– Thời gian gần đây, các trận thách đấu trong nội môn gần như chưa bao giờ gián đoạn. Thực lực của các đệ tử cũng tiến bộ rõ rệt. Phong trưởng lão yêu cầu họ cũng quá hà khắc!
– Không phải hà khắc, mà là bọn trẻ trong nội môn đúng là thiếu sự rèn luyện sinh tử. Thế nào là luyện khí sĩ? Khi xưa các tiền bối của Kiếm Môn ta tới Đại Hoang, yêu ma vây khốn, liều chết chiến đấu bảo vệ nhân tộc, trải qua vô vàn trận chiến sinh tử, tâm khẽ động là sát khí vạn trượng, quần ma tránh xa. Đó mới là luyện khí sĩ!
Phong Sấu Trúc thò cánh tay gầy như củi khô chỉ về phía Chung Nhạc, nói:
– Tiểu tử Chung Sơn thị kia rất tốt, sát khí tỏa ra là không ai có thể kháng cự. Các nội môn đệ tử khác nào có ai sánh được với hắn?
Tám vị đường chủ dường như không đồng ý lắm, Phong Sấu Trúc thấy hết biểu hiện của họ, cười khảy:
– Trước đây không lâu có tin từ Đông Hoang, Thánh Thành Chủ của yêu tộc Sư Bất Dịch thu nhận một long tộc làm quan môn đệ tử, tên là Long Nhạc. Luyện khí sĩ này cũng chỉ có tu vi Thoát Thai Cảnh, nhưng một trận huyết chiến ở Thánh Thành đã giết một hai trăm luyện khí sĩ yêu tộc, trong đó còn có luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh. Đệ tử Thoát Thai Cảnh của Kiếm Môn ta ai có bản lĩnh đó? Gần đây lại có tin tới rằng Long Nhạc này từ Thánh Thành trở về Cô Hà Thành, đi tới đâu chém tướng tới đó, đã có năm mươi tám cao thủ Khai Luân Cảnh chết dưới tay hắn rồi.
– Trưởng lão đùa phải không? Một trận đồ sát một hai trăm luyện khí sĩ, hơn nữa còn là luyện khí sĩ yêu tộc, ngay cả long tộc cũng không thể làm được.
– Không sai, sẽ rất mệt, phòng ngự cũng không thể nào không lọt giọt nước nào. Trừ phi bọc mình thành cái kén thì mới chặn được phần lớn công kích. Đối mặt với công kích dạng âm hay hồn thì bất lực, chỉ cần có vài luyện khí sĩ tinh thông “âm công, hồn công” là có thể phá vỡ tầng phòng ngự của hắn.
– Một hai trăm luyện khí sĩ đâu có dễ dàng? Nhiều vết thương nhỏ sẽ thành vết thương lớn, chắc chắn sẽ chết! Chắc chắn yêu tộc nói khoác!
– Chắc chắn là vậy! Khoảng cách giữa Thoát Thai Cảnh và Khai Luân Cảnh rất lớn, ngoài Ngũ Hành linh thể ra chắc không ai có thể khiêu chiến vượt cấp được! Cho dù là Ngũ Hành linh thể muốn thắng Khai Luân Cảnh cũng rất khó, chứ đừng nói là giết năm mươi tám cao thủ Khai Luân Cảnh!
– Trưởng Lão Hội có được tin này cách đây không lâu, khi nhận tin họ cũng giật mình.
Phong Sấu Trúc thở dài:
– Trước đây không lâu có khách từ thần tộc tới. Mấy vị Đại Tế Tự đó cũng nói chuyện này. Hiển nhiên là họ cũng nhận được tin, biết Sư Bất Dịch thu nhận một quan môn đệ tử vô cùng lợi hại. Họ và chúng ta trao đổi tin tức, nếu Long Nhạc xuất hiện thì trừ bỏ ngay để trừ bỏ hậu họa. Các ngươi có thể chọn ra một luyện khí sĩ từ Kiếm Môn sánh ngang với Long Nhạc không?
Tám vị đường chủ đều khựng người, trầm mặc không nói.
Trên Long Hổ Bảng của Kiếm Môn có không ít cao thủ Thoát Thai Cảnh, ví như ba người đứng đầu đều là nhân tài tiềm năng. Hoặc như Hữu Ngu thị Ngu Chính Thư, Thủy Đồ thị Thủy Thanh Nghiên và Khâu Đàn thị Khâu Cấm Nhi. Nhưng nếu nói đến giết luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh, một trận giết một hai trăm luyện khí sĩ thì họ đều không nghĩ mấy người đó làm được.
Thân phận của Thủy Thanh Nghiên không bị lộ, các đường chủ không biết nàng ta là Thiên Tượng Lão Mẫu, đương nhiên vẫn coi nàng ta như các luyện khí sĩ bình thường khác.
– Thật ra luyện khí sĩ như Long Nhạc, trong các tộc đều có một hai người.
Phong Sấu Trúc nói:
– Các luyện khí sĩ mà các đại chủng tộc bồi dưỡng đều phải trải qua sự tuyển chọn tàn khốc. Thắng làm vua, mà Kiếm Môn ta mới chỉ có những trận đánh như đùa, như vậy không thể xuất hiện bá chủ hùng bá man hoang được… Các ngươi xem, đây chính là tướng mạo của Long Nhạc.
Hắn trải một bức tranh ra, trong đó chính là hình dạng Long Nhạc mà Chung Nhạc biến thành. Hình vẽ là khi Chung Nhạc đang đồ sát. Chắc có người đã chép lại tình hình lúc hắn huyết chiến trên phố. Rõ ràng là nhân tộc cũng có gian tế trong Thánh Thành của yêu tộc, ngấm ngầm ghi lại trận chiến của Chung Nhạc truyền tin về Kiếm Môn.
Tám vị đường chủ sắc mặt kịch biến, Chung Nhạc giết một hai trăm yêu tộc, nhanh chóng dứt khoát, thi thể chất đầy đường, máu chảy thành sông, đúng là một vị sát thần!
– Các ngươi sao chép lại bức họa này mỗi người một bản, khi giảng bài hãy cho các đệ tử môn hạ ghi nhớ tướng mạo của Long Nhạc.
Phong Sấu Trúc dặn dò:
– Nếu các đệ tử bất ngờ gặp hắn thì phải bỏ chạy ngay, tuyệt đối không được động thủ! Hơn nữa phải thông báo cho đường chủ, trưởng lão càng sớm càng tốt để họ ra tay gạt bỏ hắn trừ hậu họa!
Tám vị đường chủ căng thẳng, lập tức chép lại bức họa tướng mạo Long Nhạc.
– Sát khí của Chung Sơn thị đủ nặng, chưa biết chừng có thể sánh ngang với Long Nhạc. Chỉ là, không biết giờ tu vi của hắn tiến bộ tới mức nào rồi. Nhưng cho dù hắn không bằng Long Nhạc thì cũng là nhân tài có thể đào tạo. Thân kinh bách chiến mới có được sát khí nặng như thế!
Thuẫn Bích đường chủ nói:
– Long Nhạc, Chung Nhạc, đều có chữ Nhạc. Nếu Chung Nhạc được dạy dỗ tử tế, chưa biết chừng Đại Hoang, Đông Hoang lại là “song Nhạc” đối đầu. Đáng tiếc…
Hắn hậm hực nói:
– Tiểu tử Chung Nhạc này từ khi vào nội môn chưa một lần nào đi nghe giảng! Hắn chưa từng tới Thuẫn Bích Đường của ta.
– Kiếm Tâm Đường của ta hắn cũng không tới.
Kiếm Tâm đường chủ cũng nói.
– Kiếm Khí Đường cũng chưa từng thấy bóng dáng hắn!
– Hắn cũng không tới Trận Văn Đường nghe giảng. Nửa năm trời không hề thấy bóng hắn!
…
Các vị đường chủ thi nhau tố cáo, Phong Sấu Trúc vốn đánh giá Chung Nhạc rất cao nhưng nghe thế thì lưỡng lự, nghĩ:
– Lẽ nào tên Chung Sơn thị này chỉ là hiệp sĩ giấy, chỉ có sát khí mạnh, còn những cái khác đều không ra gì? Hắn vào nội môn không tới Bát Đường tu hành, e là thành tựu có hạn…
Chung Nhạc bạo phát sát khí khiến mười mấy vị luyện khí sĩ nội môn tới vãi cả ra quần, đó chỉ là một chuyện nhỏ trong vô vàn những chuyện lớn xảy ra ở Kiếm Môn thời gian gần đây, rất nhanh đã lắng xuống. Các trưởng lão Phong Sấu Trúc gần đây phải đau đầu vì rất nhiều việc. Tất cả trưởng lão của Trưởng Lão Hội đều không được nhàn hạ. Ngoài Hiếu Mang thần tộc tới gây chuyện, khách từ các đại thần tộc tới giảng hòa, còn có một việc quan trọng nữa đó là điều tra rốt cuộc Hiếu Sơ Tình chết trong tay ai.
Lần này có thể nói Trưởng Lão Hội của Kiếm Môn đã điều động tất cả lực lượng có thể, tìm kiếm tại địa điểm chiến đầu, tìm kiếm mọi dấu vết có thể còn lại nhưng tuyệt đối chẳng tìm được thứ gì có ích.
Không lâu sau, tám vị đường chủ cho các đệ tử môn hạ thấy bức họa vẽ Long Nhạc. Trong bức họa là cảnh huyết chiến của Long Nhạc khiến trên dưới nội môn đều kinh ngạc, những điều Chung Nhạc làm ở yêu tộc đã gây chấn động không hề nhỏ!
“Long Nhạc” được vinh danh là đệ nhất cường giả Thoát Thai Cảnh!
Toàn bộ nội môn đệ tử như sắp gặp đại địch, ngay cả cao tầng Kiếm Môn cũng vô cùng coi trọng việc này. Còn Chung Nhạc khi nghe tin về mình thì dở khóc dở cười.
Hắn ở Kiếm Môn không hề gây chú ý gì đối với mọi người, không ngờ thân phận khác của mình lại gây chấn động lớn như vậy.
Những ngày này, nội môn đệ tử Kiếm Môn nói đi nói lại về trận huyết chiến của hắn và cả sự tích hắn giết về Cô Hà Thành. Vì Kiếm Môn không có được nhiều tin tức nên càng truyền càng thần kỳ, khiến Chung Nhạc khi nghe về sự tích của mình cũng cảm thấy kinh ngạc.
– Họ loan tin ta không giống long tộc mà giống đại ma đầu cầm yêu tộc ăn như ăn cà rốt ấy…
Chung Nhạc vẫn ở lỳ trong động phủ, không tham gia khiêu chiến các đệ tử nội môn mà tiếp tục điêu khắc. Mấy ngày nay hắn đã điêu khắc tới trăm con giao long, muôn hình vạn trạng, tỉ mỉ nghiên cứu giao long đồ đằng mà Ngao Phượng Lâu truyền thụ, có được nhiều cảm ngộ hơn.
Đột nhiên ngoài động phủ có tiếng gọi cửa. Chung Nhạc mở cửa nhìn ra thì thấy Lộc bà bà đang đen mặt đứng đó. Phía sau Lộc bà bà truyền tới một giọng nói dịu dàng:
– Sư huynh…
Một thiếu nữ bước ra từ sau lưng Lộc bà bà, trên người mặt bộ y sam mỏng màu xanh mát, cúi đầu bước tới cách Chung Nhạc một trượng, len lén nhìn Chung Nhạc, mặt đỏ bừng.
– Thì ra là Cấm Nhi sư muội!
Chung Nhạc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
– Chân muội khỏi rồi à? Mời vào mời vào!
Lộc bà bà trợn mắt nhìn hắn, hùng hổ nói:
– Cô nương nhà ta biết ngươi về lâu rồi. Vốn tưởng ngươi sẽ tới thăm, cô nương nhà ta ở Dương Thần Điện chải chuốt trang điểm cả nửa ngày trời đợi ngươi tới. Đợi tới hai ba ngày mà không thấy bóng dáng ngươi đâu. Cô nương nhà ta muốn tới gặp ngươi nhưng lại sợ người ta bàn tán, đợi ngươi nhưng ngươi không tới. Cứ lưỡng lự mãi cả ngày cuối cũng vẫn chạy tới đây!
– Chân ta cũng đỡ nhiều rồi, chỉ là, từ nhỏ tới lớn không đi, chân quá nhỏ, không có sức lực, hơn nữa thỉnh thoảng bị tê. Ngu đại trưởng lão đã khám rồi, nói Mộc khí trong cơ thể ta vẫn còn khá nhiều, không dễ gì loại bỏ được gốc bệnh, cơ thịt cũng không săn chắc, phải thường xuyên tập luyện mới được. Nếu bình thường tu luyện thần thông hoặc giao đấu với người khác thì vẫn nên ngồi xe lăn thì tốt hơn.
Nàng suýt nữa thì ngã, Chung Nhạc vội đưa tay đỡ. Khâu Cấm Nhi thấy ngọt lịm trong lòng. Lộc bà bà hắng giọng, hai người đều không nghe thấy, bà lại hắng giọng lần nữa, Chung Nhạc quay lại:
– Bà bà yên tâm, ta đỡ sư muội, sẽ không để muội ấy ngã đâu.
Lộc bà bà mắt tóe lửa:
– Nam nữ thọ thọ bất thân…
Khâu Cấm Nhi nghiêm túc nói:
– Bà bà, chân ta không được khỏe, sư huynh dắt tay ta cũng chỉ là lo ta ngã.
Chung Nhạc dắt tay Khâu Cấm Nhi dẫn vào động phủ, Lộc bà bà vội theo sau, sợ nàng chịu thiệt thòi.
Khâu Cấm Nhi quay lại nói:
– Bà bà ra ngoài một chút, ở đây có Chung sư huynh rồi, ta có chút việc muốn hỏi huynh ấy.
Lộc bà bà mặt tối sầm lại:
– Không được, lão thân lo hắn không kiềm chế được, cô nương lại đi vào vết xe đổ của phu nhân!
Chung Nhạc dở khóc dở cười, Khâu Cấm Nhi cũng bất lực, đành để Lộc bà bà đi theo. Hai người tới cây cầu dưới ngọn thác, thấy trên cầu có hơi nước tạo thành cầu vồng rực rỡ.
Khâu Cấm Nhi liếc nhìn Chung Nhạc, lộ vẻ lo lắng, một lúc sau cắn môi nói:
– Sư huynh, Sơ Hiếu Tình Sơ sư muội chết rồi, lời nói đùa hôm đó của huynh..
Chung Nhạc khựng người, cười ha ha.
– Chắc sư muội không nghĩ là ta giết Hiếu Sơ Tình đấy chứ?
Thiếu nữ vội xua tay:
– Đương nhiên Chung sư huynh sẽ không làm vậy. Ta chỉ nói vậy thôi, sư huynh lương thiện như vậy…
Chung Nhạc nghĩ bụng:
– Không phải ta lương thiện mà là muội quá lương thiện…
Trái tim hắn cũng có phần mềm yếu, bị thiếu nữ này chạm tới, có chút cảm khái.
Hắn ở bên ngoài đổi hình đổi dạng, ở yêu tộc chém giết quyết đoán, đấu trí với cự phách của yêu tộc, nhưng đối diện với thiếu nữ này, Chung Nhạc lại thấy được nàng có được thứ mà hắn không có, hoặc có thể nói là thứ hắn đã cố tình quên đi.
Hắn hoàn toàn thả lỏng, tiếng chiến đấu bên tai xa dần.