- Nhận ra được ta không dùng toàn lực, Tịch Tà đúng là có chút bản lĩnh. Hắn thân có huyết mạch Thần Hoàng, cộng với truyền thừa Thần Hoàng, đúng là đối thủ cường đại!
Trên Thần Thoại Bảng không có nhiều tên, chỉ khoảng hai, ba nghìn tên, nhưng Tịch Tà không có tên trên đó. Tuy chỉ nói chuyện một hai câu với hắn nhưng Chung Nhạc đã nắm được tính cách của hắn. Người này không có tên trong Chiến Vương Bảng và Thần Thoại Bảng là đương nhiên.
Trong mắt hắn, thứ hạng không quan trọng, chỉ đối thủ mới là quan trọng nhất.
Đến giờ hắn chưa gặp được đối thủ nào đáng để hắn ra tay nên tên của hắn không xuất hiện ở Chiến Vương Bảng cũng như Thần Thoại Bảng.
Hắn khác với Giao Thanh Đồ, Giao Thanh Đồ nhẫn nhịn không ra tay là muốn chiến một trận oanh liệt trước mọi người, một trận thành danh thiên hạ.
Còn trong mắt Tịch Tà chỉ có đối thủ.
Chung Nhạc lên Thần Thoại Bảng đã khiến hắn chú ý, vì thế hắn mới xuất hiện. Nhưng sau khi thấy Chung Nhạc không dùng hết sức thì hắn chủ động rút lui, là vì không muốn lợi dụng bất cứ điều gì của Chung Nhạc.
Đối thủ như vậy mới là đối thủ đáng sợ nhất!
- Sư ca, vị Bạch sư huynh này thú vị thật, lần nào hắn nói ai lợi hại là người đó sẽ thua.
Khâu Cấm Nhi cười.
Bạch Thương Hải nghe thấy, mặt đỏ rần, ho hắng không thôi làm như không nghe thấy gì.
Chung Nhạc nghiêm mặt:
- Bắc Hoang Bạch Trạch thị, bác cổ thông kim, tri thức uyên thâm, không gì là không biết. Bạch sư huynh biết rõ người khác, nhưng lại không biết về ta, nên mới nhiều lần đoán sai chứ không phải không đủ bản lĩnh.
Bạch Thương Hải nghe thấy câu đó thấy rất hài lòng, tiến lại thi lễ, cười:
- Bạch mỗ Mạnh Lãng, không biết bản lĩnh của Chung huynh, vừa rồi mới được thấy mới biết một kiếm giết ra Tây Hoang không phải hư danh. Trước kia Bạch mỗ có nói gì đắc tội mong Chung sư huynh bỏ qua cho.
Chung Nhạc đáp lễ, cười:
- Đa tạ Bạch sư huynh không ra tay, nếu không ta sẽ thương nặng hơn, cũng sẽ phải khổ sở không ít.
Trọng Lê thần tộc vẫn chưa cho đi, mọi người đành phải ở lại trong Tiểu Hư Không Thành. Chung Nhạc và Bạch Thương Hải nói chuyện phiếm, Khâu Cấm Nhi ở bên cạnh nghe, càng nghe càng kinh ngạc.
Bạch Thương Hải đúng là có thể gọi là bác thông cổ kim, biết về công pháp thần thông các chủng tộc rõ như đồ trong nhà, nói rất rành mạch, thậm chí mỗi biết rõ cả nhược điểm của từng loại công pháp thần thông!
Không chỉ vậy, Bạch Thương Hải còn biết về thiên phú thần thông và nhược điểm của vạn tộc trên thế gian, đúng là “biết tuốt”!
Lúc nãy Khâu Cấm Nhi còn có ý coi thường hắn, nhưng khi nghe hắn và Chung Nhạc nói chuyện thì vô cùng khâm phục hắn.
Sở dĩ hắn không biết về Chung Nhạc chủ yếu là do hắn nghĩ Chung Nhạc tu luyện công pháp Kiếm Môn, dùng công pháp Kiếm Môn nghịch khai Ngũ Luân rồi suy đoán chiến lực của Chung Nhạc nên mới phán đoán sai như vậy.
Hắn không biết Chung Nhạc tu luyện Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng mà Tân Hỏa truyền thụ, căn bản khác với luyện khí sĩ Kiếm Môn khác.
- Nhưng Bạch Thương Hải biết càng nhiều thì sẽ càng không dám giao đấu với sư ca, cũng có thể nhận ra rằng, biết quá nhiều cũng không hẳn là tốt. Hắn biết càng nhiều thì sẽ sợ, không có khí chất tinh dũng vô kỵ của sư ca.
- Bạch huynh có biết Ma Hồn Cấm Khu dưới Kiếm Môn ta là thế nào?
Bạch Thương Hải do dự một chút, nhỏ giọng nói:
- Bạch gia ta đúng là có biết một chút về việc này, nhưng việc này liên quan quá nhiều, ta cũng không tiện nói nhiều…
- Bạch huynh có thể nói chút không?
Chung Nhạc nói nhỏ.
Bạch Thương Hải lưỡng lự một chút, nói:
- Ma Hồn Cấm Khu đó không phải chỉ dưới Kiếm Môn các ngươi có, những nơi khác cũng có. Dưới Hiếu Mang Thần Miếu ở Tây Hoang, dưới Thiên Hầu Cung của Trọng Lê thần tộc Nam Hoang, dưới Hãm Không Thánh Thành Đông Hoang và cả dưới Bạch Hầu Thần Miếu Bắc Hoang ta cũng có một tòa Ma Hồn Cấm Khu.
Tuy đã có suy đoán nhưng khi nghe vậy Chung Nhạc vẫn thấy chấn kinh:
- Bạch huynh, Ma Hồn Cấm Khu là nơi nuôi dưỡng thánh linh, năm nơi này đều có thánh linh, nhưng chủ mộ rốt cuộc là ai thì ta không biết.
- Ngươi đã biết?
Bạch Thương Hải kinh ngạc, thở phào, nói:
- Nếu ngươi đã biết thì ta nói ra cũng không có gánh nặng gì. Bạch gia ta ở Bắc Hoang đã năm vạn năm, có không ít điển tịch đã ghi chép, nhưng với Ma Hồn Cấm Khu thì đều là suy đoán, không có ghi chép tường tận về chủ mộ….
Hắn dừng một chút, sắc mặt nghiêm trọng, giọng lại đè thấp hơn nữa:
- Tiền bối Bạch Trạch thị ta đoán, mộ địa này nối liền năm hoang, nhưng Đông Hải và Hải Ngoại không có. Mộ địa dưới năm hoang đều là mộ bồi táng, không phải chủ mộ. Quy cách này có lẽ là của Thần Hoàng, Thiên Đế. Nhưng mấy ngày gần đây ta tới tiểu hư không kiểm tra nơi ở Thiên Đế này và Đế mộ trong đó, thấy đế mộ dùng tinh cầu bố trí mộ bồi táng, quy cách lớn hơn nhiều. Vì thế ta nghĩ mộ chủ dưới năm hoang của chúng ta không phải quy cách của Thượng Đế, cùng lắm là mộ của một vị Thần Hoàng…
- Mộ của Thần Hoàng?
Chung Nhạc cười:
- Bạch huynh nói nhỏ vậy làm gì?
Bạch Thương Hải lại càng nói nhỏ hơn, lầm bầm:
- Suy đoán của ta thực sự kinh thế hãi tục. Nếu truyền ra ngoài e là sẽ gây nên đại họa kinh thiên. Ta từng đọc điển tịch của Bạch gia, lại nghiên cứu lịch sử các tộc, phát hiện một sự việc rất thú vị. Chính là các đại thần tộc ở Tây Hoang cả Trọng Lê ở Nam Hoang và Bạch Trạch Bắc Hoang, ghi chép lịch sử đều chỉ có năm vạn năm. Có nghĩa là các chủng tộc này của chúng ta đều xuất hiện vào năm vạn năm trước. Từ đây có thể suy đoán, năm vạn năm trước Thần Hoàng của Tây Hoang rời đi.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi nghe mà ù ù cạc cạc, không hiểu tại sao hắn đột nhiên hắn lại kéo vị Thần Hoàng thống trị nơi này năm vạn năm trước vào.
- Các ngươi nhìn mấy mảnh xương này.
Bạch Thương Hải lấy ra mấy mảnh xương vỡ, Chung Nhạc nhìn thấy rất quen, dường như cùng nguồn gốc với Liêu Nhận của hắn, dường như là một phần của Liêu Nhận.
Bạch Thương Hải ho hắng hai tiếng, đắc ý nói:
- Mấy mảnh xương này là ta phát hiện bên bờ hồ dưới Kiếm Môn Sơn, khi ta cùng trưởng lão trong tộc tới Đại Hoang Kiếm Môn vì Thủy Tử An trưởng lão mời Bạch Trạch thị ta tới hòa giải mâu thuẫn giữa Kiếm Môn và Hiếu Mang thần tộc, Đây là mảnh xương vỡ của một con thú thần, có lẽ bắn ra từ trong Ma Hồn Cấm Khu.
Chung Nhạc tim khẽ động, hồi đó hắn ra khỏi Ma Hồn Cấm Khu, chính là lao ra từ mặt hồ đó!
Khi ấy thú thần thi cốt truy sá hắn bị cấm chế trong Ma Hồn Cấm Khu cắt nát đầu, thần cốt rơi ra lớn nhất chính là thần nha, được hắn luyện thành Liêu Nhận.
Các mảnh vỡ khác quá nhỏ, số lượng cũng ít, Chung Nhạc vội rời đi nên cũng không tìm kỹ.
Không ngờ Bạch Thương Hải lại tìm thấy.
Bạch Thương Hải giơ lên một mảnh xương, nói nhỏ:
- Mảnh xương thú thần này đã có năm vạn năm lịch sử rồi. Thần Hoàng trên Tổ Tinh năm vạn năm trước, hì hì…
Chung Nhạc sững người, lẩm nhẩm:
- Năm vạn năm trước, Thần Hoàng đột nhiên dẫn chúng thần rời khỏi Tây Hoang, rời khỏi Tổ Tinh, nói là tới Tử Vi Thần Đình…
Hắn bất giác rùng mình, nghĩ tới một khả năng đáng sợ.
Bạch Thương Hải cũng rùng mình, hạ giọng:
- Nếu Tịch Tà Thần Hoàng không rời đi mà chết rồi thì sao? Thần của các tộc cũng không đi mà là bị chôn dưới năm khu mộ bồi táng kia thì sao? Thần ma của Tây Hoang đều bị chôn trong năm ngôi mộ bồi táng, chỉ để lại thế hệ sau của thần tộc…
Chung Nhạc và hắn nhìn nhau, rùng mình liên hồi, cảm thấy không rét mà run.
Khâu Cấm Nhi không kìm được hỏi:
- Suy đoán của Bạch huynh có phần không ổn. Hạ Hầu không chết, Hạ Hậu không phải là Hạ Quan của vị Tịch Tà Thần Hoàng đó sao? Nếu chúng thàn bồi táng thì tại sai hắn không bồi táng? Đến nay Trọng Lê thần tộc vẫn tế tự linh của Hạ Hầu…
Chung Nhạc khựng lại, gật gù.
Hạ Hầu có lẽ là sau khi Tịch Tà Thần Hoàng rời khỏi Tổ Tinh mới tới gióng trống giương cờ mở ra tiểu hư không, để xâm chiếm nơi ở Thiên Đế, mở ra Đế Lăng.
Nếu Thần Hoàng còn thì không phải hắn trộm mộ mà là Thần Hoàng đi trộm mộ rồi.
Ngoài Hạ Hầu ra, Ngao thị Tổ Long cũng đang ngủ vùi trong Đông Hải. Hải tộc Đông Hải phản loạn, cự phách của Côn Bằng thần tộc tới tấn công, vị Tổ Long này còn từng hiển thánh, dùng Bàn Long Kiếm và Thần Dực Đao chống lại.
- Hơn nữa lão tổ của Hiếu Mang thần tộc, linh của vị Bàn Ngao Cổ Thần đáng sợ đó vẫn ở trên mặt trăng. Chắc hắn chưa chết trong mộ bồi táng chứ?
Hắn nghĩ bụng.
Bạch Thương Hải cũng sững người, chau mày lại, nhớ tới Tây Hoang đúng là có linh của mấy vị thần tổ, sau khi được tế tự đủ thì sẽ hiển linh.
Hơn nữa linh của lão tổ Bạch Trạch thị hắn cũng vẫn con, không bị phong ấn trong mộ huyệt.
- Chỗ xương này không sai, đúng là xương của thú thần năm vạn năm trước.
Bạch Thương Hải lẩm bẩm:
- Lẽ nào những thần còn sống đều là người canh mộ?
Ba người nghĩ mãi không hiểu, đột nhiên nghe xung quanh ồn ào, các luyện khí sĩ tràn về chỗ cửa vào tiểu hư không, có người cao giọng nói:
- Trọng Lê thần tộc cho qua rồi, mọi người mau đi thôi!
Chung Nhạc đứng dậy, nheo mắt nhìn về phía cửa vào tiểu hư không. Thấy Lang Nha Bảng vắt ngang chân trời, đông đảo luyện khí sĩ từ xuyên qua bảng rời khỏi tiểu hư không.
- Sao Trọng Lê thần tộc lại từ bỏ Thanh Long Vân Văn Kỳ?
Hắn có chút bất an.
- Sư ca, chúng ta cũng đi thôi chứ?
Khâu Cấm Nhi hỏi.
Chung Nhạc gật đầu, hai huynh muội họ cùng Bạch Thương Hải đi tới cửa vào tiểu hư không, càng ngày càng gần Lang Nha Bảng.
Đột nhiên sắc mặt Chung Nhạc thay đổi, cảm nhận được Thanh Long Vân Văn Kỳ trong nguyên thần bí cảnh của mình rần rần muốn hành động, suýt chút nữa đã bay ra ngoài!
Bên ngoài Lang Nha Bảng, U Tuyền nhị lão cùng một vị võ đạo thiên sư mỗi người cầm một lá cờ lớn, cũng là hình tam giác đuôi dài. Lá cờ mở rộng, đuôi dài tới nghìn trượng, bay kêu phần phật.
Ba vị cự phách đang dùng lực phất cờ, một lá cờ có hình Bạch Hổ Thần, một lá hình Chu Tước Thần, một lá hình Huyền Vũ Thần.