Thư Sinh
nói, Phượng Hoàng ấy mà, không phải sương sớm không uống, không phải
trúc non không ăn, không phải ngô đồng ngàn năm không đậu, người ta hay
ca tụng: “Tính cách cao quý!”
Chước Tử trời sinh đơn thuần, nghe xong liền xụ mặt xuống, yếu ớt nói: “Chưởng quầy, thế này không phải là lý sự cùn sao?”
Thư Sinh cười thành tiếng: “Đúng thế mà.”
Chước Tử bĩu môi: “Nếu vậy ta yêu cầu chưởng quầy, nhất định phải đem ta quăng xuống biển hoặc chôn sâu dưới đất.”
Thư Sinh nhìn nàng, nghiêm mặt: “Nhất định sẽ không ghét bỏ nàng đâu.”
Lời nói
nghiêm túc này với dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường của hắn thực sự
không ăn khớp gì cả, nhưng trong lòng Chước Tử vẫn có chút vui vẻ, cười
đến híp mắt nhỏ như hạt đậu: “Thư Sinh ngốc à, ngươi đúng là chỗ dựa
vững chắc của khách điếm mà.” Rồi lại hỏi: “Có thật chúng ta phải lấy
sắc dụ Phượng Hoàng không?”
Thư Sinh cười đến chói mắt: “Cứ để đó cho ta.”
Nói xong
thấy nàng thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm mình liền nhíu mày: “Phượng là con đực, Hoàng là con cái, cả hai đều giao cho ngươi thì…”
Thư Sinh mặt giật giật, cứng ngắc: “Không phải như nàng nghĩ đâu, Chước Tử…”
Chước Tử lại vỗ ngực luôn, vẻ mặt ta hiểu rõ mà: “Yên tâm đi chưởng quầy, ta sẽ không nói cho ai sở thích này của ngươi đâu!”
“…”, Thư Sinh nhảy lên hét to: “Xu hướng của ta rất bình thường! Chỉ thích phái nữ, là phái nữ thôi!”
Bị thét
khiến Chước Tử vô tội không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, âm thầm lau
lệ, đã nói không tiết lộ cho người khác rồi, sao còn làm kiểu ăn thịt
nàng cơ chứ. Nàng khụt khịt mũi: “Được rồi, ta tin ngươi, vậy con đực
giao cho ta.”
Thư Sinh chém đinh chặt sắt nói: “Không được!”
Sao có thể
để Chước Tử dùng nhan sắc dụ dỗ nam nhân khác chứ, giống đực khác cũng
không được! Thư Sinh nhìn vẻ mặt cổ quái của nàng, đau khổ cười: “Được
rồi, ta dụ cả phượng lẫn hoàng đi, nàng nhân cơ hội vào ổ tìm cái lông
chim bảy màu, bọn chúng vốn có tính cảnh giác cao nên sẽ phát giác
chuyện bị lừa rất nhanh, vì thế nàng phải mau chóng hành động nhé.”
Chước Tử nhiệt huyết sôi sục, gật đầu: “Được.”
Bích Trì
thực sự là một cái ao, sâu không thấy đáy, rộng mênh mông không kém biển cả. Ở giữa là một ngọn núi cô độc sừng sững, từ xa nhìn lại, trông
giống như một chiếc thuyền màu xanh lá cây trôi trên mặt nước, mờ ảo
lung linh, hệt như tiên cảnh.
Thư Sinh nắm tay Chước Tử nương theo gió, đạp nước đi một mạch đến hòn đảo nhỏ, quan sát xung quanh, Chước Tử thấy nó như viên ngọc lưu ly tỏa hào quang lấp lánh, vô cùng chói mắt. Sau khi chuẩn bị kỹ càng, trên tay đã có một
viên huyết châu, bừng lên sắc đỏ rực rỡ.
“Lấy được
lông chim bảy màu phải cắm luôn vào viên huyết châu này, khi lông chim
biến thành màu trắng, hạt châu thành màu ngọc trai là thành công. Phải
bỏ đi ngay lập tức.”
Chước Tử gật đầu, nắm chặt viên châu. Tay trái Thư Sinh nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng, từ tay phải bắn ra một chùm sáng, đập mạnh vào vòng tiên khí bảo hộ
quanh hòn đảo nhỏ khiến nó chao đảo, chấn động ầm ầm, sóng nước lay
động, tạt liên tục vào bờ. Lập tức có tiếng “Kéc Kéc” từ xa vọng tới,
bỗng chốc có hai con chim to lớn lao đến chỗ hai người.
Chước Tử còn đang ngẩn ngơ thì sau lưng bị đập nhẹ một cái, âm thanh của Thư Sinh vang bên tai: “Đi nhanh!”
Vừa nói
xong, người đã lao đi như tên bắn về phía viên ngọc lưu ly đang tỏa sáng kia, vụt qua bên hông đôi phượng hoàng đấy. Chước Tử mù mờ, cái tên Thư Sinh đần, đây có phải sắc dụ đâu!
Tốc độ như
gió, Chước Tử còn chưa kịp phân tích tình hình thì đã ngã vào tổ chim,
té đau cổ đến méo mặt. Vừa ngóc đầu lên mùi chim đã xộc vào mũi, làm
Chước Tử hắt hơi mấy cái mới định thần lại được, vội vàng đi tìm cái
lông chim kia.
Tổ chim này
cũng không giống mấy cái dưới thế gian, thậm chí so với tổ của điểu yêu ở Yêu Giới cũng to hơn gấp bội, Chước Tử không xác định được phương
hướng, đứng lên nhìn quanh một vòng, ngưng thần quan sát.
Phía xa có
một tầng dây mây quấn quanh cái tổ từ từ mọc lên, chồi càng lúc càng
lớn, lá cây vươn lên, đâm xuyên qua tổ chim. Chỗ ấy đột nhiên to lớn
hơn, Chước Tử mở to mắt vội vàng lao về phía đó, quả nhiên thất một cái
lông chim bảy màu đang cắm trên một cành cây sinh trưởng mạnh mẽ. Lập
tức lấy huyết châu đặt lên lá cây, cố sức cầm lông chim đâm vào viên
châu.
Huyết châu
kia liền hấp thụ máu, khiến chiếc lông chim từ từ chuyển màu, dần hóa
thành màu trắng, đến khi hoàn toàn chuyển sang huyết châu. Chước Tử vội
thu lại, hô to “Lên!”, dây mọc càng lúc càng dài, chạm cả trời cao. Nàng phải nhanh chóng tìm Thư Sinh rồi cùng nhau rời đi. Nhưng dây leo chạm
tới vòm trời rồi mà nàng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Chợt có tiếng rên rỉ vang bên tai, xoay người nhìn thì thấy có kẻ đang lao về phía
mình, chuẩn xác ôm chầm lấy nàng, gió đột nhiên nổi lên, mạnh mẽ tạt qua mặt, khiến sóng hai bên bờ chấn động không ngừng.
Chước Tử ghé vào cổ hắn, quan sát phía sau, thấy hai thân ảnh khổng lồ xoay tròn bên trên, lớn tiếng kêu gào, hết sức chói tai.
Trên tay bỗng có cảm giác mát mát, Chước Tử khựng lại nhìn sang Thư Sinh: “Thư Sinh đần, ngươi…”
Nhìn sắc mặt Thư Sinh khiến Chước Tử sợ hãi. Vừa rồi còn rất ổn mà giờ đã tái nhợt,
gương mặt có chút xanh xao, trên trán mồ hôi rịn ra. Thư Sinh thế này
hẳn là đã bị thương rất nặng.
Thư Sinh mím môi, dốc toàn lực bay đi, hết sức tập trung nên hoàn toàn không phát hiện được ánh mắt của Chước Tử.
Chước Tử
không dám lộn xộn sợ quấy nhiễu hắn. Tiếng chim hót lanh lảnh càng lúc
càng gần, càng lúc càng nhanh. Bỗng nhiên Phượng Hoàng dừng lại giữa
trời, cứ tưởng chúng buông tha, không đuổi theo nữa, ai ngờ chúng giương đôi cánh khổng lồ quạt ra một cơn lốc mạnh mẽ lao thẳng đến. Chước Tử
sợ hãi, vội vàng dốc hết sức lực toàn thân vung một trời hoa nở rộ, cố
gắng cản cơn cuồng phong ấy. Như thế cũng đủ để Thư Sinh ôm chặt nàng,
nhanh chóng nhảy vào cửa thông thần giới.
Mắt vừa thấy được màu xanh của biển trời, thì đã ngã nhào lên lưng một con rùa biển, khiến chú rùa biển lại chìm xuống phân nửa, còn làm cho cả vùng biển
quanh đó xao động.
Chước Tử từ
trong ngực hắn ló đầu ra, thấy bản thân mình hoàn toàn không thương tích gì nhưng với tư thế này thì việc hắn không bị thương là việc không thể
xảy ra. Nhìn sắc mặt trắng xanh của hắn, khó khăn hỏi: “Thư Sinh à?”
Thư Sinh khẽ thở một tiếng, nằm dạng chân dạng tay thoải mái, phơi mình dưới ánh
nắng, hơi nghiêng đầu nhìn nàng: “Ta không sao đâu.”
Chước Tử còn lâu mới tin hắn bị hù ra thế này. Chợt nhớ ra huyết châu, liền lôi ra
từ trong ngực đưa hắn: “Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nhé. Nhưng đây
thật ra là hạt châu gì thế, hút sạch màu sắc của chiếc lông chim kia,
liệu có làm hại tới Phượng Hoàng không?”
“Đương nhiên là không rồi, chỉ là nó vốn thích màu sắc, không muốn cho người khác
đụng vào, không có cái lông chim này thì sẽ buồn bực mất mấy ngày rồi
lại trồng ra một cái cây mới thôi.”
Chước Tử
nhìn viên châu trong tay bỗng nhiên hiểu ra, mặt xị ra: “Huyết châu hút
màu sắc… Hóa ra đây là cái chưởng quẩy gọi là dùng sắc đấy hả?”
Thư Sinh cười to: “Đúng thế.”
Chước Tử phì cười: “Bảo sao ngươi cứ nói mọi thứ để ngươi làm hết, hóa ra cái sắc ấy là chỉ màu sắc thế này. Á, liệu Phượng Hoàng có đuổi tiếp đến đây
không? Mau mau chạy tiếp đi.”
“Phượng
Hoàng không thể đến trần gian, nàng quên chúng cao quý thế nào à, sẽ
không bao giờ đến nơi thế này đâu”. Thư Sinh ho khan vài tiếng, dùng máu của mình hóa thành huyết châu rồi nhét lông chim bảy màu vào trong đó,
lại bị hai con chim to oành kia liều mạng truy bắt, đúng là xém chết,
không hổ là thần thú từ xa xưa, ngay cả sức lực cũng gấp trăm lần linh
thú thông thường.
Lúc này tinh thần Chước Tử cũng không tốt lắm, lúc ở trong tổ chim đã hao phí không
ít công lực, lại do quá sợ hãi với tiêu hao thể lực để vung hoa ngăn cản tấn công. Nhìn lồng ngực rắn chắc của Thư Sinh, thêm ánh nắng mặt trời
ấm áp bao quanh, liền ghé mặt nằm ngủ, chậm rãi theo rùa biển bơi vào
bờ.
Áp lực trước ngực khiến thân thể Thư Sinh lại cứng đờ, chỉ nhìn mái tóc đen nhánh
của nàng, với cây trâm nghiêng nghiêng đang chọc vào, tuy không ngắm
được gương mặt trắng trẻo kia nhưng đã thấy không cảnh đẹp nào có thể so sánh được. Khẽ đưa tay phất phất tạo ra cơn gió thoang thoảng, hết sức
khoan khoái. Đang hạ xuống còn chưa kịp chạm đến mặt nàng đã thấy nàng
nhíu mày, một bộ dáng mệt mỏi.
Hắn gối đầu
lên tay, cảm nhận độ ấm từ cơ thể Chước Tử, trong lòng hết sức mãn
nguyện, ngón tay gõ nhẹ: “Tiểu hải quy, bơi chậm một chút.”
Khi Chước Tử tỉnh lại thấy mình đang ở trong phòng Thư Sinh, nhưng không có hắn ở
trong đấy. Nghĩ đến hắn đang bị thương nên vội vàng lao ra ngoài nhưng
lại không tìm được người. Liền chạy ra hậu viện, nhảy uỵch xuống dọa lũ
yêu đang hăng say chà bài sợ mất vía: “Thư Sinh đâu?”
Tân Nương lên tiếng: “Lão Đại à, đây là lần thứ mấy vừa tỉnh cô đã đi tìm Thư Sinh thế?”
Chước Tử
không nhận ra ý trêu ghẹo trong lời nói ấy, chỉ chăm chăm nhớ đến vết
thương của hắn. Tuy hắn rất lợi hại nhưng cho dù có giỏi đến đâu cũng
không thể chịu nhiều vết thương cùng lúc được. Hơn nữa Thư Sinh là vì
tìm thứ thay thế cho nàng nên mới như thế, nều gặp thêm chuyện gì nữa
trong lòng thực sự rất hối hận.
Đang day dứt không yên, chợt ngửi thấy mùi của Thư Sinh đang bước vào khách điếm, nàng vội vàng nhảy lên cửa sổ, đi vào trong.
Mấy kẻ ngồi lại đưa mắt nhìn nhau mấy cái, nghi hoặc: “Lão Đại rơi vào lưới tình rồi hả?”
Thư Sinh vừa mở cửa vừa nghĩ chắc cũng đến lúc Chước Tử tỉnh rồi. Hắn vừa bước được
hai bước chân đã thấy một bóng dáng xinh đẹp nhảy từ cửa sổ, đáp trước
mặt mình, sờ nắn đủ kiểu, còn mở to mắt chằm chằm nhìn hắn, khiến hắn
không tránh khỏi mà nuốt nước bọt.
Thấy sắc mặt hắn vẫn chưa hồi phục lại như lúc đầu, Chước Tử tức giận túm tay hắn:
“Chưởng quầy, thương tích của ngươi còn chưa tốt đã chạy loạn lên thế,
mau lên giường nằm im đi.”
Thư Sinh vừa vui vẻ vừa đau khổ đáp lời nàng, bị Chước Tử áp tải đến tận giường, còn bị nắm chặt tay, làm hắn bỗng dưng nghĩ tới cái cảnh buông màn đi ngủ,
là buông màn đi ngủ nhé. Nhưng lại chẳng thể làm được gì, vừa nằm xuống
đã bị nàng kéo chăn đắp kín người, còn ngồi bên cạnh giường theo dõi
hắn.
Trên chăn còn thoang thoảng mùi hoa thược dược, định không ngủ nhưng lại thấy choáng váng…
Vẻ mặt Thư Sinh cũng rạng rỡ: “Hay hôn một cái nhé?”
Tuy có tơ
tưởng đến nàng nhưng không phải thực sự muốn dùng cách này để trao đổi,
nhưng hắn vạn lần không ngờ Chước Tử lại nhào lại gần, hôn lên trán hắn
một cái, còn thật tâm nói: “Chưởng quầy mau đứng lên.”
“…”, trong nháy mắt đông máu luôn…
Hắn che mũi, nói năng lộn xộn: “Ta, ta, cái miệng, ta cũng muốn được hôn một cái!”
Chước Tử đứng dậy nói: “Nếu chữa thương thì nên ấn lên huyệt trên ấn đường là tốt nhất, có thể khiến thuốc lan khắp toàn thân.”
Vừa rồi
nhiều chuyện đan xen vào nhau khiến hắn quên béng mất, đây là cách chữa
thương của hoa yêu, hắn lại nghĩ đâu đâu rồi, cho nên thực sự Chước Tử
vẫn chưa thông suốt đâu, liền âm thầm than khổ, trong lòng mất mát, còn
phải trường kỳ kháng chiến tiếp.
Chước Tử ra
khỏi phòng, cũng không quay về bồn hoa mà chạy một mạch vào phòng mình.
Giơ tay sờ sờ môi, không hiểu sao vừa chạm môi vào đó lại thấy tim đập
thình thịch, sau đó… hình như còn muốn làm gì thân thiết hơn nữa. Nàng
vỗ vỗ má, cảm giác kỳ lạ này lại trào lên.
Nàng vặn vặn cái thắt lưng, lấy tinh thần xuống mở cửa. Lần này không bị tóm đi nấu
canh hoàn toàn là công lao của Thư Sinh. Thế là bọn họ lại có thể tiếp
tục bảo vệ khách điếm, nghĩ thôi cũng thấy vui, tâm tình tốt lên hẳn.
Vừa nhấc một cánh cửa lên, thấy trước mặt ồn ào, lần theo âm thanh ấy thấy có một
cái quán mới mở phía bên kia, có bảy tám đứa nhỏ đang vây quanh, trầm
trồ hò hét. Chước Tử nhìn kỹ thì thấy một ông lão đang ngồi trên chiếc
ghế dài nhỏ, hai bên có hai cái sọt. Bên trái để một cái la bàn, trên la bàn chạm khắc những bức tranh, bên trong là một cây kim đồng hồ. Bên
phải mơ hồ bốc lên chút hơi nóng của nước đường, còn có thể cảm nhận
được vị ngọt dịu nhẹ.
Điều khiến
nàng để tâm nhất là phiến đá bóng loáng trước mặt ông lão. Tay ông lão
cầm cái muôi, múc nước đường, giống như đang cầm bút vẽ tranh vậy, dùng
nước đường đổ một mạch lên bàn đá phía trước, động tác lưu loát, nhanh
mà dứt khoát, giống như đã có sẵn bức tranh mẫu trên đấy. Trong chớp
nhoáng đã đúc ra một con hùng kê(*), tay trái liền nhanh chóng cầm lấy
một đoạn gỗ mảnh, gõ lên mặt, rồi dùng cái xẻng nhỏ cạy lên, hoàn thành
một bức tranh bằng đường tinh xảo.
(*)Hùng kê: con gà trống oai phong, hùng dũng
Chước Tử
ngạc nhiên, công phu của ông lão tạo ra bức tranh ấy thực sự rất cao
nha. Nàng xoa xoa tay, chợt có ý muốn đến mua một bức tranh đường để ăn.
Vừa bước lên thì thấy ông lão ấy cũng chỉ là một ông lão bình thường thôi. Lại nhìn
chiếc đĩa quay kia, trên đấy có vẽ phượng hoàng, trong lòng liền khấn
vái quay trúng phượng hoàng, trúng phượng hoàng đi. Ngón tay vừa rời
khỏi, kim quay bốn năm vòng thì dừng, dừng đúng điểm mong muốn, khiến
nàng vui đến nhảy cẫng lên.
Cầm tranh
đường về quầy quỹ, thấy Thư Sinh đang định xuống dưới. Chước Tử hào hứng đưa cho hắn xem: “Chưởng quầy, cùng ăn con phượng hoàng này với ta
nha!”
Thư Sinh hơi đảo mắt rồi cười: “Được thôi.”
Thấy nàng
đưa đến gần, hắn cúi đầu cắn một miếng, ngậm trong miệng, quả thực ngọt
đến tận tâm can. Ngẩng lên nhìn ra bên ngoài, thấy bóng dáng gầy yếu của ông lão đang chăm chú kiếm sống, nhìn qua thật yên bình…