Đụng phải
tên đầu gỗ Chước Tử này khiến Thư Sinh trăm nỗi tương tư mà không thể
giãi bày dù có dụ dỗ thế nào chăng nữa. Mang tâm trạng không mấy vui vẻ
nhảy lên nóc nhà, một tay cầm mực và nghiên, chuẩn bị vẽ bức tranh mà
theo nàng là “xấu như gà bới”. Hắn liếc mắt nhìn tỳ hưu kia, đối với kẻ
mới thì như vậy cũng không tệ lắm.
Hạ bút chấm
mực, cố gắng không chạm vào tỳ hưu kia. Tuy không phải là tác phẩm tốt
nhất nhưng cũng không bị phá vỡ một cách nhanh chóng được.
Chước Tử ngồi ở bồn hoa ngáp lên ngáp xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Tân Nương cúi người ghé vào tai, thì thầm: “Lão Đại, cô với Thư Sinh là quan hệ gì thế?”
Chước Tử cố nghĩ rồi đáp: “Thực sự chỉ là chưởng quầy và tiểu nhị thôi mà!”
“… Nhưng ta
thấy rõ ràng rất giống tình nhân nhé, nếu không sao Thư Sinh phải liều
mình xông vào Ma Giới đầy rẫy nguy hiểm ấy để cứu cô?”, Tân Nương kinh
sợ: “Hay là hắn muốn vỗ béo cô rồi mần thịt?”
Chước Tử phản xạ theo bản năng, run lẩy bẩy: “Nếu muốn thì đã sớm ăn rồi.”
Cây kim tiền sờ cằm: “Chẳng lẽ tối hôm ấy hắn hôn ngươi vốn là định ăn ngươi nhưng do bị chúng ta phát hiện nên đành dừng lại?”
Chước Tử
nuốt khan, đứng bật dậy lao đi tìm Thư Sinh. Vừa đặt chân lên mái nhà đã thấy trên đầu một con tỳ hưu thật to lớn đang đong đưa bàn chân. Định
bước tới gần thì nó lại quay đầu nhìm chằm chằm, như hổ rình mồi. Chước
Tử mặt mày hốt hoảng, quay người tính bỏ chạy, chưa chạy được hai bước
đã bị nuốt chửng.
“…”
Thư Sinh sau khi hoàn thành bức tranh thì lên giường nằm, trên chăn còn mùi của
thược dược, có thể ngủ thật ngon. Cho dù hắn không cần phải ngủ nhưng
cũng có thể ngủ đủ năm canh giờ!
Cái đầu nhai đi nhai lại, cau mày, cắn mấy cái, rồi chán ghét phun nàng ra. Chước
Thử bị lăn hai vòng trên nóc nhà, khắp người bẩn thỉu, thiếu chút là bị
dọa sợ chết luôn. Lại nhìn cái đầu to kia, hợp bên trái đớp bên phải.
Nàng lau lau mặt, nhất định lại là đồ kỳ quái gì do Thư Sinh tạo ra rồi.
May mà cái đầu kia không có nước dãi chứ không Chước Tử nhất định sẽ giết Thư Sinh, tìm hắn tính sổ đã!
Nàng vừa đặt chân vào phòng hắn, Thư Sinh đã dựng thẳng lỗ tai: “Chước Tử à?”
Trong khoảnh khắc Chước Tử định đi tới gần giường thì nhìn thấy một cặp mắt đen láy
sáng rực, yếu ớt nhìn hắn: “Thư Sinh ngốc, vừa nãy ta bị cái đầu to trên nóc nhà ngoạp một miếng nuốt chửng đấy.”
Thư Sinh cười bò: “Nhưng nó nhả nàng ra luôn mà.”
Chước Tử trợn mắt: “Làm sao ngươi biết?”
Thư Sinh
nghiêng người, chống tay xuống giường, giơ tay bới tóc, cười nói: “Đó là Ác Thần Thú, nổi tiếng tham ăn, chính vì quá tham ăn nên đến cơ thể của mình cũng ăn luôn, còn sót lại mỗi cái đầu. Nó là bức tranh do ta vẽ,
những kẻ không có ý tốt sẽ bị xơi tái nhưng khách trọ của khách điếm nó
sẽ không động đến, người trần… không hợp khẩu vị.”
“Bảo sao lại nhả ta ra.”, Chước Tử ghé mắt nhìn hắn, tuy không có nét tà mị quyến rũ như Cao Nhân nhưng càng nhìn càng thuận mắt dáng vẻ tự nhiên rạng rỡ
này. Liền muốn giơ tay chọc chọc mặt hắn: “Thư Sinh, rốt cuộc đâu mới là diện mạo thật của ngươi?”
Thư Sinh bặm môi nhìn nàng, không đổi sắc mặt, bảo sao thược dược cho dù ở lưu lạc
nghìn năm ở lục giới cũng không bị nhiễm thứ gì không sạch sẽ: “Nàng
thích diện mạo nào?”
Chước Tử chớp mắt nghĩ nghĩ: “Đều thích nhưng mà… thích bộ dáng của chưởng quầy này hơn.”
Thư Sinh tò mò hỏi: “Vì sao?”
“Không có cảm giác xa cách, tuy không có vẻ quá mạnh mẽ, cường tráng nhưng thật ra rất lợi hại.”
Thư Sinh
cười cười: “Cuối cùng ta cũng biết tại sao mọi người cứ luôn sợ ta, hóa
ra là vì không đủ gần gũi. Muốn hóa thành dáng vẻ gì cũng được, nếu nàng thích thế này thì từ nay về sau cứ để thế này thôi.”
Sau khi trở
về từ bữa tiệc ấy, Thư Sinh cũng đã không cần che giấu tung tích nữa,
dùng diện mạo nào để xuất hiện cũng như nhau cả. Cứ ngỡ thân thể kia sẽ
không được Chước Tử ưu ái nhưng không ngờ lại được thế này. Ngắm Chước
Tử hồi lâu, không kìm được tiến đến gần nàng, khi nhận ra thì đã chóp
mũi đã chạm vào nàng. Chước Tử lập tức bùng nổ, như con thỏ nhỏ nhảy
giật về phía sau: “Á, đồ Thư Sinh háo sắc!”
“…”. Hình tượng tốt đẹp vừa mới le lói đã lập tức sụp đổ…
Chước Tử đỏ
mặt nhảy ra cửa sổ, lúc hồi phục tinh thần mới phát hiện nhảy sai hướng
rồi, xém chút nhảy ra đường lớn luôn. Vừa định xoay người quay về thì
thấy ma khí từ xa ập tới, thoáng chốc đã tràn đầy trấn nhỏ, cơ thể liền
cứng đờ. Thư Sinh không biết đến bên cạnh từ lúc nào, vụng trộm liếc
mắt: “Ngoan, cứ an tâm mà ngủ, để Ác Thú xử bọn chúng.”
Ngày hôm
sau, khi Chước Tử tỉnh lại, không thấy khách điếm có việc gì, nhảy lên
nóc nhà thấy Ác Thú đang phùng má nhai trẹo hàm liền cười trộm. Cơ mà
vừa ngẩng đầu thấy hai mắt sáng rực của nó đối diện, chợt lạnh buốt
lưng, tính xoay người bỏ chạy thì lại bị nó một ngụm nuốt chửng…
Chước Tử tin chắc Ma Giới sẽ không dám léng phéng tới nữa liền vắt chanh bỏ vỏ, túm
con Ác Thú kia luộc lên làm tiệc ăn mừng, báo thù cho việc nó dám nuốt
nàng rồi nhè ra đến tận hai lần.
Vừa ra sảnh
trước, đã thấy Thư Sinh đang dùng vẻ mặt nghiêm túc hiếm có chăm chăm
nhìn ra ngoài. Nàng đứng sang một bên nhìn theo, đứng hình, bên ngoài có hơn mười người, nhìn qua thôi cũng biết là người của Ma Giới. Chước Tử
thấy ả xà tinh kia ngó đầu ra dò xét, nàng thử nhe răng liền dọa ả ta sợ hãi chui lủi trốn phía sau mấy kẻ kia.
Thư Sinh nhẹ nhàng vẫy vẫy, thủy mặc bao trùm mơ hồ bên ngoài khách điếm liền nhạt
đi một chút. Mấy kẻ đó chần chờ một lát mới đi vào.
Chước Tử
quan sát thấy những người khách đang ra vào đi xuyên qua chúng mà không
phát giác gì mới hay bọn chúng không có thân thể. Ma không giống yêu
cũng không như quỷ, không thể giấu thân thể, nếu không có thân thể thì
đây chính là hồn ma rồi. Chỉ là phần hồn bảo sao Thư Sinh thoải mái để
bọn chúng đi vào.
Thư Sinh treo tấm biển tạm nghỉ lên cửa trước, thản nhiên cười hỏi: “Có chuyện gì không?”
Kẻ đi đầu
nói: “Chúng ta tới đây không có ác ý gì đâu, xin phép được giới thiệu
lần lượt những người ở đây. Ta là trưởng lão Ma Giới, bọn họ là tả hữu
sứ giả của Ma Giới, bốn tôn giá, sáu hộ pháp, tám Ma tộc, bảy mươi hai
thị về cùng một trăm tám mươi người hầu thân cận.”
Chước Tử chảy mồ hôi lạnh đầy trán… Rõ ràng là có ác ý mà, ác ý ngập tràn kia kìa… Đây rõ ràng là tiết mục phá quán mà.
Thư Sinh
cười cười, cẩn thận bảo vệ Chước Tử ở phía sau, bỗng dưng nổi hứng nhấn
nhá từng chữ: “Trở về đi, ta không giao Chước Tử cho các người đâu.”
Lũ ma vô
cùng bất ngờ, nhìn chòng chọc khiến lũ yêu ở sau hậu viện vội lau mồ
hôi, vừa cảm thán “Thật sự rất oai phong lẫm liệt nha”, lại vừa run rẩy
“Lại bị đánh hội đồng thôi”. Trưởng lão kia trầm giọng: “Tuy không biết
ngươi là người ở đâu mà có thể bình yên rời khỏi Ma Giới, lại có thể
triệu hồi cả thần thú thượng cổ nhưng Ma Giới không phải dễ bị khinh
thường như thế, đừng tự chuốc lấy xấu hổ!”
Nói xong khẽ gầm lên một tiếng khiến sàn nhà dưới chân Chước Tử rung chuyển ầm ầm,
vụng trộm nghĩ, không ngờ chỉ là một hồn ma mà cũng lợi hại như thế. Nếu có thân thể thì Ác Thú làm sao dễ dàng ăn thịt chúng được chứ?
Đang lo lắng thì tay bỗng bị nắm chặt, lòng bàn tay ấm áp, ngón tay thon dài xiết
nhẹ, Chước Tử lập tức ôm chặt cánh tay hắn, giọng nói có chút run run:
“Liệu… có làm… hư hại… khách điếm không?”
“Không đâu,
nhưng mà vẫn rất phiền hà”, Thư Sinh mặt mày nhíu chặt, dậm chân một cái khiến mặt đất trở lại bình thường, không hề rung chuyển nữa.
Chước Tử đột nhiên kích động muốn tìm hiểu cấu tạo đùi hắn…
Thần sắc
trưởng lão nghiêm nghị, cất tiếng: “Hiện giờ Ma Giới rối loạn, Ma Vương
chỉ còn ít thời gian để hoàn thành việc tìm người kế vị, nếu không nhanh sẽ khiến Ma Giới đại loạn vì tranh quyền đoạt vị. Một giới loạn, tất
nhiên năm giới còn lại cũng sẽ loạn, ngươi cũng nằm trong lục giới,
chẳng lẽ để mặc nó rối tung lên thế ư?”
Thư Sinh nhỏ nhẹ: “Ma Vương còn bao lâu nữa?”
“Nhiều nhất không quá một tháng, mà cần đến ba tháng nữa.”
Thư Sinh tỏ vẻ thông hiểu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta sẽ giúp hắn tìm tiên thảo khác kéo dài sự sống, các ngươi trở về đi.”
Trưởng lão
cùng vài vị tôn giả nhìn nhau mấy lần, tự biết có bàn bạc tiếp cũng
không đi đến đâu, cũng không đem thược dược đi được đành thỏa hiệp: “Nếu trong vòng mười ngày mà không tìm được, thì dù có mất thiên binh vạn mã chúng ta cũng quyết phải đoạt được thược dược yêu kia.”
Giọng điệu Thư Sinh lạnh lùng: “Nếu trong mười ngày nếu các ngươi dám tự tiện bắt nàng thì ta cũng nhất định không bỏ qua đâu!”
Lũ ma quái lập tức bỏ đi, lệ khí vừa bao trùm trấn nhỏ liền tan biến theo.
Chước Tử vùi vào tay áo hắn lau lau mồ hôi trên trán, dù sao quần áo này cũng do nàng giặt, không có việc gì!
“Chước Tử, nàng đang sợ kìa!”
“Không run
mới lạ ấy!”, Chước Tử bị dọa phát khóc, so với việc bị Thiết Thao nuốt
chửng còn đáng sợ hơn, “Cho nên… nếu trong vòng mười ngày ngươi không
tìm được tiên thảo thì ta sẽ bị chúng đem đi hầm canh hả?”
Thư Sinh lắc đầu: “Đương nhiên không phải, ta có nói nếu không tìm được thì cho chúng bắt nàng đi đâu?”
Chước Tử
liền lăn xả ôm chặt tay hắn, nức nở: “Chưởng quầy, chúng ta đừng tách
rời nhau có được không, cùng mua đồ, cùng ăn cơm, tắm rửa cũng cùng
nhau, ngủ cũng cùng nhau luôn đi nhé.” Thế giới không có Thư Sinh thực
sự rất nguy hiểm!
Lũ yêu nghe
xong liền lắc đầu: “Đến lạy Lão Đại luôn!”, “Ta đã bảo mà, họ nhất định
có quan hệ với nhau!”, “Không thể coi thường Chước Tử ngây thơ nhà chúng ta nha!”
Thư Sinh tuy rất muốn gật đầu nhưng nếu thế sẽ bị nói lợi dụng người ta gặp khó
khắn, lập tức đá bay tiểu hắc nhân đang rục rịch ngoi lên ra khỏi đầu,
cười nói: “Nàng cứ đợi ở khách điếm, ta sẽ nhanh chóng hái tiên thảo về
thôi!”
Chước Tử vừa nghe hắn nói phải đi liền kinh hồn bạt vía: “Ta không thể đi cùng sao?”
Thư Sinh sảng khoái gật đầu: “Đương nhiên có thể đi theo chơi mà!”
“Lão Đại bị lừa gạt rồi!”
“Lão Đại vui vẻ để bị lừa gạt kìa!”
“Thật ra… ta cũng muốn bị lừa!”
“…”
Quyết tâm đi theo tìm tiên thảo, Chước Tử nhanh chóng chạy ra bồn hoa đào yêu tâm,
dặn dò mọi người chuyện buôn bán của khách điếm. Rồi theo Thư Sinh vào
phòng hắn uống trà, tinh thần vô cùng thoải mái.
Khi chuẩn bị xong xuôi cũng đến giữa trưa.
Lúc ra cửa Chước Tử mới nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, nghiêng đầu hỏi: “Chưởng quầy, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Ra biển.”
Chước Tử nhất thời mở to hai mắt: “Đến Long cung à?”
“Không phải. Đến cửa biển nối với tiên giới – Bồng Lai thôi, phải sang bờ biển bên kia mới có thể lấy được.”
Lại ra vẻ
mọt sách nho nhã… Chước Tử quyết định tối này phải ôn luyện chút sách cổ mới được, nhưng lập tức lại cảm thấy có gì đó không đúng, đôi mắt to
nhấp nháy: “Chúng ta tìm tiên thảo ở đâu?”
Thư Sinh nghiêng đầu, nhìn nàng cười cười: “Tiên Giới.”
“…”
Một hoa yêu
leo lên Tiên Giới… Chước Tử đau khổ trong lòng, ngửa đầu nhìn lên bầu
trời tối đen, cầu mong có thể sống sót quay về…