Sở Thanh nửa ngồi trong quan tài, đôi tay vắt hai bên quan tài, làm mọi người thấy rõ bộ d4ng hiện tại của nàng.
Cơ thể nàng đã vào trạng thái phân hủy nặng, mí mắt không còn, hốc mắt cũng không có huyết nhục, chỉ còn sót lại vài sợi mạch máu bám tr3n xương, kỳ lạ nhất là tròng mắt màu lục đậm như ngọc khảm vào.
Tròng mắt nàng đột ngột giật giật, làm mọi người tưởng là nàng có thể thấy xung quanh, nhưng họ nhanh chóng nhận ra, không phải mắt nàng động đậy, mà là một con giòi đang bò ra ngoài.
Bộ phận đôi mắt đã đáng sợ như thế, nửa khuôn mặt còn lại cũng chẳng khá hơn.
Thịt tr3n mũi đã rơi hết, lộ ra xương cốt bên trong, giữa các khe xương mọc đầy lông trắng, nhìn qua kinh tởm vô cùng. Từ môi đến cằm nàng mọc đầy lông tơ màu xanh lục, không biết là đám vi khuẩn nào làm ổ vị trí này.
Người yêu hoa dung nguyệt mạo ngày xưa giờ đã biến thành bộ dáng khó mà nhìn nổi.
Dường như Chu Chấn An cũng không ngờ chuyện này. Cánh tay hắn vốn giơ lên để đón lấy A Thanh, hiện giờ lại cứng đờ tr3n không trung, không thể nhích tiếp được, nhưng cũng không thu hồi.
Tay không dám vươn ra, là vì hắn sợ, không dám đụng vào nàng.
Không thu hồi tay, là vì hắn cảm thấy nếu hắn thu tay lại, thì chẳng khác nào phản bội A Thanh, cả đời chung thủy của hắn sẽ biến thành chuyện cười.
Miệng hắn mở rồi khép, khép rồi mở, cuối cùng run rẩy phun một câu: "A Thanh, em, em còn nhớ ta không?"
Không biết Sở Thanh có nghe thấy tiếng hắn ta nói hay không, vì cả hai lỗ tai nàng đều rụng hết. Nàng chậm rãi đứng lên, một chân bước khỏi quan tài, sau đó nàng quay đầu, nhìn về phía Chu Chấn An.
Cách nàng quay đầu cực kỳ độc lạ, người bình thường là cổ xoay theo thân thể, nhưng tựa hồ nàng quên mất cách xoay người, cho nên cổ nàng trực tiếp vặn 180 độ.
Nàng cứ thế "nhìn" thẳng mặt về hướng Chu Chấn An hồi lâu, dường như cổ nàng không chống đỡ nổi, thế là rơi xuống đất bùn quay vài vòng.
"Em..." Chu Chấn An tiến lên một bước, muốn nhặt cái đầu nàng lên.
Không chờ hắn bước đi, cả người hắn bỗng lảo đảo, quỳ sụp tr3n mặt đất.
Đối mặt với quái vật cương thi không đầu, cuối cùng Chu Chấn An cũng cảm giác được sự châm chọc.
Hắn cười với Sở Thanh, nhưng nụ cười đầy chua xót: "A Thanh, em còn nhớ không, năm đó ta học theo người nước ngoài, cũng quỳ như thế này cầu hôn em? Em, em đã cười ta, nói ta quỳ sai rồi. Người ta quỳ một chân xuống đất, ta lại quỳ cả hai chân... Ta... Hiện giờ ta..."
Sở Thanh bước đến trước mặt hắn, đặt hai tay lên vai hắn.
Nhắm mắt lại, Chu Chấn An tựa hồ quay về cái đêm nhiều năm về trước —— hắn thích nhất là A Thanh bám vào bờ vai hắn, ôm lấy cổ hắn, ôn hương nhuyễn ngọc không gì hơn thế.
Nhưng hiện tại hắn không ngửi được mùi hương êm dịu ấy, vì khoảng cách quá gần Sở Thanh, mùi hôi thối buồn nôn đã tràn ngập miệng mũi hắn, khiến hắn phải đối mặt với hiện thực —— hắn đã hồi sinh Sở Thanh, nhưng nàng không còn là A Thanh của hắn, mà là một con cương thi, chính xác hơn là một con quái vật.
Sở Thanh đã ch3t, hắn thương tâm đến phát điên, sống mà như ch3t.
Mà châm chọc nhất là, hắn không để yên cho Sở Thanh an giấc ngàn thu, ngược lại biến nàng thành con quái vật chân chính.
"Không, không liên quan, miễn là đã sống lại. Đôi ta sống bên nhau. Dù thế nào... thế nào cũng được."
Nuốt nước miếng vài cái, phun một câu như đang thuyết phục chính mình, Chu Chấn An mở mắt.
Hắn lẳng lặng quan sát Sở Thanh hồi lâu, rồi giơ hai tay, tựa hồ muốn nắm lấy đôi tay bị phân hủy của nàng.
Nhưng ngay sau đó, hai tay Sở Thanh trườn lên cổ hắn, bất ngờ bóp chặt cổ hắn.
"A Thanh, A Thanh em... Em muốn giết ta sao..." Chu Chấn An gian nan mà phát ra tiếng.
Sở Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, nàng gắt gao bóp chặt cổ hắn, dồn hắn vào chỗ ch3t.
Chu Chấn An không phản kháng chút nào, mặt mũi nhanh chóng phát tím.
Đến khi Sở Thanh buông tay ra, hắn thẳng người ngã xuống bùn đất, bị bóp ch3t tại chỗ.
Cái cổ của cương thi không đầu Sở Thanh rung lên, nàng quỳ xuống mặt đất, hai tay sờ soạn khắp mặt đất, như đang tìm kiếm thứ gì. Cuối cùng nàng sờ thấy cái đầu của mình, liền bưng cái đầu nát lên, đặt về tr3n cổ.
Mà ngay lúc này, Đoạn Dịch nhạy bén phát hiện xung quanh bắt đầu biến hóa.
Ngày đầu tiên đến đây anh đã nhận ra, lâm viên muôn hồng nghìn tía đẹp thì đẹp đó, nhưng lại là hoa trong gương trăng dưới nước, luôn bị một tầng sương mờ ch3t lặng bao phủ, làm người ta không thể sinh ra chút hảo cảm.
Nhưng hiện tại lớp sương ấy đã biến mất, ngay khi Chu Chấn An tắt thở, toàn bộ lâm viên bỗng rực rỡ hẳn lên, khôi phục sinh cơ.
Đoạn Dịch lập tức phản ứng lại, mở miệng nói: "Tôi hiểu rồi, sở dĩ chúng ta không thể ra khỏi lâm viên vì Chu Chấn An đã dùng tà thuật vây khốn chúng ta. Hiện hắn đã ch3t, tôi đoán tà thuật cũng theo hắn tiêu biến. Chúng ta mau tìm xem, có lẽ đã có đường ra ngoài."
Anh vừa dứt lời, cô gái số 1 bỗng hét ầm lên đầy sợ hãi.
Đối với Sở Thanh giết Chu Chấn An chỉ là một món khai vị. Nàng nằm trong quan tài quá lâu, nên lúc mới ra ngoài động tác còn hơi vụng về, nàng chưa thích ứng được với thân xác này.
Nhưng sau khi gi3t ch3t Chu Chấn An, nàng dần thích ứng nhanh hơn, thân thể di chuyển nhẹ nhàng uyển chuyển hơn hẳn. Một chân dẫm lên thi thể Chu Chấn An, Sở Thanh lấy đà vọt đến trước mặt số 1, hai tay vồ vào cổ cô.
"Vãi lìn đừng hòng khi dễ em gái! Tao thách mày! Đồ quạ đen ngồi máy bay! Tao đánh ch3t mày!" Cao to lần đầu tiên thực hiện nghĩa vụ của hộ hoa sứ giả, nhanh tay nhặt một nhánh cây đâm vào ngực Sở Thanh.
"Rắc" một tiếng, bàn tay Sở Thanh bắt lấy nhánh cây, bẻ gãy nó. Cùng lúc đó, xương cánh tay vốn mục nát cũng bể thành mảnh nhỏ rơi ào ào.
Đoạn Dịch nhân cơ hội xông lên trước vài bước, cúi người chống một chân, chân còn lại vào Sở Thanh. Sở Thanh dính đòn lập tức ngã xuống đất, thân thể của nàng bị gãy thành hai khúc, tư thế cực kỳ vặn vẹo.
Eo nàng bị gãy đôi, xương ngón tay bong tróc, nhưng thanh âm sột soạt lập tức vang lên, xương cốt nát bét cùng mớ thịt thối nhanh chóng tổ hợp lại, nàng bắt đầu ngọ ngậy bò dậy.
Đoạn Dịch lấy con dao gọt hoa quả giấu sau lưng, dùng răng cắn lấy bao da quanh lưỡi dao rút ra, anh cầm dao nhắm vào Sở Thanh, nói với mọi người: "Tà thuật hồi sinh không phải thực sự làm người ch3t sống dậy, mà là biến xác người thành cương thi. Thế thì chúng ta không thể giết nổi nàng, chỉ có thể câu giờ. May mà hành động của nàng không tính là nhanh nhẹn. Trước khi nàng ta hoàn toàn thích ứng được cơ thể, mọi người chạy ngay đi, đừng để nàng ta bắt kịp. Tôi ở phía sau cản đường."
"Nhưng anh..." Số 1 vừa lo lắng vừa sợ hãi, chần chờ không hành động.
Cao to lại nhanh chóng phản ứng lại, túm lấy cánh tay cô chạy thẳng về phía con đường lát đá ngoài bìa rừng. "Chạy! Chạy mau!"
Đúng lúc lúc này, cùng với một tiếng rít gào cổ quái trầm thấp, Sở Thanh vùng dậy đối mặt với Đoạn Dịch, giơ tay muốn cào vào cổ anh. Bàn tay trơ xương trắng dính thịt thối ra đòn vừa nhanh vừa chuẩn, suýt chút nữa đã chạm vào cần cổ Đoạn Dịch cổ.
Trong khoản khắc nghìn cân treo sợi tóc, Đoạn Dịch trở tay xuất dao, lưu loát chém mạnh vào cánh tay của nàng.
Lưỡi đao đâm xuyên làn da hư thối, huyết nhục vỡ thành bùn, toàn bộ xương cánh tay của Sở Thanh rơi xuống đất.
Nhưng cùng lúc đó, vô số giòi bọ cũng văng tung tóe từ vị trí vết cắt, chúng nó tụ thành một cục, như áp suất nước phun ào ào vào người Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch theo bản năng xoay người bỏ chạy, cố gắng né tránh cơn mưa giòn bọ che trời lấp đất.
Cũng may Lâm Nhạc Xuyên kịp thời cởi áo áo khoác gió, ném áo gió qua, vừa vặn che kín phần đầu và da cổ bị lộ.
Tiếng động ghê người lần thứ hai vang lên, là mớ thịt thối và giòn bọ rơi dưới mặt đất trườn về chỗ xương cốt, mau chóng tổ hợp thành cánh tay, trở về một bộ phận tr3n cơ thể Sở Thanh.
Lâm Nhạc Xuyên lập tức chạy đến bên người Đoạn Dịch, vừa kéo cổ tay anh chạy nhanh, vừa gỡ chiếc áo gió dính đầy giòn bọ ném về phía Sở Thanh đang đuổi theo.
Sở Thanh bỗng tăng tốc vượt lên trước Đoạn Dịch, giơ cánh tay còn lại cào vào mặt anh.
Tiếng xé gió đánh úp, thổi bay một lọn tóc anh. Đoạn Dịch phản ứng nhanh, lập tức nghiêng người, vòng ra phía sau Sở Thanh, tránh được một kích nguy hiểm. Mà ngay lúc anh nghiêng người, khóe mắt anh chợt lướt qua túi áo gió đầy giòi bọ rơi tr3n thảm cỏ phía sau, lộ ra nửa tấm ảnh trắng đen đang phản xạ dưới ánh sáng.
"Vút —" Năm ngón tay Sở Thanh vồ vào mắt Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch đẩy Lâm Nhạc Xuyên, thuận thế lăn một vòng đến cạnh vị trí áo gió. Né kịp một đòn trí mạng từ Sở Thanh, đồng thời tránh đám giòn bọ, vươn ngón trỏ và ngón giữa rút tấm ảnh ra khỏi túi áo.
"Anh Tiểu Dịch!"
"Tôi không sao."
Trước có giòi bọ vây quanh, sau có Sở Thanh trực chờ nhào đến, Đoạn Dịch vẫn ứng phó thuận lợi. Anh nhét ảnh chụp vào túi mình, bàn tay khép lại, thân thể bật dậy, chân dài chạy nhanh vài bước, túm chặt Lâm Nhạc Xuyên. "Chạy!"
Hai người chạy về phía trước, cương thi Sở Thanh đuổi theo họ phía sau, nhưng cũng may tốc độ không nhanh bằng họ.
Cuối cùng cũng chạy ra khỏi rừng cây, quay về con đường lát đá, hai người tạm dừng, thở d0c vài cái.
Quay đầu nhìn lại, Sở Thanh vẫn đang lắc lư đuổi theo họ.
Lâm Nhạc Xuyên thấy thế, giật lấy dao gọt hoa quả trong tay Đoạn Dịch.
Tay nắm hờ chuôi dao, Lâm Nhạc Xuyên nheo mắt, ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú nàng một lát, tay giơ dao dùng sức ném, "Phập" một tiếng, lưỡi dao chuẩn xác cắm xuyên ngực Sở Thanh, một lần nửa đẩy ngã nàng xuống đất.
Lâm Nhạc Xuyên thừa thắng xông lên, chạy đến cạnh Sở Thanh. Ngực Sở Thanh đang cắm lưỡi dao, cơ thể cong tròn, dáng vẻ muốn nhảy dựng lên. Lâm Nhạc Xuyên không chần chừ, chân dẫm mạnh vào bụng nàng, đạp nàng ngã ngửa về vị trí cũ. Lâm Nhạc Xuyên tiếp tục đạp, một chân dẫm vào ngực, một chân nhấn vào cổ nàng.
Lâm Nhạc Xuyên dùng sức cực kỳ tàn nhẫn, thân thể hư thối của Sở Thanh gần như nát bấy. Thịt thối và xương cốt lại bắt đầu hợp lại, nhưng bởi vì lần này nàng bị thương nặng, phải tốn khá nhiều thời gian để khôi phục.
Thở hắt một hơi, Lâm Nhạc Xuyên trở lại bên người Đoạn Dịch. "Tạm thời an toàn. Chúng ta nhanh tìm đường ra nào."
Hắn thấy Đoạn Dịch lấy ra một tấm ảnh trắng đen.
Tr3n ảnh chụp có mười hai người, bọn họ xếp thành ba hàng, vị trí trung tâm là Sở Thanh và Chu Chấn An, mười người còn lại thoại nhìn còn rất trẻ tuổi, người nhỏ nhất chỉ tầm bảy tám tuổi.
Lật sang mặt sau tấm ảnh, phía tr3n viết mấy chữ: "Dân quốc năm thứ mười, Chu Chấn An, Sở Thanh cùng mười đồ đệ chụp ảnh lưu niệm tại Mộng Viên."
Đoạn Dịch đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.
—— ở tầng bốn, lúc anh đá văng ba cửa phòng bị khóa, Lâm Nhạc Xuyên và Trâu Bình đang ở phòng ngủ Chu Chấn An lục soát, lúc ấy nếu Lâm Nhạc Xuyên giấu manh mối, anh không thể biết; còn có, lúc anh và cao to ở ngoài sân hút thuốc, những người khác bận nấu cơm, cũng chỉ có Lâm Nhạc Xuyên một mình ở lầu bốn tìm kiếm.
Giờ này khắc này, nhìn về phía Lâm Nhạc Xuyên, biểu tình Đoạn Dịch lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. "Mười con thỏ ám chỉ mười đồ đệ của Chu Chấn An? Căn bản nó không hề ám chỉ người chơi. Ngoài manh mối này, cậu còn giấu manh mối nào nữa? Vì sao cậu cố tình dẫn dắt sai mạch suy nghĩ của chúng tôi?"