Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 108: Nhật nguyệt song linh

Trong Kiếm Môn vốn không nghe nói gì về việc đạt được song linh, có thể thấy Luyện khí sĩ cho rằng mỗi người chỉ có được một loại linh. Mà Tân Hỏa lại bảo hắn cảm ứng nguyệt linh để đạt được nhật nguyệt song linh, hiển nhiên là trái với những gì người ta thường nghĩ.

– Tất nhiên rồi!

Tân Hỏa nhanh chóng đáp:

– Thời xa xưa, rất nhiều Thần tộc đều có song linh, nhưng thứ này rất khó khống chế, dễ bị loạn. Hoàn thiện nhất là nhật nguyệt song linh. Nay ngươi có linh Đại Nhật Kim Ô, lại được thêm Minh Nguyệt Tinh Thiềm nữa là có thể luyện thành nhật nguyệt song linh. Cô dương bất trường, cô âm bất sinh, âm dương phụ tá, long hổ tướng tế, sẽ khiến tu luyện đạt được nhiều lợi ích!

– Loạn là như thế nào?

Chung Nhạc đã cảm ứng được nguyệt linh, nghe Tân Hỏa nói thì vội vàng hỏi.

– Rối loạn ấy kia là sức mạnh của song linh tương khắc, nhiễu loạn hồn phách, tranh đoạt quyền làm chủ, chiến dấu với nhau trong hồn phách của ngươi. Thời xa xưa có nhiều Thần tộc vì thế mà chết. Nhưng ngươi yên tâm, nhật nguyệt song tinh. mặt trăng không tự tỏa ra ánh sáng, mà chỉ phản chiếu ánh sáng mặt trời. Mặt trời quá hung mãnh, cần mặt trăng tới để điều hòa dương khí quá thịnh. Nhật nguyệt song linh sẽ đảm bảo ngươi bình an vô sự!

Chung Nhạc chần chừ, không yên tâm cho lắm. Tân Hỏa trước nay chẳng đáng tin, nhất là lúc nào dám đảm bảo là y rằng càng không đáng tin.

– Thôi kệ, đây là cơ hội duy nhất để cảm ứng nguyệt linh, bỏ qua là không còn, cho dù thế nào cũng phải đạt được nguyệt linh đã!

Chung Nhạc toàn tâm cảm ứng. Lúc này thức hải của Hiếu Sơ Tình còn đang không ngừng sụp đổ, nay đã hầu như sụp đổ không còn gì. Ngay khi thức hải hoàn toàn tan biến, mặt trăng bay ra khỏi thức hải của Hiếu Sơ Tình, như một tia chớp chui vào trong thức hải của Chung Nhạc.

Rầm…

Thức hải của Hiếu Sơ Tình tan biến, khiến tinh thần lực mà Chung Nhạc đưa vào thức hải Hiếu Sơ Tình để cảm ứng nguyệt linh cũng tan biến, khiến hắn không khỏi thét lớn.

– Luyện khí sĩ chết rồi, nếu lúc sống thực lực không đủ mạnh, linh hồn khó tránh được bạo động khi thức hải tan biến, linh hồn hóa thành tro tàn, không thể tồn tại.

Tân Hỏa nói:

– Chỉ có Luyện khí sĩ đủ mạnh mới có thể ngăn cản uy năng khi thức hải tiêu tan, bảo vệ được linh và hồn. Bảo vệ linh giống như đồ đằng của các thị tộc Đại Hoang, trải qua vạn năm thờ cúng đã trở nên cực kỳ mạnh, nhưng lại không có hồn phách. Mà bảo vệ linh và hồn chính là thần linh. Thần linh bất diệt, sẽ có cơ hội sống lại.

Chung Nhạc nhìn vào thức hải của mình, thấy mặt trăng mặt trời chiếu rọi lẫn nhau, nguyệt linh được nhật linh tưới nhuần, càng thêm sáng rõ, mà cũng không xuất hiện cảnh nhật nguyệt tranh chấp.

– Có người nói âm dương tương khắc, đó là nói bậy. Âm dương hỗ trợ lẫn nhau, là nhật linh trợ giúp nguyệt linh. Có ánh sáng mặt trời chiếu vào, ánh trăng sẽ càng mạnh. Bởi vậy mới có thể càng mạnh hơn.

Tân Hỏa chậm rãi nói:

– Nguyệt linh mạnh làm cho âm dương trong cơ thể ngươi được điều hòa, chăm sóc hồn phách của chủ nhân. Hồn phách mạnh thì linh sẽ mạnh, tạo nên một vòng tuần hoàn tốt đẹp.

Chung Nhạc cẩn thận cảm ứng thì phát hiện đúng như lời Tân Hỏa. Nhật nguyệt không tương khắc, mà hỗ trợ lẫn nhau. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi mặt trăng, ánh trăng như thủy ngân chảy ra làm dịu thức hải và thân thể hắn, tẩm bổ hồn phách, khiến nhật linh trở nên lớn mạnh hơn.

– Không có mặt trời, cây cỏ không sống, không có mặt trăng, sinh sản không còn.

Tân Hỏa nói tiếp:

– Âm dương tương khắc là hiểu lầm về nước và lửa. Nước và lửa thuộc ngũ hành, chứ không phải âm dương. Âm dương không tương khắc, mà tương trợ lẫn nhau. Ngươi sẽ không tìm ra được bất cứ ví dụ nào chỉ âm dương tương khắc. Thiên Đế Thần tộc Phục Hy đời thứ tư, Thái Hạo, năm đó được gọi là Đông Hoàng, được tôn là Thái Nhất, Thái dịch, vì hắn có nhật nguyệt song linh.

Từ trong mắt Tân Hỏa toát ra ánh sáng, chỉ thấy một bộ hoa văn đen trắng xuất hiện, đó là một mặt trăng và một mặt trời quay xung quanh một vị Thiên đế đầu rồng thân rắn, nói:

– Đây là Nhật Thăng Nguyệt Lạc Thái Dịch Đồ, có người gọi nó là Thái cực đồ, kể về đạo âm dương tuần hoàn, nhật nguyệt song linh.

Chung Nhạc nhìn Nhật Thăng Nguyệt Lạc Thái Dịch Đồ, chỉ cảm thấy hình ảnh này nói rõ về sự huyền diệu của âm dương. Nơi kết hợp của mặt trăng và mặt trời chính là thân thể của Thái Hạo Thiên Đế, hẳn là một loại pháp môn quan tưởng huyền diệu.

– Tân Hỏa, tại sao lại có hiện tượng song linh rối loạn?

Nghĩ tới điểm mấu chốt, Chung Nhạc vội quay ra hỏi Tân Hỏa.

Tân Hỏa lắc đầu, đáp:

– Song linh rối loạn chỉ tồn tại khi âm dương thất hành. Nhưng có ta đây, ngươi có thể yên tâm. Bây giờ ngươi cần phải dung nhập nguyệt linh vào trong hồn phách, tạo nên âm dương hòa hợp!

Chung Nhạc không yên tâm cho lắm, Tân Hỏa thật chẳng đáng tin, nếu đặt hy vọng lên người Tân Hỏa thì hắn đã chết từ lâu lắm rồi.

Nhưng hắn nhanh chóng cảm nhận được lợi ích của nhật nguyệt song linh. Nhật linh và nguyệt linh hỗ trợ lẫn nhau, khiến cả hai đều lớn mạnh, làm cho tinh thần lực, thân thể và hồn phách của hắn cũng mạnh lên theo.

– Nhật linh của ta là Đại Nhật Kim Ô, còn nguyệt linh là Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ, chẳng lẽ hai loại hình thái này rối loạn dẫn tới tranh nhau làm chủ? Giờ chưa cần lo lắng điều này, phải hủy thi diệt tích trước đã!

Chung Nhạc nhanh chóng thu dọn thi thể Hiếu Sơ Tình, lại dấy lửa đốt thi thể ả thành tro bụi.

– Cũng không thể để lại dấu vết chiến đấu được, nếu không người ta sẽ nhìn ra thần thông và công pháp mà ta sử dụng, từ đó tìm được ta!

Hắn nhanh chóng di chuyển, xóa đi tất cả dấu vết với dấu chân của mình, không để lại chút gì.

– Hiếu Sơ Tình là nữ tử thuộc Thần tộc Hiếu Mang, mà mũi chó rất là tinh, chỉ như vậy sợ là vẫn để lại mùi của ta.

Nghĩ tới đây, Chung Nhạc lập tức phóng lên cao, rồi giang rộng đôi cánh, dấy lên một trận hỏa lớn đốt cả cánh đồng hoang này. Rồi thân hình hắn lập tức biến mất ở phía chân trời.

Lửa này hừng hực cháy trên hoang nguyên, bụi mà tràn ngập. Gió góp phần khiến đại hỏa lan ra mấy trăm dặm, gặp phải sông lớn mời ngừng lại. Mà mấy ngày sau, lửa mới dần tắt.

– Con gái ta chết rồi…

Lúc này trong thần miếu trùng trùng điệp điệp của Thần tộc Hiếu Mang ở Tây Hoang, trước những tòa cung điện thần thánh mà cổ xưa có khắc Bàn Ngao ba đầu, có khi là thần nhân ba đầu, đủ mọi hình dáng kỳ quái. Ở trong thần điện lớn nhất, đại trưởng lão Thần tộc Hiếu Mang sắc mặt rầu rĩ nhìn hồn đăng vừa tắt ngấm trước mặt mình:

– Ái nữ của ta bị giết, là tên Nhân tộc trốn khỏi mặt trăng kia.

Hồn đăng là ngọn đèn được châm bằng hồn phách, hồn phách bất diệt, hồn đăng sẽ không tắt. Người của Thần tộc Hiếu Mang không nhiều, tất cả đệ tử tương đối quan trọng đều có hồn đăng. Một là dùng để để ý tới sinh tử của đệ tử, hai là có thể định vị được vị trí tử vong. Cảm ứng hồn đăng là có thể từ trong dao động của hồn đăng để tìm tới nơi hồn phách tắt.

Nay hồn đăng của Hiếu Sơ Tình tắt, có nghĩa là hồn phách của ả đã tiêu tan, bị kẻ khác giết chết.

– Sơ Tình tuy không phải thuần huyết, nhưng là đứa con gái mà ta yêu thương nhất.

Đại trưởng lão rơi lệ, lẩm bẩm:

– Khi vừa mới sinh ra, nó đã ăn thịt luôn mẹ nó, bực thần quái này ở Thần tộc là hiếm thấy, nhưng lại bị kẻ trốn thoát khỏi mặt trăng giết mất… Hiếu Linh Hiển, hãy mang theo hồn đăng tìm tới nơi muội muội ngươi chết, cho dù có đào ba tấc đất, lục tung ba trăm dặm cũng phải tìm ra kẻ đó cho ta!

Một nam tử Thần tộc hùng tráng có ba đầu lập tức nhận lệnh, cầm một thanh trường thương bước ra khỏi hàng, ba cái đầu cẩu cùng hỏi:

– Đại trưởng lão, tìm được kẻ đó thì phải làm thế nào?

– Đưa y tới thần miếu, ta muốn đích thân xử lý hắn! Còn nữa, tìm thi cốt của muội muội ngươi về đây, đưa vào thần miếu an táng.

– Rõ!

Hiếu Linh Hiển cầm lấy hồn đăng, lập tức đằng vân giá vũ rời đi.

Đại trưởng lão lẩm bẩm:

– Con gái hãy yên tâm, ta sẽ bắt được kẻ kia, bắt hắn chôn cùng ngươi.

Mười ngày sau, Hiếu Linh Hiển xách hồn đăng tới nơi Hiếu Sơ Tình chết. Gã phóng mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy đâu đâu cũng cháy đen sì, không những không tìm được thi thể của Hiếu Sơ Tình, thậm chí chẳng có mùi để ngửi.

Hiếu Linh Hiển sắc mặt sa sầm, lập tức lấy một chiếc gương ra, tế lên, cầu nguyện một phen:

– Kính xin linh kính hiển linh, chiếu ra phương vị của Sơ Tình muội muội!

Tấm gương từ từ vận chuyển, nhưng lại không tỏa ra chút ánh sáng nào.

Trán Hiếu Linh Hiển toát ra mồ hôi lạnh:

– Linh của Sơ Tình bị người ta diệt rồi! Kẻ nào lòng dạ độc ác đến vậy? Ngay cả manh mối cuối cùng để tìm ra hung thủ cũng mất!

Gã ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này gã đang ở trung tâm Đại Nguyên Hoang Địa, phía trước là nơi tụ tập của Yêu tộc Đông Hoang, phía sau là Đại Hoang, nơi Nhân tộc sinh sống:

– Sơ Tình muội muội bị thần sứ Yêu tộc đưa tới Kiếm Môn của Nhân tộc, nhưng lại chết ở đây. Nó sẽ không vô duyên vô cớ tới nơi này, nhất định là đi theo ai đó! Kẻ này rốt cuộc là ai, là thần sứ Nhân tộc, hay là kẻ trốn thoát khỏi mặt trăng?

Gã lập tức bay lên, khuôn mặt từ từ thay đổi, từ mặt Bàn Ngao dần biến thành khuôn mặt Nhân tộc, hai trong ba cái đầu không ngừng co rụt vào trong lồng ngực, xách thương bay về phía Đại Hoang.

– Tới Nhân tộc vấn tội trước, mặt khác trao đổi thông tin với thần sứ Nhân tộc, tra xem là ai giết muội muội của ta!

Kiếm Môn của Đại Hoang lúc này đang vô cùng yên bình, nhưng Hiếu Linh Hiển tới, lập tức dấy lên một trận sóng to gió lớn.

Hiếu Sơ Tình, nhân thần hỗn huyết, đã chết. Tiên thiên linh thể Nguyệt diệu, tới Kiếm Môn được một tháng ngắn ngủi, đã bị người ta giết chết. Cường giả Thần tộc Hiếu Mang tới vấn tội, vô cùng náo động!

Từ trên xuống dưới Kiếm Môn đều xôn xao bàn tán. Dù Hiếu Sơ Tình xuất thân từ Thần tộc Hiếu Mang, nhưng trong cơ thể cũng có một nửa huyết thống Nhân tộc, hơn nữa ả lại có không ít người ủng hộ, nên tin ả chết khiến không ít người thất hồn lạc phách.

Mà “Thủy Thanh Nghiên” thì vô cùng hoảng sợ, lập tức đứng dậy đi tìm thần sứ, thầm nghĩ: “Hiếu Sơ Tình bị Chung Sơn thị giết rồi! Chung Sơn thị có thể giết ả, thực lực tăng quá nhanh!

Mà thiếu nữ Khâu Cấm Nhi thì ngơ ngác, lòng lo sợ bất an:

– Hiếu Sơ Tình chết rồi? Chẳng lẽ câu nói đùa của Chung sư huynh kia không phải là đùa!

Lúc này bão táp đang kéo tới. Mà Chung Nhạc đã rời xa khỏi trung tâm bão, tới Ưng Chuẩn Lĩnh ở Cô Hà thành, tiến vào miếu lão gia.