất xa, hơn nữa mùi căn bản không có khả năng đọng lại một cách bất động. Đạo thuật và giáng thuật đều cho rằng, chó có một loại dị năng mà loài người không có, nghĩa là ngửi mùi một người xong, thì coi như " Định vị". Giống như vệ tinh truy tung trung, vô luận đi đến nơi nào cũng có thể bị người biết được. Giáng thuật cũng căn cứ vào nguyên lý này, lợi dụng lông tóc, móng tay hoặc thân mình có những liên lạc gì đó, rồi hạ lời nguyền rủa."

"Oa." Lãnh Dạ vổ tay nói: "Cuồng Triều, không thể tưởng tượng được ngươi thật sự là một bác học."

"Không cần tâng bốc ta. Cái này là ta tìm được trên Trà Truyện đó."

Vịt Bầu nói vẻ lo lắng: "Bị các ngươi nói huyền hồ như vậy, lỡ chúng ta bị bị người nào đó hạ giáng thì làm sao bây giờ ?"

Cuồng Triều nói: " Ta không tin vào truyền thuyết quỷ thần lắm đâu, ta nghĩ phi giáng và linh giáng kỳ thật cũng là lợi dụng tinh thần áp lực. Ngươi càng tin, lại càng cảm thụ được áp lực. Cuối cùng đang sống thì bị dọa đến chết. Nhưng cổ giáng quả thật tồn tại, trong đó dưỡng cổ lạp giống như thuộc loại trùng giáng, còn trên TV thấy vài người trúng phải giáng thân thể suy sụp nhưng chưa chết, đây gọi là dược giáng."

Lãnh Dạ hỏi: "Nhưng món đồ trong mộ của La Đăng -Vi Tra nếu thật sự là hạ giáng, thì ngươi làm sao giải thích được? Dược giáng hay là trùng giáng? Người Indonesia sẽ không ngu tới mức ngay cả quần áo phòng hộ phục cũng không chịu mặc?"

"Không biết, cho nên mới nói nhờ các ngươi đi giúp ta kiểm tra."

"Kiểm tra như thế nào ?"

"Tìm thi thể xong, mở mắt họ lên, nếu ở biên mắt có màu trắng pha một sợi màu xám thì có thể tnói rằng trúng phải phù chú, nếu thấy màu đen thì trúng phải giáng, nếu chỉ có một điểm nhỏ màu đen thì chắc chắn ngươi trúng phải cổ độc."

"Mẹ kiếp!" Lãnh Dạ hét lớn: "Nói cả nửa ngày, ngươi cũng chỉ hoài nghi là giáng phải không."

"Trước giờ ta có nói ta hoài nghi là giáng sao ?"

"Ngươi còn nói không tin."

"Tin hay không và việc điều tra là hai việc khác nhau."

Lãnh Dạ hừ nhẹ một tiếng, hỏi: " Bất quá, phương pháp của ngươi đã được ai làm chưa?"

"Trên Trà Truyện thôi."

"…… Trà Truyện …… tin được sao ?"

"Không biết, cho nên mới nhờ các ngươi đi thăm dò. Thuận tiện chụp mấy tấm ảnh truyền cho ta nghiên cứu một chút."

Lãnh Dạ lo lắng hỏi: " Nếu ta vạch mắt ra, chẳng thấy cái gì cả, vậy phải làm sao?"

"À, vậy thì chúc mừng các ngươi, các ngươi trước tiên phải tìm ra nguyên nhân cái chết, nếu không cho dù tìm được món đồ đó cũng không thể đem đi được. Biết rõ những người đó tại sao lại chết trước, chúng ta đảm bảo an toàn hơn."

Lãnh Dạ dở khóc dở mếu nói: "Ngươi còn nói không tin nữa, bây giờ lại không cho phép chúng ta lấy……"

"Ta tin hay không là chuyện của ta, rốt cuộc Giáng Đầu có thật không thì lại là một việc khác. Ngươi muốn đi lấy thì tùy ngươi, nếu lăn đùng ra chết thì đừng trách ta không nhắc nhở trước."

"Mẹ kiếp, nếu có Giáng Đầu thật, ta khẳng định sẽ dùng nó nguyền rủa ngươi trước tiên."

"Không giỡn nữa." Mười Một đột nhiên mở to mắt ngồi trên ghế sofa hỏi: "Cuồng Triều, thi thể ở đâu?"

"Indonesia đúng là có bổn sự, cất giấy đồ vật quả là nhất lưu. Nếu không nhờ chúng ta chú ý tới mấy vị Giáng Đầu sư Indo rất có danh tiếng bị người ta bí mật mời đi thì chúng ta khó có thể tra ra chỗ họ chứa thi thể."

Lãnh Dạ không nhịn được nói: "Đừng lắm lời, rốt cuộc ở đâu?"

"Ta không nói, các ngươi cả đời cũng không thể tưởng được, thi thể ở ……"