Chiếu Miên cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tiếu ý càng thêm âm trầm, còn có vài phần âm ngoan và hưng phấn.
Y hưng phấn vì mình sắp giết chết Nam Lạc, hưng phấn vì mình sắp chính thức trở thành Đại Vu, có thể tới Tổ Vu điện luyện chiến kỹ, không cần thấp hơn những người cùng lớn lên với mình một cái đầu, không cần phải cứ có việc gì là lại phải cầu người.
Trong Yêu Nguyệt Kính giữa cành lá, thân ảnh Chiếu Miên chậm rãi xuất hiện nơi rìa gương, trước là một chân, kế là cả người, nụ cười nơi khoé miệng, càng lúc càng đậm
Ngay khi có cảm giác có người nhìn trộm mình thì Chiếu Miên lập tức phát hiện ra nơi Nam Lạc ẩn thân. Tuy nhiên y không biết tình trạng của Nam Lạc lúc này, chính vì vậy y thả Phệ Linh Âm Trùng mà mình đắc ý nhất ra ngoài rồi lại giả như chưa phát hiện gì.
Bám thần niệm vào Thanh Nhan để bay ra giết địch cũng không khó, chỉ cần thần niệm dung hợp với kiếm tới một mức nhất định là được. Nhưng muốn kiếm làm gốc để kết nối thiên địa thì không phải cứ muốn là được.
Cũng may thần niệm của Nam Lạc đã bám vào Thanh Nhan nhiều năm đã không còn có cảm giác trúc trắc như nhiều năm trước rồi. Mà khi chống lại sát ý lẫm liệt của Hậu Nghệ và uy lực của đệ tam tiễn khiến hắn có cảm giác nhân kiếm hợp nhất, tuy chỉ là nhất thời nhưng khiến liên hệ giữa hắn và Thanh Nhan càng trở nên thông suốt.
Thanh Nhan kiếm cắm cách Chiếu Miên mấy chục thước, sau một đại thụ, lúc này thân kiếm hơi rung động, một lớp sắc vàng quấn quanh thân kiếm, mỗi lần rung động tựa hồ lại dày thêm mấy phần.
Nam Lạc muốn lấy kiếm làm gốc, kết nối thổ hành trong ngũ hành để gia tăng uy lực của kiếm nhưng cho tới lúc này hắn mới biết đó không phải một việc dễ dàng.
Hắn đã không còn có tinh lực đi suy nghĩ những việc khác, chỉ nhất tâm dung hợp Thanh Nhan, kết nối thiên địa ngũ hành. Tất cả hung hiểm đều đã quên, kể cả con trùng vừa tiến vào đất bị Yêu Nguyệt Kính phát hiện.
Giờ khắc này Nam Lạc đang dùng mạng để đánh bạc, hắn không biết con trùng kia có lai lịch gì nhưng lúc này được Chiếu Miên phóng ra thì hẳn là một thứ vô cùng đáng sợ.
Đột nhiên thần niệm của Nam Lạc giống như đã đột phá được áp chế, Thanh Nhân vốn vô lực khinh khinh phiêu phiêu lúc này lại tràn đầy năng lượng. Giống như là vốn quen nằm trong nước giờ lại đột phá tiến vào hư không.
Đúng lúc này, hắn cảm thấy đan điền phát lạnh, tựa như có vật gì ẩn vào trong đó. Cảm giác này khiến Nam Lạc nghĩ tới con sâu màu xám, trong lòng hoảng hốt, hắn thật không ngờ Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào không cản trở được chút nào, để nó vô thanh vô tức chui vào.
Chiếu Miên đứng dưới Yêu Nguyệt Kính, con ngươi có một lớp khói xám như ẩn như hiện. Bỗng y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên cành lá có một cái gương đang đối diện mình. Trong lòng cả kinh còn chưa hiểu chuyện gì thì phía sau truyền tới một sát khí kinh hồn, một đạo bạch quang cường liệt phóng lên cao, bên ngoài bạch quang có một lớp sương vàng mờ ảo, đang định ẩn độn lại cảm thấy thân thể đột nhiên mất đi khống chế rồi rơi vào trong hắc ám.
Hậu Nghệ không rời đi, gã luôn đứng đó nhìn, Nam Lạc mạnh hơn gã dự tính nhưng gã không cho rằng Nam Lạc có thể tạo thành nguy hiểm với Chiếu Miên, hơn nữa truy tung là cường hạng của Chiếu Miên, gã hiểu tính cách của Chiếu Miên nhất định sẽ âm thầm đánh lén.
Núi xanh thấp thoáng, đại thụ che trời, núi lớn trập trùng như sóng biếc, giữa núi chướng khí như mây mù, lúc ẩn lúc hiện.
Một đạo kiếm quang trong núi bắn lên, xuyến thấu trời cao, chốc lát sau lại lặng lẽ biến mất.
Gương mặt tuấn dật của Hậu Nghệ lại lạnh hơn vài phần, nhìn nơi kiếm quang vọt lên, mắt không chớp.
Gã chậm rãi giơ tay trái lên, ống tay áo trắng như tuyết lau đi vết máu, một cơn gió thổi tới, bạch y đã tiêu thất trên đỉnh núi
Nam Lạc độn lên mặt đất, kiếm vào bao, kính vào ngực.
Nhìn Chiếu Miên biến thành hai nửa nằm trên mặt đất có một cảm giác khó tả, hắn sẽ không nương tay với kẻ muốn giết mình, nhưng nghĩ tới việc mình đã giành lấy thứ mà đáng lẽ thuộc về y nên mới sinh lòng oán hận. Đột nhiên hắn nghĩ về Chúc Dung còn chưa từng gặp mặt, vì mình là đồng tử của Khổng Tuyên nên tự dưng lại được nàng cho nửa giọt máu, nhận được ân tình to lớn của nàng thế mà lúc này hắn lại giết tộc nhân của nàng.
Thở ra một hơi dài, tựa hồ muốn xoá sạch cảm giác phiền muộn mấy ngày nay.
Một bóng trắng xuất hiện trong hư không, không có chút dấu hiệu nào, giống như cá trong nước chậm rãi bơi tới bề mặt hoặc giả như lá cây bay xuống. Người tới cùng gió là Hậu Nghệ.
Nam Lạc bỗng quay đầu lại, nhìn người vừa tới, trong lòng nghĩ rằng người này nhất định là người vừa bắn mình. Vì gã giống hệt như khí cơ trên tiễn, tĩnh lặng mà lạnh lùng.
Nhìn nhãn thần gã, Nam Lạc cảm thấy một chút đau thương mâu thuẫn với vẻ ngoài.
Gã dùng ánh mắt lãnh tĩnh mà thương tâm kia nhìn Nam Lạc, từ sâu trong đáy mắt, có sát ý vô tận.
Trong lòng Nam Lạc nếu như có người diệt Dương Bình Tộc, giết Lạc Thuỷ và muội muội của mình thì mâu thuẫn cũng sẽ không bao giờ hoá giải được, cái loại sát ý mà hắn nhìn thấy trong mắt bạch y nhân chính là như vậy, không thể hoá giải, không có bất cứ lý do nào để giải thích.
Nhưng Nam Lạc vẫn mở miệng nói: “Ta là Nam Lạc, từng chịu đại ân của tổ vu Chúc Dung, giết hắn, là bất đắc dĩ”
Hậu Nghệ tĩnh tới đáng sợ, nhưng đau thương trong mắt chưa hề tiêu giảm. Vì vậy kiếm bên hông Nam Lạc rời vỏ, một đạo bạch quang loé lên, đâm vào yết hầu Hậu Nghệ, tốc độ cực nhanh, dường như so với lúc không thụ thương còn nhanh hơn.
Nam Lạc đang liều mạng, không thể không liều, hắn không muốn bị người này giữ khoảng cách, chỉ mong có thể cận chiến mà bắt gã, hơn nữa Nam Lạc hiểu tình trạng của mình không thể kéo dài, cho nên hắn đành liều.
Đinh...
Thân thể Hậu Nghệ bay cùng gió mát, trên tay có thêm một mũi tên màu đen, điểm lên Thanh nhan kiếm, phát ra một tiếng vang sắc nhọn
Hai bóng người đột nhiên tụ lại, dính chặt vào nhau.
Nam Lạc mặc thanh bào, mũi tên trên vai tuy đã rút, vết máu cũng hoá thành màu đen, tuy có chút chật vật nhưng kiếm trong tay giống như cỏ may trong gió, phiêu tán ra.
Hậu Nghệ, bạch y phiêu phiêu, tay cầm một mũi tên đen, mỗi kích đều giống như tên rời dây cung, tàn nhẫn chuẩn xác, tốc độ tuyệt không chậm hơn Nam Lạc.
Hai người không hề dùng pháp thuật, đơn thuần võ kỹ mà thôi.
Kiếm quang như tơ trắng, giăng mắc khắp hư không, giống như tuyết hoa phủ xuống, bao phủ Hậu Nghệ, thân hình Nam lạc như mây khói, khi trước mặt đâm yết hầu, khi phía sau chém một nhát, bỗng từ trời giáng xuống toàn lực một kích, cũng có lúc từ đất chui lên, âm thầm đánh lén.
Hậu Nghệ lại chỉ di chuyển trong phạm vi hẹp, thân hình như gió, lúc dừng lúc động như nước chảy mây trôi, vô luận kiếm của Nam Lạc tới từ đâu cũng có thể thong dong hoá giải, khuôn mặt tuấn dật của gã không chút cảm tình.
Từ lúc Nam Lạc nói chuyện tới lúc giao thủ, không thấy gã có biểu tình gì nhưng tình tự trong mắt thì Nam Lạc hiểu cả, cho nên hắn xuất thủ.
Nam Lạc không phải kẻ tâm ngoan thủ lạt cũng chưa bao giờ là kẻ nhân từ, khi lúc bị uy hiếp sinh mạng thì hắn cũng sẽ vô cùng quyết tuyệt.
Đột nhiên thân hình Nam Lạc đột nhiên dừng lại. Hậu Nghệ dường như có mắt sau lưng, nháy mắt đâm lại một tiễn, nhằm vào ngực hắn.
Nam Lạc chau mày, thân thể khẽ động, đã xuất hiện ngoài mười trượng, dường như muốn bỏ chạy.
Bên ngoài hắn như thường thế nhưng bên trong khí huyết cuồn cuộn, đó là vì hắn đã áp chế thương thế để chém giết Chiếu Miên, chính vì thế mà thương thế đã trở nặng, sau lại kịch chiến nên cuối cùng đã không còn áp chế được nữa.
Hắn không ngờ thương thế lại bộc phát dữ dội như vậy, huyết khí cuồn cuộn, linh khí sôi trào, không chịu sự không chế vì thần thức tổn thương mà càng thêm bất lực.
Nam Lạc hít sâu một hơi, thân hình lại động, vừa muốn tiêu thất trong hư không thì đột nhiên dừng lại.
Hắn đứng yên đó, không nhúc nhích, một ngón tay cũng không dám động.
Ngoài mười trượng, trong tay Hậu Nghệ không biết từ khi nào đã có thêm một cây cung lớn màu đen, đại cung giống như thân hình của gã vậy, tạo thành một đường cong trọn vẹn, vừa tĩnh lặng vừa ưu mỹ.
Cung bị kéo thành trăng tròn, mũi tên như một điểm sáng lạnh, chỉ thằng vào hậu tâm Nam Lạc, vô cùng sắc bén, có cảm giác như mũi tên bay ra, vạn pháp thành không.
Lúc này cơ thể Nam Lạc đã hoàn toàn hỗn loạn, nếu để hắn yên tĩnh đả toạ tồn thần cũng phải mất vài ngày để khôi phục nhưng lúc này hàn tiễn của Hậu nghệ đã vào cung, sát khí lạnh băng khiến hắn có cảm giác không thể chống cự.