Khuôn mặt đó quả thật là một mỹ nữ tuyệt sắc, một trăm phần trăm là đàn bà, một mỹ nữ có thể hấp dẫn mọi nam nhân. Chỉ là trong ánh mắt nàng luôn luôn một nỗi ai oán lạnh lùng, làm ai cũng muốn ôm nàng vào lòng, ôn nhu chăm sóc nàng. Không đành lòng làm cho nàng đã bị thương tổn chút nào.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân hấp dẫn Sở Nguyên, cái làm hắn giật mình chính là gương mặt.
Gương mặt đó rất quen thuộc, dường như gặp qua ở đâu rồi? Nhưng ở đâu? Tại sao lại nghĩ không ra? Tại sao thấy gương mặt này thì trong lòng hắn lại có một nỗi xúc động mãnh liệt? Rất muốn được ôm nàng. Tại sao lại như vậy? Hắn có biết nàng không ?
Khuôn mặt cứ quanh quẩn hỗn loạn trong đầu hắn, đều là một chút ký ức đứt đoạn. Nhưng nó không dừng lại trong đầu hắn, mà chỉ như một cánh hoa thổi qua lặng lẽ, sau đó biến mất vô tung. Rốt cuộc không tìm thấy dấu vết ký ức nào cả. Sở Nguyên cố gắng hồi tưởng, cố bắt được một đoạn ký ức nào đó, dù chỉ là một điểm thôi cũng được. Đáng tiếc cũng chỉ công cốc. Cuối cùng vẫn không nhớ nổi hồi ức gì cả.
Mọi người trong phòng nhìn Sở Nguyên kinh ngạc, kể cả Liệt Hỏa đang xoa huyệt Thái Dương cũng phát hiện ra dị trạng của hắn.
Liệt Hỏa buông hai tay, hỏi: "Băng, ngươi làm sao vậy ?"
Sở Nguyên không để ý đến Liệt Hỏa, ngược lại hướng Bách Biến hỏi: " Người đàn bà này là ai ?"
Bách Biến còn chưa kịp mở miệng thì Tửu Quỷ ở bên cạnh đã tranh nói trước: " Ngươi không biết nàng hả? Hô. May quá may quá. Ta trước kia còn hơi lo ngươi mê mẩn cô này, mãi đến nửa ngày mới hay ngươi chưa thấy qua."
Sở Nguyên lắc lắc đầu chậm rãi nói: " Ta dường như gặp qua rồi, nhưng nhớ không nổi nàng là ai."
"Thôi, không nhớ nổi thì đừng nghĩ nữa. À, ta nói Bách Biến, tên tiểu tử này quả là khốn khiếp? Người nào không biến, hết lần này tới lần khác biến ra nàng. Coi chừng đùa với lửa đó."
Lúc này khuôn mặt mỹ nữ tuyệt sắc của Bách biến dùng một thanh âm ngọt ngào đến mê người cười khổ nói: "Phó tổ trưởng, hình như là ngươi bắt ta biến mà ?"
Tửu Quỷ gào lên: " Ta chỉ cho ngươi biến thành mỹ nữ, không cho ngươi biến ra nàng."
"Đối với ngươi tất cả mỹ nữ ra đã gặp, người ta khắc sâu trong tim nhất chính là gương mặt này."
"Sao?" Vẻ mặt Tửu Quỷ thập phần tò mò: " Tiểu tử, ngươi không mê nàng đó chứ? Chà, ta nói cho ngươi hay, ngươi không trêu được vào tiểu nữu này đâu, nghe ta khuyên một lần đi. Không được tiến tới, gia thế bối cảnh của tiểu nữu này không phải bình thường đâu, đặc biệt là cha của nàng. Ài. Ngươi nếu cần đàn bà, ta giúp ngươi giới thiệu một người. Ngươi muốn cái loại nào ……"
"Thôi, thôi." Bách Biến kêu lên: " Ta không có ý nghĩ đó đâu." Nói rồi, Bách Biến lại dùng sức xoa xoa khuôn mặt mình. Một lát sau gương mặt tuyệt sắc đã biến mất, một gương mặt mỹ nữ khác hiện ra. Gương mặt này mặc dù cũng thuộc loại mỹ nữ, nhưng so với gương mặt lúc nãy thì cả vị đạo lẫn khí chất đều còn kém quá xa, khi so sánh ngược lại trở nên bình thường. nguồn Trà Truyện
Tửu Quỷ lắc lắc đầu reo lên: " Mấy tên trẻ tuổi này, không chịu làm chánh sự, cả ngày chỉ nghĩ tình yêu luyến ái thôi."
Bách Biến ấm ức nói: " Ta đâu có."
Lúc này Sở Nguyên đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
Tửu Quỷ kêu lên: "Ai, tiểu hỗn đản, ngươi đi đâu đó?"
"Đi ra ngoài."
"Tư liệu không cần sao?"
"Không cần." Nói xong, Sở Nguyên mở cửa phòng hội nghị.
Tửu Quỷ lắc đầu thở dài nói: " Thật sự là một khối băng. Không có cách nào khác nói chuyện được với hắn." Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn đột nhiên kêu lên: "Ai, không đúng, hắn không coi trọng gương mặt của Bách Biến, đi ra ngoài tìm kiếm nữ nhân hả? Ai nha, Bách Biến, tiểu tử ngươi gây họa rồi. Không được, ta phải đi khuyên hắn, người đàn bà đó không thể trêu vào đâu." Nói rồi, Tửu Quỷ khẩn cấp vội vàng chạy theo....
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại có Bách Biến và Thủy Nhu hai người hai mặt nhìn nhau, còn Liệt Hỏa vẫn mải mê xoa huyệt Thái Dương.
Tửu Quỷ đuổi theo Sở Nguyên, kêu lên: "Ai. Tiểu hỗn đản, ngươi đi đâu đó?"
Sở Nguyên nói lạnh lùng: " Tìm kiếm đầu mối."
Tửu Quỷ ngẫm nghĩ một lát, hỏi: " Ngươi không phải muốn biết người đàn bà kia là ai mà? Bây giờ không muốn biết nữa hả?"
Sở Nguyên dừng lại cước bộ nói: " Âu Dương Nguyệt nhi."
"Ai." Tửu Quỷ kêu lên ngạc nhiên: " Ngươi còn nói không biết nàng ?"
"Ta không biết."
"Không biết thì ngươi làm sao biết được tên nàng ?"
"Là ngươi nói."
"Ta chưa nói."
"Tại ôn thành, ngươi nói với ta khi đề cập đến Long Hồn."
Tửu Quỷ ngẩng đầu ngẫm nghĩ, nói nhỏ: "Có hả?"
Sở Nguyên tiếp tục đi về phía trước, Tửu Quỷ vừa đuổi theo vừa nói: "Tiểu hỗn đản, ngươi sẽ không coi trọng con bé đó chứ? Ta nói cho ngươi biết, tiểu nữu này không thể giỡn mặt được đâu. Lão cha của nàng xem ra không nể mặt ai cả, tính tình lại quật cường, vạn nhất làm hắn nóng nảy, thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu."
Sở Nguyên vẻ mặt lạnh lùng nói: " Không có ý nghĩ này."
"Không có ý nghĩ này thì ngươi vội vàng đi làm gì? Chà, nếu không hay là để ta giới thiệu cho ngươi người khác nhé? Thủy Nhu, Thủy Nhu được lắm đó. Tư tư văn văn, hơn nữa tính tình lại rất tốt. Ta nói cho ngươi biết, nàng là cháu gái của lão Liệt Hỏa đó, Liệt Hỏa coi nàng là bảo bối. Bất quá ngươi yên tâm, có ta giúp ngươi, Liệt Hỏa cũng không gây khó khăn gì đâu."
Sở Nguyên cũng không quay đầu lại nói: " Ngươi lắm chuyện quá."
"Lắm chuyện? Hừ, ta chỉ quan tâm tới ngươi mà, ngươi cái này gọi là chó cắn Lữ Động Tân, không thấy được lòng tốt của người ta. Tim heo trở thành lòng lừa…… mẹ kiếp, hảo tâm trở thành lòng lừa."
Sở Nguyên dừng chân, nhìn hắn lạnh lùng.
Tửu Quỷ sờ sờ khuôn mặt mình, hỏi: " Muốn gì? Trên mặt ta có cái gì ?"
"Ngươi không có việc gì làm hả?"
"Việc gì? Ta có nhiều lắm, cũng toàn là việc gấp cả."
"Đi làm chuyện của ngươi đi." Nói xong, Sở Nguyên liền bỏ đi, cũng không quay đầu lại.
Đợi Sở Nguyên đi xa, Tửu Quỷ mới nói vẻ tức giận: " Thật sự là một con lừa. Phải nói là lừa bướng. Hừ, ta đối với hắn tốt như vậy để làm chi?."
Lúc này Thủy Nhu và Bách biến lúc này đã biến thành một nam tử tuổi còn trẻ cùng đi lên, Thủy Nhu hỏi: "Phó tổ trưởng, ngươi thấy Băng ở đâu không ?"
Tửu Quỷ chỉ chỉ về phía Sở Nguyên, nói: " Đi rồi, tìm hắn để làm chi?"
"À, tổ trưởng bảo ta và Bách Biến làm việc cùng một tổ với hắn. Đi đâu ba người cũng phải đi cùng nhau." Mặc dù Thủy Nhu là cháu gái của Liệt Hỏa, nhưng Liệt Hỏa vốn công tư rất rõ ràng, tuyệt không cho phép Thủy Nhu trong thời gian công tác gọi hắn là ông nội, muốn gọi thì đợi về nhà mà gọi. Nhưng Liệt Hỏa dường như một năm nay chưa từng về nhà. Do đó trong ấn tượng của Thủy Nhu thì dường như cả đời này chưa từng kêu tiếng ông nội bao giờ. Trước giờ vẫn gọi Liệt Hỏa là tổ trưởng thôi.
Tửu Quỷ cười nói: "Là giám thị đó, đúng lão bất tử cũng hơi lo về tên tiểu hỗn đản, nên bố trí người giám thị tiểu hỗn đản. Thôi đi đi, đi đi."
Được Tửu Quỷ chỉ đường, Thủy Nhu và Bách Biến cũng không giải thích gì hơn, vội vàng đuổi theo Sở Nguyên. Vừa đuổi tới bên kia nhà xe, vừa vặn nhìn thấy Sở Nguyên đang chuẩn bị chui vào một chiếc xe ô tô màu đen. Thủy Nhu vội kêu lên: " Khoan đã."
Sở Nguyên dừng lại nhìn hai người, hỏi: " Chuyện gì ?"
Thủy Nhu thở phì phò nói: " Là như thế này, tổ trưởng …… tổ trưởng bảo ta và Bách Biến cùng với một tổ ngươi, chúng ta ……"
"Không cần." Sở Nguyên ngắt lời nàng, khởi động xe và lái đi.
Thủy Nhu và Bách Biến nhìn Sở Nguyên cho xe hơi phóng vèo đi, một lát sau Thủy Nhu mới giật mình nói: " Hắn …… hắn ……"
Bách Biến đáp: " Ừm, tính tình rất quái lạ."
Thủy Nhu có chút khẩn cấp hỏi: " Bây giờ… làm sao bây giờ đây? "
Bách Biến tưng tửng nói: " Ta làm sao biết được? Trước nay ngươi luôn luôn là ngươi xuất chủ ý, còn ta chỉ làm theo thôi."
"Nhưng …… nhưng ……"
"Được rồi, được rồi. Đi theo hắn là được."
"Vậy nhanh lên, vạn nhất không tìm được hắn, coi chừng ông nội đó."
Bách Biến vừa mở cửa một chiếc xe khác, vừa kêu lên: "Ngươi lo ông nội ngươi, hay là lo cho tên kia ……"
Sở Nguyên cho xe hơi phóng với tốc độ rất nhanh một đường chạy ra khu trung tâm, hắn biết mình hôm nay hơi khác thường. Dường như có cái gì đó ở trong lòng làm hắn rất khó chịu, tính tình hơi nóng nảy. Nhưng không hiểu là vấn đề nằm ở đâu, dường như khi nhìn thấy gương mặt Âu Dương Nguyệt nhi thì hắn bắt đầu như vậy.
Âu Dương Nguyệt nhi, rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với hắn ?
Sở Nguyên vừa lái xe, vừa quan sát kính chiếu hậu những xe hơi chạy ở phía sau. Có một chiếc xe từ nãy giờ một mạch đi phía sau hắn, Sở Nguyên đối với phương diện này dường như rất mẫn cảm, chỉ cần bị theo dõi, hắn luôn cảm nhận được ngay. Hắn không thể giải thích loại năng lực này được, có lẽ, đây là một loại trực giác bản năng trời sinh. Vốn định đi Thiên Độ Trấn xem có đầu mối gì không, nhưng khi phát hiện chiếc xe này đi theo, hắn lập tức thay đổi lộ tuyến chạy nhanh vào nội thành. Còn chiếc xe phía sau cũng đương nhiên đi theo hắn vào khu trung tâm.
Khi đến ranh giới giữa nội và ngoại thành, Sở Nguyên đột nhiên tăng tốc, chiếc xe hơi như một cuồng sư lao đi. Chiếc xe hơi phía sau cũng tăng tốc, theo sát phía sau. Hai chiếc xe hơi một trước một sau chạy như điên trên đường. Không ngừng luồn lách xuyên qua dòng xe đông đúc phía trước.
Càng gần khu trung tâm, mật độ xe trên đường càng đông, lúc này đã không thể chạy với tốc độ cao được, nếu không khẳng định sẽ gây tai nạn giao thông. Nhưng tốc độ của Sở Nguyên lại không chậm lại chút nào, ngược lại càng đạp mạnh chân ga vọt nhanh về phía trước. Chiếc xe hơi phía sau vốn đã định hơi giảm tốc, nhưng nhìn thấy Sở Nguyên điên cuồng như thế, dường như cũng nổi lòng háo thắng, cũng tăng ga đuổi theo. Sở Nguyên và tài xế chiếc xe hơi phía sau đều có kỹ thuật không cần phải nói. Chạy trong dòng xe đông đúc như mắc cửi mà vẫn có thể giữ nguyên được tốc độ cao, hơn nữa không va quẹt gì, nếu được một đội đua xe nổi tiếng nào phát hiện khẳng định phải tìm trăm phương ngàn kế tuyển họ làm thành viên. Cả đám người trên đường bấm còi xe loạn xạ, thậm chí còn có người thòi đầu ra cửa xe lớn tiếng chửi mắng. Chỉ là khi họ vừa thòi đầu ra khỏi xe thì không còn nhìn thấy đến cả cái đèn sau của chiếc xe kia.
Phía trước xuất hiện một ngã rẽ hình chữ "T", cũng là nơi có nhiều xe nhất, cũng là nơi có nhiều tai nạn xe hơi xảy ra. Khi xe sắp tiến vào ngã rẽ thì Sở Nguyên đột nhiên đồng thời đạp mạnh chân ga và thắng xe, tay quay mạnh vô lăng, cả chiếc xe hơi vẽ nên một vòng quay 180 độ hoàn mỹ.
Sau một loạt những tiếng rít chói tai, bánh xe cày trên đường để lại những vệt rất sâu, rồi chạy thẳng vào giữa hai chiếc xe ngược chiều mà khoảng cách chỉ có hơn một thước, làm một tài xế phải đánh tay lái ngoặt xe sang một bên. Sau đó kích động ấn còi xe điên loạn. Còn lúc này, Sở Nguyên đã lái xe biến mất trong dòng xe.
Khi xe Sở Nguyên vừa biến mất, Bách Biến cũng giảm bớt tốc độ, cười khổ nói: " Ta phát hiện hắn cũng là một thằng điên không cần mạng."
Thủy Nhu vều môi, vẻ mặt ủy khuất nói: " Bây giờ làm sao bây giờ đây?"
"Còn có thể làm gì được chứ? Đương nhiên phải báo cáo cho tổ trưởng. Kỹ thuật lái xe của tên kia thật sự không còn lời nào nói cho hết được, ta thua tâm phục khẩu phục."
"Ngươi thì dễ rồi, nhưng còn ta ?"
Bách Biến an ủi nói: " Yên tâm, cũng không phải là ngươi làm gì sai, tổ trưởng sẽ không trách ngươi đâu. Thủy Nhu, bình thường tổ trưởng mặc dù nghiêm khắc với ngươi, nhưng ta thấy ông rất thương ngươi mà, ngươi đừng nghĩ ông ấy đáng sợ chứ."
Thủy Nhu lắc đầu nói: " Không phải đâu, ta biết ông nội rất thương ta, ta chỉ là …… ta chỉ là không muốn làm ông thất vọng."
Bách Biến vỗ vỗ bả vai nàng nói: " Yên tâm đi, bất quá chúng ta bây giờ có vài việc hơi phiền toái."
Thủy Nhu nói: " Phiền toái gì cơ ?"
Bách Biến chỉ chỉ vào kính chiếu hậu. Từ góc độ này của hắn vừa thấy một cảnh sát giao thông cưỡi mô tô từ phía sau đuổi lên, cười khổ nói: " Có thể cho ta mượn bằng lái của ngươi không? Bằng lái của ta không ăn thua."
"Ngươi lại mượn nữa à?"
"Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng."
"Ngươi mỗi lần đều là một lần cuối cùng."
"Ta cam đoan, ta thề. Một lần cuối cùng ……"
Khi Bách Biến và Thủy Nhu còn đang mặc cả về bằng lái, lúc này Sở Nguyên đã lái xe đi rất xa rồi. Lúc này hắn đang chạy chậm lại không có mục đích gì cả, dường như cuộc đua xe vừa rồi đã đem tất cả phiền não của hắn bốc hơi cả rồi. Cả người hắn cũng thấy thoải mái hơn một chút, bây giờ cần phải bình tĩnh, lo mà ngẫm lại về chuyện của mình.
Phía trước xuất hiện một trường học rất hoành vĩ khí phái, bức tường bọc ngoài khu trường học thật dài, dùng mắt thường không thấy điểm cuối. Còn hắn lúc này vừa lúc đến cửa trường. Ngẩng đầu lên một chút là có thể thấy rõ ràng một tấm bia đá thật lớn, mặt trên có khắc bốn chữ: Kinh Thủ Đại Học.
Nơi này hiển nhiên chính là đệ nhất đại học ở kinh thành, cũng là lớn nhất cả nước. Bao nhiêu tài tử giai nhân không một ai không vinh dự khi được vào học ở trường này.
Không biết nghĩ gì mà Sở Nguyên từ từ đậu xe dừng ở gần đó, sau đó từ bên trong xe đi xuống. Ngẩng đầu lặng lẽ nhìn bốn chữ: kinh thủ đại học.
Phía dưới tấm bia đá là một cánh cửa rất lớn, vô số nam nữ ra vào tấp nập qua cánh cửa này. Xuyên qua đại môn có thể thấy bên trong có bãi cỏ rất lớn, lúc này có không ít người đang ngồi ở trên bãi cỏ đọc sách hoặc nói chuyện phiếm, cuối bãi cỏ là những khối nhà liên tiếp nhau. Cả tòa nhà rộng lớn ngút mắt, nơi nơi tràn ngập hơi thở của sách vở kiến thức.
Sở Nguyên rời xe đi đến khu nhà cuối bãi cỏ. Lúc này hắn chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng một chút, xem thể mình có thể nghĩ ra được vấn đề gì không có lẽ hoàn cảnh ở đây là thích hợp nhất với hắn.
Mới vừa đi đến cạnh cửa thì đụng đầu vào một nhóm người đang đi tới. Sở Nguyên không để ý, ở xung quanh hắn có rất nhiều người lui tới, hắn cũng không có tâm tư đâu mà chú ý đến họ. Nhưng khi hắn vừa đi qua những người này, một nữ sinh trong đó đột nhiên thất thanh kêu lên một tiếng "A". Sau đó đứng sững lại, miệng há hốc, vẻ mặt rất kích động thần sắc vạn phần khó tin nhìn Sở Nguyên ngây ngốc. Ba nam một nữ bên cạnh nàng cũng bị nàng hét giật bắn người, sau đó phát hiện nàng một mực nhìn chằm chằm Sở Nguyên, ánh mắt bốn người ở đây không ngừng nhìn vào Sở Nguyên.
Sở Nguyên cũng chú ý tới sự khác thường của nàng, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện thiếu nữ này là một cô gái rất đẹp. Nàng mặc một thân cái áo thanh nhã, phía dưới một cái váy màu trắng với một đôi giày màu trắng. Nàng có khí chất rất cao quý, cộng thêm một mái tóc mềm mại. Khuôn mặt mới là cái đặc trưng của nàng, mắt và mũi dường như có vẻ hơi lai, không giống một người Trung Quốc thuần chủng.
Cái làm Sở Nguyên cảm thấy quái lạ là thiếu nữ này lúc này nhìn hắn, vẻ mặt thập phần kích động, nước mắt rưng rưng, tùy thời có thể trào ra. Đôi môi mềm mại của nàng khẽ run run, dường như muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời. Trong tay nàng đang cầm mấy quyển tập, nhưng lại nắm rất chặt. Nếu mấy quyển tập đó có tri giác chắc lúc này khẳng định gào lên kêu đau.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lát, Sở Nguyên lên tiếng hỏi: " Ngươi biết ta ?"
Thiếu nữ rốt cục không nhịn được, hai hàng nước mắt chảy xuống, nàng không chùi nước mắt trên mặt, mà run rẩy nói khẽ: " Mười Một ……"