Ca ca của Tuyền Âm hôm qua vào núi săn thú đến giờ còn chưa trở về, tuy là Tế ti của bộ lạc Triêu Vụ nhưng nàng cũng hữu tâm vô lực. Nàng tuy hiểu được phương pháp luyện khí hơn nữa còn hiểu được nhiều pháp thuật, tu vi cao nhất. Nhưng nàng biết nếu mình đi vào trong núi tìm thì chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì. Trong lòng nàng cũng tính đến việc tệ nhất nhưng vẫn cứ quyết định đi.
Một thân một mình, mặc một bạch y bó chặt vào cơ thể, tóc thì buộc bởi một sợi dây. Tay cầm một thanh đao, thân đao gợn sóng, sắc bén vô bì.
Lúc vào núi những nam tử trong tộc đều cầm vũ khí muốn đi cùng nàng nhưng đều bị nàng cự tuyệt.
Ca ca của nàng cũng là dũng sĩ số một số hai những tiểu yêu tiểu quái tầm thường cũng không phải đối thủ của y. Thế nhưng lần này lần này lại không về được, chỉ có thể là đã gặp phải yêu quái lợi hại hơn, thậm chí là những lão yêu quái cao thâm trong núi thậm chí có thể đã hoá hình. Nhiều người cũng vô ích cho nên chỉ có một mình nàng đi thôi, cũng nói với mọi người là nếu gặp phải đại yêu quái thì đông cũng vô dụng mà một mình nàng thì lại có thể thoát được.
Đi thẳng một đường vượt mọi chông gai, nàng đang đi trên con đường mà anh nàng vào núi săn thú, nhưng khiến nàng có chút ngoài ý muốn là đi hai ngày rồi mà lại không gặp một yêu quái nào. Bất quá tình cảnh này càng khiến tâm lý nàng bất an, hy vọng luôn chẳng thể kéo dài lâu, đến ngày thứ ba thì đã bị phá vỡ.
Một con động vật tựa khỉ tựa sói xuất hiện trước mặt nàng, dù Tuyền Âm là đệ nhất nhân trong tộc nhưng mới chỉ hai mươi tuổi nên kiến thức của nàng cũng chẳng phong phú gì. Con quái có hình thù quái dị hung ác này không nằm trong tầm hiểu biết của nàng nhưng có thể khẳng định đó tuyệt không phải dã thú thông thường.
Con mắt hung tàn độc địa, bộ mặt lông lá còn mang theo một nụ cười khiến người ta sợ hãi.
Giờ hãy còn là sáng sớm, trong núi còn tràn đầy vụ khí, dù có là buổi trưa thì mây mù trong núi cũng không thể tan hết. Con quái thú hung ác kia đứng ở vùng biên giới của vụ khí nơi âm u mà nắng sớm không thể chiếu tới.
Tuyền Âm cảnh giác vạn phần, cầm thanh loan đao sắc bén giơ lên trước người chậm rãi lùi về chuẩn bị lui xa một chút rồi tìm cách đi qua.
Đột nhiên phía sau truyền tới tiếng nhe răng, vội quay người lại chỉ thấy một con báo hoa không biết đã xuất hiện trên đường lui từ khi nào.
Trong lòng Tuyền Âm căng thẳng, liền lùi về một phía khác, hành động này của nàng lại đánh động hai con thú cũng tiến lên, tốc độ của chúng không nhanh, nàng lùi một thì bọn chúng cũng tiến một.
Bỗng nhiên nàng xoay người bỏ chạy, hai thú nhảy lên đuổi, trong nháy mắt đó, Tuyền Âm xoay người quay lại, đao dưới nắng sớm xuyên qua tầng lá loé lên bạch quang xẹt qua hư không.
Tốc độ đó tuyệt không thua hai thú, vô cùng xảo diệu, góc căn lại càng chuẩn. Vừa né được báo hoa lại vừa nghiêng mình về phía vừa khỉ vừa sói.
Đao hạ.
Mãnh thú như khỉ như sói phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đao vẽ một đường từ cổ tới chân, tiên huyết phun trào thế nhưng không lấy được tính mệnh nó.
Tuyền Âm muốn chém thêm vài đao thì con quái thú chân giẫm thật mạnh nhảy về phía trước, lao vào trong rừng cây rậm rạp, biến mất.
Nàng không đuổi được, hơn nữa còn có một con báo hoa càng mạnh, khí thế càng lớn hơn ở chỗ này.
Báo hoa bất động, chỉ lấy chiếc lưỡi hồng liếm môi thế nhưng Tuyền Âm động, vẫn là hơi nghiêng sang một bên, đao như sét đánh, báo hoa lùi về sau, đứng xa hơn một chút, không dám đánh trả.
Vài lần truy kích đều bị báo hoa tránh được trong lòng Tuyền Âm cảm thấy bất lực đành xoay người rời đi. Báo hoa theo sát sau lưng, không xa không gần, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nhe răng giống như là một tiếng cười.
Một ngày qua đi, Tuyền Âm vẫn cứ cẩn thận, con báo vẫn cứ đi theo sau lưng nàng, thế nhưng bên người nàng càng lúc càng nhiều, trong đó còn có con quái thú mặt khỉ thân sói, dường như nó dẫn theo rất nhiều yêu thú khác tới.
Tuyền Âm có cảm giác lao lực quá độ, nếu chỉ có hai ba con thì nàng chẳng sợ gì nhưng nhiều thế này dù cho có giết được vài con e rằng cũng sẽ thoát lực, khi đó chỉ có một con đường chết.
Dọc đường có một số yêu thú rời đi nhưng lại có thêm yêu thú mới nhập đội. Thi thoảng nàng đột nhiên xoay người tập kích cũng chém giết được một hai con, khi đó mới có thể uy hiếp được những yêu thú này không dám tiếp cận.
Các loại yêu thú này nàng chưa hề gặp, có một số còn hoá ra nữa thân người, hoặc hoá ra tứ chi của một người, điều này khiến Tuyền Âm có cảm giác phát điên, cơ hồ như không hề chọn đường mà đi, thậm chí tới lúc này nàng cũng không biết đường trở lại như thế nào.
Nàng có dự cảm rằng lần này chỉ e mình sẽ chết ở trong núi.
Đột nhiên trước mắt trở nên trong sáng, một hồ nước xuất hiện trước mắt, hồ nước trong suốt, phản chiếu bầu trời xanh đầy mây trắng.
Trong hồ có một nữ tử đang tắm, vai lộ ra ngoài mặt nước như ngọc như tuyết. Nhưng khiến nàng kinh diễm nhất là một mái tóc đen xoã trên mặt nước, dung nhan nàng đẹp một cách mê hồn, có khả năng đoạt phách, phảng phất như có ma lực vô tận.
Nàng vừa nhìn thấy nữ tử tắm trong hồ lập tức trong lòng xuất hiện cảm giác nguy hiểm, đây tuyệt đối là một đại yêu đã hoá thành hình người, trong sự hiểu biết của Tuyền Âm thì yêu quái hoá thành hình người mới thực sự đáng sợ.
Nàng lập tức muốn quay lại nhưng khi quay đầu mới phát hiện, yêu quái phía sau đã tiêu thất vô tung vô ảnh.
Đúng lúc này nàng nghe được một tiếng hừ nhẹ, mang theo một cảm giác lười nhác.
“Đều cút ra cho ta” Thanh âm này vừa vang ra thì những yêu thú vốn đã tiêu thất lúc này lại xuất hiện. Tuyền Âm có thể nhìn được sự kinh sợ của bọn chúng, thì ra bọn chúng cũng không đi xa, tựa hồ như đang chờ nàng kia ra lệnh.
Tuy nhiên cũng không phải là tất cả, nàng nhìn ra được có một phần ba số đó không hề xuất hiện.
Tuyền Âm không biết kết cục như thế nào, chỉ đứng yên bất động, không dám bỏ đi cũng không dám tới gần.
Chỉ thấy những con yêu thú lúc trước còn làm bộ hung ác, sát khí lẫm liệt giờ lại phủ phục bên bờ toàn thân run rẩy, cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Các ngươi giết sạch những kẻ đã rời đi, đưa thi thể chúng tới trước mặt bản vương” Nữ tử tóc dài trong hồ vung bàn tay lên trên mặt nước rồi lại buông thõng xuống, bĩnh tĩnh nói, Tuyền Âm không thấy bất cứ sự phẫn nộ nào nhưng trong lòng không hiểu sao xuất hiện một luồng khí lạnh khó hiểu.
Những yêu thú kia như được đại xá, lập tức chui vào trong núi rừng, Tuyền Âm xoay người muốn bỏ đi thì tai lại nghe thấy lời của nàng kia.
“Ngươi tới đây” Thanh âm như nước, vô cùng thanh thuý.
Tâm niệm của Tuyền Âm thay đổi thật nhanh nhưng cuối cùng vẫn đi tới bên hồ.
Cảm thụ được ánh mắt không chút kiêng nể của nữ tử trong hồ, trong lòng Tuyền Âm không khỏi xuất hiện cảm giác xấu hổ, đương lúc nàng muốn mở miệng nói chuyện thì nữ tử trong hồ đột nhiên nói: “Cởi y phục ra”
Tuyền Âm cả kinh, đã sớm nghe nói, yêu quái trong núi có tính cách quái dị, hơn nữa còn có các loại đam mê vô cùng kỳ quái, không ngờ lúc này nàng lại gặp được. Nàng vội nói: “Đại Vương, ta chỉ vô tình vào đây, mong đại vương có thể buông tha cho tiểu nữ”
“Cởi quần áo...” Nữ tử trong hồ lạnh lùng nói
“Ta...” Tuyền Âm không muốn cởi, đang lúc nghĩ có nên rời đi không thì rừng cây bên hồ rung động, một con yêu thú chui ra, trong miệng còn mang theo thi thể của một con yêu thú khác. Sau đó tiếp tục có yêu thú mang theo thi thể trở về.
Rất nhânh bên hồ lại xuất hiện những yêu thú mới rời đi, chỉ là trên người chúng có vết thương, bên người lại thêm những thi thể yêu thú hiển nhiên đám yêu thú khi nãy bỏ đi là để săn chúng.
Tuyền Âm khiếp đảm không thôi, nữ tử này lẽ nào là yêu vương trong núi, không ngờ lại có uy thế như vậy.
“Tốt, các ngươi không hề đào tẩu” Nữ tử trong hồ đột nhiên há miệng khẽ hút, thiên địa nguyên khí bạo động.
Những yêu thú bên hồ lại vô cùng kinh sợ vội vã nhảy lên, xoay người vừa muốn chạy vào trong rừng cây rậm rạp thì lại bị té trên mặt đất, không nhúc nhích được nữa.
Tuyền Âm kinh hãi, vội quay người, thân hoá thành khói nhẹ nhưng một mũi tên rời cung lướt về phía rừng rậm. Nữ tử này quá nguy hiểm, mừng giận thất thường, lại chẳng quan tâm tới sinh mệnh, giết đồng loại mà biểu tình cũng không chút biến hoá.
Ngay khi nàng bước vào rừng thì thân thể đột nhiên bất động, không chỉ thế mà lại còn lùi về phía sau.
Thùm thụp một tiếng đã rớt vào trong hồ, nước hồ trong mát bao phủ toàn thân nàng, đao trong tay vội vã bổ ra khắp bốn phương tám hướng. Cuồng bổ một trận thì yên tĩnh lại, vội nhìn qua thì phát hiện nàng kia đang ở cách mình không xa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Trong lòng Tuyền Âm lạnh buốt, đao trong tay chỉ về nàng kia, nhưng chân thì lui về phía sau mấy bước, ầm một tiếng đã bay lên trời, kéo theo những bọt nước màu trắng bạc.
Áo bào gai vì ngấm nước đã dính sát vào cơ thể, lộ ra đường con lả lướt, lồi lõm xinh đẹp. Nàng đạp vài bước trên mặt hồ, người như mỹ nhân ngư trượt trên bề mặt.
Chính lúc muốn chạm chân lên bờ thì tai lại nghe thấy một tiếng cười khẽ. Nhất thời có một lực kéo trói buộc lấy nàng rồi kéo ngược trở lại.
Thân thể Tuyền Âm bị lôi ngược lại, khai quay về trước mặt nữ tử thì khẽ nghiêng người, loan đao mang theo một làn hơi nước, vẽ một đạo vòng cung trong không trung, bổ về phía kẻ địch.
Loan đao sắc bén xẹt qua mặt nước, lại kéo theo một lớp bọt, nhưng nàng kia lại bình an vô sự, không hề có chút thương tích, mặt lộ biểu tình như cười như không.
Còn muốn chém tiếp thì thân thể đã không cử động được nữa, càng lúc càng sợ hãi hơn.
Thân thể rơi vào nước, nước ngập quá ngực.
Nước giống như có sinh mệnh, chuyền động quanh nàng, y phục từng chút từng chút bong ra.
Rất nhanh nàng đã trở nên trần truồng trong hồ nước trong suốt.