"Sở Nguyên." Cuồng Triều hỏi: " Ngươi sau này làm như thế nào? Định mình tự mình làm nhiệm vụ ?"
"Ta có việc."
"Chuyện gì ?"
Mười Một không trả lời, Cuồng Triều cũng không truy vấn thêm, mà là đổi chủ đề nói: "Hắc Tước thật sự là cùng quẫn rồi, ba trăm vạn để làm lão Đại mà hắn cũng mặc kệ."
Mười Một hỏi: "Hắc Tước làm sao vậy ?"
"Hắn lần trước không phải nói muốn chúng ta hỗ trợ giết chết Khủng Long sao? Ta đưa giá ba trăm vạn, hắn nói nhiều nhất chỉ trả tám mươi vạn, không thỏa thuận được giá."
"Quên đi."
"Ta cũng muốn quên đi, nhưng lão cứ quấn quít lấy ta."
Đôi mắt Mười Một hiện lên sát khí, nói: " Nói cho hắn, đừng lôi thôi, bằng không sẽ chết."
"Ừm, yên tâm đi, ta biết phải làm như thế nào. Ai, ngươi không phải thoát ly rồi sao? Còn quan tâm chuyện chúng ta làm gì ?"
Mười Một lạnh lùng nói: " Sẽ không lâu lắm."
Cuồng Triều thật ra hiểu ý của những lời này, Mười Một muốn có một Hắc Ám Thập Tự không nghi ngờ nhau, đoàn kết thống nhất, Cuồng Triều cũng muốn có một tổ chức như vậy, do đó mục tiêu của bọn họ là như nhau. Nghĩ là thoát ly xong rồi họp lại sao? Không có khả năng này, chính phủ có tư liệu của thành viên, thành lập lại một Hắc Ám Thập Tự khác, không bị chèn ép thì vẫn tiếp tục bị khống chế, điều này bọn hắn cũng không muốn thấy.
Bây giờ Hắc Ám Thập Tự tựa như bãi cát trên biển, mặc cho người ta muốn tròn thì tròn, muốn vuông thì vuông, bọn họ cũng chẳng làm gì hơn được. Muốn cho không bị người khác khống chế thì cách tốt nhất là phân tán ra thành một mảng cát, những người đắp cát sẽ cảm thấy bãi cát này vô dụng, dẹp qua một bên không để ý nữa, rồi một lần nữa lặng lẽ ngưng tụ lại, lúc đó họ mới có tự do hoàn toàn.
Hắc Ám Thập Tự đúng là một bãi cát, bây giờ bị Mười Một phá tung thành một mớ hỗn loạn, chính phủ là người đắp cát, bây giờ song phương đều đang đợi, chờ xem ai không nhẫn nại trước. Còn Mười Một làm như vậy còn có một nguyên nhân, đó là Lãnh Dạ. Lãnh Dạ là một mảng cát không xác định được. Mặc dù hắn rất phối hợp cũng rất đoàn kết, nhưng dù sao cũng là một loại cát tạp có màu sắc khác, do đó Mười Một buộc phải bất lưu tình với hắn. Về phần kết quả như thế nào, thì phải xem Lãnh Dạ sẽ xử lý ra sao mới được
Do đó Mười Một muốn thoát ly, hắn cho mọi người một không gian và thời gian, mỗi người đều nhìn rõ ràng lại mình xem mình muốn cái gì, hơn nữa phải bỏ qua cái gì.
Đây là xuất phát điểm của Mười Một.
"Được rồi." Mười Một nói: "Phòng ốc thế nào rồi ?"
"Đã mua được rồi, Nguyệt Quang Nhai, số bảy mươi, Vân Lâu building A, ở lầu mười một, hai phòng cạnh nhau 1105 và 1106. Vừa lúc chủ nhà của hai căn này đều muốn bán, ta đồng thời mua luôn."
"Tầm nhìn ra sao?"
"Tầm nhìn rất rộng. Một mặt hướng ra đường. Mỗi căn đều rộng một trăm ba mươi mét vuông, hẳn là cũng đủ dùng phải không ?"
"Lớn nhỏ không thành vấn đề." Mười Một nói: " Phương diện an toàn có vấn đề không ?"
"Đến lúc đó ngươi tự mình bố trí lại một chút thì chức không có vấn đề đâu."
"Không lưu lại đầu mối ?"
Cuồng Triều ra vẻ giận dỗi nói: " Ta làm việc ngươi còn chưa tin ?"
"Ờ"
Mười Một lên tiếng. Lại hỏi: " Thủ tục khác thì sao?"
"Thủ tục nhập học còn hơi phiền toái, bất quá cũng nhanh thôi. Hộ khẩu cũng đang tiến triển tốt, ngày mai ngươi có thể đi phòng công chứng."
Kinh Thủ Đại Học là một đại học danh tiếng trên cả nước, không phải nói muốn vào là được vào, cho dù có nhiều tiền cũng không được. Hộ khẩu cũng không phải nói muốn dời là dời, ít nhất người bình thường trong một ngày cũng không thể làm được nhiều chuyện như vậy. Nhưng Mười Một biết, Cuồng Triều có biện pháp. Bởi vì, Cuồng Triều cũng có rất nhiều bí mật không muốn người biết.
"Sở Nguyên." Cuồng Triều nói: "Sau khi mua hai phòng, thủ tục chuyển học, kể cả viện phí và tiền thuốc men, tiền hoa hồng của ngươi không đủ dùng."
Mười Một nói: " Ngươi cứ chi trước đi."
"Mẹ, đó là tiền của ta."
"Trả lại ngươi sau."
Cuồng Triều lầm bầm gì đó rồi không nói nữa, sau đó nói: " Ta ứng trước cho ngươi một trăm vạn, là cho mượn đó, nhớ phải trả đủ cho ta."
"Ừ, được rồi, căn hộ đã vào ở được chưa?"
"Có thể. Thủ tục chuyển phòng đã xong, hai chủ nhà bây giờ đang bàn giao. Ngươi bây giờ đến là vừa lúc, để cho bọn họ đưa chìa khóa giao cho ngươi. Còn vê các giấy tờ nhà đất thì ta sẽ kí giùm cho ngươi."
"Ờ." Mười Một quay xe, trực tiếp chạy về phía Nguyệt Quang Nhai chạy nhanh đi.
"Còn có nhiệm vụ khảo cổ nữa, ngươi định làm như thế nào ?"
"Hầu Tử và Lãnh Dạ sẽ đi làm." Dừng một chút hắn nói: " Nếu đúng như ta đoán, làm xong nhiệm vụ này, Hắc Ám Thập Tự sẽ giải tán."
"A? Còn ta đây làm sao bây giờ? Còn cả đám hacker nữa chứ?"
"Cuồng Triều, ngươi có thể liên lạc tới đám hacker kia hay không?"
"Có thể."
"Bảo bọn họ lo mà chuẩn bị triệt li trước đi."
Cuồng Triều tán thở dài nói: " Ngươi xảo quyệt thật, không chừa lại cho bên kia một chút cặn bã nào."
Mười Một đương nhiên biết Cuồng Triều ý nói " Bên kia " Là chỉ ai, nói: " Bọn họ sau này cũng do ngươi quản."
"Ta cần phải nghĩ biện pháp bí mật triệt li trước."
"Là chuyện của ngươi."
"…… Sở Nguyên, ngươi đúng là không có nhân tính."
Mười Một lạnh lùng nói: "Ờ."
"Cuồng Triều."
Cuồng Triều không tức giận nói: " Chuyện gì ?"
"Ngươi không ngủ được sao?"
"…… khi muốn ngủ tự nhiên sẽ đi ngủ."
"Ờ."
Hai người im lặng hồi lâu, Cuồng Triều nói: "Sở Nguyên, Lãnh Dạ thật là nằm vùng ?"
"Ừm."
"Chẳng trách, ta cuối cùng cảm thấy hắn biết nhiều thứ quá mức, nguyên lai là đã được an bài trước rồi."
Mười Một không hỏi bọn họ làm sao biết được, dùng đầu óc ngẫm lại thì biết, chính phủ chắc chắn không có khả năng buông tha cho những người như Cuồng Triều.
Hắn cũng từng nghĩ tới việc đã làm, làm một lính đánh thuê độc hành, nhưng "Ma Quỷ" Thì hắn lại không coi ra gì, chỉ bằng hắn một người căn bản không thể ứng phó với một tổ chức khổng lồ như thế, bởi vậy lập lại Hắc Ám Thập Tự là một việc khó xảy ra. Mười Một chỉ là một người, hắn cũng không phải là thần, hắn cũng không phải là vạn năng, do đó hắn cần phải có một đoàn thể. Còn điều kiện tiên quyết là, đoàn thể này phải tồn tại mà không có khúc mắc gì.
Xe hơi chạy hơn hai mươi phút, Mười Một rốt cục đi tới Nguyệt Quang Nhai, tìm được hai căn phòng cấu mà Cuồng Triều giúp hắn mua. Hai chủ căn hộ này đang dọn nhà, chủ nhà sau khi xác định thân phận của hắn xong bèn đưa hai chùm chìa khóa giao cho hắn.
Mười Một trước tiên dạo qua hai gian phòng. Toàn cảnh bên ngoài thật rất tốt. Chẳng trách một mực đòi phải trả tới một trăm sáu mươi vạn tệ. Trong phòng không có bàn ghế gì, Mười Một cũng không có hứng thú chờ họ dọn dẹp, sau khi làm xong thì cứ tự động rời đi. Dù sao chủ nhà sau khi đi sẽ thuận tay khóa cửa luôn, còn cái chìa khóa thì đang nằm trong tay hắn rồi.
Mười Một trở lại xe, trước tiên dùng điện thoại di động quay một số, là số của Văn Cường.
Điện thoại ò e vài tiếng rồi truyền ra tiếng Văn Cường: " Ai ?"
"Là ta."
"Sở Nguyên?" Văn Cường nói có chút khó khăn: " Ta không ngờ ngươi sẽ tìm ta. Được rồi, vừa nghe Lãnh Dạ nói ngươi muốn thoát ly Hắc Ám Thập Tự, là chuyện gì thế ?"
Mười Một nói thẳng: " An bài cho ta gặp ' Thần Kiếm '."
"' Thần kiếm '?" Văn Cường hơi biến sắc nói: " Việc này ta không thể làm chủ."
"Trong vòng ba ngày, ta muốn gặp hắn. Có tin tức gọi điện thoại tìm ta." Mười Một nói xong không chờ Văn Cường nói thêm gì nữa, cứ thế cắt điện thoại. Nghĩ ngợi một lát rồi tắt điện thoại di động, sau đó lái xe chạy đi.
Đi tới một nhà để xe, Mười Một trước gửi xe ở chỗ này, sau đó bỏ tai nghe ở lại bên trong xe. Chỉ đem theo một cái đĩa CD đi ra ngoài, chặn lại một chiếc taxi tới phòng thí nghiệm của Tiến Sĩ Điên.
Tới phòng thí nghiệm, Tiến Sĩ Điên lần đầu tiên vắng mặt trong phòng thí nghiệm, Mười Một đi vòng một vòng mà cũng không tìm được lão. Tiến Sĩ Điên đi đâu được chứ? Hắn đâu cần phải đi ra ngoài ?
Mười Một không biết, bởi vì có rất nhiều bí mật trên người Tiến Sĩ Điên. Hắn đợi trong chốc lát mà không thấy người, đành phải vứt cái đĩa CD lên trên bàn thí nghiệm, để lại mẩu giấy nói cho Tiến Sĩ Điên biết là đĩa CD này là tư liệu tìm được trong máy "Siêu não" Của Tiểu Trùng. Sau đó quay lưng bỏ đi.
Bàn thí nghiệm là nơi Tiến Sĩ Điên thường đến nhất, hẳn là có thể thấy được mảnh giấy hắn lưu lại. Bây giờ chỉ hy vọng người điên không mê thí nghiệm quá mức điên cuồng, nhất thời đem chiếc đĩa CD này ra phân giải làm thí nghiệm là tốt rồi. Bất quá cho dù đĩa CD bị hủy cũng không quan hệ, Cuồng Triều bên kia còn có tư liệu backup.
Từ phòng thí nghiệm đi ra, Mười Một bắt taxi trở lại bãi đậu xe, lấy xe của mình ra. Việc quan trọng nhất đã làm xong, còn lại là bố trí lại nhà cửa và mua trang thiết bị trong gia đình, bằng không buổi tối không biết chừng phải ngủ trên sàn.
Mười Một lái xe trở lại Đệ Nhất Bệnh Viện, mới vừa đi cửa phòng bệnh, thấy cửa phòng mở hoàn toàn. Bên trong truyền ra tiếng bác sĩ Trương Viễn: " Đừng khách khí, chỉ là hộp cơm mà thôi."
Mười Một đi đến cửa phòng. Thấy Trương Viễn đang cầm một hộp cơm đưa cho Nguyễn Thanh Ngữ, còn Nguyễn Thanh Ngữ cố sức từ chối. Mười Một lúc này mới nghĩ đến đã giữa trưa rồi, huống hồ Nguyễn Thanh Ngữ mấy ngày nay bị Hùng Tiên bắt đi, không biết có được ăn cái gì chưa, bên người nàng lại không có tiền, khẳng định chắc đói lắm. Bệnh viện mặc dù có cơm cho bệnh nhân, nhưng chỉ là chuẩn bị một phần cho người bệnh ăn thôi.
Một phần cơm, hai người ăn thì làm sao no được? Có thể là Nguyễn Thanh Ngữ và mẹ nàng nhường cơm cho nhau thì bị Trương Viễn nghe thấy, mới tự mua một hộp cơm đưa cho nàng. Bất quá Nguyễn Thanh Ngữ thật sự rất có cốt khí, nhất định dù đói đến mấy cũng không muốn nhận hộp cơm này.
Mười Một mới vừa đi vào, Nguyễn Thanh Ngữ lập tức phát hiện ra hắn, mừng rỡ nói: "Sở Nguyên, anh tới rồi."
Trương Tâm Ly còn nằm trên giường, thấy Mười Một vào, mỉm cười gật đầu chào hắn
"Ừm." Mười Một không thèm nhìn Trương Viễn lấy một cái, trực tiếp hỏi: " Đói bụng chưa?"
Nguyễn Thanh Ngữ cắn môi nói: " Không đến nỗi quá đói."
"Ục ục……" Bụng nàng rất không hợp tác lại phát ra tiếng kháng nghị, Nguyễn Thanh Ngữ khẽ cúi đầu.
Trương Tâm Ly đang nằm trên giường thở dài một tiếng, không biết vì thương cho mình, hay là vì nàng mà con gái phải chịu khổ
"Ta đưa cô đi ăn cái gì đó."
Nguyễn Thanh Ngữ nhè nhẹ lắc lắc đầu nói: " Tôi muốn chiếu cố mẹ."
Trương Tâm Ly lập tức nói: "Tiểu ngữ, ngươi cùng Sở Nguyên đi ăn đi, mẹ ăn cơm ở đây cũng tốt rồi."
"Nhưng ……"
Trương Tâm Ly khẽ gật đầu.
Nguyễn Thanh Ngữ than nhẹ một tiếng nói: " Vậy được rồi, mẹ, con trở về rất nhanh thôi." Nàng hướng Trương Viễn cảm ơn rồi mới đi theo Mười Một ra ngoài.
Đến khi hai người rời đi, Trương Viễn mới nói: " Bà có con gái tốt thật."
Trương Tâm Ly mỉm cười tự hào nói: " Đúng vậy."
Trương viễn nhìn nhìn hộp cơm trong tay, nói: " Vậy bà từ từ ăn, tôi đi trước đây...."
"Ai, phiền toái anh quá, bác sĩ Trương."
Trương viễn vừa khỏi cửa phòng, trong phòng bệnh chỉ còn lại có Trương Tâm Ly từ từ ăn bữa cơm bênh viện. Chỉ là, vốn bữa cơm với hương vị ngọt ngào mà khi vào trong miệng bà lại biến thành đắng ngắt.
Tim đắng, ăn cái gì cũng đắng cả.
Mười Một đưa Nguyễn Thanh Ngữ đi vào một nhà hàng, vừa đến cửa thì Nguyễn Thanh Ngữ đứng lại bất động. Mười Một quay đầu nhìn nàng.
Nguyễn Thanh Ngữ nhìn nhìn trang sức của nhà hàng, cách bài trí rất sang trọng, hẳn là đắt tiền? Nàng nói nhỏ giọng: " Chúng ta, đi ăn bữa cơm bình dân ở tiệm đối diện đi?"
Mười Một không nói gì, trực tiếp nắm tay cánh mềm mại của nàng kéo vào. Nguyễn Thanh Ngữ rất lúng túng ngồi xuống bàn, một phục vụ cầm menu tới.
Mười Một đưa menu cho Nguyễn Thanh Ngữ, nói: " Ngươi chọn đi."
Nguyễn Thanh Ngữ mở ra menu trước tiên nhìn giá, rồi liếc nhìn về phía Mười Một.
Mười Một biết nàng cảm thấy quá mắc, vươn tay lấy menu rồi nhìn lướt qua, tùy tiện chọn vài món. Nguyễn Thanh Ngữ ở bên cạnh không khỏi than thầm, bữa ăn kiểu này đắt gấp trăm lần. Cũng đủ cho nàng và mẹ ăn mười ngày.
Thức ăn được dọn lên bàn rất nhanh. Nguyễn Thanh Ngữ có thể đói lả người. Nàng ăn cơm rất nhanh, nhưng chủ yếu ăn cơm, tất cả đồ ăn chỉ gắp một chút. Ăn một bát cơm thì chỉ mới gắp một miếng rau nhỏ. Còn cá và thịt thì nàng chỉ nhìn, không hề găp.
Mười Một không hề động đũa, mà chỉ hứng thú nhìn nàng nàng ăn cơm. Nguyễn Thanh Ngữ ăn xong nhìn thấy Mười Một đang nhìn mình, bối rối ngừng ăn cơm, khẽ hỏi: " Làm sao anh không ăn vậy ?"
"Ta không đói." Dừng một chút. Mười Một lại hỏi: " Tại sao chỉ dùng rau thôi."
"Ta …… ta muốn đem thịt về cho mẹ ăn. Thân thể mẹ yếu lắm, phải ăn nhiều thịt."
"Cô ăn đi, trong chốc lát ta mua thêm một phần nữa."
Nguyễn Thanh Ngữ nói: " Không cần đâu, như vậy đã nhiều lắm rồi."
Mười Một động đũa gắp một cục thịt lớn bỏ vào bát của nàng, nói: "Ăn nhiều chút, ngươi còn phải chăm sóc mẹ mà."
Nguyễn Thanh Ngữ cúi đầu, và từng miếng cơm mà không lên tiếng
Mười Một cũng không biết phải làm sao nói chuyện với nàng, Nguyễn Thanh Ngữ rất kiên cường, nhưng kiên cường quá thì lại lộ ra vẻ tự ti. Trước kia nàng nghĩ rằng Mười Một chỉ là loại người đầu đường có chợ. Thậm chí có thể còn ghèo hơn nàng, do đó loại cảm giác tự ti không biểu hiện ra ngoài. Nhưng một khi phát hiện thân phận hắn và nàng cách nhau rất xa thì nàng bắt đầu xuất hiện cảm giác tự ti, thậm chí khi nói với hắn cũng không giống lần đầu tiên gặp mặt Truyện được copy tại Trà Truyện
Nguyễn Thanh Ngữ ăn hai chén cơm xong mới hơi hơi no, Mười Một ngoắc tên phục vụ lại bảo gói hết chỗ đồ ăn còn lại, hai người đem theo bao đò ăn ra ngoài.
"Phòng ốc đã tìm được rồi "
"Ờ." Nguyễn Thanh Ngữ đáp nhẹ một tiếng.
"Cô và mẹ cô ở đó cũng được "
Nguyễn Thanh Ngữ gật đầu nói: " Được rồi, mẹ nói số tiền thiếu ngươi chúng ta nhất định sẽ trả đủ."
Mười Một nói: " Buổi chiều này đến xem phòng ốc đi."
"Ờ."
"Mua thêm vài thứ gia cụ."
"A? Không cần đâu……"
"Đến cả giường ngủ cũng chưa có, ngươi ngủ ở đâu ?" Dừng một chút, Mười Một lại nói: " Sau này trả lại cho ta."
"Ờ." Nguyễn Thanh Ngữ rốt cục không còn khăng khăng nữa. Nàng cũng không có còn lý do, đã thiếu Mười Một rồi, bây giờ nhiều hay ít hơn một chút thì có khác gì nhau ?
Hai người trở lại bệnh viện, Nguyễn Thanh Ngữ nói chuyện với Trương Tâm Ly trong chốc lát, dặn dò Trương Tâm Ly đủ thứ rồi mới đi ra.
Mười Một lái xe đưa Nguyễn Thanh Ngữ trở lại Nguyệt Quang Nhai Vân Lâu building, thấy xa xa Vịt Mập đã đứng ở dưới lầu đợi. Khi Mười Một đi bệnh viện đã gọi điện thoại bảo Vịt Mập tới, kêu cho hắn đem Nguyễn quần áo Thanh Ngữ đưa đến đây
"Lão Đại." Vẻ mặt Vịt Mập tỏ ra mừng rỡ đón hai người
"Đồ đâu?"
"Trên xe." Vịt Mập chỉ chỉ một vào một xe jeep ở ven đường, đây là chiếc mà Mười Một lần đầu tiên gặp mặt đã đưa cho hắn, Vịt Mập sau đó dùng cách của mình hủy quả mìn dấu trên xe đi, rồi dùng luôn cho đến bây giờ.
"Lên thôi, 11 05."
Vịt Mập mở xe, từ bên trong ôm một đại đội túi to túi nhỏ. Nguyễn Thanh Ngữ thấy bất nhã muốn tiến lên giúp hắn một tay, Vịt Mập chết sống cũng không cho nàng cầm, cười nói: " Không có việc gì đâu, những việc nặng này giao cho ta mới đúng."
Nguyễn Thanh Ngữ không làm gì được, đành phải đi theo Mười Một hai tay trống trơn vào thang máy bấm lầu mười một.
Vừa mở cửa ra, Nguyễn Thanh Ngữ đã giật mình, phòng khách trống rỗng chừng bốn, năm mươi mét vuông, còn rộng hơn cả căn hộ của nàng trước kia, hơn nữa đây mới chỉ là phòng khách. Phòng khách và phòng bếp thông nhau, giữa có phòng ăn, còn có ba gian phòng ngủ và một gian kho cùng với hai gian vệ sinh.
Nguyễn Thanh Ngữ kinh ngạc dạo qua tất cả các phòng, nói với vẻ khó có thể tin: " Ta ở đây sao?"
Mười Một gật gật đầu, nói: " Ta ở cách vách với cô."
"A?" Nguyễn Thanh Ngữ thất thanh kêu lên: " Ngươi ở cùng với ta?"
Mười Một trực tiếp kéo nàng ra ngoài, mở cửa căn phòng 1106, nói: " Ta ở nơi này."
Nguyễn Thanh Ngữ thế mới biết mình hiểu lầm, hơi bối rối le lưỡi. Nàng nhìn nhìn 11 06, bên trong cũng trống rỗng nốt, không có gia cụ gì cả. Không nén được hỏi: " Ngươi còn chưa dọn vào hả ?"
"Vừa mua xong."
"Mua?" Nguyễn Thanh Ngữ chỉ chỉ hai căn phòng, hỏi: " Ngươi mua cả hai gian ?"
"Ừm." Mười Một gật đầu
Nguyễn Thanh Ngữ cắn môi, nàng không biết nói gì nữa. Mười Một mua hai phòng, khẳng định vì nàng. Món nợ ân tình này càng lúc càng sâu, nàng sợ mình càng lún càng sâu, như thế cả đời này nàng không thể trả hết được.
"Ta cho ngươi mượn thôi." Mười Một đóng cửa phòng, nói: " Đi thôi, trước tiên mua gia cụ." Nói xong cũng không quay đầu lại đi đến thang máy.
Nguyễn Thanh Ngữ lặng lẽ nhìn hình bóng Mười Một, đột nhiên cười cười, làm ra động tác phẩy tay, sau đó đuổi theo Mười Một và Vịt Mập vào thang