Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 135: Ngoại truyện 3 Phòng tắm kiều diễm

Giang Lệ Lệ hét lớn, nhất thời vì thiếu oxi mà đầu trở nên choáng váng, lùi về sau mấy bước dựa người vào cột điện, thở hổn hển, trong lòng cực kỳ thoải mái. Phải biết rằng, kể từ cái đêm hôm đó, ngay cả nói chuyện lớn tiếng một chút cô cũng không dám, rốt cục hôm nay cũng xả được hết ra ngoài, khóe miệng nhếch lên cười, hoàn toàn không màng đến vẻ mặt của người đàn ông trong xe.

Một cánh tay Lạc Trạch vẫn đưa ra ngoài cửa xe, cánh tay kia thì tùy ý đặt lên tay lái, nhìn cô gái đang choáng váng vì thiếu oxi kia. Thật đúng là một con đường đẹp.

"Cô gái đáng chết, đừng có ở đó mà làm tôi mất hết thể diện. 6 Cút cho tôi." Lạc Trạch liếc mắt nhìn mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh trở nên sắc bén.

Giang Lệ Lệ ngẩng đầu lên, con ngươi đảo một vòng xung quanh, mọi người đang nhìn mình đầy tò mò. Mấy ngày nay, mình có bao nhiêu là khổ sở. Chà chà, hôm nay không báo thù, thì bà đây cũng không phải là Giang Lệ Lệ.

Giang Lệ Lệ đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, cúi đầu, cơ thể co giật. Lạc Trạch nhíu mày nhìn cô, cho là cô té xỉu, liền mở cửa xe. bb Mới vừa đặt một chân xuống đã nhìn thấy cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ. Thanh âm nức nở: "Hu hu, mọi người đều biết tôi đã kết hôn rồi, thiếu gia,anh hãy tha cho tôi đi, đừng ép tôi trở thành kỹ nữ. Hu hu."

Giang Lệ Lệ nói có nạc có mỡ, trong nháy mắt mọi người xung quanh đều tiếc thay cho cô.

"Trời ơi, người đàn ông này sao lại như vậy chứ, lái xe cao cấp lại đi đùa giỡn với phụ nữ đã có chồng, thật quá đáng, thật là đáng xấu hổ." Một cô gái nói.

"Không thể như thế được, có tiền là ngon à, ỷ có tiền là có thể tùy ý làm bậy à, thật là mất mặt cho đàn ông chúng ta." Một người đàn ông nói.

"Đúng vậy, thật là không biết xấu hổ. Tôi pey." ( Pey là từ tượng thanh, thể hiện thái độ khinh miệt.)

"Pey!"

"Pey!"

"Pey!"

Tất cả mọi người xung quanh đều bất bình, tất cả đều là âm thanh phỉ nhổ. 8 Giang Lệ Lệ vẫn ngồi đó mà tiếp tục giả vờ, cúi đầu, nhưng mà khóe miệng cong lên một đường con tuyệt đẹp.

Gương mặt tuấn tú của Lạc Trạch đã sớm giăng đầy mây đen, đôi mắt chim ưng nheo lại khóa chặt cô gái ngồi một cục khóc trên mặt đất, thật sự muốn nhào tới bóp chết cô. 69 Cô gái này dám làm như vậy khiến mình khó xử, sao cô dám.

Vừa hay Lạc Trạch đứng ở góc độ này có thể thấy cô đang cười, hai bàn tay giấu trong túi quần đã sớm nắm chặt thành đấm, sắc mặt càng thêm thâm trầm, tàn bạo.

"Đứng lên, lên xe, nếu không... d hậu quả..." Căn bản là anh đang nghiến răng nói. Mẹ kiếp! Chưa bao giờ mình gặp phải chuyện như vậy, nhất là phụ nữ, có thể nói anh là bất khả chiến bại về mặt tình trường, nhưng lại ở đây nóng nảy với cô gái trở mặt này. 8 Cái loại cảm giác thất bại này, còn có ham muốn chinh phục bản năng của đàn ông cuộn tới, cuộn trào mãnh liệt.

Hai bả vai cô rõ ràng run rẩy, cuối cùng vẫn cắn môi đứng lên, đôi mắt quật cường nhìn Lạc Trạch, trong lòng không chịu thua, như kim châm vào mắt anh.

Lạc Trạch tiến lên từng bước, kéo cô qua, áp vào cửa xe; anh cúi người nhìn cô, đôi mắt đen nheo lại, nhìn chằm chằm vẻ quật cường của cô.

Giang Lệ Lệ cũng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, thế hiện thái độ "không bao giờ chịu thua". cd Mấy người xung quanh đã sớm huyên náo, cũng muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị ánh mắt âm lãnh, ngoan lệ làm cho kinh hãi, không dám tiến lên.

Lạc Trạch nhìn vẻ nghênh mặt khiêu khích của cô, ghé khuôn mặt anh tuấn vào gần sát cô, cô cảm giác được hơi thở nóng bỏng của anh, lưng cứng đờ, mấy trăm vạn mạch máu như muốn phun ra, tóc gáy dựng đứng.

"Lạc, Lạc, Lạc Trạch, anh, anh, anh..." Cô nghiến răng ken két, nói cả nửa ngày cũng chưa xong một câu.

Lạc Trạch nhếch miệng, tạo thành độ cong quỷ quái. e "Tôi thế nào?" Ttrong nháy mắt, tâm tình anh trở nên rất tốt, anh thích bộ dạng lúc sợ hãi của cô.

Giang Lệ Lệ thở hồng hộc, ngườ vẫn còn trên nóc xe, ngực phập phồng kịch liệt, như vậy có thể thấy được cô đang căng thẳng đến mức nào, mồ hôi trên trán nổi bật, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang kìm nén đến đỏ bừng.

Lạc Trạch quỷ quái khẽ động khóe miệng, giống như một con đại bàng đang nhìn một con thỏ chết không bằng. 3 Đôi mắt ưng đang nghiền ngẫm.

"Cô bé à, em thật đáng chết. Em có biết là em đang làm chuyện gì không? Hửm?" Lạc Trạch vuốt ve gương mặt Giang Lệ Lệ, nhìn thẳng vào mắt cô, thanh âm dịu dàng.

Giang Lệ Lệ trước sau vẫn thở như vậy, không biết nói gì mà chỉ nhìn anh.

"Lần cuối cùng. Lên xe." Lạc Trạch đứng thẳng, sau đó ngồi vào xe. Giang Lệ Lệ còn đứng ngây ở đó, nghe thấy tiếng cửa xe đóng mới đần độn đứng lên. Ngườ đàn ông này làm cho người ta cảm giác bị áp bách cũng vô cùng mạnh mẽ. Giang Lệ Lệ vẫn lựa chọn bước lên xe, cái cảm giác hít thở không thông đó khiến cho cô như muốn chết đi vậy, cô rất ghét, rất không thoải mái. Cho nên cô phải chọn lựa thật sáng suốt, dù sao vừa rồi mình cũng trút được giận rồi.

Cô ngoan ngoãn thắt dây an toàn, cũng không nhìn anh một cái, ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn đám người vẫn còn đang kinh ngạc kia.

Anh nổ máy xe, nghênh ngang rời đi, chiếc xe thể thao xa xỉ sáng loáng dưới ánh trăng lao vút, giống như con sói lao trong đêm tối, kiệt ngao bất tuần (Kiêu ngạo, hoang dã).

Cô vẫn chỉ ngồi như vậy, cũng không nói năng gì. Cô hiểu được một điều, đôi khi trầm mặc cũng là một điều thông minh, cho nên cô chọn lựa trầm mặc.

Anh liếc cô một cái, châm một điếu thuốc, nói: "Vừa nảy không phải nói rất nhiều sao?! Sao lại câm như hến vậy?!"

Cô cắn môi, không nói lời nào, dù sao lúc nảy là mình nổi sảng, coi như anh ta đang chế giễu mình đi, bởi vì sợ mình nhất thời chọc giận đến anh ta thì đêm nay lại không được yên.

{Cô cho rằng tối nay có thể bình anh ư?! Nằm mơ đi}

Anh hít vài hơi, nhấn nút mở cửa sổ, sau đó đầu ngón tay búng văng tàn thuốc; anh liếc mắt nhìn cô, khóe miệng từ từ cong lên, cái kiểu cười này mà để cô thấy nhất định sẽ nổi da gà.

Đến biệt thự, Giang Lệ Lệ vội vàng mở cửa xe, chạy như bay vào biệt thự. Đây là lần đầu tiên thấy cô muốn trở về biệt thự như vậy. Lạc Trạch ưu nhã bước xuống, nhìn bóng lưng chạy trối chết kia, lại càng vui hơn nữa, ánh mắt chợt sáng lên.

Anh phủi phủi tây trang, sau đó mỉm cười đi vào. Giang Lệ Lệ trốn trong phòng, khóa cửa lại. Cô dựa người vào cửa, tim đập liên hồi, nhưng có vẻ như tình hình không chỉ có vậy. Không khí là lạ trên xe vừa rồi...

Cô áp tai lên nghe động tĩnh, không nghe thấy tiếng bước chân, lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đi về phía phòng tắm. Trên người toàn mùi rượu, hôi chết được; cô phải ngâm mình trong bồn tắm hoa hồng mới được. Bồn tắm của người có tiền còn lớn hơn cả phòng khách nhà cô.

Cô xả một bồn nước ấm, sau đó thả hoa hồng vào bên trong. Đây là loại dành riêng khi tắm, rất thơm, cũng rất tốt cho da.

Sau khi lột sạch người, cô ngồi vào bồn, thoải mái nhắm mắt; tóc dài khoát lên bồn tắm, chạm thẳng xuống mặt đất. Không biết qua bao lâu, mệt mỏi nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ, nước trong bồn vẫn ấm, bồn tắm có thể điều chỉnh nhiệt độ của nước, lại đang ở chế độ massage nên cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng cô lại không hề biết rằng mình đã ngủ thiếp đi.

Lạc Trạch nhẹ nhàng kéo cửa phòng tắm ra, nhìn thấy một bức tranh bên trong Thanh Thủy như Phù Dung, như được tạo hóa điêu khắc, như thiên sứ tắm trong ao xuân lạnh lẽo, trơn trượt mịn màng.

Người đang thả mình trong bồn tắm kia, lộ ra khuôn mặt hồng nhuận, xinh xắn; hơi nghiêng đầu; nụ hồng rất tròn phía dưới cũng vì hô hấp đều đều của cô mà phập phồng, đóa hoa xinh đẹp như ẩn như hiện. 89 Bởi vì ngâm nước cũng khá lâu nên da dẻ cô cũng chuyển thành màu hồng, làm nổi bật nụ hồng trên người, giống như nụ hồng tiên tử khiến người khác không thể dời mắt.

Lạc Trạch trở nên căng thẳng, đôi mắt đen trở nên thâm trầm. Anh đivào phòng, ngồi xổm người xuống, vuốt ve mái tóc dài đang buông xuống của cô giống như một miếng rong biển, sợi tóc mềm mại, mượt mà như tơ xuyên qua giữa những ngón tay thô ráp của anh.

Anh cởi đồ của mình, sau đó bước vào bồn, ngồi đối diện với cô. Đây là bồn tắm lớn có thể chứa được bốn người một lúc, tuy nói là bồn tắm nhưng nói đó là một hồ nước nóng nhỏ thì thích hợp hơn.

Cô gái đang ngủ trong bồn tắm vì sự chuyển động của dòng nước, chau mày lại. Lạc Trạch nhìn vẻ mặt ngủ say sưa của cô, khuôn mặt nhỏ hồng hào cực kỳ quyến rũ. 8 Bụng dưới cũng vì thế mà dâng lên từng đợt nhiệt nóng. e Anh biết đó là vì cô mà động tâm.

Anh duỗi cánh tay một cái, kéo cô gái đang tựa người vào thành bồn vào lồng ngực. Giang Lệ Lệ buốc phải mở mắt, đập vào mắt chính là cơ ngực đàn ông cường tráng. Cơ thể cô vốn dĩ đang mềm mại liền trở nên cứng ngắc; sợ hãi la lên một tiếng rồi đẩy anh ra.

"A--- anh... anh... làm sao anh... e anh vào bằng cách nào?" Cô tránh xa anh, hai tay che trước ngực như một phản ứng tự nhiên. Cô cảnh giác nhìn anh, đôi mắt mơ màng như sương mù, lại như nước trong veo. 34 Thấy thế, trong lòng anh có hơi ngứa ngáy một chút.

Anh nhìn cô, đôi mắt nguy hiểm nhíu lại. Cô thầm nghĩ không ổn rồi. Cô gái này mê người chết mất. Thật là muốn mạnh mẽ đè cô xuống, mạnh mẽ xuyên qua người cô. f Nghĩ một lúc, anh liền dời tầm mắt xuống phía dưới, đôi chân dài xinh đẹp tuyệt trần.

Giang Lệ Lệ nhìn đôi mắt anh tràn đầy ***, lập tức đứng dậy, muốn rời khỏi bồn tắm. Chân vừa bước được một bước thì liền bị một bàn tay mạnh mẽ kéo trở lại, ngã ngồi trong bồn tắm, làm cho bọt nước văng tung tóe. Cô nhắm mắt lại, mặc cho bọt nước táp vào mặt mình, những giọt nước cũng theo đó mà chảy xuống Hồ Điệp Cốc trên người cô.

"A!"

Lạc Trạch nhìn thân thể cực kỳ quyến rũ cùng với gương mặt xinh đẹp chết tiệt kia, hạ thân càng trở nên rầm rĩ, phản ứng của nó như là lần đầu tiếp xúc với một cô gái vậy. Anh bắt đầu khiêu khích đôi môi anh đào căng mọng của cô.

Giang Lệ Lệ trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt vô cùng hưởng thụ của Lạc Trạch, đôi tay nhỏ bé gắt gao đẩy cơ thể cứng rắn kia ra, trong miện phát ra âm thanh ô ô.

"Ô--- ô---"

Lạc Trạch hơi hé đôi mắt đã nhuốm màu ***, Giang Lệ Lệ nhìn có chút kinh hoảng. Anh nắm cằm cô, ép cô mở hàm răng ra, anh nhân cơ hội đưa lưỡi của mình tiến vào, quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô, như muốn triền miên đến chết. Bàn tay bao trùm lên nơi mềm mại, đẩy đà của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô cảm thụ sự dịu dàng của anh, trong lúc nhất thời thất thần, anh cũng có thể dịu dàng như vậy ư? Có lẽ là anh giả vờ đối xử với mình như vậy, nếu là cô gái khác thì chắc hẳn anh cũng sẽ như thế.

Anh nhìn cô, dường như bất mãn với vẻ thất thần của cô, bàn tay lớn càng tăng thêm lực.

"A''

Anh áp cô lên vách tường, hơn nữa còn là áp lên lưng cô, phía trước cô dán vào vách tường. 8 Lành lạnh, cô nghiêng đầu.

"Lạc Trạch, anh... 4 anh buông tôi ra, anh đừng... đừng đụng vào người tôi."

Lạc Trạch nheo mắt lại, ''Em là của tôi, sao tôi lại không thể chạm vào, nếu em đã không thích, tôi lại càng muốn chạm vào." Vừa nói bàn tay đang đặt ở eo cô đi tới bụng cô, bàn tay to kéo vòng ra sau. 0 Cơ thể Giang Lệ Lệ đang dán chặt vào vách tường lại rời ra, tạo nên tư thế chữ C.

Cô la lên, cô biết anh đang dự định làm điều gì.

" Không muốn, Lạc Trạch, anh không thể chạm vào tôi."

''Tại sao không thể? Một khi tôi muốn thì cô đã sớm không có lý do gì để cự tuyệt cả.'' Nói xong liền ưỡn eo ra thúc thật sâu vào u cốc của cô.

Cơ thể Giang Lệ Lệ cong lên. "Ưm''

Hai tay Giang Lệ Lệ để trên tường nắm thật chặt, chịu đựng va chạm mãnh liệt của Lạc Trạch. Lạc Trạch xoay người cô lại, để hai chân cô quấn quanh eo mình.

. Hai cánh tay của Giang Lệ Lệ víu lấy cổ anh, có lẽ vì sợ mình sẽ bị té nên đó cũng là phản ứng rất tự nhiên. Cô ngẩng đầu liền sa vào đôi mắt chim ưng hung ác kia, chợt thở gấp, khuôn mắt nhỏ nhắn hồng nhuận.

Lạc Trạch khẽ nheo mắt lại, phân thân ở trong cơ thể cô, cố sức lên đỉnh.

"Ân" Giang Lệ Lệ bị va chạm, ngửa người ra đằng sau, tóc dài xõa ra, nghĩ đến tấm màn che màu đen sau lưng, có vẻ thần bí mê người.

Giang Lệ Lệ vội vàng bặm môi , không để cho thanh âm mắc cỡ tràn ra. Bàn tay to lớn của Lạc Trạch vuốt ve khuôn mặt cô.

"Cô bé, ngoan ngoãn thả lỏng người ra, cảm thụ tôi, hưởng thụ đi." Thanh âm Lạc Trạch tựa như lời niệm chú của yêu ma.

Giang Lệ Lệ dưới cử động mãnh liệt của Lạc Trạch mà rên rỉ, hơn nữa lại quyến rũ như vậy, rất động lòng người, mỗi một tiếng đều chạm đến cõi lòng của Lạc Trạch; không ngờ thanh âm rên rỉ khi lên giường của cô gái này lại hay như v5y, nghe thật êm tai. Nghĩ đến việc thanh âm này nếu để người đàn ông khác nghe được, huyết mạch sôi sục, ra sức chạy nước rút hơn.

Phòng tắm ngập gió xuân, một cảnh xuân đẹp đẽ. Thời điểm kết thúc cũng là lúc trời tờ mờ sáng.

--------------

Sáng sớm, những tia nắng mặt trời lọt qua khe cửa sổ, tất cả từ mịt mù dần trở nên rõ ràng. Mặt trời lên cao, tỏa ra hàng vạn tia nắng vàng rực, lơ lửng trên bầu trời vài đám mây, chốc lát từ một màu vàng óng dần chuyển sang màu hồng cam của ánh hoàng hôn.

Trải qua một đêm chiến đấu hăng hái, Giang Lệ Lệ đã sớm bị hút hết khí lực. fe Cô vừa mơ màng mở mắt liền nhìn thấy Lạc Trạch đang ngây người đứng ngoài ban công, ánh mắt thâm thúy như khói, không biết đường mà lần. Qua giờ Ngọ, ánh nắng chiếu rọi lên tấm lưng màu đồng cứng rắn.

Giang Lệ Lệ chỉ nhìn anh, có lẽ mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình. Cô khoác một chiếc áo choàng ngủ rồi cũng đi ra ngoài ban công, đứng cạnh anh. Anh liếc nhìn cô.

Cô nhìn cảnh vật xa xăm. Biệt thự trong núi, cảnh sắc đằng xa cũng thật sự đẹp đẽ, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua tầng tầng đám mây, soi rọi cả một vùng đất, cũng soi rõ con đường chúng ta đi.

"Lạc Trạch, tại sao anh không buông tha cho tôi, chúng ta căn bản là hai đường chân trời vĩnh viễn không giao nhau, nhưng anh lại ép buộc nó thành một đường thẳng." Giang Lệ Lậ xoay người nhìn anh, phát hiện trên mặt anh không có bất kỳ biểu lộ cảm xúc nào.

"Để tôi đi đi, tôi và anh, đi đến cuối cùng thì vẫn chỉ là sai lầm. 9 Vốn dĩ bắt đầu là một sai lầm rồi." Cô bình thản nói.

Quả nhiên Lạc Trạch khẽ nheo mắt lại, đem vật trong tay dập tắt, xoay người nhìn cô.

"Chuẩn bị đi, sau này tới làm việc trong công ty tôi." Nói xong cũng sải bước rời khỏi phòng ngủ.

Giang Lệ Lệ nhìn theo bóng lưng rời đi, thở dài một cái; cô biết, chỉ cần anh không buông tay thì cho dù có làm gì cũng đều vô ích; trong lòng không phục. Cô đứng ngoài ban công một hồi sau đó cũng xoay người rời đi. e Cô biết là mình phải làm theo lời anh. trải qua những chuyện này, cô quả quyết không thay đổi, thật sự muốn như thế, lại trơ nên trầm mặc. 2d Chỉ cần mình không quá phận, chuyện gì cô cũng không màng.

Vốn là bình tĩnh, nhưng bởi vì tính tình ngang ngược, khiến cho hai đường thẳng song song lại dây dưa một chỗ