Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2322: Không thể học Phục Thương (1)

Thiên cũng khó được thanh tỉnh trong nháy mắt, tràn ngập nộ khí nói:

- Chúng ta đều bị vây khốn trong Thời Không Đại Luân Hồi, sao có thể thoát ly ra ngoài? Ai có thể rời khỏi nơi này đi mời Luân Hồi Thánh Vương?

Tứ Diện Thần cũng một lần nữa ngây ngô đần độn, đồng dạng với Thiên, đã trải qua một lần lại một lần luân hồi. Hai vị tồn tại cường đại nhất ngã vào trong Thời Không Luân Hồi, không ngừng tuần hoàn chuyển hóa, một lần lại một lần đứt tay, sau khi thanh tỉnh liền quên mất chuyện vừa rồi phát sinh, ngay sau đó sẽ lại một lần nữa thanh tỉnh.

Cứ như vậy nhiều lần, không biết qua bao lâu, Tứ Diện Thần đột nhiên thi triển Nhất Niệm Vạn Giới Sinh, sau đó nhìn thấy vạn giới do chính mình sáng tạo ra không ngừng rơi vào trong một đạo lại một đạo viên hoàn. Bất quá, tốc độ rơi vào mặc dù nhanh, nhưng cũng cấp cho hắn thời gian một cái nháy mắt.

- Luân Hồi đạo hữu, mau tới cứu chúng ta!

Tinh thần hắn ba động, một cỗ tinh thần hạo hạo đãng đãng xông vào khu Luân Hồi thứ bảy, cũng không biết có truyền tới trong tai Luân Hồi Thánh Vương hay không.

Lại trải qua không biết bao lâu, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, vươn vào trong thời không tuần hoàn, bấm tay búng một cái, búng lên trên Luân Hồi Hoàn. Đạo Luân Hồi Hoàn kia phát ra một tiếng đinh nhỏ, lập tức biến mất, vô tung vô ảnh.

Thiên phốc thông quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất, phù phù thở hổn hển, toàn thân mồ hôi chảy như mưa. Tứ Diện Thần cũng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, kinh hồn chưa định.

- Đa tạ Luân Hồi đạo hữu tương trợ!

Một lúc sau, Thiên đứng thẳng lên, xa xa chắp tay nói.

- Hai vị đạo huynh không cần khách khí! Kiện bảo vật do Thái Hoàng luyện chế này quả thật không tầm thường, vận dụng Thời Không Luân Hồi, kỳ diệu tới cực điểm!

Thanh âm Luân Hồi Thánh Vương từ xa truyền tới, nhưng không thấy hình bóng, nói:

- Ta trước mắt còn đang luyện chế bảo vật, trấn áp dị động của một ta khác. Hai vị đạo huynh, thứ cho ta không thể đích thân đi tới!

- Trấn áp dị động của một ta khác?

Thiên và Tứ Diện Thần hai mặt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ:

- Lẽ nào Luân Hồi Thánh Vương cho tới hiện tại vẫn chưa hoàn toàn dung hợp sao?

- Bái kiến Thiên!

Hơn năm trăm vị Đại Đế Thượng Cổ đi tới, toàn thân đầy máu, chắp tay bái kiến Thiên, sau đó lại bái kiến Tứ Diện Thần.

- Đứng lên đi! Tám trăm Đại Đế, đối phó hai mao đầu tiểu tử Chung Hoàng Thần và Chung Thánh Võ, lại còn chết trận hơn hai trăm người! Các ngươi quá khinh xuất rồi!

Thiên liếc nhìn bọn họ một cái, cười lạnh một tiếng, nói:

- Các vị đạo hữu, các ngươi vẫn còn hơn một ngàn bốn trăm Đại Đế nữa, sao không thấy bọn họ đi tới?

Chư Đế hai mặt nhìn nhau. Một vị Đại Đế nói:

- Bọn họ có chí hướng riêng, cũng không muốn trở mặt với Thái Hoàng, bởi vậy…

- Không muốn trở mặt với Thái Hoàng, đó là muốn trở mặt với ta sao?

Thiên biến thành một mảnh thiên khung, trên thiên không xuất hiện một khuôn mặt, cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu bọn họ không chịu xuất thủ tương trợ, cùng nhau diệt trừ Thái Hoàng, vậy thì giao Lục Đạo Giới ra đi. Lục Đạo Giới này không chỉ là Bí cảnh Nguyên thần của bọn họ, đồng dạng cũng là từng kiện từng kiện trọng bảo. Bọn họ đã không tham dự, vậy cũng không xứng có được đám Lục Đạo Giới này nữa! Đi theo ta! Đi lấy những Lục Đạo Giới này!

Chư Đế vội vàng đuổi theo, tiến về phía Lục Đạo Giới gần nhất. Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ Tứ Diện Thần, nói:

- Vừa rồi ta nhất thời không cẩn thận, trúng phải ám chiêu của Thái Hoàng, liên lụy tới đạo huynh. Lần này đạo huynh tới đây gặp ta, là có chuyện gì?

Trong lòng Tứ Diện Thần vẫn còn sợ hãi, nghe hắn hỏi vậy, mới nói:

- Ngươi thật lâu cũng chưa thể đánh hạ sáu mươi bốn Thần thành của Hoàng Triều, vì vậy ta mới chạy tới xem ngươi có cần trợ thủ hay không!

Thiên lạnh nhạt nói:

- Không dám nhọc lòng đạo huynh! Lần này ta có chuẩn bị sung túc, phá sáu mươi bốn tòa Thần thành dễ như trở bàn tay. Đạo huynh cứ việc đứng một bên xem trò vui là được!

Tứ Diện Thần cười ha hả, nói:

- Có những lời này của ngươi, ta liền yên tâm rồi. Đúng rồi! Khởi Nguyên đạo huynh đưa tin nói, nếu ngươi không được thì sớm nói một chút, bọn họ sẽ hạ giới tương trợ!

Trong lòng Thiên khẽ động, cười lạnh một tiếng, nói:

- Hiện tại chưa cần bọn họ xuất thủ. Đợi tới thời điểm dẫn xuất Thái Hoàng, mong rằng bọn họ có thể hạ giới triệt để diệt trừ Thái Hoàng. Đừng có tới lúc đó bọn họ lại không dám xuống!

o0o

Mà lúc này, trong Luân Hồi Hoàn, đám người Chung Hoàng Thần đã đi tới Thái Dương Cung của Tổ Tinh. Đám người đáp xuống đất, không ngừng thổ huyết, ai nấy cũng đều thân bị trọng thương, Nguyên thần và nhục thân cơ hồ tán loạn tan rã.

Một lúc lâu sau, đám người mới miễn cưỡng trấn áp thương thế xuống, nhao nhao mở ra Phục Hy Thần Nhãn nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy một đạo viên hoàn to lớn khôn cùng bao phủ hết thảy không gian phụ cận Tổ Tinh, thời không ở bên ngoài viên hoàn từ từ lưu động. Đứng ở nơi này có thể nhìn thấy ngoại giới, nhưng từ bên ngoài lại không cách nào nhìn thấy được nơi này.

- Thế cục ngoại giới đã vô cùng nguy cấp!

Sắc mặt Chung Hoàng Thần âm tình bất định, phun ra một ngụm trọc khí, nói:

- Năm xưa Phụ hoàng đưa Luân Hồi Hoàn này cho ta, đoán chừng là đã dự liệu được thế cục hiện tại, bởi vậy muốn lưu lại chút mầm mống cho Phục Hy Thần Tộc, để cho ta kể cả Tổ Tinh đồng thời tiến vào trong Luân Hồi Hoàn. Nếu tương lai hắn thua rồi, chúng ta và Nhân Tộc trên Tổ Tinh chính là hy vọng Đông Sơn tái khởi…

Trong lòng Chung Thánh Võ trầm trọng, nói:

- Ta sao có thể an thân ở nơi này ngồi nhìn phụ mẫu huynh đệ tỷ muội ở bên ngoài liều mạng được? Hoàng Thần ca, Phụ hoàng là muốn ngươi lưu lại chút mầm mống, cũng không muốn ngay cả ta cũng lưu lại nơi này. Ta phải ra ngoài, đồng sinh cộng tử với Hiếu Văn đại ca bọn họ!

Chung Hoàng Thần lắc đầu, nói:

- Ta cũng muốn ra ngoài! Bất quá, Phụ hoàng đưa Luân Hồi Hoàn cho ta, chỉ dạy ta làm sao tế khởi, cũng không dạy ta làm sao mới có thể rời khỏi Luân Hồi Hoàn. Thần thông của Phụ hoàng không thể đo lường, đoán chừng chúng ta hiện tại không thể rời khỏi Luân Hồi Hoàn này được rồi!