Nhân Gian Băng Khí

Chương 211: Thiên Hạ Đại Loạn (Trung)

Mười Một như trước ngồi ở trên giường giọng lạnh nhạt nói: "Chuyện gì?"

"Đúng như ngươi đoán vậy, cấp trên thực sự đang bí mật hành động, hôm nay buổi sáng Long gia cùng với Trần gia đều có mấy người đệ tử rút lui xuống."

"Là ai?"

"Đều là những người mang danh chính thức của hai nhà cả."

"Quân Phương thì đang ở đâu?"

"Quân Phương?bên kia không hề có động tĩnh gì cả."

Mười Một nhìn vào điện thoại di động cầm ở tay nói: "Chính là Sương Khói, bọn họ khống chế quân đội."

Cuồng Triều suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng đúng, nếu tiếp tục để cho hai nhà nắm được quan đội, thì có thể phát sinh nội chiến, bất quá ta rất là kỳ quái cấp trên đến bây giờ cũng không nhúc nhích an bài tại hai nhà người của họ".

Mười Một nhắm mắt lại suy tư một lúc rồi hỏi: "Quân Phương phụ trách triệu tập là người nào?"

"Đệ tam quân khu Kinh tổng tư lệnh, cũng chính là cha của Âu Dương Nguyệt Nhi. Hắc, ta đến bây giờ suy nghĩ cẩn thận thấy Trần gia sao đến bây giờ không dám động tới Âu Dương Nguyệt Nhi, nguyên nhân cha nàng,ông ta chính là lần này phụ trách triệu tập quân đội."

Mười Một đồng tử có chút co rút lại một chút giọng lạnh lùng hỏi: "Trần gia cùng với Âu Dương Bác hai bên có liên lạc với nhau hay không?"

"Chính là từ buổi sáng đến giờ, cửa của tư lệnh bộ đều bị người của Long gia và Trần gia đạp phá."

"Cuồng Triều đưa cho ta tư liệu của Âu Dương Bác."

"Được,bất quá phải cho ta thời gian".Cuồng Triều nói xong liền lập tức tra tìm hồ sơ của Âu Dương Bác,dù sao hồ sơ của quan chức cao đều thuộc về cơ mật tư liệu không phải dễ dàng mà tìm thấy được.

Ước chừng qua 15 phút Cuồng Triều mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Thật là phiền toái, hoàn hảo là có hỗ trợ ta mới có tư liệu để đưa cho ngươi được".

Vừa mới nói xong,thì ở bên cạnh Mười Một máy vi tính kêu lên "Đích " một tiếng, theo sau nhảy ra một trang hồ sơ, chính là đại bộ phận hồ sơ của Âu Dương Bác, bởi vì có rất nhiều thuộc về cơ mật nhiệm vụ chính ngay cả Cuồng Triều cũng không tìm ra được.

Hiện ở phía trên của hồ sơ chính là ảnh của một nam tử mang quân trang, mắt to, cặp mắt hữa thần, trên mặt mang nét không giận mà uy của Đại Tướng. Hắn bộ dáng cùng với Âu Dương Lâm có vài phần tương tự như nhau,nhưng cùng với Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Trữ hoàn toàn không giống, xem ra hai nữ nhi thiên hướng mang nét của mẹ không hề có di truyền được sự hùng phong của Âu Dương Bác.

Ở trên cầu vai thể hiện cho hắn là thượng tướng, tại Long Quốc quân hàm cao nhất chính là cấp bậc thượng tướng, mà sau này quân hàm cũng một lần nữa thay đổi không có cấp quân hàm thượng tướng nữa, cũng như hồi trước trên quân hàm thượng tướng là Nguyên Soái cùng với Đại Tướng cũng đã hủy bỏ. Bây giờ cao nhất là thượng tướng.

Tại bên dưới tấm ảnh chính là tư liệu về Âu Dương Bác cùng với sự nghiệp. Nguyên là Âu Dương Bác có cha là tham gia khai quốc kháng chiến và làm tới chức thiếu tướng. Âu Dương Bác từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của cha nên rất thích quân nhân, lớn lên con kế nghiệp cha gia nhập vào quân ngũ, hắn từ khi gia nhập quân đội không hề dựa chức quyền của cha, có thể nói Âu Dương Bác từ một tiểu binh không ngừng tích lũy chiến công dựa vào chính mình từng bước tiến lên, phương pháp này giờ Âu Dương Bác vẫn áp dụng với chính con mình. Âu Dương Lâm có thể tới chức này chính là Âu Dương Bác cũng không hề trợ giúp, bởi vậy cũng biết Âu Dương Bác xem như một người chính trực.

Sau khi xem hết hồ sơ, Mười Một đối với Âu Dương Bác cũng đã hiểu được đại khái.Hắn như vậy không dễ dàng mua chuộc thế nên cấp trên mới yên tâm cho hắn phụ trách lần này điều quân.

Mười Một tắt máy vi tính,rồi yên lặng suy nghĩ một hồi xem kế họach thế nào. Thì điện thoại truyền ra một giọng trầm ấm của một người đàn ông,nghe âm thanh sẽ biết đối phương hay ra lệnh với người khác.

Mười Một lạnh nhạt nói: "Là ta".

"Mười Một...à, không đúng có phải Sở Nguyên không?"

"Đúng vậy, Âu Dương Lâm." Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Âu Dương Lâm cười nói: "Thật khó bình thường muốn tìm ngươi cũng không được mà hôm nay tư nhiên gọi điện thoại cho ta. Âu Dương Lâm giọng thì thầm hỏi: 'gần nhất sự việc có phải ngươi làm không?' "

"Đúng vậy."

Âu Dương Lâm nói: "Ha ha, đúng là tiểu tử, bây giờ cả Thủ Đô đều bị ngươi làm cho long trời lở đất. Dừng một chút Âu Dương Lâm vừa cười vừa mắng: 'đáng chết ta bị ngươi hại thảm quá.'"

Mười Một không có hứng thú cùng với hắn nói chuyện phiếm, trực tiếp hỏi: "Long Quốc có phải là triệu tập quân đội?"

"Ach....."Âu Dương Lâm không nghĩ tới Mười Một hỏi tới chuyên này cười khổ nói: "Vấn đề này thuộc về cơ mật ta không thể nói lung tung ra được."

Mười Một nói: "Vậy ngươi làm cho ta gặp cha ngươi."

Âu Dương Lâm cảnh giác hỏi: "Làm chi vậy?"

"Ta không có ác ý".

Âu Dương Lâm cười khổ nói: "Ngươi tốt nhất đừng gặp cha ta".

Mười Một tính tình lãnh huyết chính hắn đã từng nhìn qua, đồng thời cũng biết rõ tính tình của cha mình. Hai người thì một người tính tình thì như lửa, một người thì như băng, đem hỏa và băng mà cùng một chỗ kết quả như thế nào cũng có thể tưởng tượng ra. Vừa nghĩ tới nếu đưa Mười Một tới gặp cha mình, hai người quan hệ không tốt, sau đó Mười Một giết cha hắn.... nghĩ vậy Âu Dương Lâm nhịn không được rùng mình lập tức bỏ đi suy nghĩ đó.

Mười Một đi tới cửa sổ nhìn ra ngòai một chút ngoài miệng nói: "Âu Dương Lâm có biết hay không sự việc của ta với Trần gia?"

"Biết một chút,hình như ngươi lựa chọn Trần gia để khai đao đúng hay không nào? Hắc, lúc nghe được sự việc thì ta nghĩ ở đây cũng chỉ có ngươi mới dám làm."

Mười Một thản nhiên nói: "Trần gia cùng với "Ma Quỷ" giao dịch, ta chỉ là phản kích mà thôi".

Âu Dương Lâm cười khổ nói: "Ngươi tìm cha ta không phải là cho ông ấy giữa ngươi và Trần gia chọn lựa đấy chứ?"

Mười Một lại thản nhiên nói: "Không cần, ngươi biết hay không sự việc của Âu Dương Nguyệt Nhi?"

"Em ta có chuyện gì? A, được rồi, ngươi nói là Long gia đi chứ? Việc này ta đã sớm biết rồi, chuyện này ta không cám ơn ngươi thì còn cám ơn ai được chứ, a, để cho Long gia ra mặt bảo vệ Nguyệt Nhi, mặc kệ thế nào ta cũng nợ của ngươi một ân tình".

"Ta đả thương kẻ dưới ta ngươi, coi như là huề đi."

"Hắc, chuyện này ngươi đừng để trong lòng, đó là tiểu nha đầu tự mình không hiểu chuyện đi làm phiền người khác. Được rồi nói đến chuyện này ta thiếu chút nữa quên mất lão nhân gia nhà ta muốn gặp ngươi."

Mặc dù Âu Dương Lâm nói dễ dàng, nhưng Mười Một biết Long quốc quân đội chính là không làm phiền hắn chủ yếu nhìn Âu Dương Lâm cùng với Âu Dương Nguyệt Nhi quen hắn, nếu không đã sớm có một người đến giải quyết hắn. Dù sao Mười Một cũng không sợ, lần trước tại Tiểu trùng quốc cả một phân đội cũng không thể ngăn được hắn, chỉ cần không phải là Long Hồn thì không tạo quá lớn uy hiếp với hắn.

Mười Một nghĩ rồi nói: "vậy bao giờ có thể gặp..."

Âu Dương Lâm thấp giọng nói: "Y, ta với danh nghĩa bằng hữu khuyên ngươi tốt nhất đừng có gặp cha ta. Ông ta đã tức giận khi ngươi đả thương người của ta, ông ấy chính là để mặt mũi của ta với Nguyệt Nhi nên không so đo với ngươi. Ngươi biết không hôm nay giữa trưa cha ta tìm ta nói chuyện thì ta mới biết được gần nhất những sự việc xảy ra đều do ngươi làm. Ông ấy bây giờ nộ hỏa rất lớn cho nên lúc này tốt nhất ngươi đừng có gặp cha ta."

Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói: "Tốt lắm."

"Ân ta không thèm nghe ngươi nói nữa, ta còn có công việc, nếu không làm ta sẽ tìm ngươi đi uống rượu. Mà đây chính là số điện thoại của ngươi à?"

"Đúng vậy."

"Tốt lắm,rồi ta sẽ gọi điện thoại tìm ngươi."

Mười Một để điện thoại xuống thì Cuồng Triều hỏi: "Ngươi nghĩ sao về Âu Dương Bác?"

"....."

"Cùng với hắn thì có lợi ích gì?"

Mười Một trong mắt hiện lên một tia tinh mang, lạnh nhạt nói: "Hữu dụng".

Theo sau lời hắn nói thì chuông điện thoại di động reo lên, từ điện thoại truyền ra giọng nói vừa mừng vừa sợ hãi của con gái: "Sở Nguyên?"

Mười Một lên tiếng nói: "Ngươi bây giờ không có làm gì chứ?"

"Ta hiện giờ không có làm gì cả, làm sao vậy?"

"Đưa ta đi gặp cha của cô."

Âu Dương Nguyệt Nhi kinh ngạc nói: "Cha ta? Ngươi tìm cha ta để làm gì vậy?"

"Có việc"

"Sở Nguyên, ngươi đừng có đi gặp ông ấy được chứ, lần trước ngươi đả thương người của ông ấy làm cho cha ta rất tức giận, làm cho đai ca cùng với tiểu muội bị mắng oan."

Mười Một nghiêm giọng nói: "Ta gặp hắn có việc."

Âu Dương Nguyệt Nhi trầm mặc trong chốc lát nhỏ giọng hỏi: "Việc rất quan trọng hay sao?"

"Đúng vậy"

Âu Dương Nguyệt Nhi thở dài nói: "Được rồi,ngươi đang ở đâu? ta đến tìm ngươi."

"Nhai Sơn hoa viên."

"Tốt, ta cách nơi đó không xa tầm 15 phút nữa ta sẽ đến nơi."

Mười Một bỏ điện thoại xuống rồi đem mặt nạ vào đi bộ tới nhai sơn hoa viên. Nhai sơn hoa viên ở ngã tư đường, bình thường sáng sớm có rất nhiều người cao tuổi đi ra đó tập luyện.

Cuồng Triều nói: "Sở Nguyên, Âu Dương Bác biết được mọi sự việc của ngươi làm, bây giờ tìm hắn có thích hợp hay không chứ?"

Mười Một lạnh nhạt nói: "Hắn bây giờ chính là quan trọng."

"Ta biết hắn rất là quan trọng, chính là hắn với ngươi không hề có tình cảm, hơn nữa hắn rất chính trực, không có khả năng hắn vì ngươi mà trợ giúp."

"Không cần hắn tâm lý dao động, chỉ cần hắn tâm lý biết là được."

Cuồng Triều bất đắc dĩ thở dài, Mười Một cái gì cũng tốt chỉ có tính tình là quá cố chấp, hắn đến bây giờ vẫn chưa rõ vì sao Mười Một lại cố gắng đi tìm Âu Dương Bác, đó chính là không có ý nghĩa gì cả, nếu mà Âu Dương Bác dễ dàng bị mua chuộc như thế thì cấp trên đã không đưa chuyện này cho hắn phụ trách.

Mười Một đi tới nhai sơn hoa viên thì xe của Âu Dương Nguyệt Nhi cũng đã đi tới. Mười Một cũng không biết xe này có phải hay không của Âu Dương Nguyệt Nhi. Nhưng hắn nhận thức ở bên cạnh xe là một tiểu cô nương,tiểu cô nương này là trợ lý của Âu Dương Nguyệt Nhi, Đái Linh.

Đái Linh đứng ở bên cạnh xe, tựa hồ đang đợi người nào. Mười Một không có trực tiếp nhận, bởi vì hắn đang mang mặt nạ nên Âu Dương Nguyệt Nhi cùng với Đái Linh căn bản không có nhận ra hắn.

Mười Một chú ý tới bốn phía thì nhìn thấy có sáu, bẩy chỗ từ nơi bí mật đang giám thị xe này. Hắn biết những người là do Long gia cùng với Âu Dương Bác phái tới, Mười Một đi tới một góc không ai chú ý tới liền nhanh chóng bỏ mặt nạ rồi đi từ trong góc ra trực tiếp hướng tới xe.

Đái Linh thấy Mười Một thì trước sửng sốt một chút rồi sau đó hướng hắn phất tay, đồng thời Mười Một phát hiện có tới hai mươi ánh mắt dừng trên người hắn.

Mười Một không có làm gì chỉ đi tới xe, Đái Linh mở cửa xe sau cho Mười Một, sau đó chính mình ngồi lên trên. Nguyên là lần này Âu Dương Nguyệt Nhi đi cũng không có bảo tiêu mà để cho Đái Linh điều khiển xe,dù sao nàng cũng là người của công chúng nếu nàng đứng ở ngoài chờ Mười Một thì sẽ lập tức bị phụ cận người hâm mộ bao phủ cho nên Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ có để Đái Linh đứng ngoài.

Âu Dương Nguyệt Nhi hôm nay mặc một cái áo màu trắng, quần cũng vậy, trên mắt đem một cặp kính to, thấy Mười Một ngồi bên cạnh, nàng lộ ra hàm răng trắng như tuyết cười nói: "Sở Nguyên."

Mười Một gật đầu nhẹ một cái coi như đáp lại.

Âu Dương Nguyệt Nhi cũng lơ đễnh, hướng Đái Linh nói: "Linh Linh cho xe đi".

Đái Linh khởi động xe rời đi nhai sơn hoa viên. Mười Một cũng chú ý tới một loạt xe phía sau đồng thời đang đuổi theo. Âu Dương Nguyệt Nhi bỏ cặp kính xuống lộ ra cặp mắt mê người, không thể phủ nhận Âu Dương Nguyệt Nhi rất đẹp, rất mê người, nếu không thì tựu không có nhiều người như vậy si mê nàng vì nàng mà điên cuồng.

Từng có người đã bày ra điều tra xem nữ nhân nào mà người đàn ông hi vọng có thể lấy làm vợ? Đã đưa ra kết quả một chuỗi hơn mười nữ minh tinh, mà Âu Dương Nguyệt Nhi có số phiếu điên cuồng vượt xa những người đứng sau độc chiếm ngôi đầu, dù người phía sau cũng kém nàng mấy ngàn phiếu.

Âu Dương Nguyệt Nhi mặc dù rất đẹp nhưng Mười Một tựa hồ căn bản không để nàng ở trong lòng, từ khi ngồi ở trong xe ánh mắt hắn vẫn nhìn ra ngoài xe.

"Sở Nguyên."

Mười Một lúc này mới đưa ánh mắt chuyển qua bên người nàng.

"Ngươi thực sự muốn gặp cha của ta chứ?"

"Đúng vậy"

"Sự việc rất quan trọng à? Ta có thể giúp ngươi nói với ông ấy ngươi không cần tự mình gặp mặt ông ta."

Mười Một ánh mắt bình thản nhìn nàng rồi thản nhiên nói: "Ngươi không giúp được."

Âu Dương Nguyệt Nhi thở dài nói: "Nói thật ta không hy vọng ngươi gặp cha ta, bất quá...". Nàng cắn môi một chút rồi nói: "Ngươi phải đáp ứng là không cùng với cha xảy ra việc gì, cho dù hắn tức giận ngươi nói ra lời gì làm cho ngươi tức giận cũng không làm gì ông ấy có được không?"

Mười Một thản nhiên nói một câu: "Được."

Âu Dương Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút cảm giác vẫn chưa tin tưởng khẩn thiết hỏi: "Ngươi đáp ứng ta không, ngàn vạn lần không làm cho hắn tức giận?

"Ta biết."

Âu Dương Nguyệt Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật khi đưa Mười Một tới đây lòng nàng rất loạn, một phương diện không hi vọng Mười Một gặp mặt cha mình, một phương diện không muốn cho Mười Một thất vọng. Dọc đường đi trong lòng thấp thỏm bất an cùng với mâu thuẫn, nàng len lén nhìn Mười Một một chút, chính là Mười Một vẫn vẻ mặt lạnh lùng, Mười Một không có chút thây đổi vẫn chính là Mười Một trước kia. Hết lần này tới lần khác là người lạnh lùng nhưng lại làm cho nàng không thể nào cự tuyệt được yêu cầu của hắn. Có lẽ hắn thực sự có chuyện trọng yếu cần cha mình hỗ trợ. Âu Dương Nguyệt Nhi tự an ủi chính mình như thế, nàng không có cùng với Âu Dưong Lâm thương lượng một chút nếu không nàng sẽ tuyệt không đáp ứng Mười Một, bởi vì nàng không biết rất nhiều chuyện, nàng càng không biết để cho Mười Một với Âu Dương Bác gặp mặt tựa như hỏa tinh va vào địa cầu giống nhau đáng sợ. Có lẽ không biết cũng là một hạnh phúc.

Xe đi được một nửa quốc lộ, Đái Linh xuống xe chính tự mình điều khiển xe của mình về công ty, Âu Dương Nguyệt Nhi thế vị trí của nàng tiếp tục điều khiển xe hướng bộ chỉ huy quân sự tiến tới. Mà điều khiển xe Âu Dương Nguyệt Nhi không có chú ý tới ngồi ở phía sau Mười Một lặng lẽ dấu một thanh chủy thủ ngăm đen ở giầy.