Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 101: Song long tranh hùng

– Hảo trận pháp! Chỉ là uy lực của Mộc kiếm khí hơi nhỏ, không bằng Mộc kiếm khí của ta!

Chung Nhạc không quan tâm tới cực mộc kiếm khí đang đánh tới từ bốn phương tám hướng. Những tiếng rầm rầm vang lên không dứt, trong khoảnh khắc có sáu cây cự mộc nặng vạn cân đụng vào người hắn, thậm chí có một cây còn đâm thẳng vào mặt hắn.

Ầm ầm ầm…

Quán tính rất lớn làm cho cự mộc không ngừng ép tới phía trước. Mảnh vụn gỗ văng ra khắp nơi, bắn đi bốn phương tám hướng, có thể thấy lần va đụng này mạnh tới cỡ nào.

Trong những mảnh vụn gỗ, Chung Nhạc đứng thẳng nơi đó, Huyền Vũ đồ đằng văn quanh thân làm tan đi sức mạnh của Mật Lâm kiếm trận.

– Thiết Kinh Cức Bích Lũy Trận chỉ là trò cười, loại trận pháp này cũng xứng đáng mang ra hạn chế hành động của ta?

Dưới chân hắn mọc ra giao long thật dài, nâng hắn lên giữa không trung. Hai con giao long thoải mái hành tẩu giữa các khóm bụi gai sắt, không chút trở ngại.

Hắn phóng tinh thần lực ra hóa thành những con giao long bay múa trong rừng bụi gai, chỉ chớp mắt liền có hơn chục con bay qua bay lại, quấy vỡ cả rừng bụi gai sắt, khiến Đàm Chân hiển lộ thân hình.

Ầm ầm!

Những tiếng nổ vang lại truyền đến. Những con giao long dài tới hai, ba mươi trượng chui vào lòng đất, biến mất không thấy gì nữa. Đàm Chân lập tức nằm sấp xuống, giống như ngư vĩ thần long, mà sau lưng y Ngư Long nguyên thần cũng đột ngột nằm xuống, hóa thành một con ngư long. Đàm Chân và Ngư Long nguyên thần đồng thời phát lực nhảy lên không trung.

Mặt đất nứt toác, từng con giao long chui ra khỏi mặt đất, đánh tới phía y. Cùng lúc đó Chung Nhạc mở các ngón tay ra, từ đầu ngón tay kiếm khí hình dạng giao long bắn ra, hóa thành ngũ long bắn tới phía Đàm Chân.

Ngư Long nguyên thần sau lưng Đàm Chân đột nhiên dang đôi cánh rộng tới vài mẫu, rồi chém xuống dưới. Những chiếc lông sắc bén như kiếm chém giết giao long. Mà với ngũ long bắn tới từ đầu ngón tay Chung Nhạc, Đàm Chân mỉm cười, cũng giơ ngón tay bắn ra những đạo Mộc kiếm khí bắn nát năm con giao long kia.

Mà đúng lúc này, một cái đầu giao long bị chặt đứt há mồm ra, bắn ra một đạo kiếm khí màu đỏ rực, đúng là Long Tướng kiếm khí, như tia chớp đâm tới cổ họng Đàm Chân.

Đinh!

Tiếng đinh vang lên, trước cổ họng Đàm Chân tự động hiện lên một tấm long lân thuẫn đón đỡ Long Tướng kiếm khí, y cười ha ha, nói:

– Thú vị, thú vị đấy! Chung sư đệ, ngươi thực sự rất mạnh, làm cho ta rất vui, thật muốn so đấu một trận ra trò với ngươi!

Tiếng đinh đinh vang lên không ngớt, Long Tướng kiếm khí của Chung Nhạc thiên biến vạn hóa, bay múa xung quanh người Đàm Chân, vậy mà tấm long lân thuẫn này lại có thể bao kín người Đàm Chân, chặn đỡ tất cả kiếm khí, không chút sơ hở.

Chung Nhạc sắc mặt đầy ngưng trọng, hắn khẽ quát một tiếng rồi cất bước vọt lên. Cùng lúc đó Long Tướng kiếm khí hóa thành một con long tướng dài tới mấy trượng, mở cái miệng to cắn xuống Đàm Chân.

Ngư Long nguyên thần cũng vung cánh quạt tới, va chạm với Long Tướng kiếm khí. Mà đúng lúc này Chung Nhạc xông tới, trên làn da với xương cốt hắn lập tức hiện lên đồ đằng văn, dùng tinh thần lực khắc Long tướng đồ đằng, khiến cơ thể lập tức tràn ngập long lực, vung quyền đánh tới.

– Võ đạo tông sư có thể bùng nổ thần lực, Luyện khí sĩ cũng có thể! Nguyên thần gia trì, Long lực thần quyền!

Đàm Chân hét to, nâng tay lên đỡ. Cùng lúc đó Ngư Long nguyên thần cũng vung quyền đón nhận nắm đấm của Chung Nhạc. Một tiếng nổ vang lên, hai người đều chấn động thân mình. Một người có sức mạnh Long tướng mà võ đạo tông sư mới có được, kẻ khác lại là sức mạnh Ngư long nhờ Ngư Long nguyên thần gia trì, va chạm vào nhau thế mà lại cân sức cân tài.

Chung Nhạc lập tức kinh ngạc, nhưng cũng đồng thời trở nên hưng phấn. Đây là lần đầu hắn gặp được đối thủ như vậy, làm cho hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.

– Lúc trước ta không dám xuất ra toàn lực vì sợ sẽ giết chết đối phương, nhưng Đàm sư huynh có bản lĩnh hơn người, ta sẽ phóng tay đánh một trận, ngươi hãy cẩn thận!

Vừa nói xong, Chung Nhạc đạp không trung, phóng tay đánh cược một lần. Không khí đều bị đánh cho vỡ tung, vang lên những tiếng rồng ngâm. Cùng lúc đó trên người hắn có kiếm khí bay ra, đúng là Long Tướng kiếm khí và Mộc kiếm khí. Hai đạo kiếm khí một như Long tướng, một như gốc cây nhỏ bay xung quanh Đàm Chân, xẹt qua xẹt lại.

Đàm Chân thét lên, sau lưng hắn dang rộng đôi cánh chim, như một con cá chép vượt long môn hóa rồng mà vỗ cánh bay lên. Còn Ngư Long nguyên thần thì gia trì thân thể, không ngừng cung cấp ngư long thần lực cho y để y đấu một trận chiến ra trò với Chung Nhạc giữa không trung. Y có Ngư Long nguyên thần gia trì nên mỗi một đạo công kích đánh ra đều khiến không khí rung chuyển, vang lên những tiếng rồng ngâm.

Mà đôi cánh sau lưng y cùng đôi cánh Ngư Long nguyên thần thì tung bay, kiếm khí tung hoành, ngăn cản Long Tướng kiếm khí và Mộc kiếm khí. Đồng thời những chiếc lông vũ được phóng ra bắn tới Chung Nhạc, bao vây lấy hắn, đúng là kiếm khí do đôi cánh biến thành.

Trong lúc nhất thời, trong không trung vang lên tiếng rồng ngâm không dứt, như song long tranh đấu. Long tướng và ngư long không hề giống nhau, long tướng hình long mã, mà ngư long thì có vài phần giống cá.

Chung Nhạc giống như thần nhân nhiều tay vì tốc độ công kích quá nhanh, mà Đàm Chân với đôi cánh bắn ra vô số kiếm khí, tốc độ tấn công cũng không chậm. Khiến những người bên dưới xem mà hoa cả mắt.

– Hai người này lại lợi hại như vậy ư!

Tám vị đường chủ đều nhìn không chuyển mắt, Kiếm Khí đường chủ lẩm bẩm nói.

Keng keng keng!

Bên ngoài cơ thể Chung Nhạc xuất hiện từng tấm Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn ngăn cản tất cả kiếm khí, không thể tấn công vào cơ thể hắn. Hai người lấy nhanh đấu với nhanh, Đàm Chân bắt đầu cảm thấy không chống đỡ được. Y dù có Ngư Long nguyên thần gia trì, nhưng về tốc độ phản ứng và công kích thì không được như Chung Nhạc.

Rầm!

Đàm Chân trúng một quyền, cả người ngã xuống dưới vách núi. Chung Nhạc đạp không khí nhanh chóng đuổi theo, rồi lại đột ngột dừng lại. Lúc này những tiếng leng keng vang lên dưới vách núi, nhưng bụi gai sắt cực lớn điên cuồng mọc lên, suýt nữa thì đâm xuyên hắn.

Chung Nhạc toàn thân quấn quanh bởi giao long, hơn mười con giao long mang theo lôi âm cuồn cuộn phóng xuống dưới, quấy vỡ bụi gai sắt.

Mà hơn một ngàn tám trăm vị Luyện khí sĩ trên đài linh chỉ vội vàng phóng tới mép vách núi để nhìn xuống dưới, nhưng căn bản là không nhìn thấy gì.

Nhiều Luyện khí sĩ vội vàng giang đôi cánh bay ra ngoài vách núi, có người điều khiển thương vân cũng bay ra ngoài để xem. Chỉ thấy Chung Nhạc và Đàm Chân thế nhưng lại đứng trên vách núi thẳng đứng, thân hình di chuyển nhanh chóng, vừa di chuyển vừa đánh nhau, khiến cho núi đá không ngừng rơi ra.

Cả hai di chuyển trên vách đá như đi trên mặt đất, bởi cả hai đều mọc ra long trảo dưới chân để bám vào vách núi.

Vách núi lại rung chuyển, từng cự mộc chui ra khỏi vách đá hóa thành trận thế điên cuồng chuyển động. Đồng thời lại có những con giao long hung ác chui ra, chống lại Mật Lâm kiếm trận. Hai người nhanh chóng di chuyển, cự mộc với giao long cũng di chuyển theo, đánh cho hôn thiên ám địa.

– Thật có bản lĩnh! Chung Sơn thị, ngươi không hổ là đệ nhất nhân của thượng viện năm nay, không ngờ có thể ở trong khoảng thời gian ngắn có thể tăng tu vi lên tới mức này, gần như có thể sánh bằng ta!

Đàm Chân tự biết về tốc độ công kích và phản ứng thì mình không sánh được với Chung Nhạc, bởi vậy lúc ra tay không còn nhanh nữa, mà cố gắng đạt tới mạnh, cười ha ha nói:

– Hôm nay ta với ngươi đánh nhau không còn là vì đàn bà, cũng không phải vì ngươi đánh đường đệ của ta, mà là so tài, thi đấu! Chung Sơn thị, hãy dốc hết toàn lực của ngươi ra, nếu không ngươi chắc chắn sẽ thua!

– Ta mà dốc hết toàn lực, ngươi sợ là không chịu nổi!

Chung Nhạc hào khí ngút trời, cười ha ha nói.

Đàm Chân kích phát Ngư Long nguyên thần, theo đuổi là sức mạnh cương mãnh, còn Chung Nhạc lại lấy nhanh để đánh chậm, phát huy hoàn chỉnh ưu thế của mình. Dù về sức mạnh thì Chung Nhạc không bằng Đàm Chân, nhưng thế công của hắn không phải có thể dễ dàng chống đỡ.

Mà Đàm Chân có Ngư Long nguyên thần gia trì, khiến sức mạnh của Ngư Long thần quyền càng thêm mạnh, ngay cả Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn của Chung Nhạc bị hắn đánh trúng cũng xuất hiện vết rạn nứt. Cho dù thân thể Chung Nhạc mạnh mẽ có thể so được với võ đạo tông sư, nhưng nếu trúng một quyền của Đàm Chân thì cũng không thể chịu được.

Không chỉ như vậy, kiếm khí của cả hai cũng bay quanh đối phương hòng tìm sơ hở.

Đàm Chân và Chung Nhạc đều lấy nguyên thần điều khiển kiếm khí. Kiếm khí của Đàm Chân là lông vũ trên đôi cánh chim sau lưng, số lượng nhiều, còn kiếm khí của Chung Nhạc chỉ có hai đạo, nhưng chất lượng lại cao. Trung tâm kiếm khí của hắn là kiếm văn của Đại Tự Tại Kiếm Khí, cho dù kiếm khí của Đàm Chân có nhiều hơn nữa thì chất lượng cũng không nhiều hơn hai đạo kiếm khí này của Chung Nhạc.

Đột nhiên hai người từ vách núi bay lên trời. Một kẻ đạp không bay lên, kẻ kia thì vỗ cánh. Cả hai như hai tia sáng quấn lấy nhau, đủ loại kiếm khí tung bay, hoa cả mắt.

Hai người từ giữa không trung ngã xuống, ra là đều bị trúng chiêu. Chung Nhạc đánh nát đôi cánh sau lưng Đàm Chân, mà Đàm Chân đánh vỡ Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn, tập trung mộc khí làm cọc đánh thẳng vào lồng ngực Chung Nhạc. Mà Mộc kiếm khí của Chung Nhạc thì tìm được sơ hở của Đàm Chân, ngay khi cánh chim của y bị đánh vỡ thì gốc cây quét xuống, từng đạo kiếm khí cắt qua lưng Đàm Chân, khiến máu tươi bê bết, long lân dập nát.

Giữa không trung vang lên những tiếng kêu sợ hãi của các nữ đệ tử. Mà hai người dù đang rơi xuống nhưng vẫn tiếp tục tấn công đối thủ.

Bùm, bùm!

Hai tiếng nổ mạnh truyền tới. Hai người rơi xuống sườn núi, lại như có hai con thú dữ đang ẩu đả lẫn nhau giữa núi rừng, khiến cây cối đổ rạp thành từng mảng, bụi đất mịt mù bao phủ mấy dặm.

Đột nhiên từ trong bụi đất có một bàn tay giơ lên, rồi nhấn mạnh xuống dưới. Bụi mù đầy trời lập tức rơi xuống đất, không khí trở lại trong lành.

Chung Nhạc dùng một chưởng áp chế bụi đất, rồi quay sang nhìn khắp nơi, rốt cuộc phát hiện chỗ của Đàm Chân. Mà Đàm Chân cũng lập tức phát hiện ra hắn.

Hai người toàn thân đầm đìa máu tươi, thở hổn hển, và hung tợn nhìn chằm chằm đối phương.

Đột nhiên hai người cùng cúi người xuống, đặt bàn tay lên mặt đất.

– Thiết kinh cức!

– Lôi giao!

Đàm Chân và Chung Nhạc cùng thét lên. Mặt đất chấn động, những mảng bụi gai sắt thay thế rừng cây từ trong núi đá đột ngột mọc lên, đâm tới phía Chung Nhạc. Cùng lúc đó những con giao long chui ra khỏi mặt đất, mở cái miệng to cắn tới Đàm Chân.

Hai người đồng thời bay lên không trung, cùng cúi xuống nhìn. Chỉ thấy lúc này các bụi gai sắt keng keng sinh trưởng, đâm tới Chung Nhạc. Mà giao long Lôi văn thì ngửa đầu mở to mồm đớp tới Đàm Chân.

– Kim kiếm khí, trùy phá thiên khung!

Đàm Chân cười ha ha, đột nhiên giơ tay trảo lấy. Mảng bụi gai sắt kia rầm rầm bay lên, hóa thành một cái hình nón cực lớn như tháp sắt hình trùy, hung hăng đâm tới phía Chung Nhạc, dường như muốn ghim hắn vào giữa không trung.

– Chung Sơn thị, không ngờ chứ gì? Rừng bụi gai này của ta không chỉ đơn thuần là trận pháp, mà đồng thời là Kim kiếm khí mà ta khổ cực luyện nên!

– Long Tướng kiếm khí!

Nguyên thần của Chung Nhạc điều khiển Long Tướng kiếm khí, tinh khí thần thú ùa tới, khiến đạo kiếm khí này càng lúc càng lớn, như một con Long tướng thật sự, lấy cứng chọi cứng với kiếm khí hình nón kia.

Lập tức Long Tướng kiếm khí bị thiết trùy đâm rách, bên ngoài thân thể Chung Nhạc lập tức xuất hiện Huyền Vũ đồ đằng, đồng thời từng tấm Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn xuất hiện nghênh đón. Thiết trùy kia liên tục đâm rách sáu tấm Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn, tới gần người Chung Nhạc.

Cùng lúc đó, đám giao long dưới chân Đàm Chân đột nhiên biến nhỏ lại như tơ tằm, sáu mươi bốn con giao long hóa thành sáu mươi bốn kiếm khí nhỏ như tơ tằm cuốn tới Đàm Chân.

– Kiếm Ti đại trận của Thủy Đồ thị? Không đúng, là Bôn Lôi Kiếm Quyết. Ngươi luyện Bôn Lôi kiếm khí và Giao Long Nhiễu Thể thành tơ kiếm, sau đó dùng Kiếm Ti đại trận để thúc giục, trong đó có kèm thêm pháp môn điều khiển kiếm của Quân Sơn thị!

Đàm Chân khiếp sợ. Những sợi tơ kiếm bay vòng xung quanh người y, xùy xùy cắt vỡ đôi cánh của y, cắt vỡ thuẫn văn quanh thân y, kéo y vào trong kiếm trận.