Hơn ba mươi
lạng bạc trắng không phải chuyện đùa, Chước Tử đau lòng chỗ tiền kia,
chờ sau khi trời tối, liền chuẩn bị đi tới Hà phủ. Đẩy cửa bước ra
ngoài, nhảy qua lan can, cúi người bay về hướng đó.
Hà phủ yên tĩnh không một tiếng động, rộng lớn như vậy mà ngay cả một người hầu trông coi cũng không có.
Từ khi Hà
lão gia đổ bệnh, ngủ mê man, quản gia cầm đầu lười biếng, bọn người dưới cũng bắt đầu có suy nghĩ có nên lấy trộm chìa khóa kho tiền, sau đó ôm
tiền trốn đi hay không.
Chước Tử lẻn vào phủ, vừa mới nghe thấy lũ người trong phòng bàn bạc chuyện này,
không thể không lắc đầu. Lần mò trong gian phòng tối, cuối cùng cũng
thấy Hà lão gia. Nàng đứng cạnh giường nhìn, trông không giống như bị
bệnh, cũng không thấy gì khác thường, không khác gì đang ngủ cả.
Nàng cúi
người tỉ mỉ quan sát, cũng không thấy ngửi mùi yêu khí hay quỷ khí, ngay cả tiên khí cũng không hề có. Ngủ mê man như vậy không hiểu tại sao?
Nghĩ thôi cũng nhức đầu, nhìn khắp phòng, cũng phải là nơi kỳ quái. Suy
nghĩ rối rắm cả nửa đêm, nàng mới rời đi. Ra tới cửa lớn, mới sờ sờ cằm, nghĩ lại thím Tần nhà Đông gia, Trương ca ở hẻm Vân, mẹ của Nguyên nhi, con dâu thứ ba nhà họ Tùng, cả chỗ cha của lão Tiêu, đều giống như đang say ngủ, không thấy gì khác thường.
Mang một
bụng đầy nghi ngờ trở về khách điếm, thấy đèn trong phòng Thư Sinh vẫn
còn sáng, Chước Tử cúi người đi vào, cùng Thư Sinh đang cầm sách bốn mắt nhìn nhau, hơi nhíu mày, hình như không đúng lễ nghi cho lắm, lại lui
ra ngoài, gõ cửa: “Ta có chuyện muốn nói”.
“…Vào đi”.
Sau đó chỉ thấy nàng bước qua cửa mà vào giống như lúc nãy, Thư Sinh
càng lúc càng cảm thấy nàng ở nhân gian học phép tắc thật ra… cũng không tồi: “Nàng tới Hà gia trở về rồi à?”
Chước Tử
ngồi xuống đối diện hắn, cầm ấm trà rót nước, than thở: “Đúng vậy, cũng
chẳng khá hơn được chút nào, mấy nhà khác nghe nói bị bệnh tương tự ta
cũng đi rồi, yêu khí, quỷ khí, tiên khí đều không phát hiện được, ngươi
nói có kỳ lạ không?”.
Thư Sinh
cười cười: “Nàng đi hỏi thăm mấy chuyện trước khi họ mê man cho rõ ràng, thế nào cũng tìm ra điểm giống nhau, điều tra theo điểm đó, kiểu gì
cũng hiểu được”.
Chước Tử bừng tỉnh, nhăn nhở nói: “Ngươi thật là thông minh”.
Thư Sinh thở dài: “Rõ ràng là ngày nào cũng gọi ta là Thư Sinh đần”.
Chước Tử hào phóng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ gọi ngươi là Thư Sinh thông minh nhé”.
Thư Sinh cười thành tiếng: “Gọi như mọi khi hay hơn. Đã khuya rồi, nàng mau về ngủ đi”.
“Ù, Thư Sinh đần, ngươi cũng ngủ sớm một chút”.
Nhìn thấy nụ cười trong veo của Chước Tử, như mưa rơi xuống lá sen, không vương một
chút tỳ vết, nàng nhẹ nhàng bước đi, gió thổi tà áo bay bay, khiến hắn
ngây ngẩn một hồi lâu. Đợi tới tận khi nàng rời đi rồi, mới cầm hén trà
nàng vừa uống qua, đổ một ít ra bàn, đưa tay chạm vào nước trà, mãi sau
mới thu tay lại.
Nước trà
theo ngón tay hắn chảy xuống, chưa tới cạnh bàn, rõ ràng là một đường
nước chảy, lại bị đứt ở một chỗ, không thể tiếp tục chảy theo đường hắn
định ra. Thư Sinh vẫn chưa từ bỏ ý định dẫn nước, nhưng cũng không thể
làm cho nước tiếp tục chảy được nữa. Thật lâu sau mới thu tay lại, lau
khô nước trên bàn.
Đây rõ ràng là một chuyện rất dễ giải quyết, nhưng vẫn không thể không để nàng tự mình tìm cách.
Tuy rằng không cam lòng cho lắm, nhưng chỉ có như thế, linh lực mới có thể quay trở lại.
Trời còn
chưa sáng, Chước Tử đã đi hỏi thăm rồi, phố xá đông đúc đã có khá nhiều
người đi chợ mua đồ ăn. Hỏi thăm các nhà hàng xóm của mấy người bị bệnh
mê man ngủ, có thể biết bọn họ đã từng đi đâu, ăn cái gì, hoặc đã bái
thần tiên đạo sĩ nào, tất cả đều hỏi thăm không bỏ sót chỗ nào.
Thư Sinh vừa mới mở cửa khách điếm, trông thấy ông lão vẽ tranh đường vẫn ngồi bên
cạnh khách điếm, cũng không rao hàng, hình như chỉ im lặng chờ khách
tới. Hắn tỷ mỉ quan sát, nhìn qua thì chỉ giống như người bình thường,
chẳng trách Chước Tử không phát hiện ra. Một lúc sau, thấy Chước Tử một
thân áo trắng từ ngã tư đường chạy về, thật giống như minh châu mỹ ngọc, trên trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, dưới ánh mặt
trời nhàn nhạt, kiều diễm vô cùng, hắn nhìn đến nỗi phải bịt mùi nghiêng đầu, mới sáng sớm thôi, có cần phải kích thích như vậy không?
Chước Tử
chạy nhanh lại, suýt chút nữa nhào vào người hắn, túm tay người trước
mặt, nhíu mày, nhiêm lúc nói: “Chưởng quầy, nhanh vào đây với ta, có
chuyện quan trọng”.
Mặc dù bị
Chước Tử nắm cổ tay rất mạnh, hắn tuyệt đối không hề đau chút nào. Bị
nàng vội vàng kéo về phía tủ tiền, dí ngồi xổm xuống, ánh mắt lấp lánh
bí ẩn, thấp giọng: “Thư Sinh đần, ta hỏi thăm đi hỏi thăm lại, phát hiện ra bọn họ có hai điểm giống nhau”.
Thư Sinh chìm đắm trong cảm giác được bàn tay mềm mại nắm lấy, vẻ mặt bất ngờ: “Nàng nói xem”.
“Thứ nhất,
bọn họ đều từng nói rằng muốn chết, sau đó hoặc là không chết được, hoặc là chưa hành động. Giống như mẹ của Nguyên Nhi, chồng ham mê bài bạc,
rượu chè, thường xuyên bị hắn đánh đập. Tháng trước, mẹ của Nguyên Nhi
nhảy sông tự sát, được người ta cứu lại. Còn Hà lão gia, thường xuyên có bệnh trong người. Sau đó Hà phu nhân ốm mà chết, ông ấy cho rằng là do
mình lây bệnh, cực kỳ áy náy, sợ lại lây bệnh cho nữ nhi duy nhất, liền
đưa nó đến sơn trang, ngày nào tinh thần cũng hoảng hốt, thương nhớ nữ
nhi, sống cũng không mấy vui vẻ.
Thư Sinh gật đầu: “Còn điểm thứ hai?”.
Chước Tử vẻ
mặt đau khổ nói: “Điểm thứ hai chính là, trước lúc ngủ mê man, tất cả
bọn họ, đều đi qua con đường trước của nhà chúng ta. Hơn nữa còn đều là ở gần đây. Điểm này ban đầu không ai phát hiện ra, nhưng mà sau khi ta đi xung quanh nghe ngóng, mọi người đều nhìn ta với ánh mắt kỳ quái, sau
đó đều vội vàng tránh xa… Còn nói… Ở khách điếm của chúng ta có yêu
quái, do bị yêu quái quấy phá, mới khiến bọn họ bị bệnh rồi ngủ mê man”. Nàng bực tức nói tiếp: “Khách điếm của chúng ta chỗ nào có yêu quái,
thật tức chết ta!”
Thư Sinh giật giật mi mắt: “Khách điếm của chúng ta quả thật là có rất nhiều yêu quái”.
Chước Tử chớp chớp mắt, nghĩ ra cũng đúng, lát sau, kiên quyết lắc đầu: “Yêu quái chúng ta sẽ không hại người”.
Thư Sinh mỉm cười: “Việc này, bắt đầu từ bao giờ?”.
Chước Tử thu tay lại, sờ sờ cằm: “A, hình như bắt đầu cách đây một tháng, sau đó lại liên tiếp xảy ra…”. Nói tới đây, chân mày càng nhíu lại: “Hình như là
từ lúc chúng ta lấy lông Phượng Hoàng bảy màu trở về, này, không phải là Phượng Hoàng tới trấn Trạng Nguyên báo thù đấy chứ?”
“Phượng
Hoàng luôn tự cho mình là thanh cao, sẽ không bước chân vào nhân gian
đâu. Hơn nữa là, chiếc lông bảy màu có thể làm lại được, cho dù có đến
báo thù đi chăng nữa, cũng sẽ không đợi lâu như vậy”.
Chước Tử run run: “Cũng đúng, nếu là bọn chúng ra tay, chắc cả trấn nhỏ này sẽ bị san bằng mất”.
Nàng không
có cách nào lý giải nổi, nhìn cửa hàng trên đường, xem ra còn phải thu
nhỏ phạm vi hơn nữa. Đang nhìn đến thất thần, bỗng thấy một đúa bé trong tay cầm một bức tranh đường vui vẻ chạy ngang qua, hương thơm thanh
ngọt bay tới, thấm vào tận tâm can, nếu cứ mãi vui vẻ như vậy thì thật
là tốt, sau này, khách điếm vẫn luôn như vậy…
Nàng chợt
hoàn hồn, chân mày nhíu lại càng chặt hơn, đi vòng qua tủ tiền ra ngoài. Nàng đang nhớ lại trận mưa ưu tư ngày trước, kể từ khi hòa thượng kia
xuất hiện, mây mù bỗng như bao vậy trấn nhỏ, kéo mặt u ám nhất trong
lòng mỗi người bày ra bên ngoài. Lần này cũng vậy, ngửi thấy vị ngọt
thanh kia, cũng nghĩ: “Nếu như có thể… thì thật là tốt”, đúng là có cảm
giác như dẫn dụ người ta vào trong mê trận.
Một khách
nhân vừa đi khỏi sạp hàng của ông lão vẽ tranh đường, Chước Tử lại gần,
cúi người xoay kim đồng hồ: “Ông à, ta muốn mua một bức tranh đường”.
Dứt lời, kim đồng hồ chuyển động, cây kim xoay tròn giống như xoáy nước, chầm chậm
dừng lại phía trên một chiếc xe ngựa. Ông lão trước sau như một, bình
tĩnh mà thành thạo cầm lấy cái muôi rưới đường vẽ tranh. Chước Tử trả
tiền, cầm trở về khách điếm, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra được
cái gì. Cắn một miếng, đường tan dần trong miệng, cũng không thấy có gì
kỳ quái. Nhìn thấy Thư Sinh, đưa tay: “Ăn đi”.
Thư Sinh cúi đầu, cắn một miếng, miếng kẹo tan vào trong miệng: “Ngọt”.
Cùng với Chước Tử ăn kẹo, thật đúng là cảm giác ngọt vào tận đáy lòng.
Sau khi hai
người ta một miếng, nàng một miếng ăn xong, Chước Tử cũng cảm thấy ngọt
đến phát ngán, cũng không thấy có gì không ổn. Chẳng lẽ nàng đóan sai
rồi? Ông lão kia mới nhìn đúng là không có gì khác thường, cho nên nàng
đã đoán sai sao?
Buổi tối đi
ngủ, Chước Tử nằm trên giường tổng kết những việc điều tra được trong
ngày, mấy đầu mối đều không thấy có điểm chung, được một lúc, mơ mơ màng màng ngủ mất.
“Mẹ Nguyên Nhi này, món này nêm nếm vừa miệng, ngon lắm”.
Chước Tử lắc lắc đầu, tiếng cười ở đâu truyền tới, còn có mẹ của Nguyên Nhi? Đây
chẳng phải người phụ nữ ngủ mãi không tỉnh hay sao? Nam tử kia là kẻ ham mê bài bạc rượu chè, là cha của Nguyên Nhi? Nàng dụi dụi mắt, chẳng lẽ
là do nàng suy nghĩ quá nhiều, nằm mơ cũng mơ thấy bọn họ?
Khoảng sân
nhỏ trước nhà được quýet dọn sạch sẽ, ba người ngồi ở bàn, trên bàn bày
đầy thịt cá, mẹ của Nguyên Nhi cười hạnh phúc, một nhà ba người vui vẻ
hòa thuận. Nam tử kia không hề có chút giống với quỷ say, gắp thức ăn
cho thê tử, dỗ con trai ăn cơm, rõ ràng là một người chồng mẫu mực.
Chước Tử
thầm than, nếu đây không phải là mơ thì tốt biết mấy. Vừa mới than xong, liền thấy cảnh tượng trong mơ thay đổi, chuyển đến một khu nhà lớn,
nhìn quanh cảnh nơi này, suýt chút nữa nhảy dựng lên, đây chẳng phải là
Hà phủ đang thiếu nàng một số bạc lớn hay sao? Trong sân có rất nhiều nô bộc, mọi người ai nấy đều vui vẻ dễ gần, nhìn sang người đang ăn điểm
tâm trong sân, ngoài Hà Lão gia còn có một tiểu cô nương, thần kỳ ở chỗ, còn có cả Hà phu nhân đã qua đời từ lâu.
Nàng nhíu mày, nháy mắt một cái, trời đã chuyển sáng, trước mắt không phải là tòa nhà lớn nữa, mà là… khách điếm Đồng Phúc.
Nàng ngẩn người, sau khi nhìn thấy những người ở trong, lại càng ngây ra, theo bản năng đi về phía trước: “Gia gia…”
Lão chưởng
quầy vẫn đang cầm bút ký sổ, nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên nhìn,
mỉm cười: “Con về rồi à? Mau vào rửa tay, còn ăn cơm”.
Chước Tử nhìn xuống, bước được một bước, liền đứng lại: “Gia gia đã đến tuổi gần đất xa trời rồi, ngươi không phải…”
Bên tai bỗng vang lên tiếng nói bi thương: “Phải cũng được, không phải cũng được, có sao đâu, điều ngươi muốn nhât, không phải như thế sao?”
Chước Tử
hoảng hốt, lão chưởng quầy vừa cười vừa nói: “Còn lo lắng cái gì, mọi
người đều ở bên trong chờ con đó. Nếu không ăn no, sao có thể bảo vệ
khách điếm?”
“Bảo vệ… khách điếm…”
Chước Tử
nhìn vào bên trong khách điếm, bọn người Tân Nương, Hồ Lô ca đều ngồi ở
đó, tranh nhau đồ ăn, tiếng cười vang bên tai. Thân thể bị đẩy nhẹ một
cái, nghe thấy một giọng nói mị hoặc: “Đi đi, mau vào đi”.
Hóa ra đây
không phải là mơ… Cho dù đúng là cảnh trong mơ đi chăng nữa, cũng không
sao, có thể ở cũng với gia gia, cùng mọi người bảo vệ khách điếm là tốt
rồi.
Chỉ là vừa
mới bước thêm hai bước, lại cảm thấy bên trong hình như thiếu người.
Nàng cẩn thận suy nghĩ, không nhớ nổi là thiếu ai, nhưng nhất định là
thiếu mất một người.
Một người
rất quan trọng, cực kỳ quan trọng. Chước Tử dừng lại, không bước tiếp,
nhìn một lúc lâu, trong lòng trống rỗng, là thiếu… Thư Sinh không có ở
đây…
Thư Sinh tuy cà lơ phất phơ nhưng trong thời khắc quan trọng, Thư Sinh luôn xuất hiện giờ lại không thấy đâu.
Chân phải lùi lại một bước, còn chưa kịp nhấc chân, cả người chợt bị đẩy một cái: “Mau vào đi”.
Nàng ngã về
phía trước, mắt thấy sắp úp mặt xuống đất, bỗng nhiên bị kéo lên, ôm vào trong lồng ngực ấm áp, ngẩng đầu nhìn lại, chẳng phải là Thư Sinh đần
hay sao?
Thư sinh cúi đầu nhìn nàng, nhăn mặt, đưa tay lau nước mắt cho nàng, cười nói: “Đừng khóc, có ta ở đây rồi”.
Trong lòng
cảm động, Chước Tử đưa tay ôm lấy hắn, không biết vì sao mình lại khóc.
Mới vừa rồi, nàng rất muốn đi vào, cùng gia gia và mọi người ở chung một chỗ, cùng nhau bảo vệ khách điếm, nhưng nàng không nhìn thấy Thư Sinh
đâu cả.
Thư Sinh
căng thẳng, định đứng lên… Đây là lần đầu tiên Chước Tử chủ động ôm hắn? Nhẹ nhàng hít thở, chăm chú quan sát, nhìn cảnh trong mộng giống y như
thật, không hề có chút sơ hở nào, sợ rằng, ngay cả tiên nhân rơi vào nơi này cũng khó lòng thoát ra, say mê trong mộng cảnh. Nhưng Chước Tử thế
mà lại có thể thoát khỏi ảo cảnh rất nhanh, không bị nó mê hoặc, rõ ràng linh lực của nàng vẫn còn chưa quay lại cơ mà?