Ngoại ô thủ đô có một ngọn núi nhỏ tên là Liệp Tuần Sơn. Nghe nói nơi này trước kia có rất nhiều núi, chính là nơi săn bắn của hoàng thất cổ đại. Sau khi Long Quốc khai quốc thì phụ cận các ngọn núi đều bị san bằng để mở thành đại lộ, nhưng không rõ nguyên nhân gì mà chính phủ không có phá ngọn núi này, cho nên đến hôm nay ngọn núi vẫn duy trì nguyên bộ dáng của nó. Các cây đại thụ khắp nơi đầy sức sống.
Mỗi sáng sớm hay hoàng hôn, thì trên sườn núi của Liệp Tuần Sơn đều có bóng người, đều là du khách hoặc là các đôi yêu nhau, hoặc là người già rèn luyện thân thể đánh Thái Cực quyền, thường thấy ba đến năm người tụ cùng một chỗ nói chuyện trời đất hoặc là việc gia đình. Liệp Tuần Sơn cũng là thành nơi yêu thích của người dân phụ cận.
Chỉ là tại Liệp Tuần Sơn phía Nam có một chỗ chiếm một khoảng rừng không nhỏ thì người bình thường không thể đi vào, nơi này là cấm khu của chính phủ. Bởi vì nơi này chính là cơ địa huấn luyện quân sự, ngoại trừ binh lính gác bên ngoài, một năm cũng khó nhìn thấy binh lính khác. Nhưng người nơi đây cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì bọn họ biết cơ địa chính là thế. Liệp Tuần Sơn phía Nam là một mảnh rừng cây rậm rạp, cũng là nơi duy nhất không có bị chặt phá, đến nay vẫn duy trì diện mạo nguyên thủy. Hàng năm đều có bộ đội tới nơi này nửa tháng tới một tháng, chủ yếu là tiến hành huấn luyện dã ngoại sinh tồn. Trừ đó ra, tòa huấn luyện quân sự cơ địa này căn bản không có người tới.
Mặc dù cơ địa bình thường không có người nào, nhưng những binh lính bảo vệ nơi này đều rất tuân thủ, mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều bảo vệ rất nghiêm túc, quyết không cho phép bất luận kẻ nào đi vào bên trong, người ở phụ cận đều biết đây là cơ địa nên bình thường cũng không vào trong mà bên trong cũng không có gì húng thú. Mà các gián điệp của các nước cũng không hứng thú với một tòa cơ địa, cho nên nhiều năm qua cơ địa vẫn rất an tĩnh.
Chính là mọi người cũng không biết, cơ địa này có một hang động (động thiên).
Một lượng lớn xe quân đội theo sơn đạo lên núi. Một đường hướng tới huấn luyện quân sự cơ địa. Khi xe tiến đến cổng của cơ địa thì bị ngăn lại. Lập tức, có vài tên binh lính mặc quân trang, cầm súng trên tay vây quanh xe. Trong đó, một tên mang dáng vẻ đội trưởng hướng vào người trong xe hành quân lễ, sau đó đứng ở bên ngoài một câu cũng không nói chỉ nhìn chằm chằm vào những người ở trong xe.
Bên trong xe chỉ có ba người, điều khiển xe là một người trung niên, dáng ngồi thẳng tắp. Người hiểu biết vừa nhìn là biết hắn đã qua huấn luyện quân nhân, ngồi ở ghế phụ bên cạnh là một ông già, tóc chẳng biết vừa rồi lên núi có phải bị gió thổi hay không mà thoạt nhìn thấy rối bù, hai mắt vô thần, mặc quần áo miễn cưỡng xem như sạch sẽ, nhưng chính là cảm giác rất tồi. Bên ngoài mặc một áo trắng dáng trung sơn (chỗ này mình không hiểu lắm, gốc của nó là: lão thức trung sơn trang>>> mình nghĩ nó là: trang phục theo kiểu Tôn Trung Sơn), hơn nữa lão đầu tựa hồ rất thích uống rượu, đứng ở xa xa mà vẫn có thể ngửi được trên người một cỗ đậm đặc mùi rượu bay đến.
Ngồi ở phía sau là một người tuổi trẻ. Thoạt nhìn dáng vẻ như là nhân viên công chức, hắn trên người mặc một quần áo màu đen, trên mắt đeo cặp kính râm, làm cho người ta ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy người này là bộ dáng một người không thích đánh nhau.
Tên tiểu đội trưởng ánh mắt nhìn ở trên mặt ba người cẩn thận đảo qua một lần sau đó mới dừng lại ở trên người lão đầu. Lão đầu xoa xoa mắt, miệng thở một hơi, cũng tiện tay từ trong xe đưa ra một tờ giấy.Tiểu đội trưởng sau khi tiếp nhận tờ giấy căn bản nhìn cũng không nhìn, mà lập tức xoay người đi vào bên trong trạm. Phải chừng đến mấy phút hắn mới từ bên trong trạm trở lại bên cạnh xe, hướng tới lão đầu kính cẩn chào, hai tay cầm tờ giấy đưa trả lại. Lão đầu đưa tay lấy lại tờ giấy, phía trước cửa cơ địa cũng đồng thời tự động chậm dãi hướng dời sang hai bên.
Xe tiến vào cửa lớn, tiếp tục đi hướng tới trước, từ đầu tới cuối, bên trong xe cùng với những binh lính không hề có tiếp xúc hay nói chuyện cùng nhau, phảng phất bọn họ cùng thế giới đã ngăn cách quá lâu, lâu đến nỗi ngay cả nói bình thường cũng không được.
Bên trong xe, Tửu Quỷ tay cầm tờ giấy nói: "Cái công văn này mặt ngoài nhìn thì rất bình thường, như tờ giấy ra vào bình thường, kỳ thật nó là loại kỹ thuật cực cao, bên trong có rất nhiều kí tự bí mật, người không biết căn bản chế không ra được, cho dù người ta có được nó thì tuyệt đối cũng tra không ra mật mã của nó ở nơi nào.
Vẫn ngồi ở ghế sau từ nãy giờ không nói, lúc này Sở Nguyên mới nhàn nhạt nói "Nga" một tiếng xem như đáp lại.
Tửu Quỷ nở nụ cười không chú đến thái độ lạnh lùng của Sở Nguyên, quay đầu nhìn ra cửa xe ngắm phong cảnh, tựa hồ đang chìm vào những kí ức năm xưa.
Xe đi vào một chút rồi lại dừng, liên tục qua ba chỗ kiểm tra, qua mỗi chỗ Tửu Quỷ đều đưa cho họ xem tờ giấy công văn. Nhưng kỳ quái là từ đầu đến cuối Tửu Quỷ chưa từng cùng với một người ở nơi này nói qua một câu.
Xe cũng cùng cũng tiến tới cơ địa bên trong, nơi này rất vắng, ngoại trừ một đường đi xuất hiện minh tiếu và ba chỗ ám tiếu thì xung quanh không thấy có một bóng người. (minh tiếu, ám tiếu: có lẽ là chỗ canh gác hiện và canh gác ẩn)
Tửu quỷ vỗ vỗ vai người điều khiển xe nói: "Ở chỗ này chờ ta."
Người điều khiển xe gật đầu một chút và cũng không nói lời nào.
Tửu Quỷ mở cửa, rồi nghiêng đầu ra ngoài cửa hướng về Sở Nguyên nói: "Theo ta tới."
Sở Nguyên cũng xuống xe, đi ở phía sau của Tửu Quỷ, hai người đi ra phía sau cơ địa, theo một sơn đạo bí mật nhằm sườn núi đi tới.
Hai người một trước một sau đi tới một đường cụt, Tửu Qủy vừa đi vừa hỏi: "Có phát hiện gì không?"
Đi theo phía sau là Sở Nguyên chỉ vô cảm nói: "Từ khi xuống xe đến nơi này đã có hai nơi mai phục." (ám tiếu)
Tửu Quỷ chỉ mỉm cười tựa như chấp nhận, cũng không quay đầu lại hỏi: "Ngươi như thế nào biết?"
"Trực giác" Sở Nguyên hai mắt nhìn bốn phía một chút, nói: "Đệ tam chỗ ám tiếu." (chỗ mai phục thứ 3)
Tửu Quỷ nhìn vào bụi gai cảm khái nói: "Ngươi thật sự là chiến sĩ trời sanh."
"Chiến Sĩ?" Sở Nguyên chân không ngừng bước, miệng nói: "Ta không phải là chiến sĩ."
Tửu Quỷ bĩu môi không nói lời nào, im lặng một hồi lâu mới nói: "Có thể hay không đáp ứng ta một chuyện?"
-Cái gì?
-Nếu...ta nói là nếu sau này ngươi rời đi Long Hồn, phải đáp ứng ta không thể cùng với quốc gia đối nghịch.
Sở Nguyên dừng chân lại, nhìn bóng lưng Tửu Quỷ hỏi: "Tại sao ta phải rời Long Hồn?"
Lúc này tửu quỷ bị một bụi gai rậm rạp ngăn lại, nếu muốn đi qua phải đi vòng một đoạn đường xa, mà nơi này cũng không có dấu vết chặt phá. Tửu Quỷ hai tay nhè nhẹ nhằm phía trước đẩy, chỉ tựa như hai cỗ nước chảy ôn nhu đi qua. Không có tiếng động mà bụi gai đã tách ra hai bên nhường một con dường nhỏ, Tửu Quỷ lại tiếp tục đi tới phía trước vừa đi vừa nói chuyện: "Vận mệnh đôi khi không phải chúng ta nắm giữ trong tay, thế sự phát triển thường ngoài dự đoán của chúng ta, tương lai như thế nào ai cũng không biết được."
Sở Nguyên vẫn bước nhẹ theo sau Tửu Quỷ, lạnh nhạt nói: "Rất khó."
Tửu Quỷ mỉm cười nói: "Ta chỉ không hy vọng thấy tương lai chúng ta đứng ở cục diện đối lập."
Nói xong tửu quỷ lại nhằm phía trước đi tới, mà Sở Nguyên dừng lại yên lặng nhìn bóng lưng của tửu quỷ.
Tửu Quỷ đi vài bước xoay người nói: "Lo lắng làm gì? đi mau a. Phía trước còn chỗ mai phục nữa, bất quá đường cũng khó đi."
Sở Nguyên đuổi theo sau nói: "Ngươi hôm nay rất kỳ quái."
"Nga" Tửu Quỷ cười khổ nói: "Ta có thể đã già, nói lẩm cẩm, quên đi, ta cũng khôn nói nữa, đi nhanh lên một chút nào."
Hai Người tốc đi nhanh hơn, nhằm bên trong bụi rậm đi tới, Tửu Quỷ nói đúng vậy đi xuống không thấy người mai phục nữa, có thể là tránh cho người ta chú ý hay là không muốn cho binh lính phát hiện cái gì. Đi tới phía trước càng ngày càng khó đi khắp nơi đều là bụi gai bụi rậm, chỉ cần không cẩn thận cũng dễ dàng hỏng quần áo thậm chí sước da tay.
Càng đi tới phía trước thì Tửu Quỷ càng cẩn thận, đã không thấy bộ dáng làm việc tùy tiện trong dĩ vãng, mỗi bước chân đều rất là cẩn thận. Ngay cả Sở Nguyên cũng lộ ra vẻ mặt cẩn thận, bởi vì hắn nhận ra các bụi gai này với những bụi gai đã đi qua không giống nhau, bụi gai này là những bụi gai độc sinh trưởng tại vùng nhiệt đới không biết tại sao nơi này lại có. Bị gai này đâm tới thì người da tay sẽ xưng đỏ, xung quanh vết thương vừa đau vừa khó chịu mất vài ngày, hơn nữa bụi gai này có thể chảy ra chất dịch màu trắng, nếu đem chất dịch màu trắng này đi chế luyên thì có thể sản xuất ra ma dược lợi hại. Đem ma dược này phối theo phương pháp nhất định rồi cho vào nước, chỉ cần một chút cũng có thể làm mười người mất mạng trong nháy mắt, nếu còn sống thì toàn thân bất động nằm ở trên giường vài ngày không thể động đậy.
Lúc này hai người cũng cẩn thận đi tới, mặc dù bụi gai này không mất mạng nhưng bị đâm vào cũng không phải là việc tốt. Khi tiến vào trong khu vực này thì Tửu Quỷ định nhắc nhở Sở Nguyên nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng thì biết mình không phải nói thêm gì nữa. Mà Sở Nguyên đi cẩn thận tránh những bụi gai độc, ở trong trí nhớ hắn chưa từng tiếp xúc với thực vật này bao giờ, chính là tại sao hắn biết bụi gai này có độc.
Càng đi vào trong thì sơn đạo càng khó đi, tại đây chính rừng nguyên thủy, thỉnh thỏang có thể thấy tung tích của dã thú, trong đó phát hiện nhiều nhất là lợn rừng. Nguồn tại http://Trà Truyện
Hai người đi được khoảng mười phút thì phía trước đột nhiên xuất hiện một thôn trang nhỏ, chỉ là thôn trang không có một bóng người, xa xa nhìn thấy rất hoang tàn bụi bay khắp nơi, đất đỏ chải dài, giống như hỏa thiêu bình thường, cây cối héo khô, khắp nơi trên mặt đất cảnh tượng rất thê lương.
Tửu quỷ dừng chân lại, nói: "Tới."
-Nga
Tửu quỷ quay đầu nhìn Sở Nguyên một cái nói: "Nơi Trầm Miên chính là một thôn trang cổ."
(Trầm Miên: ý nói ở đây chính là chỗ con Cửu Vĩ Hồ ngủ say - hay chết gì đó)
-Người ở nơi này đâu?
Tửu Quỷ lắc lắc đầu nói: "Có thể là chuyển đi, có thể là chết sạch hết, chúng ta cũng không biêt nữa, nhưng thôn này đã tồn tại không dưới năm trăm năm."
Hai người đi vào thôn, nơi này vẫn duy trì phong cách kiến trúc của thôn cổ đại, nhìn khắp nơi không còn căn nhà hay phòng nào còn tốt cả, cơ hồ tất cả đã bị sụp đổ. Mà thôn cũng không lớn chỉ hơn mười căn nhà trong đó đại bộ phận là làm từ gỗ theo thời gian mà sụp đổ. Nhưng Sở Nguyên vẫn chú ý tới ba căn nhà gỗ có cột gỗ đều bị gãy đoạn, hẳn là bị sức mạnh làm gãy.
Sụp đổ trên mặt đất thì các phòng đều bị phủ một lớp bụi theo thời gian, nhìn cảnh rất là thê lương.
Tửu quỷ đưa Sở Nguyên đến một chỗ phế khu, mà phế khu này cũng là mộc ốc sụp đổ, vài cây cột gỗ bị đánh bay ra xa lẳng lặng nằm trên mặt đất, trải qua năm trăm năm mưa gió, những cây cột gỗ to lớn giờ đã sớm khô héo (ý nói nó đã nhỏ hơn rất nhiều so với trước), chỉ cần dùng một chút lực là có thể dễ dàng làm cho tất cả vỡ vụn, mà phế khu này làm ở bên cạnh vách núi cho nên phân nửa đều tựa ở trên vách đá. Sở Nguyên phát hiện khu này so với chung quanh khác nhau. Ở chung quanh thì lớp bụi dầy mà ở đây thì rất ít bụi, hiển nhiên nơi này gần nhất đã có người tới.
Trong lúc Sở Nguyên chú ý tới nơi nào đó thì tửu quỷ tiến tới một đám cỏ dại, lấy tay đẩy mọi thứ sang một bên thì thấy lộ ra một động khẩu. Động khẩu này chỉ là toàn bằng bùn đất lộ ra một con đường đi xuống không gian tối phía dưới.
Sở Nguyên tiến lên nhìn một chút, Tửu Quỷ giải thích: "Phía dưới thi địa diếu (chỗ này có lẽ là căn hầm), trước kia người ở đây đào ra để chứa lương thực dự trữ". Nói xong hắn từ túi móc ra hai cây đèn pin, đưa cho Sở Nguyên một cây, còn chính mình cầm một cây đi trước xuống dưới. Sở Nguyên cũng mở chốt của đèn pin, rồi theo sát xuống dưới.