Trời đất rộng lớn, núi rừng bao la. Nam Lạc cùng Dương Lực Đại Tiên ở trong rừng như hai hạt cát giữa sa mạc, hai giọt nước giữa biển rộng.
Tuy nhiên Dương Lực Đại Tiên không đồng ý dạy độn địa thuật cho Nam Lạc nhưng Nam Lạc vẫn nói ra phương pháp ẩn nấp khí tức mà hắn ngộ ra cho Dương Lực Đại Tiên. Theo Nam Lạc thì hắn đã học được rất nhiều thứ từ Dương Lực Đại Tiên như thế nào lựa chọn khu vực có linh khí toát ra ngồi xuống tu luyện, hay là địa phương nào không thể đi, trái cây nào có thể ăn và tên nó là gì, còn có trái cây nào tuy nhìn rất mê người nhưng ngàn vạn lần không được đến gần bởi vì những cây đó đều có hung thú canh giữ, bọn họ đánh không thắng được hoặc như trong núi có một vài pháp tắc mạnh ăn yếu, một ít thế lực trong thiên địa.
Tuy Dương Lực Đại Tiên không nói rõ ràng cẩn thận nhưng lại vẽ cho Nam Lạc một bức tranh thiên địa rõ ràng khiến cho Nam Lạc cảm giác mình không pải chỉ có tế ti mới có kiến thức uyên bác nhất nữa. Nghĩ đến khi chính mình trở về trong bộ lạc thì tất cả những thành viên lớn nhỏ trong tộc đang ngồi xung quanh bốn phía để lắng nghe với vẻ mặt tràn đầy sùng bái làm cho Nam Lạc cảm thấy rất thỏa mãn.
Mỗi khi nghĩ đến điều này làm cho Nam Lạc mỉm cười một cách vui vẻ như mặt trời vừa mọc.
Nhưng khi hắn sò vào trán cảm nhận được da thịt bóng loáng khiến cho những suy nghĩ vui sướng của hắn lập tức tan biến. Từng có lần Nam Lạc tìm một vài hòn đá bén nhọn rồi gạch loạn lên trán khiến cho máu tươi chảy xuôi xuống gương mặt bao phủ cả ánh mắt. Sự đau đớn đó khiến cho toàn thân Nam Lạc run rẩy nhưng trong lòng hắn bổng nhiên sinh ra một sự vui vẻ như hai chữ tổn thương kia không phải dành cho hắn. (Thèng này thích tự ngược ^^!)
Hắn sợ rằng sau khi trở về người khác sẽ hỏi chữ trên trán là gì thì hắn không biết phải giải thích ra sao.
Nhưng mấy ngày sau lớp sẹo trên trán bóc ra thì hắn sờ tay vào vẫn cảm giác được sự bóng loáng, sau khi nhìn vào mặt nước thì hai chữ Thập Cửu kia vẫn vàng rực như xưa. Nam Lạc chưa từng từ bỏ ý định, hắn hỏi Dương Lực Đại Tiên có cách nào xóa nó đi không, cho dù là nhạt một chút thì Nam Lạc vẫn dùng tảng đá để cày xéo lên cho đến khi nó biến mất nhưng đáp án hắn nhạn được là không có, không hề có thay đổi gì cả. Hai chữ đó giống như là khắc trên trán của linh hồn hắn vậy, không có biện pháp nào xóa được hết.
Nam Lạc cùng Dương Lực Đại Tiên đi trong khu rừng mênh mông này hơn một tháng. Trong thời gian lúc nào cũng phải cảnh giác để không phải mất mạng lâu như vậy làm cho ngay cả Nam Lạc cũng không hề biến bản thân mình biến hóa to lớn như thế nào. Khí tức toàn thân hắn cô đọn như tảng đá, không hề bộc lộ ra bên ngoài mà có cảm giác mờ mịt ảm đạm như có như không. Đây chính là pháp quyết bảo vệ tánh mạng của hắn. Tùy tiện chọn bất kỳ một yêu quái trong rừng này ra đều mạnh hơn hẳn so với hắn.
Nam Lạc chưa từng nghĩ rằng mùa thu đến mà cây lá trong rừng vẫn xanh um, một tòa núi lớn bằng nham thạch như một con mãnh thú khổng lồ nằm sấp xuống mặt đất.
Núi không cao, khe rãnh từ trên đỉnh xuống tới chân núi như có một người dùng đao chém núi thành hai nữa. Nhìn hai vách núi tịch mịch kia rồi lại nhìn ngọn núi to lớn kéo dài cực xa thì Nam Lạc đã biết nếu muốn đi qua cũng chỉ có một con đường mà thôi.
Nhưng con đường này lại khiến cho Nam Lạc có cảm giác sởn tóc gáy như đi vào một cái bẫy rập thật lớn.
Đôi tai của Dương Lực Đại Tiên run run, đôi mắt nhìn khắp bốn phía cực kỳ đề phòng lối đi này.
Nam Lạc nhìn Dương Lực Đại Tiên rồi lại nhìn lối đi u ám kia đột nhiên nghĩ thầm: “Đây cũng không phải chiến trường chiến đấu của bộ lạc mình mà là trong núi, khắp nơi đều có yêu quái có khả năng phi thiên độn địa, thôn vân thổ vụ thì ai còn đặt mai phục ở đây? Mai phục ai chứ?” Nghĩ như vậy nên Nam Lạc tự cười giễu bản thân mình rồi cố gắng đè nén cảm giác nguy hiểm trong lòng xuống.
Nam Lạc vừa cười vừa nói với Dương Lực Đại Tiên:
- Đại tiên, để ta đi trước mở đường nha, nếu có nguy hiểm thì với cây gậy gỗ trong tay ta cũng đủ đảm bảo cho ngài an toàn đi qua rồi.
Đây chỉ là câu nói giỡn của Nam Lạc mà thôi, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm thì Dương Lực Đại Tiên nào cần hắn bảo vệ chứ. Dựa vào độn địa thuật từng chạy thoát khỏi tay của biết bao yêu quái kia thì cơ hội chạy thoát cao hơn Nam Lạc không biết bao nhiêu lần.
Vừa tiến vào trong sơn đạo liền cảm giác được một luồng gió lạnh thấu xương thôi qua. Vài bước sau lưng là ánh mặt trời chiếu rọi khiến cho Nam Lạc cảm giác một tia ấm áp
Nam Lạc nắm chặt gậy gỗ trong tay rồi vận chuyển linh lực trong cơ thể xua tan hàn ý. Tinh thần của hắn tiến vào trạng thái vững như bàn thạch, yên tĩnh như mặt nước rồi cẩn thận cảm ứng các động tĩnh ở xung quanh mười mét.
Một bước, hai bước, ba bước...
Thông đạo này chỉ dài khoảng một trăm mét, rộng khoảng hai mét. Hiện tại Nam Lạc và Dương Lực Đại Tiên đã đi được một nửa đoạn đường, Dương Lực Đại Tiên có khả năng độn địa để chạy qua nhưng nó vẫn chậm chạp đi sau lưng Nam Lạc khiến cho Nam Lạc cười nhạo hắn đồ nhát gan khiến nó phản bác mà vẫn đi theo sát sau lưng y như cũ.
Nhìn thấy sắp đi ra khỏi đó rồi khiến cho Nam Lạc nghĩ thầm là do bản thân mình quá nhạy cảm rồi.
Ngao... Ngao...
Một tiếng sói tru kéo dài kèm theo thiên địa linh khí vang lên.
Đây là một con Sói đã thành tinh.
Tiếng tru của soi khiến cho toàn thân Nam Lạc run rẩy, tâm thần giống như bị người khác bóp chặt vào tay.
Âm thanh này Nam Lạc quen thuộc vô cùng, khi xưa ở bộ tộc thì ngày đêm hắn đều mơ thấy con sói trắng tấn công mình cho nên trong lòng Nam Lạc thì loài động vật này giống như là thiên địch, nó so với các yêu quái ở trong rừng này càng khiến cho Nam Lạc sợ hãi hơn.
Khơi chờ Nam Lạc bình tĩnh lại thì ở phía trước đột nhiên xuất hiện rất nhiều xói xám, tuy so với con sói trắng ở trong núi phía sau bộ lạc nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn khiến cho Nam Lạc sợ hãi vô cùng.
Nhìn thấy phía trước xuất hiện rất nhiều sói xám thì phản ứng đầu tiên của Nam Lạc chính là xoay người nhìn về phía sau. Kết quả khiến cho hắn lạnh lẽo vô cùng. Ở sau lưng cũng có vô số sói xám xuất hiện.
Nam Lạc giơ gậy gỗ trong tay lên nhìn sói xám ở trước và sau mà trong đầu đang suy nghĩ nhanh như điện để tìm phương hướng đột phá vòng vây.
Nhưng mà bầy sói càng ngày càng tiến gần khiến cho Dương Lực Đại Tiên vốn đang run rẩy vô cùng sợ hãi nằm bẹp xuống mặt đất không đứng lên nỗi được nữa.
Nam Lạc khẩn trương hô lớn:
- Đại tiên nhanh dùng độn địa thuật thoát ra. Nhanh nhanh...
Ngao... Một tiếng sói tru dường như còn mang theo ma lực nhiếp hồn khiến cho tinh thần Nam Lạc có chút hoảng hốt.
Những con sói kia sẽ không cho thời gian để bọn hắn chuẩn bị mà mang theo những tiếng sói tru tiến đến gần và quây quanh bọn họ.
Nam Lạc muốn đánh về phía trước để chạy trốn ra ngoài nhưng Dương Lực Đại Tiên vẫn nằm bẹp trên đất run rẩy không ngừng. Nam Lạc có thể nhìn thấy sự sợ hãi phát ra từ trong nội tâm khiến cho Nam Lạc không thể nào bỏ nó ở lại mà chạy một mình được.
Từ phía trên nhìn xuống chỉ thấy trong sơn đạo liên tục xuất hiện những con sói xám lao đến một cách dũng mạnh như sóng biển với một đội hình chỉnh tề như quân đội mang theo một khí thế sắc bến làm người ta sợ hãi không thôi.
Trong lòng Nam Lạc trầm xuống, cây gậy gỗ trong tay hắn bao phủ một tầng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.