Nhân Gian Băng Khí

Chương 136: Sát kê cảnh hầu (Giết gà dọa khỉ)

Mười Một từ phía sau phòng thí nghiệm bí mật của tiến sĩ điên đi ra, đi được một đoạn khá xa mới quay lại xa lộ vẫy một chiếc taxi để trở về bãi đỗ xe. Hắn muốn tìm lại chiếc xe Jeep của mình đang đỗ.

Thật là may mắn vì bãi đậu xe này mở cửa 24 giờ liên tục, nếu không Mười Một chỉ có thể đợi đến sáng ngày mai mới có thể lấy xe.

Hắn cầm theo một cái túi lớn màu đen đi tới chiếc xe Jeep, nhưng chỉ còn cách khoảng ba thước thì đột nhiên dừng lại, trên mặt không lộ ra chút biểu tình nào, không thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo vô hồn đến rợn người nhìn chằm chằm như đóng đinh vào chiếc xe đó.

- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không đụng vào chiếc xe này!

Không thể ngờ được, gần chỗ Mười Một có một thanh niên đang đứng ở đó, ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đầu tóc nhuộm vàng hoe, lại còn xỏ khuyên tai lủng lẳng, toàn thân mặc bộ quần áo da đen sì đang tựa vào đầu một chiếc xe. Thanh niên này nhìn thoáng qua cũng biết chắc chắn là một tên lưu manh du đãng, nhưng hắn có thể vô thanh vô tức tới gần Mười Một được thì chỉ bằng vào chút bản lãnh này cũng đáng để tự hào rồi.

Đương nhiên là, vô thanh vô tức của hắn chỉ đối với người bình thường, còn với Mười Một thì khi vừa mới tiến vào bãi đậu xe đã chú ý tới tên tóc vàng này rồi. Lúc ấy hắn ta còn đang đứng đối diện bên kia đường, chờ khi Mười Một vừa tiến vào nơi đây thì trong khoảng năm phút hắn đã ba chân bốn cẳng chạy tới vị trí kia, sau đó bày vẽ ra một dáng vẻ trông rất khủng bố cùng câu nói có vẻ rất lãnh khốc. Mặc dù vậy Mười Một cũng không cảm thấy hắn có cái gì có thể dọa mình được.

- Ân!

Mười Một vẫn thản nhiên như không buông ra một câu, tung chìa khóa xe cho hắn nói:

- Cho ngươi này!

Rồi xoay người bỏ đi.

Tên Kim Mao (tóc vàng) đô con này hiển nhiên là không thể nghĩ tới Mười Một đột nhiên lại có hành động như vậy, trong lúc nhất thời hắn có chút bối rối chụp lấy chùm chìa khóa, sau đó kinh ngạc đến ngẩn người nhìn Mười Một đang bỏ đi ra ngoài bãi đỗ xe.

- Uy! Chờ một chút!

Gã Kim Mao vội có phản ứng hấp tấp chạy theo sau, ra tới bên ngoài liền gọi Mười Một.

Mười Một dừng lại, đầu hơi quay về hướng tên đó nhưng đôi mắt lại nhìn xuống mặt đất, vẫn giọng điệu bình thản hờ hững hỏi lại:

- Chuyện gì?

- Ách…, ta muốn nói..., ta vừa cứu ngươi một mạng, ngươi cũng không có cảm tạ ta sao?

- Thì ta đã tặng ngươi cả một chiếc xe rồi còn gì!

Kim Mao lộ ra vẻ mặt khoa trương khoái trá, nhìn Mười Một nói:

- Chiếc xe đó làm sao có thể lái được? Vừa mở cửa xe ra lập tức nổ ngay!

- Vậy ngươi gỡ bỏ thuốc nổ đi!

- Nhưng ta không biết cách gỡ a!

- Tìm người giúp!

- Tìm được người phải mất tiền a!

Trong tay trái Mười Một không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khẩu súng, tay trái từ từ đưa lên. Họng súng nhắm ngay vào trán của Kim Mao. Cũng may người quản lý bãi đậu xe lúc này không ở gần đó, nếu không, nhìn thấy khẩu súng trong tay Mười Một, chắc chắn sẽ lập tức báo cảnh sát.

Kim Mao lại càng hoảng sợ, vội giơ hai tay lên nói:

- Đừng, ta tự mở.

Mười Một lại thả tay xuống, bước đi mà không hề quay đầu lại.

Kim Mao đứng tại chỗ, dường như vừa muốn đuổi theo Mười Một, lại vừa không dám theo, có vẻ trù trừ không quyết, cuối cùng cũng cắn răng, dứt khoát đuổi theo.

Lúc này, Mười Một đã ra khỏi bãi đỗ xe, đứng ở bên đường đón taxi. Tuy nhiên, vì bây giờ là rạng sáng, vốn dĩ taxi chạy không nhiều lắm, hơn nữa nơi này xem như là nơi khá dốc, cho nên tạm thời còn chưa đón được chiếc taxi nào.

Khi Kim Mao đến, Mười Một biết nhưng hắn không quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Kim Mao hắn đã đánh giá sơ qua tên quỷ này, kết luận cuối cùng là chỉ cần tay phải cũng đủ làm cho hắn lăn ra chết. Mặc dù Kim Mao không tạo được uy hiếp gì với Mười Một, nhưng sống ở "Ma quỷ" nhiều năm đã tạo nên cho hắn thói quen rất tốt, đó là không bao giờ xem thường bất cứ đối thủ nào, cho dù đối phương chỉ là một đứa bé sức trói gà không chặt cũng không thể xem thường. Thất bại thường cũng do tự tin quá mức mà coi thường đối thủ, sát thủ lợi hại nhất cũng rất có thể chỉ vì chút tự tin này mà cuối cùng táng mạng. Cho nên Mười Một lúc này mặc dù đưa lưng về phía Kim Mao, nhưng đã âm thầm giới bị, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cơ thể Mười Một đang ở trong trạng thái tốt nhất, tư thế của hắn tùy lúc cũng có thể chuyển sang tư thế công hoặc thủ. Chỉ cần Kim Mao tiến gần một chút nữa, tiến vào vị trí (điểm) công kích tốt nhất hoặc là làm cái cử động gì uy hiếp tới hắn Mười Một đều không một chút do dự giết chết.

Cũng may Kim Mão cũng đã bị dọa bởi mấy động tác trước đó của Mười Một nên cũng nhận ra khí tức nguy hiểm. Cuối cùng cũng chỉ dám đứng cách xa Mười Một hai thước, nói:

- Cái này… anh có muốn biết ai đặt bom vào xe của anh không?

Mười Một thảm nhiên đáp:

- Không cần nghĩ, ta biết bọn chúng.

Rồi quay đầu lại, lãnh đạm đưa mắt nhìn Kim Mao, ánh mắt lạnh nhạt, chẳng có vẻ gì tức giận. Nhưng không biết tại sao Kim Mao lại cảm thấy ánh mắt của Mười Một làm hắn run sợ thấu xương. Cơ mặt hắn khẽ run rẩy mấy cái, cười khan nói:

- Ta nói thật, không lừa ngươi đâu.

Mười Một thu hồi ánh mắt, quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi:

- Là ai?

Cái này… Đại ca, ta có thể hỏi anh chuyện này được không?

Gương mặt Mười Một chẳng chút biến đổi:

- Nói.

Anh lạnh lùng như vậy, lại có kẻ thù truy đuổi, anh có phải là sát thủ không?

Mười Một lại gập đầu, nheo mắt nhìn hắn.

Kim Mao lại càng hỏi sợ, vội vàng quơ tay giải thích:

- Ta không có ý gì, ta luôn ngưỡng mộ sát thủ mà, ta mong muốn được đi theo anh, đại ca.

- Ta không có hứng thú

Mười Một dừng lại một chút rồi nói:

- Có thể nói được gì về bọn chúng?

Kim Mao gãi gãi đầu, vẻ mặt đầy thất vọng:

- Bọn họ là người của Đao hội

- Biết rồi.

Giọng nói của Mười Một bình thản, tựa như việc người của Đao hội chẳng liên quan gì đến hắn.

Đao hội quả nhiên là do "Ma Quỷ" phái tới, Mười Một đã từng là thành viên của "Ma Quỷ" nên chỉ cần tiếp xúc qua Đao hội là hắn biết Đao hội là tổ chức hợp tác với "Ma Quỷ" tại Long Quốc. Chỉ là bản thân hắn còn chưa nghĩ tới tìm bọn chúng thì chúng đã tới tìm trước. Cũng tốt, đầu tiên chọn Đao hội để khai đao vậy!

Một chiếc taxi chạy lại, Mười Một vẫy tay, chiếc taxi dừng lại bên cạnh hắn.

Kim Mao cắn răng, cố nài nỉ:

- Đại ca, ta muốn theo anh.

- Ta không cần người theo giúp.

Mười Một mở cửa xe lên ngồi, vừa định đóng cửa thì đột nhiên ngừng lại.

Kim Mao tưởng rằng Mười Một nghĩ lại, mừng rỡ nói:

- Đại ca, anh…

Mười Một ngắt lời:

- Giúp ta làm một chuyện.

- Được! được…

Kim Mao vội vã gật đầu:

- Đừng nói là một, một trăm việc cũng được,

- Lên xe đi.

Vừa nói, Mười Một nhích qua một bên. Nhưng khi đang làm động tác đóng cửa thì tay trái hắn rút cây trủy thủ cực nhanh cắt yết hầu gã lái xe, chỉ kịp khẽ kêu "a á" một tiếng, đầu liền nghẻo qua một bên, cả người đổ vào sập chỉ được níu bởi dây bảo hiểm.

Kim Mao vẫn hoàn toàn không hề hay biết chui vào ghế sau ngồi.

Ngươi lái xe đi.

Kim Mao liền sửng sốt, nói:

- Nhưng mà hắn…

Lúc này thì hắn mới chợp thấy một thân hình ngả qua một bên, tựa như đang ngủ, quả nhiên đã bị giết, xuất thủ gọn lẹ sạch sẽ. Kim Mao há hốc, vẻ mặt sùng bái nhìn Mười Một.

- Nhanh một chút.

Mười Một thúc giục.

- Ô…

Kim Mao tỉnh táo lại, vội vã chuyển qua ghế trước, tháo đai bảo hiểm ra rồi ôm cái xác kéo về ghế sau. Đến tận lúc này, hắn mới biết vì sao gã tài xế chết mà không kịp cất tiếng nào. Xương cổ bị trúng chưởng của Mười Một, kết cấu xương cổ họng bị lõm xuống một lỗ. Khóe miệng chảy ra một chút huyết dịch màu trắng. Kim Mao lúc này càng thêm bội phục Mười Một, xuống tay mà kẻ bên cạnh cũng chẳng hề hay biết, tuyệt đối là một cao thủ a! Xem ra không nhìn nhầm đại ca. Hắn vô cũng ngưỡng ngộ kéo thi thể, trong lúc kéo vô tình hắn thấy lái xe có dắt một khẩu súng lục đằng sau lập tức vô cũng khâm phục, có thể biết trước nguy hiểm ư? Con mẹ nó, tên kia cũng thật xui xẻo, sát thủ lại gặp sát thủ, vua của sát thủ, tổ tông của sát thủ… Kim Mao cũng cố hình dung về Mười Một nhưng những biểu hiện của Mười Một là không thể diễn tả.

Đương nhiên! Cái này chỉ ở trong lòng mà than thở, mặc dù chỉ có tiếp xúc với Mười Một trong vài phút, nhưng hắn đã rõ ràng Mười Một không phải là người thích nói chuyện. Bình thường những người như thế cũng không thích có người ở bên cạnh lải nhải nên Kim Mao quyết định một tiểu đệ hợp cách, học đoán tâm ý của lão đại.

Kim Mao tiến lên ngồi vào ghế lái xe, hỏi:

- Đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Ngươi cứ lái xe là được.

- Ồh!

Kim Mao khởi động xe, cứ thẳng đường mà đi.

Mười Một lấy điện thoại vệ tinh ra, gõ số điện thoại liên lạc rồi chờ bên kia tiếp nhận. Mười Một luôn mang theo bên mình hai cái điện thoại di động, cái này là điện thoại vệ tinh chuyên môn dùng để liên lạc với Cuồng Triều, Cuồng Triều có thể nói là nhân vật quan trọng được bảo vệ trong đội ngũ, hắn không hy vọng lưu lại dấu vết liên lạc của Cuồng Triều để người ta tìm được, cho nên chỉ có thể dùng điện thoại vệ tinh với tần số đặc biệt để liên lạc với Cuồng Triều. Nếu cái điện thoại này bị địch nhân lấy được, Cuồng Triều tùy thời có thể tắt chức năng nhận cuộc gọi, đến lúc đó cái này chỉ là vật bỏ đi, đối phương muốn tìm đầu mối cũng không được. Bất quá mang theo bên người hai cái điện thoại quả thật là phiền toái, Mười Một âm thần quyết định, lần sau gặp tên tiến sĩ điên, nhất định kêu hắn hỗ trợ cải tiến hình dạng, tốt nhất là cải tiến thánh một cái đồng hồ, như vậy mới không làm ảnh hưởng tới động tác của hắn.

- Sở Nguyên?

Không lâu sau, giọng khàn khàn của Cuồng Triều từ điện thoại phát ra.

- Giúp ta tìm tổng bộ của Đao hội một chút.

Dừng lại một hồi, Mười Một nói tiếp:

- Thuận tiến thông tri hai tên gia hỏa kia, chuẩn bị hành động.

- Đao hội? Tập kích ngươi là những người của Đao hội sao?

- Ừh!

- Tốt lắm, cho ta vài phút.

Bên kia Cuồng Triều đã im lặng.

Kim Mao vẻ mặt sùng bái nhìn Mười Một, nói:

- Lão Đại (từ khi biên truyện này ta đọc câu này cứ giật mình thon thót, mịa ta ko chê gái như thằng ku 11 này đâu – vandai79), cái đó của ngươi có thể tra ra được hay sao? Tổng bộ của Đao hội rất thần bí nha. Rất nhiều bang hội muốn tìm tổng bộ của bọn họ nhưng chỉ tìm thấy phân đà mà thôi, đến nay còn chưa ai biết tổng bộ bọn họ ở đâu.

Mười Một không để ý tới hắn, lẳng lặng chờ đợi tin tức của Cuồng Triều.

Ước chừng ba phút sau, âm thanh của Cuồng Triều lại vang lên:

- Không tra thì ta còn không biết, nguyên lai bối cảnh thế lực của bọn họ lớn đến như vậy.

- Là cái gì?

- Chống lưng cho Đao hội là Trần gia của tứ đại gia tộc, kỳ thật ra Đao hội là thế lực bí mật của Trần gia, âm thầm giúp Trần gia rửa tiền, hoặc là diệt trừ một ít chướng ngại mà Trần gia không tiện ra mặt giải quyết.

Mười Một không còn thấykỳ quái tại sao Cuồng Triều lại có được tư liệu cơ mật này, chỉ cần Cuồng Triều nguyện ý, hắn tùy thời đều có thể xâm nhập tài liệu bí mật của Long Quốc. quả không hổ danh được bài danh thứ ba trên danh sách đen của FBO - Thần phá hư mạng lưới.

- Tổng bộ bọn họ ở đâu?

- Ngươi muốn tổng bộ Trần gia hay chỉ là của Đao hội?

- Đao hội.

Mười Một còn chưa ngu tới mức đi khiêu chiến Trần gia, vẻn vẹn tiếp xúc với Long gia cùng bản thân tự tu luyện tâm pháp, hắn đã kinh hãi rồi, tứ đại gia tộc không phải là một thứ dễ trêu chọc.

Để tránh phát sinh nhiều chuyện, nếu có tránh được thì tận lực mà tránh khỏi. Chỉ là Đao hội không thể buông tha được. Mười Một không muốn mình bị Đao hội phát ra tầng tầng lớp lớp sát thủ đi truy giết mình, những tên sát thủ này giết cho đến cùng, cho nên muốn diệt cỏ thì tốt nhất là phải loại bỏ gốc của nó đi.

- Nhưng ngươi cần rõ ràng, ngươi chọn tiêu diệt Đao hội là đắc tội với Trần gia.

- Ta biết, địa chỉ?

- Bắt đầu từ đường lớn, tòa nhà 91911.

Cuồng Triều ngưng một chút rồi nói thêm một câu:

- Toàn bộ tòa nhà.

- Báo hai tên gia hỏa kia chưa?

Giọng điệu Cuồng Triều có chút bất đắc dĩ:

- Đã hiểu, chỉ là ta để bọn họ chuẩn bị trước mà thôi. Ngươi đừng có quyết định gì không hay, ta định không cho họ biết trước mục tiêu. Tên Hầu Tử kia chỉ cần nghe thấy có đánh nhau, sau đó liền uy hiếp ta, ta không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đóng vệ tinh truyền tin lại.

Mười Một cười lạnh lẽo mà rằng:

- Nói với chúng, hai mươi phút sau gặp lại.

- Ừ.

Sau khi Mười Một tắt điện thoại liền bảo:

- Bắt đầu từ đường lớn.

- Được. nguồn Trà Truyện

Kim Mao bẻ tay lái, phóng xe lao đi với tốc độ cực nhanh, chiếc xe trực chỉ đường lớn mà đi. Mặc dù lực quán tính vừa rồi là rất lớn, vậy mà Mười Một vẫn ngồi yên vững vàng. Ngoại trừ nửa thân trên hơi lay động, còn lại thì không có biểu hiện gì khác nữa. Nếu đổi lại là người bình thường, thì chắc chắn sẽ bị quán tính đẩy văng ra ngoài và trên mặt đã găm đầy thủy tinh rồi.

Kim Mao lái xe, đắc ý hỏi:

- Đại ca, khả năng của em xem ra cũng không tệ chứ hả?

- Bình thường.

Mười Một nằm xuống cạnh ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kim Mao thích thú, giờ đây hắn luôn tin rằng, Mười Một là con người hoàn mỹ nhất. Được con người hoàn mỹ bảo là bình thường, kỳ thực đã là sự tán dương lớn nhất a. Nghĩ vậy, vẻ mặt Kim Mao dương dương đắc ý tiếp lời:

- Đại ca, em còn chưa tự giới thiệu về em, em có tên là Lưu Hải Đào. Ngoại hiệu là Vịt Bầu (Nguyên văn – Phì Áp). Đa số mọi người đều có thói quen gọi em là Vịt Bầu.

- Vịt Bầu?

Mười Một hơi hé mắt, liếc mắt nhìn kẻ tự xưng là vịt bầu.

Vịt Bầu nói với vẻ mặt đắc ý:

- Kỳ thật, bọn họ gọi em là Vịt Bầu không phải bởi vì em mập, mà bởi nhãn quan "chính xác" của em, mỗi lần ra ngoài tìm hoa nhục (nghĩa đen là "thịt – đồ ăn", hình như ý tứ là tìm người để cướp, ko biết có phải không, nhưng 90% chính xác – vandai79), thì đều tìm được phì nhục, cho nên bọn họ mới gọi em là Vịt Bầu.

- Oh!

Mười Một thản nhiên thốt một tiếng rồi lại nhắm mắt lại. tuy nhiên hắn không hiểu cái gọi là phì nhục là cái gì, mà hắn cũng không có hứng thú để biết.

Mặt dù Mười Một không có hứng thú nhưng Vịt Bầu lại không có ý định buông tha, hắn tiếp tục dương dương tự đắc nói một cách uy phong:

- Đại ca, ngươi có biết phì nhục là gì không? Kỳ thật, phì nhục chính là người đã chết, ách, đại ca, ta không phải nói ngươi a, mặt dù hôm nay ta đã có ý định thử tài đại ca khi gặp mặt, nhưng sau khi chứng kiến thân thủ bất phàm của đại ca, ta không còn giữ ý niệm này trong đầu. Đại ca chính là thần tượng của ta, ta theo ngươi còn không kịp lại còn thử nữa sao? Oh, kỳ thật, chúng ta sống ở dưới đáy của xã hội, cuộc sống không tốt chút nào, hàng ngày chúng ta phải lo làm sao ăn cho no, ra đường thì lo có bị người ta chém hay không. Vì miếng ăn mà chúng ta có thể làm bất kỳ việc gì. Ta rất hâm mộ những sát thủ trên TV, ta luôn ước ao có một ngày ta sẽ trở thành 1 sát thủ chân chính.

Vịt Bầu bô bô la la liên hồi, Mười Một yên lặng giống như đang lắng nghe, mà cũng giống như không có câu nào lọt vào tai hắn, chỉ thấy hắn nhắm mắt tựa lưng vào thành ghế, cũng không biết là có phải là đang ngủ hay không? Sau khi độc thoại 1 mình, Vịt Bầu đột nhiên tỉnh ngộ, tại sao mình lại không hiểu được ý của lão đại chứ? Thật đáng chết, tại sao mình lại nhiều lời đến thế.

Sau đấy trên đoạn đường, Vịt Bầu không nói thêm câu nào nữa, thế giới chung quy đã an tĩnh trở lại…

Vịt Bầu lái chiếc xe ra khỏi đường chính thì Mười Một bảo ngừng lại, Mười Một bước xuống xe, nói:

- Xử lý thi thể này!

- Lão đại, ta có thể…

Vịt Bầu chưa kịp nói hết câu thì Mười Một đã xoay người rời đi.

Vịt Bầu lại lập tức kêu lên:

- Lão Đại, ta tìm ngươi như thế nào?

Nhưng lúc này Mười Một đã đi xa, có lẽ không nghe được, mà chắc là cũng không để ý đến. Thấy Mười Một không đáp lại, Vịt Bầu có chút suy nghĩ chốt lát, cuối cùng quyết định trước nhất phải xử lý thật tốt việc Mười Một đã giao. Ta nghe dường như là Mười Một muốn tiêu diệt tổng bộ của Đao hội, nếu đánh nhau thì phải mất nhiều thời gian, chỉ cần mình xử lý thi thể này rồi nhanh chóng quay trở lại đây, nếu lão đại gặp nguy hiểm thì mình sẽ tiếp ứng hắn. Nói không chừng lão đại cảm động sẽ thu mình làm tiểu đệ.

Vịt Bầu ảo tưởng, gọi taxi đi nhanh ra đường lớn.

Khi Mười Một đến gần ngôi nhà lớn số 91911 thì Lãnh Dạ và Hầu Tử đã tới đợi hắn. Nếu không phải chờ Mười Một thì với cá tính của Hầu Tử sợ rằng đã chẳng để ý đến cái gì mà rời khỏi đây.

Trong mắt Hầu Tử lộ vẻ lo âu, Mười Một chậm rãi thay bộ chiến phục màu đen, lấy C43 ra khỏi bao, bốn người đeo đàm thoại siêu nhỏ lên tai để bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc, kiểm tra 1 lần cuối rồi nói xuất phát.