Tạ Mẫn tìm được bộ xương trắng này cũng vừa là ngẫu nhiên vừa là may mắn.
Chị ta đã chạy trốn ở trong núi hai ngày, nếu không phải dựa vào tính
cách nhạy bén và nghị lực cứng cỏi, thì đã không kiên trì được lâu như
vậy, đã sớm bị cảnh sát bắt. Nhưng chị ta cũng biết, mạng lưới bắt người của cảnh sát sẽ càng ngày càng dày, nếu trước đó không tìm được Đông
Sinh mà cảnh sát cũng không có bằng chứng định tội Diêu Viễn Qua, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội.
Dù liều mạng chị ta cũng phải tìm được con gái mình.
Chạng vạng hôm nay, bất tri bất giác tới gần núi Tam Hành, là do trong
lúc u mê có thứ gì đó chỉ dẫn hay là trùng hợp thì chị ta không biết.
Nhưng khi nhìn thấy ba chữ “Tam Hành Quan” to tướng, đột nhiên như được
hoàn toàn giác ngộ, sau đó lao ra phía sau núi tìm kiếm.
Sau đó, nhìn thấy ở sườn núi có một khoảnh đất lá rụng lưa thưa.
Mấy năm nay vì tìm Đông sinh, chị ta đã thử nghiệm tất cả, cũng xem
không ít phóng sự phim trinh thám. Khi vứt thi thể ở nơi vắng vẻ, rất
nhiều người sẽ chôn dưới đất, như vậy sẽ khiến cho vùng đất này mới hơn
so với xung quanh, chứng tỏ có dấu vết người từng chôn giấu.
Chị ta quỳ rạp trên mặt đất, dùng ngón tay chai sạn đầy vết thương chạm vào mảnh đất kia.
Sau đó bắt đầu đào, dùng cành cây bên cạnh, dùng hai tay.
Cho đến khi bộ xương trắng lộ ra.
Tạ Mẫn cúi đầu thở gấp, cố gắng muốn thoát ra, nhưng sức của chị ta dù
khỏe thế nào cũng không bằng được một người đàn ông cường tráng độc ác
như Diêu Viễn Qua. Ông ta ép chị ta lên cây, nhe răng cười, lại đâm một
dao vào bụng.
Chị ta đau đớn kêu lên, run rẩy, bắt lấy tay ông ta, hỏi: “Người nào… là Đông Sinh sao? Là con gái Đông Sinh của tôi sao?”
Diêu Viễn Qua hơi sửng sốt, nhưng hắn lộ ra nụ cười khiến Tạ Mẫn không rét mà run.
“Ai biết được? Nhiều người phụ nữ như vậy…”
“A…” Tạ Mẫn hét lên, tiếng hét đã không còn giống tiếng người mà là của
dã thú khiến Diêu Viễn Qua kinh hãi. Ông ta lạnh lùng nhìn Tạ Mẫn, định
đâm thêm nhát nữa, chợt nghe thấy trên sườn núi cách đó không xa truyền
đến tiếng bước chân. Diêu Viễn Qua suy nghĩ một chút, che miệng Tạ Mẫn,
thấp giọng nói: “Câm miệng, rồi sẽ trừng phạt cô.” Sau đó dùng chân đẩy
đám bùn đất và lá cây bên cạnh, nhưng vẫn không có tác dụng che giấu cho lắm. Ông ta lập tức lôi Tạ Mẫn vào trong cái hang bên cạnh.
Giản Dao và hai cảnh sát tìm kiếm dọc theo sườn núi. Sau khi nhận được
điện thoại của Tạ Mẫn, nhân viên kỹ thuật lập tức tìm được vị trí của
chị ta, ở sườn núi Tam Hành, nhưng bởi vì nói chuyện xong chị ta lập tức tắt điện thoại, cho nên không có cách nào lấy được vị trí chính xác.
Hiện tại bảy tám tổ cánh sát đang tìm kiếm ở mép núi, cũng đã liên lạc
được với Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh ở nhà họ Diêu nên họ đang trên
đường đến.
Ba người bọn họ vốn sắp đi qua sườn núi này, xung quanh im ắng, không có gì khác thường, nhưng Giản Dao đi được hai bước thì dừng lại.
Phía dưới bị cây che khuất không thấy rõ mặt đất, khi cô ngẩng đầu lên
lại nhìn thấy Tu Hành Quan ở phía đối diện thẳng tắp một đường với sườn
núi này, nhất là dưới sườn núi vô cùng trống trải, cô không hề nghi ngờ
gì về việc người đứng ở phía dưới có thể trông thấy rõ ràng đối phương ở chủ điện của Tam Hành Quan.
Giản Dao bỗng nhiên ngẩn ra, cảm giác khác thường xuất hiện trong lòng.
Sườn núi một mặt hướng về phía thần linh.
“Đi xuống nhìn xem.” Cô nói với hai cảnh sát.
Ba người đi xuống sườn núi, vừa đi được mấy bước đều sững sờ.
Trên mặt đất rõ ràng có dấu vết đào bới. Hai cảnh sát liếc nhau, lập tức mang súng tới gần, xuyên qua nhánh cây và bùn đất mơ hồ thấy được bộ
xương trắng. Giản Dao theo sát phía sau, trong lòng chấn động.
Đúng lúc này, có thứ gì đó đánh úp từ phía sau lưng cô. Trên lưng Giản
Dao chợt lạnh, không kịp xoay người đã bị người giữ lấy cổ, con dao găm
đầy máu đặt trên cổ cô.
“Mợ nó… mợ nó…” Hơi thở của Diêu Viễn Qua phun trên mặt cô. Hai cảnh sát xoay người lại, thấy thế kinh hãi, hét lên: “Thả cô ấy ra! Diêu Viễn
Qua, ông đã bị bao vây, trốn không thoát đâu!”
Giản Dao đứng im, không nhúc nhích, cúi đầu nhìn thấy hai chân Diêu Viễn Qua hơi run rẩy, rõ ràng trong lòng ông ta cũng hoảng loạn, nhưng sức ở cánh tay ông ta rất khỏe, Giản Dao sắp không thể thở nổi rồi, cũng
không dám làm loạn bởi vì dao của ông ta đặt ngay cổ cô, sơ ý một chút
là toi mạng.
“Để cho tôi đi!” Diêu Viễn Qua quát, “Nếu không tôi giết cô ta! Dù sao cũng không chỉ có một người!”
Hai cảnh sát dùng súng nhắm về phía ông ta, không hề nhúc nhích. Một cảnh sát lấy bộ đàm ra, nhanh chóng báo tin.
Ánh mắt Giản Dao thoáng nhìn cái hang phía sau, hình như còn có một
người nằm đó, không động đậy, có lẽ đã ngừng thở rồi. Cô khẽ thở hắt ra, bình tĩnh nói: “Diêu Viễn Qua, ông hãy nghe tôi nói, cho dù hiện tại
ông đang giữ tôi có thể chạy được trong thời gian ngắn, nhưng ông không
trốn thoát được đâu. Mỗi con đường ông có thể chạy trốn trong tương lai
đều bị phong tỏa. Những người ông có thể liên lạc được đều sẽ bị chúng
tôi nghe lén. Ông từng trải qua cuộc sống giàu sang, sau này chỉ có thể
trốn tránh, không thể liên lạc với người nhà, sống giống như những người nghèo mà ông khinh bỉ. Bọn họ sẽ đánh ông, sẽ chỉnh ông, giống như ông
từng làm với bọn họ. Kết cục của ông tất nhiên là cùng đường. Thả tôi
ra, đến cục cảnh sát khai báo. Như vậy vợ ông, đứa con duy nhất của ông
có lẽ còn có thể sống tốt một chút. Ông hiểu ý tôi không?”
Diêu Viễn Qua hét lớn: “Cô câm miệng! Tôi còn quan tâm bọn họ làm gì? Quan tâm làm quái gì!”
“Sao mặc kệ được chứ?” Giản Dao khẽ nói, “Đó là gia đình duy nhất của
ông. Gia đình ông đã tốn sức tạo thành, sau này tan nát, chẳng lẽ ông cứ không quan tâm như vậy, cứ thế để mang cái danh tội phạm bỏ trốn, cuối
cùng tất cả mọi người đều xong đời sao?”
Diêu Viễn Qua thở gấp không nói lời nào.
Đúng lúc này từ xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân. Diêu Viễn Qua
hoảng hốt, con dao càng kề chặt bên cổ Giản Dao. Giản Dao cảm giác nhói
đau trên cổ. Cô không biết có thể đợi thêm được nữa hay không. Vừa rồi
nhân lúc nói chuyện, cô đã quan sát địa hình xung quanh. Bên cạnh là
vách đá rắn chắc, bùn đất dưới chân hai người lỏng, dưới vách đá có cái
hang, nếu cô tránh tới đó có lẽ sẽ né được viên đạn của cảnh sát và lưỡi dao của Diêu Viễn Qua.
Có lẽ là đã trải qua nhiều sóng gió, Giản Dao không còn hoảng sợ chút nào, tập trung toàn bộ sức lực chờ đợi.
Nhóm cảnh sát đã báo cáo tình hình trước đó, Bạc Cận Ngôn chạy như bay
trên sườn núi, từ xa đã nhìn thấy Diêu Viễn Qua giữ chặt người đứng ở
cửa hang. Trong lòng Bạc Cận Ngôn nặng nề, môi mím chặt, chưa từng gặp
kẻ nào ngu xuẩn khiến người ta chán ghét như vậy. Anh nghĩ phải có mười
tám tên biến thái tương đương ông ta mới có thể bắt cóc được bà Bạc. Con heo mẹ kia sao còn chưa leo lên cây?
Ngày càng đến gần, ánh mắt Bạc Cận Ngôn và Giản Dao giao nhau. Ánh mắt
cô bình tĩnh kiên định, giống như sau khi anh đến sức lực càng mạnh hơn. Bạc Cận Ngôn thấy lúc này cô không bị thương ở đâu, trong lòng cũng khẽ thở phào. Hơn nữa thấy cô ở trong hiểm cảnh mà vẫn không mất đi trí tuệ và dũng cảm, tình yêu dành cho cô trong lòng càng sâu đậm. Ánh mắt của
anh cũng vô cùng lợi hại.
Sau đó, Bạc Cận Ngôn đứng bên ngoài cách họ hơn mười mét, im lặng không nhúc nhích.
Giản Dao liếc mắt sang bên phải, khẽ gật đầu với anh một cái.
Anh nháy mắt với cô, bỗng nhiên trên mặt thay đổi thành vẻ phẫn nộ:
“Diêu Viễn Qua! Thả vợ tôi ra! Ông còn muốn làm cho bao nhiêu người vô
tội bị thương nữa!”
Không ngờ những lời này lại khiến cho Diêu Viễn Qua bị kích thích, ông
ta cũng không nhận ra Bạc Cận Ngôn, chỉ cười lạnh nói: “Vợ của mày? Ha
ha, vợ của cảnh sát, ha ha…”
Không ai biết Bạc Cận Ngôn đang làm gì, tại sao lại muốn khiêu khích
Diêu Viễn Qua. Cảnh sát bên cạnh vẫn nhắm chặt súng về phía Diêu Viễn
Qua. Trong mắt Giản Dao chỉ có Bạc Cận Ngôn, hai ngón tay khẽ chuyển
động.
Phương Thanh đứng ở phía sau Bạc Cận Ngôn, dùng âm thanh chỉ có hai
người nghe được: “Tôi sẽ cứu cô ấy.” Bạc Cận Ngôn như thể không nghe
thấy. Phương Thanh xoay người rời đi. Bạc Cận Ngôn tiến lên mấy bước,
tiếp tục mắng: “Đồ cầm thú! Cầm thú! Bản thân nuôi nhiều phụ nữ như vậy
còn muốn giết hại những cô gái trẻ tuổi. Mày không phải là người!”
Anh tiến lên mấy bước, cách bọn họ ngày càng gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách, tiện để cho người phía sau bắn.
Diêu Viễn Qua cười lạnh, khuôn mặt Bạc Cận Ngôn vì kích động mà vừa đỏ
vừa trắng, lớn tiếng nói: “Bà vợ Minh Lan của mày còn muốn gánh tội thay mày. Cô ta nói với mọi người là do cô ta giết. Mày không phải là đàn
ông, để cho một người phụ nữ gánh tội thay. Nếu mày còn có lương tâm thì thả vợ tao ra, trở về nhận tội!”
Vẻ mặt của Diêu Viễn Qua rõ ràng có biến hóa, ánh mắt chăm chú nhìn vào Bạc Cận Ngôn.
Đúng lúc này.
Giản Dao giữ chặt ngón tay ông ta, kéo mạnh. Diêu Viễn Qua bị đau, con
dao rơi xuống. Giản Dao nhân cơ hội đó tranh sáng bên cạnh, thoát khỏi
sự khống chế của ông ta.
“Đoàng…” Tiếng đạn xé gió, từ xa nháy mắt tới gần. Giản Dao cảm thấy lỗ
tai ong ong, quay đầu lại nhìn thấy Diêu Viễn Qua lộ ra vẻ mặt không dám tin, cúi đầu nhìn lỗ máu trên ngực.
Nhưng tất cả điều này xảy ra trong thời gian cực nhanh.
Một con dao nhắm vào ngực trái ông ta đồng thời đâm vào. Tạ Mẫn thở hổn
hển, cả người đầy máu tươi, không biết đánh tới từ lúc nào.
“Tôi…” Diêu Viễn Qua phun ra một chữ, gục xuống đất. Đồng thời ngã xuống còn có Tạ Mẫn đang hấp hối.
Giản Dao bởi vì quán tính ngã xuống mặt đất, lúc này đã được người vội
vàng ôm lấy. Cô rơi vào vòng ôm quen thuộc ấm áp, trong lòng hoàn toàn
thả lỏng, ôm lấy thắt lưng anh. Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt
sáng rực. Cô lập tức hiểu được, tuy anh vẫn bình tĩnh tự nhiên “hành
động trôi chảy”, nhưng thực ra vô cùng lo lắng. Vừa định nói hai câu
động viên anh thì anh đã cúi đầu hôn lên trán cô.
Tim cô đập mạnh, khẽ nói: “Ông Bạc, em không sao.”
“Đương nhiên.” Anh thấp giọng nói, “Có anh ở đây.”
Phương Thanh ném súng ngắm xuống, chạy xuống sườn núi. Người đồng nghiệp đi theo phía sau anh ta, đột nhiên nói: “Anh nổ súng chưa bao giờ sẩy
tay, bắn thêm phát nữa thì ông ta sẽ phải chịu đau đớn mấy chục tiếng
sau mới chết được.”
Phương Thanh cười lạnh nói: “Nói bừa gì đấy, tôi vốn chuẩn bị bắn cổ tay ông ta, ai ngờ bắn trượt.”
Bạc Cận Ngôn ôm Giản Dao một lát, hai người cúi đầu nhìn xuống thấy Diêu Viễn Qua trên mặt đất đã tắc thở, còn Tạ Mẫn vẫn đang thở hổn hển. Nhóm cảnh sát mang súng đang từ từ tiến đến gần chị ta.
“Con gái…” Không ai nghĩ tới chị ta đột nhiên khóc hô một tiếng, nhưng
giống như con cá giãy chết, từ mặt đất ngoi lên, đầu đập vào vách đá bên cạnh, trong nháy mắt máu chảy ra, lại ngã xuống.
Bạc Cận Ngôn buông Giản Dao ra, bước nhanh đến, nâng chị ta từ mặt đất dậy: “Tạ Mẫn, Tạ Mẫn!”
Tạ Mẫn hơi mở mắt ra, nhìn thấy anh, chỉ nhìn thấy mình anh, nở nụ cười: “Tôi… mỗi ngày đều… không chịu nổi nữa rồi…”
Cảnh sát bên cạnh im lặng, Bạc Cận Ngôn nhìn chằm chằm chị ta, nói: “Đúng vậy, tôi biết.”
Giản Dao đột nhiên cảm thấy buồn bã vì một câu tôi biết này của anh.
Tạ Mẫn dùng bàn tay đầy máu tươi cầm tay Bạc Cận Ngôn, nói: “Xin cậu…
Bạc Cận Ngôn… Cậu nói cậu sẽ rửa sạch nỗi oan… tìm được xương cốt của
con gái tôi… an táng cùng một chỗ với tôi…”
Một lát sau, Bạc Cận Ngôn đứng lên. Nhóm cảnh sát vây lại, kiểm tra mạch đập của Tạ Mẫn đã ngừng. Phương Thanh đứng phía sau bọn họ, không di
chuyển.
Bạc Cận Ngôn xoay người, giữ vai Giản Dao. Hai người nắm tay đi ra khỏi
vòng vây. Ngẩng đầu nhìn lên trời đã tối đen, có một vì sao sáng lên ở
phía chân trời. Ánh sáng trong suốt dường như đang ngóng nhìn mặt đất,
ngóng nhìn cuộc sống yên tĩnh.