"Ồ." Mười Một lạnh nhạt nói: " Vậy thì thế nào ?"
"Cũng không thế nào cả, chỉ là đến lúc đó ngươi chết chắc đó. Đến thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi."
Mười Một nói ra vẻ không sao cả: " Bây giờ không chết là tốt rồi."
"Ai nói với ngươi là ngươi bây giờ không có việc gì ?"
Mười Một giật mình nói: " Ta có thể có chuyện gì đây ?"
Tiến Sĩ Điên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: " Loại đồ này mặc dù trong thời gian ngắn không lấy mạng của ngươi, nhưng nó còn có tác dụng phụ rất lớn. Một khi phát tác, nó có thể làm hư hỏng cả tế bào não, sau này biến thành ngu ngốc đó. Nếu nặng có thể trực tiếp tử vong."
Mười Một trầm mặc trong chốc lát, hỏi: " Nó khi nào thì phát tác ?"
Tiến Sĩ Điên nhún vai nói: "Quỷ mới biết được. Có thể là vài ngày, có thể là hơn mười năm, cũng có thể là cả đời sẽ không phát tác. Cụ thể khi nào thì phải xem sức sống của tế bào não của ngươi. Bất quá ngươi yên tâm đi, ta kiểm tra cho ngươi rồi, tế bào não ngươi có sức sống rất mạnh, xem ra tình huống như vậy cũng phải ba đến năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề."
"Ờ." Mười Một nhắm mắt lại rồi nói: " Vậy là đủ rồi.".
Tiến Sĩ Điên lại hắt một gáo nước lạnh vào hắn nói: " Ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta nói là theo tình hình trước mắt của ngươi. Thân thể của ngươi bị cải tạo loạn xà ngầu, quỷ mới biết được não của ngươi khi nào thì đột nhiên trở chứng."
Mười Một tựa hồ không muốn dây dưa với lão về phương diện này, đổi đề tài nói: " Ngươi vừa rồi nói là trong đầu ta có một con chip, lại không có tác dụng phụ ?"
"Tác dụng phụ … cũng có một chút, nghĩa là ngươi thỉnh thoảng đau đầu một chút. Nhưng chỗ tốt thì nhiều lắm."
"Chỗ tốt gì cơ?"
Tiến Sĩ Điên nhất thời đến lúc hứng thú, vẻ mặt hưng phấn nói: " Con chíp đó là phát minh của ta, vốn là định cho ngươi sử dụng đó, vốn là ……"
"Lão điên." Mười Một ngắt lời nói: " Cái này ngươi đã nói rồi."
"Đừng ngắt lời ta." Tiến Sĩ Điên không nhịn được, đang muốn nói cho xong, đột nhiên há miệng suy nghĩ một lúc lâu rồi nói không nên lời, cuối cùng hỏi: " Ta vừa rồi nói đến chỗ nào rồi ?"
"Ngươi nói phát minh ra con chíp này vốn để cho ta dùng."
"Đúng. Vốn đúng là cho ngươi dùng …… sau đó thì sao?"
Mười Một không tức giận, đơn giản chỉ nhắm mắt lại không nói nữa.
Tiến Sĩ Điên buồn rầu suy nghĩ một lúc lâu, mới đột nhiên vỗ tay kêu lên: "À ta bắt đầu làm, sau đó ta kiểm tra đến tế bào não của ngươi thì phát hiện không cần phải phức tạp quá. Sau đó ta cải tạo lại một chút, làm mạng thần kinh mắt trái của ngươi nối vào trung khu thần kinh thị giác ở vỏ não."
Mười Một tĩnh mở mắt nói: " Cái gì đây ?"
Tiến Sĩ Điên cả giận nói: " Ngươi đừng ngắt lời được không. Tác dụng của nó đương nhiên không chỉ một điểm như vậy. Ngươi bây giờ thử ngẫm lại trong đầu xem nào."
"Nghĩ cái gì ?"
"Nghĩ về việc nhìn rõ ràng mọi vật đó." Tiến Sĩ Điên không khỏi tức giận nói: " Bộ cần ta phải dạy ngươi phải dùng như thế nào nữa hả? Cứ nhìn đi …… chà. Nhìn Tiểu Bạch lang."
Mười Một theo ngón tay Tiến Sĩ Điên nhìn về phía Cửu Vĩ Hồ đang ngồi chỗm hỗm ở góc tường, nói: " Ta có thể thấy rõ ràng rồi."
"Hô!" Tiến Sĩ Điên dùng sức vỗ vỗ trán của mình, nói: " Có phải là lắm thứ kỹ thuật quá đã phá hủy đầu óc của ngươi không? Làm sao mà ngu như heo vậy? Ta bảo ngươi dùng mắt trái nhìn thật kỹ."
Mười Một nhắm một mắt lại rồi nói: " Ta đang dùng mắt trái đây."
"Ai!" Tiến Sĩ Điên bắt gjật tóc, kêu lên: " Ta không bảo ngươi xem nó. Ta bảo ngươi đi xem nó …… xem lông của nó, trên lông của nó có bụi!"
Mười Một ngạc nhiên: " Tro bụi thì nhìn như thế nào ?"
Tiến Sĩ Điên gần như phát điên lớn tiếng gào lên " Cho nên mới bảo ngươi nghĩ đi, nhìn! Hiểu hay không? Nghĩ đi. Dùng sức của đầu óc ấy. Dùng sức tưởng tượng, nghĩ tới việc muốn xem rõ ràng bụi trên lông của nó."
Cửu Vĩ Hồ kinh ngạc nhìn nhìn Tiến Sĩ Điên, lại nhìn nhìn Mười Một, không biết hai người kia đang làm cái gì. Nó lại cúi đầu nhìn lông của mình, lông này có đẹp gì đâu? Chẳng lẽ rất bẩn sao? Sau đó, nó vươn đầu lưỡi liếm liếm bộ lông
Mười Một cũng không biết Tiến Sĩ Điên rốt cuộc muốn làm cái gì. Nhưng cũng là theo đó nhắm mắt phải, chỉ mở mắt trái nhìn Cửu Vĩ Hồ. Măt trái thấy Cửu Vĩ Hồ có chút kỳ quái, dường như rất rõ ràng, lại dường như có chút mơ hồ. Từ trong mắt trái tựa như đan xem dưới một cái gương trong nhà cười, thân thể Cửu Vĩ Hồ cũng có chút biến hình. Dưới tình huống như vậy đừng nói muốn xem rõ bụi trên lông, chỉ sợ một sợi lông cũng không rõ ràng lắm. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
Mười Một theo như lời của Tiến Sĩ Điên, trong đầu nghĩ không ngừng: xem rõ ràng, xem rõ ràng …… cứ như vậy qua khoảng chừng một hai phút, không thấy phát sinh kỳ tích gì. Nhưng Mười Một vẫn không bỏ cuộc, hắn biết Tiến Sĩ Điên nói như vậy nhất định có nguyên nhân của lão, huống hồ Mười Một cũng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.
Đột nhiên, sự tình kỳ quái xảy ra. Hồng mô của đồng tử trong mắt trái của Mười Một đột nhiên thu nhỏ lại. Ở chính giữa bị hồng mô vây quanh mở ra một cái lỗ, từ từ phóng lớn ra. Cảnh tượng trước mắt trong nháy mắt lớn lên thập bội, vốn Cửu Vĩ Hồ đứng ở xa xa nhỏ bằng cái nắm tay trong nháy mắt đã biến thành gần ngay trước mắt, rồi nháy mắt lại không thấy Cửu Vĩ Hồ nữa, mà là một khoảng trắng xóa trước mắt. Như là rừng nguyên thủy rậm rạp, những bụi cỏ màu trắng từ mặt đất đỏ như máu mọc lên. Rậm rạp hình thành từng đám..
Mười Một chấn động, mở mắt phải, ngay lập tức, tất cả cảnh tượng lại khôi phục thành nguyên dạng. Mười Một kinh ngạc nói: " Đây là ……?"
Tiến Sĩ Điên dương dương đắc ý nói: " Như thế nào, thấy chưa? Công năng phóng đại nhìn xa. Chưa hết đâu, nó còn có công năng cảm nhận nhiệt độ, công năng tồn trữ ký ức,công năng khống chế quang cảm nữa. Công năng giám trắc tia hồng ngoại. Công năng nhìn ban đêm …… ai nha. Dù sao rất nhiều thứ loạn xà ngầu trong đó, ngươi tự mình từ từ thí nghiệm nhé."
"Lão điên ……" Mười Một thật không biết nên nói cái gì cho đúng.
Tiến Sĩ Điên đắc ý nói: " Không cần cám ơn. Mặc dù cấy cho ngươi con chip có nhiều công năng như vậy, làm ta mất cả đêm. Bất quá ngươi sau này từ từ nghiên cứu mấy cái công năng đó rồi đem tư liệu về cho ta coi như là tiền công cũng được."
Mười Một lạnh lùng nói: " Ngươi biến ta thành người cơ khí."
"Người cơ khí?" Tiến Sĩ Điên lắc đầu nói: " Không đâu, mắt trái của ngươi là cơ giới. Không quan hệ tới ta. Dù sao thân thể của ngươi đã sớm không phải là thân thể nhân loại rồi, còn quản việc cơ với khí để làm chi."
Mười Một không muốn cãi cọ với lão, hỏi: " Ngươi nói nó có công năng tồn trữ thị giác? Nó tồn trữ ở đâu ?"
Tiến Sĩ Điên chỉ vào mắt mình nói: " Ngươi nhìn bất kỳ thứ gì, nó có thể lục ra cho ngươi xem, nó tồn trữ trong con chip trong đầu ngươi. Yên tâm đi, cứ một thời gian là nó tự động xóa bớt đi."
"Làm sao lấy ra được?"
"Làm sao lấy ra được hả?" Tiến Sĩ Điên gãi đầu nói: " Ta không nghĩ tới chuyện này."
Mười Một đột nhiên có một cảm giác muốn giết lão điên này, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu thân thể của hắn động được.
Tiến Sĩ Điên đột nhiên cười nói: "Ai, kỳ thật cũng rất đơn giản thôi. Mở não ra, lấy con chip ra nối vào máy vi tính là xong, xong việc gắn trở về là được rồi. Dù sao tế bào của ngươi sinh trưởng rất nhanh. Chỉ cần gắn xương sọ lại, da đầu và tóc sẽ lập tức tự động khép lại."
Mười Một đột nhiên lại có một loại cảm giác kia. Mở não ra? Hắn nói sao dễ dàng quá, não của loài người bộ tưởng tùy tiện mở ra là được sao? Xem ra công năng tồn trữ này có cũng như không. Mười Một sẽ không ngu đến mức chỉ vì lấy ra một vài tin tức, mà để cho người ta bửa đầu mình ra.
"Được rồi." Tiến Sĩ Điên vỗ cái trán nói với Mười Một: " Ta còn một vài việc quan trọng phải làm, ngươi tự mình từ từ nghiên cứu đi." Nói rồi thu xếp đồ đạc
Mười Một kêu lên: " Thân thể của ta thì sao?"
"Thân thể ?" Tiến Sĩ Điên quay đầu lại nhìn thân thể của hắn, nói: " Thân thể của ngươi không phải ở trên cổ ngươi sao? Không đúng, là phía dưới cổ."
"Thân thể của ta tại sao không động được ?"
"À, ta sợ làm phẫu thuật thì ngươi lại lộn xộn, nên cắt đứt trung khu thần kinh khống chế thân thể ngươi."
Mười Một cao giọng nói: " Cắt đứt ?"
Tiến Sĩ Điên gãi tai nói: " Ngươi gào lên làm gì? Dù sao ngươi cũng cói một thân thể quái đản, chỉ cần ta rút miếng đệm ra, thần kinh sẽ lập tức tự động phục hồi như cũ. Có cái gì phải lo lắng đâu." Nói xong, Tiến Sĩ Điên buông tay xuống, đi đến bên giường Mười Một, nắm cổ Mười Một, lấy ra một cái gì đó như cây kim châm ở cắm ở phía sau xương sống, dùng sức kéo mạnh, nhất thời cây châm to đùng này được rút ra.
Tiến Sĩ Điên bỏ cây châm to đùng này sang một bên, nói: " Tốt rồi, trong chốc lát có thể động rồi. Ta có việc phải làm, đừng quấy rầy ta."
Tiến Sĩ Điên tiến vào trạng thái làm việc rất nhanh, Mười Một nằm ở trên giường tạm thời vẫn không thể nhúc nhích, nhưng hắn vẫn không ngừng cố gắng, muốn khôi phục đúng quyền khống chế thân thể càng nhanh càng tốt.
Cửu Vĩ Hồ từ trên mặt đất đứng lên, chậm rãi bên giường hắn, ngửa đầu nhìn Mười Một, sau đó theo mép giường leo lên giường, đưa mắt nhìn Mười Một, trong miệng phát ra thanh âm " Ô ……" rất nhẹ