Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Dung mỉm cười, thật ra trong lòng đã giơ 180 ngón giữa lên với Thẩm Độ.

Cô kiên quyết không chịu mở miệng, quật cường bĩu môi và quan sát anh ta.

Giống như chọc thủng một lỗ trên bộ vest đặt may của anh ta.

“Em Dung, chị đang nhìn gì vậy?”

Các nữ sinh để ý thấy Dung Dung lơ đãng, tò mò quay đầu lại xem đằng sau có thứ gì.

Dung Dung “Ồ” lên, “Không có gì.”

Cô quýnh quáng, giơ hai tay ra ôm lấy các nữ sinh, ngăn không cho các bé quay đầu lại.

Trong phút chốc, các nữ sinh không biết đêm nay là đêm nào, kích động đến nỗi gò má đỏ bừng, giọng nói run rẩy, “Aaa em Dung!”

Cô xoay người lại, đẩy các nữ sinh đó rời đi, “Đi đi đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện.”

Các bé nữ sinh được nữ thần ôm, ngửi thấy mùi hương Diptyque Đồ Sơn* trên người nữ thần. Hương thơm dịu nhẹ, thoang thoảng của hoa huệ giống như mùi hương nhẹ nhàng dành cho các thiếu nữ, nhưng lại không ngọt ngấy. Cô mặc chiếc đầm màu hồng nude, vừa khéo phù hợp với mùi hương thiếu nữ này.

*Diptyque Đồ Sơn: Mùi hương hoa cỏ nồng nàn pha lẫn một sự cay nhẹ của hồ tiêu, tạo nên một sự khô thoáng, quyến rũ cho người phụ nữ. Nước hoa còn có độ lưu hương khá tốt.

Diptyque Đồ Sơn (hình minh họa)

Các bé nữ sinh suýt nữa chìm đắm trong sự dịu dàng, ấm áp bất chợt này.

Nhưng còn chưa kịp ngộ ra, mùi hương đó bất ngờ biến mất.

Dung Dung chợt cảm thấy có người dùng ngón tay gõ vào đầu mình.

Cô nghiêng đầu nhìn sang, Thẩm Độ đang cúi nhìn cô, nụ cười vẫn còn trên môi, giọng nói trầm khàn, “Không phải bảo tôi cứu cô sao?”

Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nắm lấy một đầu sợi dây xích của Chanel Leboy* đang đeo trên vai, hơi dùng lực kéo cô thoát khỏi fan hâm mộ.

*Chanel Leboy: xem hình minh họa



Đó là màu hồng anh đào mà cô thích nhất! Cô cố tình mua để phối với chiếc đầm ngắn!

Cho dù biết dây xích này sẽ không dễ đứt, nhưng cô vẫn không nỡ để mặc Thẩm Độ kéo nó. Cô chuyển hướng mũi chân, khẽ cảnh cáo anh ta: “Đừng kéo túi của tôi, bị đứt phải đền đó!”

Kéo tay là được rồi, cần gì phải hành hạ bé cưng của cô.

Các fan trố mắt nhìn nhau, thậm chí không nhìn được khuôn mặt của người đàn ông đó, chỉ loáng thoáng thấy bóng lưng cao thẳng của người đàn ông mặc đồ vest cứ thế bắt cóc nữ thần của các cô.

Một đám đàn ông mặc đồ vest cách đó không xa cũng kinh ngạc.

Lúc nãy đang bàn về chuyện hợp tác, vốn dĩ định tiễn sếp Thẩm nhỏ về, kết quả là sếp Thẩm nhỏ chợt dừng bước, đứng yên xem kịch một hồi lâu, cuối cùng bỏ lại một câu “Tôi có việc” rồi bỏ bọn họ ở đó, kéo cô gái trẻ tuổi kia đi.

“Sếp Thẩm nhỏ sao vậy?”

“Không biết.”

“Cô gái lúc nãy có quan hệ gì với sếp Thẩm nhỏ thế?”

“Không biết, một nhân viên như tôi làm gì biết chuyện yêu đương của sếp.”

Ở khúc rẽ, Dung Dung ôm chiếc túi xách yêu dấu vào lòng.

Da cừu BV rất mềm, nếu không cẩn thận sẽ để lại nếp nhăn. Cô đã mua nó từ rất lâu nhưng vẫn không nỡ chạm vào.

Dung Dung sờ túi, ngẩng đầu lườm anh ta, giọng điệu hờn dỗi, “Không phải không cứu sao?”

Thẩm Độ thản nhiên nhìn cô, “Tôi chưa nói không cứu.”

“Anh bảo tôi cầu xin anh mà!” Cô phồng má, mở to đôi mắt hạnh nhân.

Thẩm Độ khẽ cười, “Cô không cầu xin là tôi sẽ không cứu ư?”

Dung Dung câm nín, chắp tay sau lưng, mũi chân trượt nhẹ trên mặt đất, “Tại sao anh lại ở đây?”

“Paul Smith sắp đến thành phố Thanh Hà lưu diễn, tôi đến gặp người phụ trách của bọn họ thông qua mối quan hệ của bố tôi.”

Nói đến bố anh ta, Dung Dung liền nhớ tới Dung Thanh Từ từng nói với cô lý do Thẩm Độ đột ngột quay về Thâm Quyến.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ trách móc, “Mẹ anh bị bệnh mà anh còn nghĩ đến chuyện làm ăn, đúng là nhà tư bản máu lạnh.”

Thẩm Độ không thắc mắc tại sao cô biết chuyện này, nở nụ cười hời hợt trên khuôn mặt đẹp trai, “Bà ấy không có bị bệnh, vì muốn tôi quay về thăm bà ấy nên mới viện lý do.”

Dung Dung mất mẹ từ nhỏ, không biết rằng mẹ muốn gặp con mà còn phải lấy lý do bị bệnh.

“Lúc nãy tại sao cô bị các cô bé kia quấn lấy?”

Sau khi cô hỏi xong thì đến lượt Thẩm Độ hỏi.

Dung Dung “À” lên, “Fan.”

Thẩm Độ cau mày, cả buổi không nói gì.

Dung Dung tưởng anh ta khinh thường nghề hotgirl mạng này, nhất thời hơi tức giận, “Sao nào? Nghề nghiệp không phân biệt cao thấp, giàu nghèo ok?”

Anh rủ mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen láy có vẻ nghi ngờ, “Rốt cuộc cô làm gì?”

“…”

Vậy ra đến tận bây giờ anh ta vẫn không biết cô làm gì?

Dung Dung chỉ vào mặt mình, “Kiếm cơm bằng mặt.”

Sau đó, cô lấy điện thoại từ trong túi xách của mình ra, đi đến bên cạnh anh, mở Bilibili lên, mở video của mình lên, chỉ vào chính mình trong điện thoại, “Xem nè, kiếm cơm bằng mặt.”

Cô gái trẻ trong video mặc quần áo ở nhà giản dị, cười nói trước ống kính: “Cá nhân mình cảm thấy Dior Blooming Bouquet* quá ngọt. Nếu mùi này thoang thoảng như một cơn gió nhẹ thổi qua, có thể thoáng ngửi thấy chút hương thơm thiếu nữ, hiệu quả như vậy là tốt nhất. Vì vậy lúc mọi người xịt nước hoa phải dùng đúng liều lượng nhé.”

*Dior Blooming Bouquet: xem hình minh họa



Vai cô đụng vào áo vest của anh, Thẩm Độ rời mắt khỏi điện thoại, nhìn sang đỉnh đầu của cô, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm.

Thoang thoảng như một cơn gió.

Ngọt vừa phải, không ngấy, nhưng đủ làm người ta khó quên.

Thẩm Độ nhắm mắt lại, lẳng lặng nhích sang một bên.

Dung Dung ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói không vui, “Sao anh không xem?”

“Tôi biết rồi.” Giọng điệu của anh ta hững hờ nhưng lại khàn khàn, giống như một loại trà đậm đặc, “Không cần xem nữa.”

Dung Dung cất điện thoại vào, định chào tạm biệt anh ta, “Sự kiện vẫn chưa kết thúc, tôi đi xuống trước đây.”

Thẩm Độ chợt hỏi cô: “Cô còn cần túi xách của mình không?”

“Hả?” Dung Dung kinh ngạc, “Đã tìm được chưa?”

“Tìm được rồi.” Thẩm Độ gật đầu, “Đồn cảnh sát đã gọi điện thoại cho tôi.”

Quả thật Dung Dung không ngờ bị mất túi ở trạm tàu điện siêu tốc mà còn có thể tìm lại được, nhất thời mừng rỡ khôn xiết, nắm lấy tay áo của Thẩm Độ, nghiêng đầu cười hì hì, “Anh Thẩm, cảm ơn anh nhé.”

Ngón tay mềm mại đặt trên khuy áo khoác vest của anh. Thẩm Độ rời mắt, để mặc cô nắm, nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, “Không gọi là nhà tư bản nữa à?”

“Anh là một đồng chí tốt sống dưới hào quang chủ nghĩa xã hội.” Dung Dung tâng bốc không chút đỏ mặt, “Thiên sứ có lẽ là để chỉ anh.”

Thẩm Độ: “…Được rồi.”

Nghe không nổi nữa.

Dung Dung mím môi, đôi mắt hạnh nhân như vầng trăng khuyết, “Vậy khi nào tôi có thể tìm anh để lấy túi?”

“Bây giờ.” Thẩm Độ hất cằm, “Trên xe tôi.”

Dung Dung nhắn tin WeChat nói cho chó Lương biết cô sẽ quay về chỗ sự kiện sau. Cô vui vẻ đi theo sau Thẩm Độ đến thang máy xuống dưới lầu lấy túi.

Hai người lần lượt đi vào thang máy. Lần này bọn họ không đứng đường chéo nữa, mà là đứng cạnh nhau.

Từ hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, Dung Dung lặng lẽ so sánh khoảng cách chiều cao giữa mình và Thẩm Độ.

Cô không được xem là lùn, còn mang giày cao gót, nhưng vẫn chỉ đến tai Thẩm Độ.

Dung Dung lặng lẽ nhón chân lên, định rút ngắn khoảng cách chênh lệch với anh ta. Hành động nhỏ này bị Thẩm Độ nhìn thấy, nét mặt thản nhiên, “Đừng nhón nữa, vô dụng thôi.”

Dung Dung trừng mắt, trả thù bằng cách đứng xa anh ta.

Anh cười thoáng qua, “Hồi nhỏ không uống sữa.”

“Sao tôi không uống hả? Tôi còn ngâm mình bằng sữa đấy.” Dung Dung khẽ biện minh cho mình.

Thang máy đến bãi đậu xe, hai người lần lượt đi ra.

Dung Dung giẫm giày cao gót lên nền xi măng, âm thanh lộc cộc.

Thẩm Độ vừa mới bấm điều khiển mở khóa xe, ánh mắt liền lướt qua chiếc Audi R8 màu đỏ đậu bên cạnh.

Người phụ nữ đeo kính mát màu đen ngồi trên ghế lái trông rất quen.

Dung Dung không biết tại sao anh ta lại dừng động tác, đi vòng qua trước mặt nhắc nhở anh ta: “Mau trả túi xách cho tôi.”

Trong bãi đậu xe râm mát bỗng vang lên một tiếng cười nhạt.

“Được lắm! Lần này bị tôi bắt tại trận rồi nhỉ!”

Người phụ nữ bước xuống xe thể thao, đi vài bước đến trước mặt hai người, hung hăng tháo mắt kính xuống.

Người phụ nữ có mái tóc xoăn, thân hình nhỏ nhắn được bao bọc bởi lớp lông dày, giận sôi máu như đi bắt gian.

Dung Dung đang trong trạng thái kinh ngạc.

Đỗ Đỗ*!” Giọng của người phụ nữ nghe có vẻ vừa đau lòng, vừa tức giận, “Quả nhiên anh trốn tôi tới đây để hẹn hò với phụ nữ!”

*Đỗ Đỗ: Trong tiếng Trung, Độ và Đỗ (dù) đồng âm với nhau.

Thẩm Độ: “…”

Dung Dung khiếp sợ lùi về sau vài bước, kinh ngạc che miệng.

Thẩm Độ liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Dung Dung liền biết cô bé này lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Anh đành phải cố nén giọng giải thích không kẽ hở, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Dung Dung: “…”

Mẹ????

Người phụ nữ không trả lời Thẩm Độ, mà là tức giận nhìn Dung Dung: “Cô là minh tinh quèn ở đâu ra hả? Dám quyến rũ Đỗ Đỗ.”

Lúc này não của Dung Dung đang trải qua 18 khúc cua trên đường núi, nhất thời không kịp phản ứng, ngu ngơ chớp mắt, “Dạ?”

“Nói đi, muốn bao nhiều tiền mới chịu rời khỏi Đỗ Đỗ nhà chúng tôi?” Người phụ nữ hất cằm, vẻ mặt kiêu căng.

Lúc này trong đầu Dung Dung tràn ngập một đống suy nghĩ khó tin như “Mẹ của Thẩm Độ trẻ thế”, “Biệt danh của Thẩm Độ lại là Đỗ Đỗ” và “Lại có người muốn cho mình tiền”.

Cô mím môi, cảm thấy mình không thể thua.

Bàn về trình độ khoe giàu, cô cũng không phải là người dễ chọc.

Cô Dung Dung là rich kid được đứng tên mấy cửa hàng, mỗi ngày đều ngồi mát ăn bát vàng. Phú bà vốn dĩ có khí chất bất phàm mở miệng đáp trả: “Vậy dì ra giá đi, bao nhiêu tiền thì con sẽ bao luôn Đỗ Đỗ nhà dì.”

Mẹ của Thẩm Độ: “???”

Thẩm Độ: “…”