Thiết Tướng và Mân Côi mang theo Sở Nguyên tới lầu năm thì Liệt Hỏa đã ở chỗ này đợi sẵn. Tửu quỷ không biết đã đi đâu, phỏng chừng lại ở đâu đó uống rượu. Quy của của căn cứ là chỉ khi nào rảnh rỗi mới có thể uống rượu, trong khi thi hành nhiệm vụ thì không thể, nếu bị phát hiện sẽ trừng phạt rất nặng. Vạn nhất căn cứ bị địch nhân công kích, mà bên trong lại còn say sưa uống rượu thì thật là nghiêm trọng quá.
Bất quá loại quy củ này với người khác còn có hữu dụng chứ với tửu quỷ thì ông ta lại không đề ý đến, ông ta không dám quang minh chánh đại uống rượu, mà chỉ tìm những gian phòng nhỏ uống trộm. Nếu có người khác hỏi thì hắn trả lời là đi nhà xí hoặc đi tu luyện. Mặc dù miệng đầy hơi rượu, bất quá không ai dám nói hành vi của Tửu Quỷ cả, Liệt Hỏa cũng không nói được hắn. Bởi vì loại người này có nói hắn thì hắn vẫn tiếp tục như vậy. Hơn nữa hắn còn là tổ phó tổ dị năng, trừng phạt không hữu dụng, cách trừng phạt duy nhất là khấu trừ tiền lương. Nhưng mỗi lần Tửu Quỷ đều trề môi ra cười, ngươi cứ khấu trừ, khấu trừ hết thì ta tới chỗ ngươi vay, vay xong ta không giả, chẳng lẽ ngươi có thể để cho ta đói sao?
Cho nên Tửu Quỷ là thành phần đặc biệt, là nhân vật, gây ra nhiều việc đau đầu cho mọi người
Liệt Hỏa mang theo Sở Nguyên đi tới cửa một căn phòng, chỉ vào bên trong và nói: " Vào trong đi bác sĩ Trương đang đợi anh".
Sở Nguyên chỉ nhìn Lệt Hỏa một cái, không nói gì, lặng lẽ đi vào phòng thủ thuật
Đợi Sở Nguyên đi vào trong, Mân Côi mới nhỏ giọng hỏi: " Tổ trưởng… anh ta?"
Liệt Hỏa chỉ vào mắt trái mình nói: " Mắt trái của anh ta phải phẫu thuật"
Ồ, Thiết Tướng và Mân Côi hai người mới chợt hiểu ra, Mân cô nói thêm: " Khó trách hắn lúc nào cũng mang kính, ta còn tưởng rằng khi hắn bỏ kính ra sẽ phát ra lôi xạ chứ."
Thiết Tướng bật cười nói: "Ngươi nghĩ hắn là X-Men hay sao."
"Thiết ", Mân Côi trề môi nói: " Lúc đó ta không biết con mắt hắn có vấn đề"
Được rồi. Tổ trưởng nói: "Các ngươi lưu lại một người ở chỗ này chờ hắn, sau đó đưa hắn đến ký túc xá."
Đi về, Mân côi tò mò hỏi: " Chỉ là tiểu phẫu phải không? Sau khi phẫu thuật còn có khả năng đi"
Liệt Hỏa cười nhạt nói: " không lớn cũng không nhỏ, đối với bác sĩ Trương thì rất dễ dàng, bất quá ta muốn đợi bác sĩ Trương nói thế nào đã, có thể về ký túc xá hay là tiếp tục phải ở lại nơi này"
Mân côi a lên một tiếng rồi tự nhận: "Ta đây lưu lại chờ hắn"
Tốt, Liệt Hỏa gật đầu nói: "Thiết Tướng, ngươi chớ nên lười biếng, ta có chút việc cho ngươi làm đây"
Mân Côi hướng tới Thiết Tướng lè lưỡi, Thiết Tướng không phản đối gì cả chỉ cười cười rồi đi theo Liệt Hỏa rời khỏi tầng năm
Sở Nguyên tiến vào trong phòng, cả phòng chỉ có một cái bàn, trước bàn có một vị bác sĩ khoảng năm, sáu mươi tuổi. Nhìn thấy Sở Nguyên đi vào, vị bác sĩ đứng dậy hướng đến phía hắn hỏi: " Băng"
Sở Nguyên chỉ yên lặng gật đầu.
Vị bác sĩ cười nói: Xin chào, ta là bác sĩ ở đây, cứ gọi ta là Trương Ngân Tâm.
"Ồ!"
"Việc của ngươi ta đã nhận được chỉ thị, ngươi cứ yên tâm là chúng ta sẽ giúp ngươi hết sức. Bây giờ ngươi có thể bỏ kính xuống để ta xem mắt cho."
Sở Nguyên bỏ kính xuống, Trương Ngân Tâm tiến tới cẩn thận quan sát mắt trái của hắn, rồi nhẹ nhàng ấn ấn vài cái, hỏi mấy vấn đề, sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, ông ta đi tới bên cạnh bàn gọi điện thoại.
Chừng nửa phút sau. Có một người y tá gõ cửa tiến vào. Trương Ngân Tâm chỉ vào vị y tá rồi quay sang Sở Nguyên nói: "Ngươi trước tiên đi theo nàng kiểm tra mắt trước đã"
Sở Nguyên gật dầu đi theo y tá rời khỏi. Hai người từ lầu hai đi xuống lầu một kiểm tra. Phàm là những bước cần thiết thì đều phải kiểm tra. Sở Nguyên đang kiểm tra ở bên này thì bên kia, bên đó đối với những tư liệu trước đây của hắn đã nắm chắc trong lòng bàn tay, khiến người ta không thể không bội phục hiệu suất làm việc cực cao của nơi này.
Sở Nguyên sau khi kiểm tra xong trở lại phòng của Trương Ngân Tâm thì ông ta đã cầm trên tay kết quả X quang của hắn. Nhìn thấy Sở Nguyên đi vào ông ta gật đầu nói: "Tốt, ngươi trước tiên đi tới phòng tiêu độc chuẩn bị một chút sau đó sẽ có người dẫn ngươi vào phòng phẫu thuật."
Sở Nguyên hỏi: "Phẫu thuật ngay bây giờ?"
"Ừ, ngay lập tức". Trương Ngân Tâm cười nó: " Ngươi yên tâm đi. Cái gì cần hiểu rõ ta cũng đã hiểu, hơn nữa đây cũng chỉ là tiểu phẫu cũng không có vấn đề gì đâu."
Sở Nguyên gật đầu lại cùng y tá đến phòng tiêu độc. Hắn cởi bỏ quần áo, khử trùng toàn thân rồi thay y phục bệnh nhân vào rồi tới phòng phẫu thuật. Phòng tiêu độc và phòng phẫu thuật cũng chỉ cách nhau một cánh cửa, đi ra khỏi là đã đến phòng phẫu thuật."
Sở Nguyên vừa tiến đến đã có bốn người đang chờ sẵn. Trong đó có một vị bác sĩ cùng ba y tá. Một y tá bắt chuyện với Sở Nguyên rồi đưa Sở Nguyên lên giường phẫu thuật. Sau đó bọn họ kiểm tra một hồi, người nào người nấy cũng đều bận rộn lên. Sau một hồi, Trương Ngân Tâm mới mặc một chiếc áo choàng ngắn, đeo một chiếc khẩu trang và găng tay từ trong phòng khử độc đi ra.
Trương Ngân Tâm đi tới phía Sở Nguyên hỏi: " Sẵn sàng rồi chứ"
Sở Nguyên lạnh nhạt ừm một tiếng đáp ứng.
Trương Ngân Tâm phân phó: " Tiến hành gây mê cục bộ
Sở Nguyên lạnh nhạt cự tuyệt: " Không cần thuốc mê."
" Ồ". Mọi người ở phòng phẫu thuật đều có chút thất sắc nhìn trên giường mà Sở Nguyên vẫn có vẻ mặt lạnh tanh.
Trương Ngân Tâm khuyến cáo: " Ngươi vết thương đã lành lại rồi. Chúng ta phải một lẫn nữa cắt hốc mắt ra khỏi cơ thể ngươi sau đó đưa mắt giả vào. Quá trình này ngươi không chịu đựng được."
Sở Nguyên nói: " Con mắt gần ngay đại não, thuốc mê có khả năng thương tổn đến đại não
Trương Ngân Tâm cười nói: "Nguyên là ngươi lo lắng việc này, yên tâm đi chúng ta sẽ hết sức cẩn thận để khả năng thương tổn giảm đến mức thấp nhất
"Nghĩa là còn có xác suất thương tổn"
"Cái này…" Trương Ngân Tâm có chút khó nói. Quả thật Sở Nguyên nói hoàn toàn chính xác. Con mắt rất gần đại não, nếu tiến hành gây mê khó tránh khỏi tổn thương não. Nếu nghiêm trọng, não có thể bị thuốc mê xâm nhập, để lại rất nhiều hậu quả, khiến cho đầu óc choáng váng, trí lực sau này giảm sút. Thậm chí nghiêm trọng hơn là có thể biến thành người thực vật, hoặc là tử vong. Đây là điều khó tránh khỏi, bọn họ cũng chỉ biết cố hết sức để thương tổn giảm ở mức thấp nhất thôi.
Trương Ngân Tâm cả đời đã làm phẫu thuật nhưng yêu cầu như Sở Nguyên đến giờ chưa từng gặp qua. Người thường cho dù động đến tiểu phẫu cũng đều yêu cầu thuốc mê, thậm chí gây mê toàn bộ, ai dám cảm thụ chính cơ thể mình bị mổ ra cùng cảm giác đau đớn?
Sở Nguyên nói: " Không cần thuốc mê, trực tiếp phẫu thuật đi."
Trương Ngân Tâm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy ngươi chờ ta một lát". Ông ta đi ra khỏi phòng phẫu thuật, rồi gọi điện thoại cho tổ trưởng Liệt Hỏa. Dị năng tổ vốn rất ít người cho nên thân thể bọn rất quý giá. Việc này bác sĩ không thể làm chủ, nếu không vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cả tiền đồ bọn họ coi như đi tong.
Cùng Liệt Hỏa nói chuyện vài câu rồi quay lại nói: "Được rồi, nếu là ngươi yêu cầu thì chúng ta sẽ đồng ý, bất quá ngươi phải ký vào cam kết. Vạn nhất ngươi không chịu được trong quá trình mổ xảy ra chuyện gì thì chúng ta không bị khiển trách
"Oh"
Trương Ngân Tâm điều khiến tất cả người tại hiện trường, đại khái thì chuyện đương sự kiên trì không cần dùng thuốc mê, bác sĩ cũng chỉ đành chấp nhận, nhưng nếu vì đương sự không chịu nổi đau đớn mà sinh ra vấn đề thì bác sĩ cũng không phải chịu trách nhiệm gì. Sau đó tới Sở Nguyên tự mình kí tên, nhận lấy tờ giấy, suy nghĩ một chút, tiếp đó viết xuống một chữ "Băng".
Sau khi chuẩn bị hết thảy mọi việc, Trương Ngân Tâm bắt đầu phẫu thuật. Ông ta dùng dao rát nhẹ nhàng cẩn thận cắt lớp mô trong hốc mắt Sở Nguyên. Một cỗ máu tươi tứa ra. Nhưng sở Nguyên ngay cả tiếng hừ cũng không có, thậm chí cau mày cũng không. Trương Ngân Tâm rất khẩn trương, người đầy mồ hôi, chỉ sợ Sở Nguyên không chịu được đau đớn, vạn nhất hắn đau quá vặn vẹo cái đầu một chút thì kết quá khó có thể tưởng tượng được
Trương Ngân Tâm dùng dao rất cẩn thận và chậm rãi. Bởi vì đơn giản là mới được vài nhát dao trên trán ông ta đã xuất hiện đầy mồ hồi, dừng lại Trương Ngân Tâm nói: "Lau mồ hồi". Lập tức có một y tá tiến tới dùng khăn tay tiêu độc lau giúp mồ hôi trên trán
Trương Ngân Tâm cúi đầu lại tiếp tục mổ, từng chút từng chút cắt đi từng miếng thịt
Quá trình này không thể nghi ngờ là rất đâu khổ. Nhưng Sở Nguyên trông như là đang ngủ, vẫn nằm yên một chỗ không nhúc nhích, tùy ý Trương Ngân Tâm cắt đi một phần cơ thể của mình.
Sau khi xử lý xong vết thương, Trương Ngân Tâm cẩn thận gắn vào đó một cái mắt giả. Sau đó khâu vết thượng lại. Toàn bộ quá trình mất một giờ. Phẫu thuật xong rốt cục cũng không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Tất cả mọi người làm việc trong phòng phẫu thuật đều thở phào nhẹ nhõm
Đợi Trương Ngân Tâm tiến hành công việc cuối cùng là tiêu độc. Sở Nguyên nhắm mắt lại lạnh nhạt hỏi " Mọi việc tốt chứ" ?
Trương Ngân Tâm cười khổ nói: " Tố rồi, bất quá ngươi nên nghỉ ngơi một thời gian, mỗi ngày kiên trì uống thuốc. Trong vòng nửa tháng con mắt này không nên có động tác gì, kể cả nháy mắt
"Ừ"
Trương Ngân Tâm phải thốt lên " Ta thật sự bội phục ngươi. Cứ để nguyên như vậy mà chịu được cả quá trình. Đối với người thường đã sớm chịu không nổi rồi. Người cũng không đau hay sao? Ta vừa rồi nhìn ngươi cả chau mày cũng không có."
À, Sở Nguyên nói đều đều: " Tìm việc gì đó mà chú ý, sẽ không bị đau
"Làm việc, ngươi làm việc gì ?"
"Số dao"
"Số dao nào?"
Sở Nguyên nói: "Số dao ngươi cắt"
Trương Ngân Tâm hỏi: "Ta cắt tổng cộng bao nhiêu nhát?"
Sở Nguyên nhẹ nhàng nói: " Tổng cộng ba trăm bảy mươi mốt dao"
Trương Ngân tâm giơ ngón tay cái lên, mặc kệ Sở Nguyên không thèm nhìn nói: " Ta bội phục ngươi"
"Ta có thể ra khỏi giường được chưa ?"
"Rời khỏi thì có thể nhưng ngàn vạn lần không nên động chạm đến con mắt. Nếu người thường trải qua lần phẫu thuật như vậy thì phải nghỉ ngơi cả tuần, không ngờ ngươi lại còn nghĩ đến chuyện xuống giường."
Sở Nguyên bỗng nhúc nhích, vừa định từ giường phẫu thuật đứng dậy thì Trương Ngân Tâm lập tức kêu lêu: " Ngươi không được động đậy." Nói xong đỡ hắn nằm xuống
Sở Nguyên một lần nữa năm xuống hỏi: "Không phải nói ta đã có thể rời khỏi giường được rồi sao?"
"Bây giờ không được". Trương Ngân Tâm nói: "Trước khi ngồi dậy phải tiến hành quan sát trong vài giờ, nếu không có chuyện mới có thể xuống giường." Nguồn tại http://Trà Truyện
Sở Nguyên ồ lên một tiếng rồi không nói nữa
Trương Ngân Tâm thu dọn một chút rồi nói: " Ngươi ở trong này chờ trong chốc lát, vài giờ nữa ta trở lại sẽ nói cho ngươi kết quả
Lần này Sở Nguyên không có trả lời
Trương Ngân Tâm cẩn thận đem phần thu được từ hốc mắt của Sở Nguyên cho vào một chiếc bình nhỏ.Sau đó khử trùng một lần rồi thay quần áo mang theo chiếc bình đó đi tới trước một gian phòng rồi gõ cửa
"Mời vào", bên trong vang lên âm thanh của Liệt Hoả
Trương Ngân Tâm đẩy cửa đi vào. Trong phòng rất tối, chỉ có một màn hình ti vi rất lớn mà bên trong TV không chiếu chương trình nào mà lại hiện thì một gian phòng phẫu thuật. Tại bàn phẫu thuật có một người đang nằm chính là Sở Nguyên. Trong phòng chỉ có Liệt Hỏa và Tửu Quỷ, bất quá khi đẩy cửa vào Trương Ngân Tâm đã thấy trong phòng nồng nặc mùi rượu
Hắn đưa chiếc bình qua rồi nói: "Tổ trưởng, đây là vật ông cần"
Liệt Hoả tiếp nhận chiếc bình cười nói: " Thật khổ cực cho ngươi quá"
Trương Ngân Tâm cảm thán nói: "ta thật ra chẳng khổ cực gì cả". Hắn nói xong quay đầu lại nhìn TV nói: " Các vị cũng thấy rồi đó, hắn không cần … Hơn nữa sau khi phẫu thuật xong ngữ khí rất bình thản, không nhìn thấy cảm giác đau đớn. Nếu không phải khi thi triển thủ thuật ta phát hiện cơ thể Băng rất run ta còn tưởng rằng hắn thật sự không có cảm giác đau đớn."
Liệt Hỏa cười nói: "Ta cũng không ngờ, bất quá từ phương diện này cho ta thấy ý chỉ và sự nhân nại của Băng vượt xa so với người thường."
"Ân", Trương Ngân Tâm gật đầu nói: " Tổ trưởng, tổ phó, ta ra ngoài trước"
"Tốt"
Đợi Trương Ngân Tâm rời khỏi, Tửu quỷ không biết từ đâu lôi ra một chai rượu, mở nắp ra tu một ngụm rồi quay sang hỏi Liệt Hỏa: " Ngươi lấy vật đó để làm gì vậy "
Liệt Hỏa cười nhạt nói: "Đương nhiên là có chỗ dùng rồi"
"Thôi, không nói nữa!" Tửu quý nói xong dựt nắp chai ra tu một hơi dài