Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 19

Một lát sau, Minh Thiên một lần nữa ngồi xuống phía đối diện Đoạn Dịch.

Đôi tay đặt trên tay vịn, hắn thấp giọng nói: "Em muốn thử nghiệm. Dù sao mọi người còn cùng nhau đi đến các phó bản khác. Sớm thử bản tính mỗi người mới kịp thời chuẩn bị tốt phòng bị."

Bàn tay Đoạn Dịch nắm tay vịnh hơi siết. "Cho nên cậu muốn thử Trâu Bình xem cậu ta có tâm thuật bất chính hay không?"

"Hiện tại đã biết cậu ta đúng là có tâm thuật bất chính." Minh Thiên nhìn về phía Đoạn Dịch, "Cậu ta ngụy trang đến mức gần như không hề sơ hở, đa số mọi người đều tin cậu ta. Thật ra việc cậu ta gặp chuyện sớm có thể xem là chuyện tốt. Giữ cậu ta lại lâu hơn, chưa biết chừng cậu ta sẽ hại chết tất cả mọi người."

Đoạn Dịch không nói tiếp, chỉ rũ mắt nhìn sàn nhà, không biết suy nghĩ cái gì.

Hồi lâu lúc sau, nghĩ đến một khả năng không thể tưởng tượng nổi, biểu tình Đoạn Dịch càng thêm nghiêm túc.

Nếu hắn làm như vậy không phải vì giết 5, chẳng lẽ là vì giết Trâu Bình?

Đoạn Dịch mở miệng, ngữ khí cứng rắn sắc bén. "Giữ cậu ta lại lâu hơn, chưa biết chừng cậu ta sẽ hại chết tất cả mọi người. Câu này của cậu có ý gì. Tại sao tôi nghe như thể, cậu cố ý thiết lập tử cục cho Trâu Bình chết?"

Không đợi Minh Thiên trả lời, Đoạn Dịch lại nói: "Cậu biết loại độc dược tuyết sơn, biết nó có thể dùng để chế độc, cậu phát hiện dấu vết bị ngắt hái, lại thông qua một ít manh mối khác, đoán được hơn phân nửa là Trâu Bình chuẩn bị loại độc này."

"Trâu Bình nghe chúng ta phân tích, thời điểm còn đang do dự xuống tay hay không, cậu đưa cho cậu ta bài đồng dao khiến cậu ta suy nghĩ sai hướng, trực tiếp đẩy cậu ta vào bước đường cùng. Cuối cùng, cậu ta giết số 5, bản thân cũng chết trong tay Chu Chấn An. Tất cả... Đều do cậu thiết kế?"

Hai tay đan vào nhau, Minh Thiên đón nhận ánh mắt của Đoạn Dịch, đôi mắt đen nhánh không một tia sáng. "Anh Tiểu Dịch, anh cần hiểu rõ một chuyện. Đây là lần đầu tiên em chơi trò này, vẫn đang thăm dò quy tắc trò chơi. Cho nên, người chơi hạ độc người khác sẽ bị NPC Chu Chấn An giết, chết là việc em không thể tiên đoán trước. Bởi vậy, em không thể thiết kế một tử cục như thế chỉ vì hãm hại Trâu Bình."

Sở Thanh bị người ta hạ độc, khiến Chu Chấn An hận người dùng độc, từ đó giết Trâu Bình.

Chuyện này xác thật rất khó đoán trước.

Có lẽ Minh Thiên thật không biết Trâu Bình sẽ bỏ mạng, cũng không có khả năng thiết kế thế cục giết hắn.

Đoạn Dịch duỗi tay xoa bóp giữa mày, nghe Minh Thiên nói tiếp: "Chuyện Trâu Bình giết người, không phải em cưỡng bách. Anh đã biết nội dung bài đồng dao, cũng nghĩ đến việc giết số 5 để vượt ải. Nhưng anh chưa từng có ý niệm giết người. Cho nên, Trâu Bình chết, là tại cậu ta gieo gió gặt bão. Cậu ta động ý xấu."

"Ừm, một mạng đổi một mạng, Trâu Bình chết xác thật không vô tội." Đoạn Dịch hỏi hắn, "Nhưng số 5 thì sao? Cậu thử Trâu Bình thì thôi, thử quy tắc trò chơi cũng được, nhưng số 5 đâu có đáng chết?"

Lần này Minh Thiên trầm mặc thật lâu.

Trước khi mở miệng, hắn thở một hơi nhợt nhạt. "Anh Tiểu Dịch, anh cảm thấy... Nếu em biết Trâu Bình sẽ giết số 5, em thực sự trơ mắt nhìn số 5 bị cậu ta giết à?"

Ánh mắt dời xuống, nhìn đường cong cánh tay căng chặt của Đoạn Dịch hơi thả lỏng, Minh Thiên nhìn vào mắt anh một lần nữa. "Em giấu manh mối, đơn giản chỉ vì muốn thử người chơi, bao gồm Trâu Bình. Em đoán Trâu Bình sẽ hành động gì đó với số 5, theo suy nghĩ của em, em sẽ tìm cơ hội vạch trần cậu ta, làm cậu ta bại lộ bản tính thật. Nhưng..."

Tạm dừng một lát, thanh âm Minh Thiên hạ thấp: "Em thật sự không nghĩ tới việc cậu ta tàn nhẫn đến vậy, thẳng tay hạ đòn chí mạng."

"Anh Tiểu Dịch, em không dự đoán được việc cậu ta sẽ trực tiếp hạ độc, cũng không kịp ngăn cản việc cậu ta giết số 5. Là do em tự phụ. Số 5 chết, em phải chịu trách nhiệm."

Một hồi lâu, híp mắt nhớ lại các chi tiết, Đoạn Dịch nói: "Trâu Bình nói, độc dược do số 6 chuẩn bị sẵn. Ban đầu cậu ta không biết loại thảo dược đó có độc."

Hai mắt Minh Thiên sáng rỡ. "Vậy đúng rồi. Chỗ đám thảo dược bị nhổ hái, qua sáng ngày thứ hai tôi mới phát hiện. Em biết nó có độc, cho nên từ hôm đó bắt đầu chú tâm tới nó. Nhưng số lượng về sau không thay đổi. Hơn nữa nó không phải dược vật thường thấy, em cứ nghĩ không ai biết nó, sẽ không dùng đến nó, này cũng bình thường."

Trực giác Đoạn Dịch cho rằng Minh Thiên đang nói dối.

Nhưng từ đầu tới đuôi, lời hắn giải thích đều không chê vào đâu được.

Đoạn Dịch không thể quay lại phó bản cũ để so sánh manh mối và tìm dấu vết còn sót lại, dựa vào các thông tin hiện tại, anh thực sự không moi ra được bất cứ lỗ hổng logic nào.

Tên Minh Thiên này thật quái lạ, sâu không lường được, trực giác Đoạn Dịch chỉ phán đoán được bấy nhiêu.

Anh không có chứng cứ, hết thảy chỉ có thể dừng lại ở hai chữ trực giác.

Hơn nữa, Minh Thiên biết vụ dùng độc sẽ bị NPC giết, cố tình thiết lập bẫy rập hại Trâu Bình; mà để hại Trâu Bình, hắn không tiếc làm số 5 chịu chết lây... Nếu chân tướng thực sự diễn ra theo hướng này, kẻ tên Minh Thiên này không chỉ đáng sợ, mà mục đích cũng quá sức tưởng tượng.

Đoạn Dịch không tìm được động cơ hắn làm vậy.

Nhắm mắt lại, trước mắt Đoạn Dịch hiện lên từng khung cảnh khi họ thoát khỏi phó bản.

Khi bọn họ quay lại lâm viên hỗ trợ bốn người vừa rời tù giam, không thuận buồm xuôi gió gì. Trên đường bỏ chạy số 3 suýt bị Sở Thanh bắt được, là Minh Thiên không màng nguy hiểm cứu hắn.

Từ hành động này đánh giá, có vẻ Minh Thiên không giống kẻ hoàn toàn coi thường sinh mệnh người khác.

Đoạn Dịch chỉ có thể thuyết phục bản thân tạm thời tiếp thu lời giải thích của Minh Thiên.

Thở phào một hơi, Đoạn Dịch dựa hẳn vào lưng ghế sô pha, phát hiện tất cả vấn đề mình hỏi đều không ra kết quả.

Minh Thiên dùng thanh âm khàn khàn hỏi anh: "Vậy, hiện tại anh có thể tin em không?"

Đoạn Dịch chưa nói tin, cũng chưa nói không tin.

Đứng lên, vòng qua Minh Thiên, Đoạn Dịch đi về phía giường lớn trong phòng: "Trễ lắm rồi, nghỉ ngơi đi."

"Anh Tiểu Dịch..."

Đoạn Dịch nằm lên giường, kéo chăn nhắm mắt lại. "Ra khỏi phòng nhớ đóng cửa giùm tôi."

"Vâng, được, anh ngủ ngon." Minh Thiên đi tới chỗ huyền quan, giúp Đoạn Dịch tắt đèn.

Trong bóng đêm đen nhánh, Minh Thiên mở cửa phòng, quay đầu lặng lẽ nhìn chằm chằm Đoạn Dịch một hồi lâu, rồi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.



Buổi sáng ngày kế, 8 giờ rưỡi. Tại nhà ăn của khu vực nghỉ ngơi.

Buffet bữa sáng không đa dạng lắm, nhưng vẫn đủ thỏa mãn nhu cầu các người chơi.

Minh Thiên cầm ly cà phê và bánh mì phết bơ, vừa ngồi xuống không lâu đã có người đến gần bắt chuyện, là Trương Trác.

Minh Thiên liếc hắn một cái, không nói chuyện. Trương Trác cứ như thân quen lắm hỏi một câu: "Trợ lý Lâm?"

Gật đầu, Minh Thiên cắn một miếng bánh mì. Trương Trác hỏi hắn: "Cái kia... Sao Tiểu Trâu lại chết vậy?"

Nuốt miếng bánh mì, lau miệng, Minh Thiên nói: "Cậu ta hạ độc số 5, lúc sau bị Chu Chấn An bóp chết, nhân quả báo ứng."

"Như vậy à? Cơ mà... cậu ta là loại người dám làm chuyện đó hả? Vì sao chứ?" Trương Trác kinh ngạc hỏi.

Minh Thiên không đáp lời, cắn thêm một miếng bánh mì.

Trương Trác nhìn hắn ăn, bắt đầu tìm đề tài lôi kéo làm quen. "Thật là đáng tiếc. Tên nhóc này lớn lên đẹp mắt, tôi nghĩ Đoạn tổng thích kiểu người này, cho nên làm cầu nối giới thiệu cậu ta với Đoạn tổng. Hình như Đoạn tổng khá thích cậu ta. Hai người đang trong quá trình tìm hiểu nhau, quan hệ thân thiết phết. Ai ngờ cậu ta đột ngột mất mạng. Đoạn tổng... chắc thương tâm lắm nhỉ?"

Minh Thiên vẫn như cũ không nói chuyện, chỉ liếc nhìn Trương Trác một cái.

Không hiểu sao Trương Trác bị hắn nhìn mà run cả tim, cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình cực kỳ dọa người.

Nghe nói hắn vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, một thằng nhóc chưa trải sự đời, sao mà khí tràng mạnh thế?

Trương Trác hậm hực xoa mũi, ngứa mồm trêu chọc một câu: "Cũng kỳ quá ha, bao nhiêu cô gái xinh xắn mà không thích, lại thích mấy cậu trai trẻ đẹp. Tôi nói chứ trợ lý Lâm, nhìn cậu còn đẹp hơn vài cậu trai trẻ đấy. Chà chà nhìn diện mạo này đi, dư sức gia nhập giới giải trí. Trong tay tôi có chút tài nguyên điện ảnh và nghệ thuật đấy, nếu cậu thấy hứng thú thì nói tôi dắt cậu gia nhập nhé."

Minh Thiên yên lặng ăn hết phần bánh mì, nhẹ nhàng bâng quơ: "Anh nghĩ hơi sớm đấy, khi nào ra ngoài rồi nghĩ tiếp."

"Ờm. Ai nói không ra ngoài đâu." Trương Trác cười cười, tiện miệng bổ sung một câu, "Ôi tôi nói chứ, cậu đẹp trai thế này mà không bị quy tắc ngầm à? Chả lẽ Đoạn tổng thỏ khôn không ăn cỏ gần hang? Vậy thì quá kỳ quái, không hợp lý tí nào. Sao Đoạn tổng lại không thích cậu nhỉ?"

Trương Trác không ưa Đoạn Dịch, thành ra cũng không ưa trợ lý của anh.

Nhưng trước mắt hắn không quen biết những người khác, muốn biết hai người chơi bị chết như thế nào, chỉ có thể tìm trợ lý Lâm. Ai biết tên trợ lý này không coi hắn ra gì, làm hắn ôm bực trong lòng, miệng tiện liền nói bậy gây bất hòa cho trợ lý Lâm và Đoạn Dịch.

Trương Trác cân nhắc, tên trợ lý Lâm nghe hắn nói chắc phải tức đến mức hộc máu, hoặc ít nhất khiến tâm tình trợ lý Lâm khó chịu.

Hắn trăm triệu không ngờ " trợ lý Lâm" lại từ tốn nhấp một ngụm cà phê, sau đó vô cùng tán đồng gật đầu. "Vâng, anh nói đúng lắm. Tôi cũng thấy kỳ quái. Chắc là tại mắt anh ấy có vấn đề."

Trương Trác: "..."

Người "mắt có vấn đề" không tới nhà ăn ăn sáng, anh ngủ nướng cả buổi sáng.

Lúc tỉnh ngủ, cầm thiết bị xem giờ, Đoạn Dịch mới biết đã là hai giờ chiều. Anh không chỉ lỡ giờ cơm sáng, mà cơm trưa cũng lỡ luôn. Nhưng khi mở cửa phòng, anh bất ngờ phát hiện có một phần đồ ăn đóng gói được đặt ngoài cửa phòng.

Tâm tư chuyển vài lần, xách cơm hộp về phòng ăn xong, Đoạn Dịch chạy tới cửa nhà ăn nhìn thoáng qua.

Qúa giờ cơm nhà ăn đóng cửa, bên trong đen thui, cái gì cũng không thấy.

Đoạn Dịch không khỏi nghĩ, khu vực nghỉ ngơi chỉ có 8 người chơi, không còn người sống khác, vậy ai đã nấu hoặc lấy cơm hộ anh?

Lại nói tiếp, khu vực nghỉ phép cũng là một bộ phận của trò chơi này.

Trò chơi này vì sao lại xuất hiện, chỉ có thể chơi tiếp mới biết được.

Rời khách sạn, Đoạn Dịch đi loanh quanh tham quan, tay cầm thiết bị nghiên cứu bản đồ khu vực nghỉ ngơi.

Xem xét xong các khu nhỏ trên bản đồ, anh quyết định đến sân vận động hoạt động, rồi sẽ ghé cửa hàng đạo cụ.

Với anh, ngủ và vận động là hai phương pháp giảm áp lực tốt nhất. Ăn no ngủ đủ, giờ anh cần vận động đổ mồ hôi để loại bỏ cảm giác không thoải mái còn đọng lại từ phó bản thứ nhất.

Sân vận động có ba tầng, tầng một chuyên tập thể hình, bao gồm các loại thiết bị tập thể hình; tầng hai có sân bóng rổ, cầu lông; tầng ba có bể bơi và SPA thư giãn.

Đi vào tầng một sân vận động, nghe loáng thoáng có tiếng chơi bóng rổ từ tầng hai, Đoạn Dịch tò mò đi lên.

Đúng là có người đang chơi bóng rổ, là cao to để đầu cắt moi và Minh Thiên.

Minh Thiên mặc quần áo thể thao, lưng và ngực áo bị mồ hôi thấm ướt, đường cong cơ bắp hiện rõ. Cơ bắp không phải kiểu cuồn cuộn khoa trương, mà thiên về vừa phải đẹp mắt.

Thời điểm Đoạn Dịch đến, vừa lúc thấy cảnh Minh Thiên ôm bóng đột phá phòng thủ của cao to, xoay người nhảy lên, làm động tác úp rổ hoàn hảo.

Hắn mới 23 tuổi, cả người tràn trề sức trẻ, hoạt bát, thần thái sáng láng.

Đâu ai ngờ hắn lại là một kẻ thâm trầm lắm mưu nhiều kế?

Hơi nheo mắt, Đoạn Dịch dời tầm mắt sang góc khác, thấy đôi bạn số 4 và số 6 bằng mặt không bằng lòng. Hai người đang ngồi cạnh nhau xem Minh Thiên chơi bóng rổ, Đoạn Dịch thật sự cảm thấy chuyện này rất buồn cười.

Anh thật sự không hiểu tình hữu nghị của các cô gái, sao bây giờ số 4 và số 6 lại ngồi chung với nhau rồi?

Tự dưng hết hứng chơi bóng rổ, Đoạn Dịch xoay người bỏ đi, bỗng dư quang xẹt nhanh, một quả bóng rổ bay vèo tới chỗ anh đứng.

Đoạn Dịch bèn giơ tay chụp bóng theo bản năng.

Hạ thấp trái bóng, anh thấy Minh Thiên đang cười chào mình.

"Anh Tiểu Dịch, cùng nhau chơi bóng nhé?"