Chước Tử đã
hiểu đạo lý này một cách sâu sắc, mọi người đều chưa từng làm qua việc
tạo ra ảo cảnh, giả làm người phàm thế này, nhưng chỉ sau một buổi tối
thảo luận, cuối cùng cũng tìm ra cách, ngay cả cây kim tiền lúc đầu cùng Thu Cúc đánh bài, nghe khí thế sục sôi của bọn họ, cũng tham gia cùng.
Ngày bà nội
qua đời được định là ngày mười lăm tháng sáu, do biết rõ tiểu tôn nhi
trong lòng bà là do Tiểu Hoa Đăng biến thành, nên lũ yêu bày trận phía
bên ngoài căn nhà, tránh việc có yêu quái nào đi ngang qua, dọa Tiểu Hoa Đăng sợ hãi mà biến trở lại nguyên hình, ngoài ra còn ngăn không cho lũ quỷ xúm lại xem…
Đến trấn
Thanh Tùng, lũ yêu chờ cho đến khi trời tối, phân công công việc, sau
khi bày xong trận pháp, Chước Tử liền đưa yêu tâm và yêu đan của mình
cho Tiểu Hoa Đăng nuốt vào, hai thứ này vừa bị lấy ra, nàng ngay lập tức cảm thấy choáng váng, có cảm giác gió đêm nay cũng có thể thổi bay
mình. Dặn dò: “Nhớ cho kỹ, ta với muội tuy đều là yêu quái, nhưng dù sao cũng không giống nhau. Nhiều nhất là sau một canh giờ phải trở lại, trả yêu đan tâm và yêu đan cho ta, nếu không muội sẽ chịu không nổi, gián
tiếp bị ta hấp thụ hết”.
Tiểu Hoa Đăng gật đầu, muốn nói cảm ơn rất nhiều, lại không biết nói làm sao, cuối cùng thật lòng nói với nàng: “Đa tạ, tỷ tỷ”.
Chước Tử khoát tay: “Thôi, vào đi, bọn ta chờ muội ở bên ngoài”.
Nàng ta vừa
đi khỏi, Chước Tử suýt nữa thì khuỵu xuống, Thư Sinh vội đỡ lấy nàng,
yên lặng một lúc, nghiêm túc nói: “Có muốn nằm lên lưng ta không?”.
Chước Tử lắc đầu: “Không cần đâu”. Gần đây, khách điếm buôn bán tốt, ngày nào cũng
có tiền mua thịt, ăn uống đầy đủ, lại mập thêm hai vòng rồi, nàng không
muốn để Thư Sinh biết mình nặng như vậy.
Thư Sinh
không biết rõ suy nghĩ này của nàng, trong lòng chịu sự đả kích không hề nhỏ, kẻ tiểu nhân xấu xa trong đầu liên tục kêu gào muốn mạnh mẽ nhào
tới chiếm đoạt nàng.
Biến đi,
người thuần khiết như hắn sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ, hắn âm
thầm bảo vệ tốt cho hình tượng của mình! Nghĩ xong, gạt kẻ tiểu nhân
đang làm loạn trong đầu kia đi.
Chước Tử ghé vào khe cửa chăm chú nhìn bên trong, Tiểu Hoa Đăng đóng giả làm Tiểu
Tôn Nhi trở về có giống thật không? Khoan đã… Tân Nương sao lại ở bên
trong? Bà Bà sao cũng ở đó! Gì cơ? Tiểu Tôn Nhi, ngươi vừa nói cái gì?
Kia là vợ, kia là con trai?.
Bọn họ thay đổi kịch bản lúc nào thế? Không thể diễn như vậy! Thật xấu hổ quá đi!
Tuy rằng nói như thế, nhưng những người ở bên trong vẫn vui vẻ hòa thuận. Chước Tử
nhìn cũng cảm thấy ấm áp, nàng bỗng nhớ tới một chuyện, nhìn chằm chằm
Thư Sinh: “Chưởng quầy, nếu như bà cụ hoàn thành tâm nguyện, Tiểu Hoa
Đăng có phải sẽ chết? Không phải nàng ấy là do tư niệm của bà ấy mà
thành sao?”.
Thư Sinh gật nhẹ: “Đúng vậy”.
Chước Tử ngây người: “Vậy, tại sao Tiểu Hoa Đăng phải làm thế? Nàng ấy hóa yêu là do tư niệm, không thể không biết chuyện này”.
Thư Sinh than nhẹ: “Biết rõ kết quả nhưng vẫn cố làm bằng được, Chước Tử, nàng thật sự không hiểu sao?”.
Chước Tử
lặng im một lúc lâu, đúng là như vậy, khách điếm có thể tồn tại một trăm năm, thậm chí là năm trăm năm, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày
không còn nữa, nàng không còn có thể bảo vệ giống như trước được nữa.
Lúc trước luôn cảm thấy Tiểu Hoa Đăng không hiểu chuyện, bám lấy mình,
nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ là nàng ấy sợ trước khi bà cụ qua đời, không thể giúp bà ấy hoàn thành tâm nguyện mà thôi. Hơn nữa là, trong mắt
nàng ấy, mình lại là một yêu quái lợi hại.
Nàng không
đành lòng nhìn tiếp, ngồi xổm trước cửa ngẩn người: “Chưởng quầy, có
phải ta đã làm sai rồi, tự tay đẩy Tiểu Hoa Đăng vào con đường chết?”.
“Tiểu Hoa
Đăng có vui không? Rất vui vẻ, đối với nàng ấy mà nói, việc muốn làm còn quan trọng hơn cả sự sống”. Thư Sinh nhẹ nhàng: “Cô không cần phải tự
trách mình”.
Chước Tử
không gật đầu, đợi lấy lại tinh thần, bên trong dường như không hề phát
ra tiếng động gì. Nàng vội vàng đứng dậy, nhìn vào trong, mọi người đã
ăn cơm xong, nhưng bầu không khí lại nghiêm túc như vậy. Nhìn lại, liền
thấy thân thể Tiểu Tôn Nhi do Tiểu Hoa Đăng biến thành bỗng lóe lên một
cái, biến trở lại hình dáng ban đầu, ôm bà cụ khóc lóc thảm thiết.
Nàng bỗng nhiên mờ mịt: “Xảy ra chuyện gì?”.
Thư Sinh nheo mắt nhìn lại, sắc mặt lạnh nhạt: “Bà ấy đã sớm biết Tiểu Tôn Nhi là giả”.
Chước Tử nhìn: “Bà ấy làm sao biết được? Không đúng, ngươi làm sao mà biết được?”.
“Thả hoa đèn dịp tết nguyên tiêu, phần lớn là để cầu nguyện, rằm tháng bảy thả hoa
đèn, lại là để thương tiếc người thân đã qua đời. Bà ấy đã đợi nhiều năm như vậy, bỗng dưng lại chặt cây trúc xuống, tự tay làm hoa đèn, thả
xuống sông vào rằm tháng bảy. Tình cảm tư niệm này, chính là tiếc thương cháu trai đã chết”.
Chước Tử
muốn hỏi hắn sao biết những chuyện này mà không nói với mình, nghĩ lại,
cho dù có nói đi nữa, nàng vẫn sẽ đi Minh Giới, vẫn sẽ tạo ra ảo cảnh,
đưa yêu tâm, yêu đan cho Tiểu Hoa Đăng. Nếu như lúc ấy, trong lòng hiểu
rõ, bà cụ đã biết cháu trai của mình không còn sống mà vẫn muốn đi hoàn
thành tâm nguyện này như cũ, nàng sẽ cảm thấy rất khó khăn. Nhưng Thư
Sinh lại có thể giấu kín chuyện này, nàng cũng giảm bớt đi rất nhiều cảm giác khổ sở, đúng là … Thư Sinh đần.
Tiếng bước
chân mỗi lúc một gần cánh cửa, Tiểu Hoa Đăng đã đi ra. Chước Tử đang
muốn nói chuyện với nàng ấy, liền thấy bà cụ đi tới, vội kéo tay Thư
Sinh nấp nhanh vào một bên.
Bà lão đưa
tay áo lau nước mắt trên mặt Tiểu Hoa Đăng, nở nụ cười nhàn nhạt: “Bất
kể con từ đâu tới, là người thế nào, cũng cám ơn ý tốt của con”.
Tiểu Hoa
Đăng nước mắt lưng tròng, gật đầu: “Bà nội, người phải thật vui vẻ, đợi
sau khi Tiểu Tôn Nhi chuyển thế đầu thai, con sẽ tới nói cho người
biết”.
Bà lão im
lặng, khẽ lắc đầu: “Không cần, cho dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể thay thế một người. Tuy nó vẫn là cháu trai của ta, nhưng cũng không
phải”.
Tiểu Hoa Đăng không giải thích được, đó không phải là cùng một người hay sao?
Bà lão sờ sờ bím tóc nhỏ của Tiểu Hoa Đăng, quay sang Thư Sinh và Chước Tử đang ở
bên cạnh, gật đầu cười nói: “Làm phiền hai người chăm sóc cho con bé”.
Chước Tử
ngẩn người, sao có thể nhìn thấy mình? Lúc này mới nhận ra chỗ không
đúng, nhìn lại khí tức trên người bà lão, chợt hiểu ra, bà ấy đã qua đời rồi! Chỉ là chấp niệm của bà ấy quá sâu sắc, biểu hiện vẫn như bình
thường, có khi chính bà cũng không biết mình đã không còn trên trần thế, một lòng mong đợi cháu trai nhỏ đã rời nhà hai mươi mấy năm trở về.
Chấp niệm của bà, cũng không ít hơn Tiểu Hoa Đăng.
Nàng thở dài một hơi, ôm Tiểu Hoa Đăng vào lòng: “Bà nội, bà cứ yên tâm”.
Mọi người và bà lão nói lời từ biệt, đi xa rồi, Chước Tử quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong con hẻm nhỏ kia, bà lão vẫn còn đang nhìn theo bọn họ. Ánh đèn
lồng ở cổng lờ mờ sáng, giống như vẫn đang ngóng đợi người thân đi xa
quay trở về. Nhưng đứa cháu trai nhỏ kia, mãi mãi cũng không biết được,
có một người thân đang chờ mình.
Tiểu Hoa
Đăng trả lại yêu tâm và yêu đan, nhưng không quay trở về khách điếm nữa. Đi một mạch tới con sông, nơi trước kia lần đầu tiên được bà nội thả
xuống, muốn tiếp tục trôi dạt phương xa.
Tân Nương nói: “Tiểu yêu quái, yêu lực của ngươi yếu như vậy, lúc nào cũng có thể bị ăn sạch, hay là về sống ở khách điếm đi”.
Bà Bà cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, với lại ngươi nhát gan như vậy, có thể đi đâu?”.
Tiểu Hoa
Đăng lắc đầu, không thay đổi quyết định của mình, cảm ơn bọn họ, khuôn
mặt nhỏ nhắn không còn vẻ buồn rầu, đã nhẹ nhõm trở lại: “Muội vốn sống
trên sông, trôi trên sông, mặc dù bồng bềnh trôi nổi rất cực khổ, nhưng
có thể nhìn thấy rất nhiều người, biết được rất nhiều chuyện. Muội sẽ
mang theo tư niệm của bà nội, tiếp tục trôi dạt theo dòng nước”.
Hồ Lô mập vỗ vỗ đầu nàng: “Không tệ, đúng là một tiểu cô nương dũng cảm”.
Tiểu Hoa
Đăng cười cười, không còn nhìn thấy ở nàng vẻ yếu đuối như lúc mới gặp,
hóa thân thành đèn, đã không còn là một chiếc đèn trúc cũ rách, mà lung
linh tỏa sáng, rực rỡ đến chói mắt. Chước Tử nâng nàng trong tay, cẩn
thận đặt vào trên mặt nước. Theo dòng sông từ từ trôi xa, một lúc sau,
đã chỉ còn là một đốm sáng nhỏ trên mặt nước, cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa.
Lũ yêu tất
cả đều im lặng, cho đến khi Chước Tử ho hẹ hai tiếng, uy nghiêm hô:
“Được rồi, về nhà thôi”, không khí lúc này mới tốt hơn một chút, rối rít hò hét nhau trở về.
Quay lại
khách điếm, trời vẫn chưa sáng. Bước lên phòng của hai người ở trên lầu, Thư Sinh thấy sắc mặt Chước Tử có vẻ mệt mỏi, nói: “Để ta mở cửa, nàng
thức dậy rồi hãy xuống”.
Chước Tử
nghiêng đầu nhìn, thấy hắn vẫn bình thường như cũ, sắc mặt rất tốt, cũng lười đoán thân phận của hắn, dù sao… là người tốt, nhe răng: “Chưởng
quầy, ta phát hiện ra ngươi càng ngày càng có thể dựa dẫm nhé”.
Thư Sinh cười cười, bước thêm một bậc cầu thang, chóp mũi vừa động, bỗng kéo Chước Tử ra sau.
Chước Tử
suýt nữa thì ngã, vừa rồi còn nói hắn đáng tin cậy, bây giờ lại làm
loạn, muốn mắng cho hắn một trận, nhưng lại thấy sắc mặt hắn cứng lại,
nuốt nuốt nước bọt, thấp giọng mắng hắn: “Thư Sinh đần…”.
Thư Sinh
trầm mắt nhìn nàng, chưa kịp trấn an câu nào, đã thấy dưới chân cầu
thang hình như có hai người xuất hiện, nhìn hắn chằm chằm.
Hai người
kia nghi ngờ quan sát hắn, nhìn nhau một cái, sau đó lên tiếng: “Chúng
tôi có việc muốn hỏi Hoa Yêu cô nương, mong đừng nhúng tay vào”.
Thư Sinh mím mím môi, hóa ra là vẫn chưa nhận ra hắn, chắc khi mình biến thành Cao
Nhân, bị bọn họ phát hiện khí tức mà tìm đến. Chước Tử thấy hai người
kia linh khí cực mạnh, nếu mình tự đi tới hỏi rõ thân phận, thế nào cũng bị xử đẹp, bèn lấy tính nhẫn nại của tiểu nhị, cười tươi như hoa: “Hai
người muốn hỏi chuyện gì?”.
Một người hỏi: “Có từng nhìn thấy một vị khách mặc thanh sam tới đây không?”.
Chước Tử ngừng lại một chút, nhận ra đây chính là hai người mà ngày đó nàng nhìn thấy ở Minh Giới, lắc đầu: “Không có”.
Vừa nói
xong, thấy ánh mắt người nọ lập tức lạnh thấu xương, tỏa ra lệ khí khiến Chước Tử ngạc nhiên. Cảm giác áp bức thế này, ngay cả khi ở Diêm La
Điện của Minh Giới cũng chưa từng gặp! Hai người này rốt cục là ai? Nàng run rẩy hai chân, lập cập đứng chắn trước mặt Thư Sinh, mồ hôi lạnh
trên trán rơi xuống, cứng giọng nói: “Việc này không liên quan đến hắn,
hỏi ta là được rồi”.
Người nọ
lạnh giọng: “Khí tức hắn xuất hiện ở trấn nhỏ, ngươi đang ở đây. Khí tức xuất hiện ở Minh Giới, ngươi cũng đang ở đó. Khí tức xuất hiện ở khách
điếm này, ngươi vẫn ở đây. Thế mà ngươi lại nói chưa từng nhìn thấy kẻ
nào mặc thanh sam. Một hoa yêu nho nhỏ cũng dám lừa gạt chúng ta! Mau
nói ra sự thật!”.
Đến lúc này, Chước Tử khẳng định rằng người bọn họ đang nói tới chắc chắn là Cao
Nhân, nhưng Cao Nhân đâu có vừa lười vừa cao ngạo như lời bọn họ, rõ
ràng là một người rất tốt. Nàng muốn nói ra chuyện về Cao Nhân, nhưng
lại sợ nhỡ may hắn đúng là người mà bọn họ muốn tìm, dáng vẻ như hung ác như vậy, gây rắc rối cho hắn thì phải làm sao? Nàng càng run hơn, kiên
dịnh lắc đầu: “Ta không biết”.
Hàn khí trên hai người nọ tỏa ra càng ngày càng mạnh, Chước Tử bị dọa đến mức nghĩ
rằng chắc mình sắp phải liều mình cùng khách điếm. Lệ khí đột nhiên
giống như mũi tên, đâm về phía nàng, âm u như Địa Phủ, quỷ dị như ma
quỷ, đâm tới vô cùng đẹp mắt, phút chốc, Chước Tử gần như đã nghĩ mình
sẽ chết bên trong chiêu thức uyển chuyển này, ý nghĩ này vừa mới hiện
lên, một trận gió mát liền thổi tới, giống như ngày xuân trăm hoa đua
nở, dễ dàng hóa giải chiêu thức do lệ khí kia tạo thành. Sau khi bình an tỉnh lại, Chước Tử đã được ôm trong một lồng ngực ấm áp.
Nàng hơi mở mắt, tưởng là Thư Sinh, nhưng người mình đang nắm tay, lại là Cao Nhân.
Cao Nhân đúng là xuất quỷ nhập thần, lần nào cũng đều cứu nàng trong giờ phút nguy hiểm.
Chước Tử cảm khái như vậy, cuối cùng suy nghĩ một chút, không đúng! Lúc nãy, nàng rõ ràng là đang nắm tay Thư Sinh, sợ hắn bị đánh bay, sao giờ lại biến
thành Cao Nhân? Nàng ngạc nhiên nhìn không chớp mắt, càng nhìn, càng cảm thấy vẻ mặt hai người rõ ràng không giống nhau.
Ánh mắt Thư
Sinh nhẹ hàng: “Có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương nàng”. Sau
cùng, đưa mắt nhìn hai người phía cầu thang dưới lầu, vẻ mặt lập tức mệt mỏi, nhấn mạnh từng chữ: “Ngồi xuống”.
Chước Tử
suýt thì sợ nhũn người ở trong ngực hắn, lão đại! Bọn họ là cao thủ! Là
đại cao thủ đó! Ngươi kiêu ngạo như vậy, không sợ xảy ra chuyện sao? Sẽ
bị đuổi giết khắp nơi đấy!
Nàng run rẩy nhìn lại, ai ngờ hai kẻ thuộc loại trâu bò lúc nãy còn vô cùng hung hăng càn quấy lại thật sự… ngồi xuống!
Chước Tử giật giật khóe miệng, vừa ra hiệu cho Thư Sinh gầy, vừa hỏi: “Thư Sinh đần, ngươi rốt cục là ai?”.