Một lời không hợp, lập tức động thủ, loại chuyện này Nam Lạc không phải chưa từng gặp. Nhưng ngay cả lời cũng không cho người ta nói, thậm chí còn bỏ thêm tội, không để cho đối phương có cơ hội giải thích lập tức muốn chém đầu xuống thì đây là lần đầu tiên hắn gặp.
Phản chủ vong ân, Nam Lạc thực chẳng hiểu gì cả.
Người này tướng mạo thô kệch, nhưng nét mặt kiên cường, tựa như hai cây búa to trong tay y vậy. Không giận mà uy, cả người nhìn giống như một con mãnh thú sắp sửa tấn công vậy.
Trong mắt người ngoài thì chỉ thấy người này vừa cất bước đã tới trước Nam Lạc, búa trong tay cũng đã bổ xuống. Vô cùng cường liệt bá đạo
Dưới Thiên Thị Nhãn của Nam Lạc thì chỉ thấy một vệt đen vô cùng mau lẹ rơi thẳng xuống, chỉ trong chớp mắt có cảm giác như một búa này có thể bổ thiên địa ra làm đôi.
“Không thể ngạnh đấu với y” Tâm niệm Nam Lạc xoay chuyển, đồng thời hoá nhập trong không trung, Thanh Nhan kiếm cũng xuất vỏ.
Thương...
Một đạo kiếm quang phóng vút lên, chỉ có kiếm quang nhưng không có Nam Lạc.
Đinh...
Kiếm phủ tương giao, chỉ khẽ va đã lập tức tách ra. Cũng không có nhiều va chạm pháp lực, người nọ cảm thấy như một búa của mình rơi vào hư không, cảm ứng của y với Nam Lạc đã tiêu thất. Mắt lộ ô quang, tìm kiếm chỗ độn thân của Nam Lạc.
Trước cửa trại Dương Bình, mọi người căng thẳng, họ chỉ nhìn thấy tế ti dưới một búa đó hoá thành bột phấn, bay tán loạn. Lòng càng thêm khẩn trương, tay càng nắm chặt vũ khí hơn. Bất quá bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì Nam Lạc lại xuất hiện trong không trung, tất cả cảm thấy như trút được gánh nặng.
Nam Lạc đứng trong hư không, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghi, tay cầm Thanh Nhan, chỉ xéo xuống đất.
“Không biết ta đã làm gì để ngươi căm hận như vậy”
Đại hán cương mãnh giơ ngón tay chỉ Nam Lạc, tức giận nói: “Ngươi là đồng tử của Khổng Tước Điện, tại sao lại ở đây” Dứt lời, chân đạp mạnh trên đất, rồi một đạp hư không, người đã đến trước mặt Nam Lạc, búa lớn dữ tợn nhằm đầu chém xuống.
Y vừa hỏi câu này trong lòng Nam Lạc khẽ chuyển phát hiện ra khó mà trả lời tốt được. Tâm tình mới khẽ chuyển, đại hán cương mãnh đã tới trước mặt, tốc độ cực nhanh không thua gì tiên thiên thổ độn của Nam Lạc.
Tuy tốc độ không khác nhưng lại là hai thần thông hoàn toàn bất đồng. Bộ pháp của đại hán uy thế lẫm lẫm, khí phách vô cùng, có thể khai sơn lập địa. Còn độn thuật của Nam Lạc lại ẩn hình giấu thần, im hơi lặng tiếng.
Nhìn thấy đại hán lại không đợi mình trả lời mà đã ra tay, trong lòng không khỏi tức giận, thầm nghĩ: “Cho rằng Nam Lạc ta sợ ngươi sao, đã không nói lý như vậy thì cho dù là có ở trước mặt tổ vu Chúc Dung ta cũng có thể phân trần”
Vừa nghĩ tới đây cả người lại như yên hà tan biến dưới búa to. Sau khi Nam Lạc tiêu thất đại hán dừng tay đứng trên không trung, tròng mắt đen thui xoay chuyển, tựa hồ muốn tìm thấy nơi Nam Lạc đang trốn. Đúng lúc này hư không chớp động, một đạo kiếm quang đâm thẳng về yết hầu y.
Kiếm quang thẳng tắp, như đâm thủng không gian vang lên những tiếng vang thánh thót.
“Hình Thiên, đó là tiên thiên kiếm khí, không thể dùng thân thể đón đỡ” Phía dưới, người cao lớn mặt hắc bào nhìn thấy Nam Lạc đâm kiếm thì lớn tiếng nói. Chỉ là khi y mới nói ra thì Thanh Nhan kiếm đã đâm tới trước yết hầu của Hình Thiên.
Đinh... lưỡi búa to phảng phất như đã đợi sẵn ở đó, vừa lúc chặn lại kiếm của Nam Lạc, búa còn lại đã lao xuống đầu hắn. Đồng thời cười ha ha nói: “Khoa Phụ, đừng tưởng rằng chỉ mình ngươi có thể nhìn ra, Hình Thiên Ta thừa biết đó là Tiên Thiên Kiếm Khí. Hiện giờ ta muốn thu hồi huyết mạch mà Tổ Vu Chúc Dung cho hắn”
Tổ Vu trong Vu tộc tồn tại như thần thánh, nhân vật tồn tại từ khi thiên địa hình thành, thế nhưng Hình Thiên lại muốn nói thu hồi máu huyết mà Chúc Dung cho Nam Lạc, không có chút cung kính hay sợ hãi gì.
Nam Lạc biết rõ vô luận pháp lực hay lực lượng trong huyết mạch mình đều không thể sánh với đại hán nên không thể đối cứng, nên mỗi lần búa chém xuống là lại hoá nhập không trung ẩn độn.
Cả người Nam Lạc trong không trung như cá trong nước, thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần hiện thân là lại ở bên cạnh Hình Thiên
Nhất thời chỉ thấy thanh ảnh lập loè, từng đạo kiếm quang chói mắt, xuất hiện quanh người Hình Thiên như pháo hoa nở rộ.
Hình Thiên vô pháp cảm nhận được Nam Lạc khi hắn trốn vào không gian, chỉ có thể bị động ngăn cản kiếm quang của Nam Lạc, rồi vung tay chém một búa buộc Nam Lạc phải độn tiếp.
Phản ứng của y cực nhanh giống như thổ độn thuật của Nam Lạc vậy, tuỳ tâm mà xuất, tuỳ tâm mà động.
“Chỉ biết xuất kiếm đánh lén sao, quả không hổ là kẻ phản chủ vong ân” Hình Thiên tức giận nói. Lời của y mới dứt thì kiếm quang đầy trời tiêu thất, hư không trở nên an tĩnh
Đột nhiên trước cửa trại của Dương Bình thị tộc xuất hiện một thân ảnh, Nam Lạc mặc thanh bào, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghi, Thanh Nhan đã trở vào vỏ.
“Ta không quản việc ngươi gọi ta là phản chủ vong ân, nhưng ta muốn ngươi biết, Nam Lạc không phải hạng người dễ dàng chém giết” Thanh âm lành lạnh, ẩn hàm tức giận, vì Tổ Vu Chúc Dung nên hắn rất có hảo cảm với vu tộc. Biết Táng Nhất và Niên Sát, hai vị vu sư ngày đó không cam tâm nhưng vẫn để họ rời đi.
Hiện giờ biết họ lai giả biết thiện nhưng cũng chưa từng thất lễ thế mà tên Hình Thiên này vừa mở miệng đã chửi mình phản chủ vong ân, không chờ mình giãi bày đã lao vào chém giết, điều này khiến Nam Lạc vô cùng tức giận.
Một lớp sương vàng bỗng nhiên quấn quanh người Nam Lạc, như ẩn như hiện, phảng phất như cơ thể hắn sinh ra từ hư không hoặc giả từ đó mà ngưng tụ. Sắc mặt hắn như sương, chậm rãi rút kiếm trong tay, khí thế tựa như thuỷ triều không ngừng dâng cao.
Người có vóc dáng rất cao, thân mặc hắc bào có tên Khoa Phụ nhìn khí thế càng lúc càng ngưng trọng của Nam Lạc, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Trong lòng không khỏi nghĩ: “Người này có thể trở thành đồng tử của Bất Tử Cung Khổng Tước Điện quả không phải kẻ tầm thường, một giọt máu huyết của tổ vu Chúc Dung cũng không lãng phí” Ý niệm mới sinh thì Nam Lạc cũng đã động.
Bước một bước, cả người như nhập vào không gian, phiêu phiêu miễu miễu, hư huyễn phảng phất như mây khói mà lại tạo cảm giác kiên định ngưng thực, vô cùng mâu thuẫn.
Hắn tựa vô hình mà lại như hữu hình. Sương vàng phiêu đãng, nơi nó lướt qua ẩn hiện một đám mây vàng mơ hồ hội tụ thành sông ngòi, sông ngòi lại dường như lại như đang cuộn chảy. Như thực như ảo, dù không chân chính xuất hiện mà lại khiến người ta cảm thấy uy áp khó lường.
Mỗi bước một mạnh, mỗi bước khí thế lại lên cao vài phần.
Đột nhiên sau một bước thân hình Nam Lạc đại trướng. Pháp Tượng Thiên Địa đã được sử xuất.
“Pháp Tượng Thiên Địa, đúng là Pháp Tượng Thiên Địa” Người áo xám tóc xám kinh ngạc nói
Khoa Phụ bình tĩnh hồi đáp “Quả là Pháp Tượng Thiên Địa, chỉ là vẫn khác với Pháp Tượng Thiên Địa của chúng ta. Chúng ta dùng máu huyết thôi động huyền công, còn hắn thì dựa vào pháp lực thôi động, tuy không có uy ực lớn như vậy nhưng lại tương hợp với Đạo Pháp của hắn, cũng coi như không bôi nhọ giọt máu của Tổ Vu Chúc Dung và cái tên Pháp Tượng Thiên Địa.”
“Ta lại cho rằng một tên dị tộc dù có dung hợp thế nào cũng không thể sánh với huyết mạch thuần khiết được” Áo xám tóc xám nói, thanh âm có chút vặn vẹo.
Khoa Phụ chỉ cười ha hả, không nói gì, quang mang trong ánh mắt phảng phất có thể xuyên thấu lòng người.
“Ha ha... Có chút ý tứ” Hình Thiên cười lớn, thân hình cũng mãnh trướng, đã tăng tới mấy trượng. Khí thế bá đạo dâng trào.
Nam Lạc há miệng khẽ hấp, phong vân chuyển động, thiên địa nguyên khí bị hắn nuốt vào cơ thể hoá thành linh khí, thân hình lại tăng cao biến thành giống như Hình Thiên, quanh thân hắn sương vàng bao bọc, tựa như dung hợp với thiên địa. Điều này là do hắn dung hợp một chút lĩnh ngộ của thổ hành đại đạo với Pháp Tượng Thiên Địa.
Thanh Nhan Kiếm cũng hoá thành một thanh cự kiếm hợp với cơ thể hắn, thân kiếm sáng như tuyết, sắc bén vô bì