Nhân Gian Băng Khí

Chương 320: Huyết mân côi (hoa hồng máu)

Bốn giờ sang, trời vẫn còn lờ mờ chưa sang rõ. Cả thành phố chìm trong yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có một chiếc taxi lao vụt qua phá vỡ sự yên tĩnh trong giây lát, sau đó mọi thứ lại chìm trong yên tĩnh.

Trên đường Nguyệt Quang, tòa nhà Vân Thiên, cửa thang máy lầu một chậm rãi mở ra, ba người Mười Một, cùng Tiểu Bạch theo sau từ thang máy đi ra.

Cửa thang máy vừa mở, hai gã bảo an ở cửa lập tức quan sát kỹ ba người cùng một chó từ thang máy đi ra. Bình thường vào giờ này, các bảo an gác đêm thường nhàm chán mà chìm vào mộng đẹp, nhưng hai gã bảo an nay lại hết sức tỉnh táo, gác đêm, làm cho người ta không khỏi bội phục tinh thần vì công việc của họ.

Sự thật là từ nửa năm trước, trước khi xảy ra một trận đấu sung trên đường Nguyệt Quang, tòa nhà Vân thiên không chỉ thuê vài người nghiệp dư làm bảo an. Sau này vì đảm bảo sinh ý, phải thuê hẳn một công ty bảo an để bảo đảm trật tự trị an.

Giờ phúc này trời còn chưa có áng rõ, đã có ba người dẫn theo một con chó đi ra ngoài, hai gã bảo an không khỏi nâng cao cảnh giác, tập trung chú ý lực vào bọn họ. Trong ba người thì hai gã nhận ra được Phì Áp, nếu không đã cho rằng ba người này là ăn trộm rồi.

Ba Người tiến đến xe của Phì Áp, tất nhiên Phì Áp chính là người lái xe. Ngay khi đóng cửa xe, Phì Áp đột nhiên xuất ra ba cái túi nhỏ,phân biệt đưa cho Lãnh Dạ và Mười Một mỗi người một cái.

Lãnh Dạ cầm lấy túi nhỏ màu vàng, quan sát một chút rồi hỏi:

- Cái gì vậy?

- Bùa bình an – Phì Áp vừa nói vừa đưa cái túi còn lại cho Mười Một.

Mười Một cầm lấy, đưa lên mui khẽ ngửi hỏi:

- Thanh Ngữ đưa cho ngươi?

- A? – Phì Áp kinh ngạc nói – Lão đại thật là lợi hại.

Lãnh Dạ nghe vậy cũng đưa túi lên mũi ngửi quả nhiên ngửi thấy một mùi hương nữ nhân nhàn nhạt. Hắn cầm túi đưa đến trước mặt Phì Áp vẩy vẩy hỏi:

- Nàng làm cái này cho ngươi?

Phì Áp gãi gãi đầu cười nói:

- Ngày hôm kia ta đưa nàng đi học, có nói là sắp tới có việc phải ra nướcc ngoài một đoạn thời gian, có thể không trở lại nữa. Kết quả là sáng hôm qua nàng đưa cho ta ba cái túi, để cho ta giao cho ngươi và lão đại, nói là bùa bình an.

- Sáng ngày hôm qua mà bây giời ngươi mới nói cho chúng ta.

- Hắc hắc, Lãnh Dạ đại ca, ta cũng muốn sớm nói cho các ngươi, chỉ là ta đáp ứng với Thanh Ngữ, đợi tới lúc xuấtphat rồi mới đưa.

- Để làm gì mà đợi đến lúc xuất phát mới đưa?- Lãnh Dạ thắc mắc hỏi – Nàng đoán được là ngươi đi theo chúng ta làm việc không gì kỳ quái. Nhưng mà làm sao lại biết lần này chúng ta đi ba người?

Phì Áp nhún vai nói:

- Ta không biết, nàng đưa cho ta ba cái túi cũng không có nói gì thêm.

Lãnh Dạ huých nhẹ Mười Một, nói:

- Ngươi thật là đào hoa a.

Mười Một không tức giận, bỏ túi nhỏ vào trong người.

Lãnh Dạ cũng đột nhiên kêu lên:

- Chờ một chút, Thanh Ngữ quả thật có chút thiên vị a. Nà cho chúng ta là mễ (ND – mễ, một loại thức ăn cho chim, hình như là bắp hay là gạo gì đó >.<), mà trong túi của ngươi lại là hồng đậu. Phì Áp, nói rõ ra, có đúng hay không Thanh Ngữ dặn ngươi đưa hồng đậu cho Sở Nguyên?

Phì Áp ngơ ngơ nói:

- Ta không biết bên trong có hồng đậu hay không, nhưng đúng là nàng nói ta đưa túi đó cho lão đại.

Lãnh Dạ nhìn Mười Một, trên mặt lộ ra nét cười quái dị:

- Hồng đậu sanh nam quốc. Hắc hắc hắc hắc. cái này mà còn nói hai người không có gì? Ách…… kỳ thật ngẫm lại cũng thật sự không có gì……

Vừa nói vừa giờ hai tay lên, tránh xa Mười Một như là tránh bom vậy.

Mười Một nhìn về phía Lãnh Dạ, hạ khẩu súng lúc hắn vừa rút ra xuống, nói ngắn gọn:

- Phì Áp, đi thôi.

"Nga." PhìAps khởi động xe, điều khiển xe rời đi.

Khi chiếc xe jeep chở ba người cùng một chó rời khỏi tòa nha Vân Thiên, thì trên tầng mười lăm, tại một ô cửa sổ, có một bóng người đang ló đầu ra chăm chú dõi theo.

Trên xe, Lãnh Dạ nhàn rỗi không gì làm, lấy túi bùa bình an ra vung vẩy, vừa vung vẩy vừa làm ra vẻ tức giận nói:

- Ai, bình an đại a bình an đại, nguyên lai ngươi cũng có phân cấp bậc a. Người thì là túi mễ, còn có người lại là túi hồng đậu ?

Mười Một không lý đến hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lãnh Dạ hơi nhoài về trước hỏi:

- Phì Áp, có biết tại sao túi của ngươi bên trong lại là mễ không?

Phì Áp lắc lắc đầu.

- Ta nói cho ngươi nha. Kỳ thật bùa bình an để cầu cho người mang theo được bình an, trước kia trong nhà có người phải ra chiến trường, thân nhân đều lên chùa cầu bùa bình an, sau đó tự mình may một cái túi bỏ vào rồi trao cho người thân để cầu cho người đó lên đường được bình an. Cuối đời Hán đầu Tam Quốc, có một vị tướng đến một thôi chiêu quan. Có một người tên là Trình Tử bị tuyển vào quân. Mà nhà hắn chỉ có hắn cùng mẹ già. Bà lão chạy khắp nơi xin bùa bình an cho con, lấy chính quần áo mình may thành mội cái túi, gia cảnh khó khăn, chỉ có thể cho vào một ít mễ để tặng cho con làm bùa bình an. Sau này người con tham gia chiến trường vài chục năm mà vẫn còn sống sót, làm nên một kì tích, trở thành một đô úy dưới trước Tào Tháo, mà bùa bình an của mẫu thân vẫn luôn giữ bên người suốt vài chục năm nay. Sau này hắn vê quê hương thì mẹ già sớm nhập thổ. Vì vậy hắn quỳ trước mộ, khóc suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng nói một câu:"Nhơ có bùa bình an của mẹ, ta mới có thể sống được tới hôm nay, mà mẹ giờ đây đã đi về cõi Tiên. Ta thật là bất hiết mà. Sau này chuyện của hắn lan truyền ra ngoài, từ đó xuất hiện tập tục bỏ mễ vào trong bùa bình an.

- Ah – Phì Áp gật gật đầu nói – Nguyên lai là như vậy.

Lãnh Dạ quay đầu liếc mắt nhìn Mười Một vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần nói tiếp:

- Các thiên kim tiểu thư khi tiễn tình lang thường đưa cho người đó một lọn tóc, một ít tiền cùng một bùa bình an bên trong bỏ hồng đậu, ngươi biết đó là ý tứ gì không?

Phì Áp ho nhẹ một tiếng, không dám nói chuyện tiếp, chuyên tâm lái xe.

Lãnh Dạ lầm bầm:

- Thật sự là không có dũng khí mà.

Hắn vừa nói vừa nhìn Mười Một, lại nhìn đến Tiểu Bạch đang nằm trong long Mười Một, chợt hướng Mười Một nói:

- Này Sở Nguyên, chúng ta lần này đi ra ngoài sao lại mang theo con chó này làm gì?

Tiểu Bạch chợt ngước đầu lên, nhe răng với Lãnh Dạ "Ô" vài tiếng.

Lãnh Dạ dẩu dẩu môi nói:

- Chủ nhân thế nào chó thế đó – lại gõ vào tai nghe nói – Cuồng Triều ngươi thấy có đúng hay không.

Tiếng của Cuồng Triều vang lên trong tai nghe của ba người:

- Đừng có hỏi ta, chó thì đi theo chủ thôi.

- Ta kháo – Lãnh Dạ mắng – Ngươi không hài hước một chút sao.

- Cuồng Triều – Mười Một đột nhiên hỏi – Điều tra thế nào rồi?

- Chuyện gì? Vật đào được ở Indonesia thì không có tra được, bọn họ bảo mật rất kỹ, ngay cả chút dấu vết nhỏ cũng không lưu lại.

- Long Hồn thì sao?

- Đã kiểm tra rồi.

Lãnh Dạ kỳ quái liếc mắt nhìn Mười Một, nói:

- Chuyện cũng rất bình thường mà. Sao lại liên quan đến Long Hồn?

Mười Một mặt không chút biểu tình nói:

- Ta chỉ là theo trực giác, cảm thấy Long Hồn đột nhiên đuổi theo ta hình như có liên quan đến việc này.

Lãnh Dạ chợt cảm thấy hứng thú hỏi:

- Ngươi tra ra được cái gì sao?

Mười Một liếc mắt nhìn hắn vẻ quái dị, không nói lời nào, Cuồng Triều bèn giải thích:

- Long Hồn có hai mươi ba người, dị năng tổ có bảy người, võ học tổ mười sáu người. Hai mươi ba người này sau một lần chấp hành nhiệm vụ thì đột nhiên mất tích, không hề có bất cứ tin tức gì về bọn họ cả.

Mười Một hỏi:

- Nhiệm vụ cuối cùng của họ là gì?

- Truy tìm Huyết Mân Côi.

- Huyết Mân Côi?

Mười Một cùng Lãnh dạ hơi nhíu mày một chút, về phần Vịt Bầu căn bản không biết Huyết Mân Côi là gì nên một chút phản ứng cũng không có.

Lãnh Dạ trầm ngâm nói:

- Huyết Mân côi không phải là khi thế chiến thứ hai kết thúc, bị một thế lực thần bí đả kích, tiêu diệt rồi sao?

- Đúng vậy – Cuồng Triều đáp – ta cũng đã tra xét một chút tư liệu về Huyết Mân Côi. Huyết Mân Côi là một tổ chức của Tiểu Trùng Quốc chuyên tiến hành các hoạt động gián điệp và ám sát. Mà tất cả các thành viên ở trên người đều có sâm hình Huyết Mân côi, cho nên tổ chức này được xưng là Huyết Mân Côi. Thế chiến thư hai, Huyết Mân Côi đã gây ra cho Long Quốc chúng ta tổn thất rất lớn, cho nên sau khi chiến tranh kết thúc, phó tọa đã phái toàn bộ thành viên của Long Hồn liên thủ tiêu diệt Huyết Mân Côi.

Lãnh Dạ reo lên:

- A. Nguyên lai thế lực thần bí kia chính là Long Hồn. Vậy không phải chuyện này kết thúc rồi sao? Còn truy tìm bọn họ để làm gì nữa? Hơn nữa việc cao thủ của Long Hồn mất tích cùng bọn họ có quan hệ gì?

- Không phải vậy. Huyết Mân Côi không có bị tiêu diệt hoàn toàn. Bởi vì lúc ấy công nghệ lạc hậu, hơn nữa thông tin bị lộ, người của Huyết Mân Côi đã trốn đi không ít. Phó Tọa không có biện pháp truy tìm bọn họ, lại vừa lúc Tiểu Trùng Quốc đầu hàng, hai nước chấm dứt chiến tranh, Phó Tọa cũng không thể làm gì khác hơn là tạm thời lui binh. Sau này bở vì toàn lực tuy tìm hạ lạc của Thủ Lĩnh nên chuyện này cũng bỏ qua. Chính là Huyết Mân Côi biết được chênh lệch giữa mình và Long Hồn, âm thầm bồi dưỡng nhân lực, tích cực phát triển nhân tài. Cho đến hai mươi nămt rước, lãnh đạo cấp cao của Long Quốc phát hiện gián điệp của Huyết Mân Côi, giao cho một người thuộc dị năng tổ đời thứ tư, là một người có khả năng tâm linh truy vấn. Mới biết được nguyên lai Huyết Mân Côi đã chia thành hai bang phái, một vẫn ở Tiểu Trùng Quốc như trước đây, hơn nữa hoàn toàn là do nữ tính tạo thành, đổi tên thành Phong Dã Tổ.

Lãnh Dạ thất thanh kêu lên:

- Phong Dã Tổ chính là Huyết Mân Côi?

- Đúng vậy, nếu không phải nhờ có dị năng giả có khả năng khống chế tâm linh kia, sở rằng đến bây giờ cũng không có mấy người biết Phong Dã Tổ và Huyết Mân Côi có quan hệ. – Cuồng Triều nói tiếp – Bị Phó Tọa tiêu diệt, bọ họ triệt thối vào trong bóng tối, tiềm phục vào Long Quốc bí mật phát triển, trải qua hơn mười năm phát triển, bọn họ đã có người trà trộn vào giới lãnh đạo cấp cao của Long Quốc. Biết được tin này lãnh đạo vô cùng tức giận, yêu cầu Long Hồn truy tìm hạ lạc của Huyết Mân Côi. Lúc ấy Long Hồn mới phái tất cả cao thủ truy tìm hạ lạc của Huyết Mân Côi. Nhưng sau một đêm bọn họ đều mất tích một cách thần bí, không có tin tức gì.

Lãnh Dạ kinh sợ nói:

- Huyết Mân Côi của Tiểu Trùng Quốc so với Long Hồn lợi hại hơn?

- Không biết – Cuồng Triều nói – Huyết mân Côi sau khi bị Phó Tọa tiêu diệt vẫn âm thầm bỗi dưỡng cao thủ. Đừng quên là Tiểu trùng Quốc võ đạo, kiếm đạo mặc dù gốc là từ chúng ta nhưng không ngừng cải tiến, phát triển cho tới hôm nay so với võ học của Long Quốc chúng ta cũng không phải là thua kém gì.

- Như vậy – Lãnh Dạ vuốt vuốt mũi nói – Ta trước kia chấp hành nhiệm vụ từng thấy qua một nhẫn giả của Tiểu Trùng Quốc giao đấu, tên "Vương bát đản" đó quả thật xuất quỷ nhập thần, đánh không lại thì bỏ chạy, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa rồi, ngay cả hắn trốn đi như thế nào ta cũng không biết, lại còn dùng Đông Đương tam đao khiếu cái gì gì thượng, hình như là người của gia tộ Liễu Sinh nổi tiếng. Kiếm thuật của hắn quả thật rất lợi hại, sợ rằng gặp người của Long Hồn cũng có thể liều mạng xem tại Trà Truyện

Cuồng Triều hỏi:

- Có phải Cao Điền không?

Lãnh Dạ vỗ tay nói

- Đúng rồi, chính là hắn, ngươi làm sao biết được?

Cuồng Triều không trả lời mà hỏi lại:

- Hắn không giết ngươi?

- Giết ta để làm gì? Hắn cũng không phải đánh với ta mà cùng một lãng khách của Tiểu Trùng Quốc quyết đấu, ta chỉ là đi ngang qua xem náo nhiệt mà thôi. Tên kia một đao chặt đối phương thành hai đoạn, thật là kinh khủng, ta ngay cả hắn xuất đao như thế nào cũng không thấy rõ.

- Ah. May mắn ngươi không giao đấu với hắn, nếu không ngươi chết chắc – Cuồng Triều giải thích – Cao Điền đúng là một người thuộc bàng chi của tộc Liễu Sinh phát triển lên.