Nhân Gian Băng Khí

Chương 300: Gian khổ chiến đấu

Hầu Tử còn chưa kịp nổ súng, đột nhiên dùng lực nhảy sang bên cạnh tức khắc té ngã xuống mặt đất. Cùng lúc đó, "đoàng đoàng đoàng ……" liên tiếp một tràng thanh âm súng máy vang lên bên trong đình viện, vốn thoạt nhìn cửa gỗ phía trước đã thập phần cũ nát trong nháy mắt tạo ra vô số lỗ đạn. đạn như mưa bắn thủng cửa gỗ, nhằm phía trên thân thể Hầu Tử bay tới.

Hai tay cầm hai súng ngắn,Hàn Nguyệt Dung cũng ở trên tường bao lộ ra nửa cái đầu, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ ràng tình huống trong viện, đột nhiên dùng sức nửa thân người sau ngửa ra, thân thể mỏng manh một lần nữa trở lại mặt đất. cơ hồ nàng cảm nhận thấy nguy hiểm lùi ngay lại, đồng dạng một chuỗi viên đạn đánh vào tường bao trên đầu nàng tạo ra một chùm bùn đất rơi như mưa.

Hầu Tử hai tay chống xuống mặt đất, thân thể kéo theo bùn đất trượt về phía trước rồi đi về phía sau tường, vai dựa vào vách tường nhìn về phía Hàn Nguyệt Dung. Hàn Nguyệt Dung cũng đồng dạng vai dựa vào tường, lắc đầu, rũ bùn đất trên đầu.

Hầu Tử thấp giọng nói: "Mai phục."

Hàn Nguyệt Dung gật đầu nói: "cao thủ."

Hai người bọn họ đã đeo tai nghe truyền tin, mặc dù ở giữa cách một đoạn khoảng cách mà thanh âm đã rất nhẹ cũng có thể thông qua tai nghe rõ ràng truyền nhập đến trong tai đối phương. nhưng, có thể nghe cũng không chỉ hai người bọn họ.

Tiếng Cuồng Triều tại trong tai nghe hỏi: "có mai phục?"

"Ừm." Hàn Nguyệt Dung lên tiếng.

"không có chuyện gì chứ?"

Hầu Tử vươn đầu lưỡi liếm liếm môi. lộ ra vẻ mặt,thần sắc hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng nói: "vài tiểu lâu la."

"Hầu Tử." Hàn Nguyệt Dung trừng hắn liếc mắt, nói: "đừng quá khinh địch."

ánh mắt của Hầu Tử lộ ra huyết quang mang. khẽ cười nói: "yên tâm, xem ta làm."

Hầu Tử từ trên người hạ một viên đạn cường lực chói sáng, bởi vì bây giờ là ban ngày, bình thường đạn chói sáng dưới ánh sáng hiệu quả yếu bớt rất nhiều, do đó chỉ có thể dùng đạn chói sáng đặc chế. Đạn chói sáng thông thường không thể so sánh với đạn cường lực chói sáng về cả độ sáng cũng như thời gian phát sáng. Hàn Nguyệt Dung biết hắn muốn làm gì, bĩu môi đeo lên kính bảo hộ. Hầu Tử mở khóa bảo hiểm của đạn chói sáng, nhằm chuẩn ném nó vào bên trong.

"Bồng!" còn cách vi tường có thể nhìn nóc nhà bên trong đột nhiên lượng liễu một chút. Hầu Tử vào lúc đạn chói sáng ném đi,đồng thời cầm theo AK47, một cước đạp cửa lớn, không nhìn ngay lập tức phi thẳng đến bên trong làm một trận bắn phá. Cao xuyên thấu lực. Cao hậu tọa lực cùng với súng cao xạ luôn luôn là loại súng Hầu Tử yêu thích nhất, hắn không thích súng giống như loại M4A1 ;súng có khả năng giảm âm. cảm giác của loại súng này không đủ kích thích. hắn hoan hỉ nhất khi tai nghe tiếng súng máy gầm gừ. mắt nhìn một cái đầu nổ tung,nở ra bông hoa nhiệt huyết máu, cũng cảm thụ được tại trên người mình, trong lồng ngực một cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Đồng thời lúc Hầu Tử mở cửa, Hàn Nguyệt Dung một lần nữa xoay người nhảy lên vi tường. hai chi súng ngắn trong tay nhắm ngay bên trong. nhưng cả đình viện trống rỗng, ngay cả bóng người cũng không thấy, chỉ có trên mặt đất, viên đạn BANG &( cái này là tên riêng) không có cháy hết còn đang "Tê tê" tản ra ánh sáng trắng chói mắt.

"Hầu Tử." Hàn Nguyệt Dung kêu nhẹ: "không ai."

Hầu Tử đình chỉ bắn tiếp. Vừa thở phì phò, vừa nhanh chóng thay hộp đạn. ở Hầu Tử tiếng súng vừa dừng lại, bên trái cửa sổ tầng hai, phía trước cửa phòng tầng một và phía bên phải cửa sổ tầng hai đồng thời xuất hiện ba người.Ba người không do dự, ba khẩu súng ăn ý tấn công đồng thời hướng hai bên Hầu Tử và Hàn Nguyệt Dung nổ súng. Hàn Nguyệt Dung chỉ tới kịp bắn lên trên một súng đã bị ép hạ xuống đầu tường trở lại mặt đất, Hầu Tử cũng nhanh chóng nhảy trở lại vách tường phía sau.

Hàn Nguyệt Dung thấp giọng nói: "ba, đều là cao thủ, không có biện pháp đánh lại."

Hầu Tử lôi một chút chốt thang bảo hiểm súng. liếm liếm đầu lưỡi, hưng phấn nói: ""Hai khẩu AK, một khẩu tiểu liên nhẹ model 85 do Long quốc sản xuất."

Cuồng Triều lúc này không nói gì. hắn biết lúc Hầu Tử và Hàn Nguyệt Dung tiến vào chiến đấu thì tối kỵ phân tâm.

Hàn Nguyệt Dung hỏi: "thay đổi phương án tác chiến?"

"Không cần." Hầu Tử cắn răng nói: "Yểm hộ ta."

Vừa mới dứt lời, Hầu Tử tựu lắc mình mạnh mẽ tiến vào cửa. Hàn Nguyệt Dung cũng rất nhanh lấy lựu đạn kế tiếp. giật bảo hiểm sau đó dựa vào trí nhớ ném hướng xung quanh cửa sổ bên phải tầng hai gần nàng nhất, sau đó lắc mình đến phía sau Hầu Tử chuẩn bị tùy thời yểm hộ hắn công kích.

Nhưng Hầu Tử vừa lộ ra nửa thân thể, trong mặt viện lập tức lại vang lên liên tiếp tiếng súng dày đặc. bắt buộc hắn phải trở về. cùng lúc đó, trên mái ngói đình viện phía bên phải tầng hai "Oanh!" một trận nổ. sóng nhiệt làm bật lên vô số mảnh ngói nhỏ văng ra chung quanh.

Hầu Tử vừa bị buộc trở về lợi dụng trong nháy mắt lựu đạn oanh tạc một lần nữa lắc mình mạnh mẽ đi vào, nhưng đồng dạng ba khẩu súng bảo vệ gắt gao cho cửa không để cho bọn họ vượt qua tiến vào nửa bước. Hầu Tử lại một lần bị buộc trở về, "Phi" một tiếng tuôn đầy bùn cát ra khỏi miệng. Trong đôi mắt lóe ra ánh mắt giận dữ,ác độc. Liên tục ba lượt bị người bức lui.Đã tới cực hạn nhẫn nại của Hầu Tử. hắn nói ác độc: "lão tử liều mạng."

Mười Một nhanh chóng hướng đến gần tòa nhà. sáu trăm thước ; năm trăm thước …… ba trăm thước …… khoảng cách càng ngày càng gần.Thời gian nổ súng cũng càng ngày càng ngắn. Tại thời gian còn lại khoảng chừng một giây. Mười Một đã đem tất cả cảm giác lực tăng lên đến cực hạn, dự phòng sát thủ tiếp theo bắn tỉa. nhưng khi Mười Một chạy đến dưới tòa nhà thì súng thứ ba thủy chung không có bắn ra.

sát thủ chạy?

Điều này cũng là giải thích duy nhất nếu không không có khả năng không bắn ra súng thứ 3. bắn tỉa thủ là nghề nghiệp kinh khủng nhất của tất cả hệ thống chiến đấu. Cao công, viễn trình, nếu tiếp tục phối hợp với súng hạng nặng cao xuyên thấu lực,súng bắn tỉa không thể nghi ngờ là cơn ác mộng với con người.Tựa như Lãnh Dạ lúc trước, bị Mười Một coi là đối thủ khó kiếm được.

Mặc dù lính bắn tỉa rất đáng sợ, nhưng đồng dạng có nhược điểm,đó là súng bắn tỉa đổi đạn quá chậm, nếu có khả năng giống như súng tấn công bắn liên tục, lính bắn tỉa chắc chắn là vô địch. mọi người nhất định đã chuyển ngành đi làm lính bắn tỉa. bởi vì nguyên nhân đổi đạn quá chậm, do đó lính bắn tỉa rất dễ dàng bị đối phương đến gần, một khi bị người tiếp cận. Mặc kệ là cái gì chiến đấu hệ thống chức nghiệp chiến sĩ đã có thể rất nhẹ nhàng giết lính bắn tỉa. muốn chuyên một môn phải cần buông tha cho cái khác, lính bắn tỉa càng như thế. muốn tập trung vào phương diện bắn tỉa,vĩnh viễn chỉ có thể làm một tay súng bắn tỉa, cận chiến, xung phong, công kích từ đó cùng bọn họ vô duyên. giống như Lãnh Dạ có năng lực bắn tỉa đồng thời còn kiêm cả kỹ xảo đánh cận chiến, đã là rất hiếm có. Gian khổ và mồ hôi bỏ ra người thường không thể tưởng tượng được. Ngay mấy người có thiên phú phương diện mới có một chút tính thành công. do đó ưu thế lớn nhất của lính bắn tỉa đó là từ xa, không hề có ưu thế cận chiến, một khi bị người tiếp cận đang tập kích ngoại trừ dùng súng ngắn chống đỡ thì chỉ có thể để mặc người ta mổ xẻ mà thôi.

Bởi vì dễ dàng bị đối thủ phát hiện và tiếp cận. do đó lính bắn tỉa sau khi bắn ra một súng nhất định phải lập tức đổi địa điểm, nếu không hạ tràng cuối cùng chỉ có thể chờ chết, trừ phi có lính yểm hộ hoặc là chiến sĩ bảo vệ khác chiến hệ. Đang tập kích không có bảo vệ, một khi phát hiện có người đến gần, phải cần lập tức lui lại, bởi vậy khi Mười Một không thấy tiếng súng thứ 3, đúng là đối phương đã chạy.

Mười Một ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên bên ngoài tòa nhà, quay về tai nghe nói: "Cuồng Triều, tắt tất cả hệ thống giám sát của tòa nhà Ngân Thiên."

"biết. làm ngay." Cuồng Triều lên tiếng,sau đó nhanh chóng thao tác bàn phím. mà Mười Một trực tiếp đợi tại bên ngoài tòa nhà, bất chấp người đi ngang qua và người ra vào tòa nhà đều có ánh mắt khác thường. hiện tại ở trên người hắn đều là máu, rất dễ dàng khiến cho người khác chú ý. nhưng Mười Một căn bản là không quan tâm, dù sao thân phận hắn bây giờ là thành viên của Long Hồn, mà trên người mang theo quốc vụ viện chứng kiện. cho dù cảnh sát đến rồi cũng không dám bắt hắn.

ước chừng ba phút sau. tai nghe truyền ra thanh âm "Cô lỗ lỗ", hình như là thanh âm cổ họng Cuồng Triều nuốt nước bọt. Nguồn tại http://Trà Truyện

Mười Một hỏi: " có tìm được không?"

"tìm …… tìm được rồi."

"ở đâu?"

"Tại …… thông đạo an toàn tầng hai mươi sáu ……"

Mười Một khẽ nhíu mày, Cuồng Triều nói chuyện luôn luôn rất đơn giản, rất hiếm thấy quá hắn giống như hôm nay giảng thoại ấp a ấp úng. bất quá Mười Một cũng không hỏi, trực tiếp tiến vào tòa nhà.

Ở cửa tòa nhà, thấy hắn tiến vào, hai bảo vệ đã chú ý Mười Một lập tức cầm dùi cui ngăn ở cửa, quát: "đứng lại ……"

Lời còn chưa dứt. Mười Một đã tại khoảng giữa hai người xuyên qua. tốc độ Mười Một rất nhanh. nhanh đến rõ ràng vừa rồi còn tại trước mắt. lúc này lại đột nhiên giống như một trận gió đã chạy đến phía sau bọn họ rồi. Khi hai bảo vệ phản ứng tới, Mười Một đã đi vào bên trong thông đạo an toàn.

Hai bảo vệ hai mặt nhìn nhau, trong đó một người cẩn thận hỏi: "ta thấy quỷ phải không?"

Người kia lắc lắc đầu.

"Sao còn không mau truy!" hai bảo vệ lập tức một bên dùng máy bộ đàm hống trứ đồng bạn, một bên cũng khẩn cấp vội vàng xoay người chạy vào thông đạo an toàn.

Một cầu thang 13 bậc đối với Mười Một mà nói thì chẳng là gì, ba bước, hai bước có thể dễ dàng nhảy lên trên, tốc độ hắn đi cầu thang thậm chí so với ngồi thang máy còn nhanh hơn. Khi Mười Một chạy đến tầng mười lăm thì hai bảo vệ truy ở phía sau vừa đến tầng ba.

Mười Một vừa chạy vừa hỏi: "hắn bây giờ ở đâu?"

Trong tai nghe, Cuồng Triều đáp "còn tại tầng hai mươi sáu."

"Hắn ở tầng hai mươi sáu làm gì?"

"Cô lỗ ……" Cuồng Triều lại nuốt nước bọt khan. nói: "ngươi …… tự mình xem đi."

Mười Một không khỏi tốc độ nhanh hơn, một tầng lại một tầng nhằm phía trên chạy trốn.vừa chạy đến tầng hai mươi lăm, thì tại khoảng giữa của tầng hai mươi lăm cùng tầng hai mươi sáu đột nhiên truyền ra một thanh âm.