Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 37-2: Ngoại truyện ba ngàn năm nhất minh (1)

Ta tên Nhất Minh, là một cô nhi. Ta có một người đại ca, tên Nhất Kiệt. Từ khi ta có ký ức đến nay, đại ca luôn luôn chăm sóc ta. Đối với ta, đại ca chính là thần.

Đại ca nói, chúng ta không cần cha mẹ bởi vì đại ca sẽ lo cho ta.

Đại ca nói, cha mẹ chúng ta là kẻ xấu, không thể lấy họ của họ. Cho nên chúng ta chỉ lấy chữ "Nhất" làm họ mới.

Sau đó, trãi qua rất nhiều khổ cực và đen tối trên thế gian này, chúng ta bị bắt vào nam quán. Lão bản bảo chúng ta không cần tiếp khách, chỉ cần hầu hạ thật tốt các nam kỹ. Chúng ta kỳ thật rất sẵn lòng. Nhưng nghĩ lại chúng ta đã quá ngây thơ. Thực tế, lão bản là đang đợi chúng ta thành niên rồi đẩy đi tiếp khách.

Nhưng không đợi đến lão bản sắp xếp, một tên khách đã có ý định cưỡng bức ta.

...

Ta giết hắn.

Đến khi ta nhận ra, cả người ta đã tắm trong máu.

Khi ấy, ta hoảng loạn tột độ. Ta bèn nhân lúc nam quán đông đúc, bận rộn mà chuồn mất. Nếu là ta của bây giờ, ta sẽ không làm như vậy. Bởi vì, ta sẽ hủy thi diệt tích. Đáng tiếc, không có "nếu như" nhưng ta không hối hận.

Chạy mãi chạy mãi, ta chẳng biết mình chạy đi đâu. Mãi tới khi ta gặp sư phụ say xỉn giữa đường, ông ta bỗng chốc úng não đưa ta về núi. Sau này ta mới biết, ông ta lúc đó đang buồn tình, ngứa ngáy muốn đứa con an ủi tuổi già.

Ta ở cái nơi quạnh quẽ của ông ta học nghệ mười năm. Cuối cùng học thành tài, sư phụ mất, ta mới trở về tìm đại ca.

Đại ca của ta đã sớm không còn ở nam quán.

Ta liền đi tìm hắn.

Ta lang bạc khắp giang hồ, lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn. Cứ thế ba năm, chỉ nhanh như một cái chớp mắt. Cuối cùng, ta không tìm được hắn mà ngược lại chọc phải phiền phức lớn.

Nữ nhân ta đã thuận tay cứu từ bọn tà phái - nữ nhi độc nhất của Huyết Ám lâu - muốn gả cho ta! Ta làm sao có thể đồng ý? Con người ta thích tự do vả lại, nàng ta cũng chẳng phải dạng tốt lành. Ta nhất quyết cự tuyệt. Vậy mà bọn chúng dám uy hiếp, gài bẫy ta.

Tốt thôi, ta giết tất cả bọn chúng. Tính cách ta vốn chẳng phải chính nghĩa gì. Ta từ nhỏ đã mang ác nghiệt giết người. Giết thêm bọn cầm thú này nữa ta cũng không sợ. Giết chết chúng rồi, ta lại chiếm chỗ của bọn chúng làm nhà thôi. Nhiều năm như vậy, ta đã sớm mệt mỏi.

Ta cũng chẳng biết lúc ấy ta có suy nghĩ gì. Dù sao, mọi chuyện cũng quá lâu rồi. Rất nhiều thứ ta đã không còn nhớ rõ. Điều duy nhất ta nhớ chính là ta đã gặp lại đại ca của mình và sau khi ta thành lập ra Hắc Sơn trang, nhận được một đơn hàng yêu cầu giết Thiên Bảo quận chúa nổi danh thời bấy giờ mà người đưa đơn lại là thiếp thất của cha nàng. Ta cảm thấy cực kỳ hứng thú, vì thế nhận món làm ăn này.

Nhưng người ta phái đi chẳng những không giết được quận chúa mà còn khiến cho quận chúa hỗn thế ma vương ấy tìm tới cửa.

Ta đương nhiên làm sao đặt nàng vào mắt!? Ta cho thuộc hạ đuổi nàng và Nhiếp Chính vương gì gì đó đi. Ta chỉ đi ngang nhìn một cái thôi, vậy mà bị nàng vác cái thứ gọi là súng AK47 đạn dao muỗng bắn cho dính vào tường. Xém chút nữa tuyệt tự!

...

Lần đầu gặp mặt nàng quả thật chẳng vui vẻ gì. Rất mất mặt! Nhưng...

Ta cảm thấy rất hứng thú. Đừng, ta không biến thái, lúc ấy ta chỉ cho rằng bản thân đơn thuần cảm thấy nàng khác biệt thôi. Bắt đầu từ đấy ta hay tìm nàng chơi đùa. Thật sự là chơi đùa, ta chưa hề động tay động chân.

Ta bồi bạn bên cạnh nàng hai năm, nội chiến Thánh An quốc diễn ra. Hoắc Kiện Minh bị Hoắc Lai Hàm đuổi ra khỏi kinh thành. Cả hai cuối cùng đứng trên hai chiến tuyến.

Khi ấy, nàng và Hoắc Kiện Minh đã ở cùng một chỗ. Cũng nhờ như vậy, ta mới biết ta đã yêu nàng. Thật trớ trêu.

Vì nàng, ta đứng về phía Hoắc Kiện Minh, nhắm mắt nhìn thủ hạ ngã xuống chiến trường. Ta chỉ muốn nữ nhân ta yêu có được hạnh phúc. Vậy mà hắn phản bội nàng! Hắn nhốt nàng trong căn nhà gỗ xa xôi, âm thầm thú một lựa hai nữ nhi của hai đại tướng. Mục đích chỉ có một, ngôi vua!

Võ Tiết Châu kỳ thật rất thông minh. Nàng biết được liền tranh điểm cực kỳ xinh đẹp. Đó là lần đầu tiên ta thấy được dáng vẻ nữ tử tiểu thư khuê các của nàng. Rồi nàng cầu xin ta đánh nàng. Đánh tới khi toàn thân nàng nhuộm đẫm máu tươi. Nàng đâu hay trái tim ta đau đớn đến cỡ nào. Lúc ấy, ta chỉ muốn lôi tim can mình ra cho nàng xem. Nàng đau lòng vì Hoắc Kiện Minh vậy còn ta thì sao? Tim ta đang thắt lại từng cơn vì nàng... Nàng thật tàn nhẫn.

Ta mang cơ thể yếu nhược của nàng, chậm rãi cưỡi ngựa tới trước thành trấn thủ gần biên giới. Khi ấy ta chẳng biết trong đầu nàng đang suy tính điều gì. Ta chỉ biết nàng giả vờ như bị Hoắc Kiện Minh tra tấn rồi chạy thoát tới đây để tiếp cận Hoắc Lai Hàm. Cái này ta hiểu được. Nàng muốn đoạt lấy sự tin tưởng của Hoắc Lai Hàm bởi vì gã cũng yêu nàng.

Hoắc Kiện Minh biết tin tay giúp nàng trốn khỏi hắn, hắn nổi trận lôi đình đánh với ta một trận. Nhưng vì kiên kỵ những tinh anh sát thủ lấy một địch trăm của ta mà không dám làm gì. Cho tới khi truyền đến tin tức, Thiên Bảo quận chúa tạ thế. Cả ta và hắn đều sững sờ.

Ta mạo hiểm đến xác nhận. Thật sự người đang nằm trong quan tài rãi đầy hoa nhài chính là nàng! Tim ta triệt để lạnh lẽo. Thế giới của ta mất đi ánh sáng, nó lại tối tăm và tràn ngập huyết tinh. Ta chìm đắm trong giãy dụa cùng tuyệt vọng không lối thoát. Thậm chí khi Hoắc Kiện Minh phát điên đánh ta trọng thương, ta cũng không phản kháng.

Sau đó, ta bị hắn bắt nhốt. Hắn cho ta uống một loại thuốc khiến ta tỉnh tỉnh mê mê. Dán tranh chân dung nàng khắp nơi. Ngày ngày đều nhớ nàng, ngày ngày đều nhớ đến lần đâu gặp nàng dưới ánh nắng dịu dàng ấy, ta nghĩ ta điên rồi. Lòng ta đau đớn đến nỗi ta chỉ muốn hủy diệt tất cả. A! Nàng chết rồi, cái thế gian nhàm chán này còn tồn tại làm gì? Cho nên, ta liền tìm cách thoát khỏi đó.

Nếu người nàng yêu vì thiên hạ mà hủy nàng, vậy ta sẽ vì nàng hủy cả thiên hạ của hắn.

_______________

Tiểu kịch trường:

Nhất Minh: Đừng, ta không biến thái, lúc ấy ta chỉ cho rằng bản thân đơn thuần cảm thấy nàng khác biệt thôi.

Dương Lệ An: Con ngoan, đây gọi là hội chứng M đó con trai!

________________

Tác giả có vài lời muốn nói: Khụ, độc giả đừng gấp. Chuyện xưa vẫn còn nhiều. Chúng ta đừng gấp ha. Nhất Minh tan biến rồi thì vẫn còn chuyện xưa. Ha ha.