Khóe miệng Hạ Quân cứng lại, sau đó không dấu vết mà chuyển chủ đề: “Gì, không muốn nói thì thôi, không phải còn phải đi gặp mọi người sao?”
Trương Hách không nói gì, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Hạ Quân.
Hạ Quân bị canh chừng có chút sợ hãi, cất bước đi về phía trước, muốn bằng cách nào đó tránh xa tên nhóc này chút.
Trương Hách đứng tại chỗ không nhúc nhích, y nhìn bóng lưng Hạ Quân, hai tay ẩn giấu ở trong tay áo chậm rãi duỗi ra.
Nhưng ngay lúc chạm vào không khí, hắn rút tay về, cụp mắt xuống, roi trong tay khẽ run lên.
Hắn lạnh lùng dùng sức kéo một cái, ‘ba’ một tiếng, roi đánh lên đất, bung đầy bụi lên.
Hạ Quân nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nhìn thẳng của Trương Hách.
Trương Hách cũng không nói gì mà cứ nhìn gã như vậy, nặng nề im lặng một lúc.
Hạ Quân định thần lại, quay người bước về phía trước.
Đại ca thừa nhận lúc ngoái đầu nhìn lại, gã đã muốn văng miệng chửi tục.
Mà hiện thực tàn khốc, gã lại chỉ có thể ép mình không nhìn nữa.
Chờ ông đây có sức đi, việc đầu tiên ông làm chính là tính sổ thằng nhóc nhà mi đấy!
Trương Hách đứng sau thu roi lại, khôi phục bộ dáng gợi đòn ban đầu của mình, khoanh tay trước ngực theo sau Hạ Quân.
Hạ Quân đi về phía trước, trước mặt là con đường rộng rãi sáng sủa, chỉ là cảnh tượng này quá mức thê lương, nom cằn cỗi như một sa mạc.
“Mày là từ chỗ này tới đây à?” Hạ Quân quay đầu lại hỏi hắn, mà vừa quay đầu lại thì cả người lập tức cứng lại.
Con đường sau lưng thế nhưng bỗng biến mất như chưa từng tồn tại.
Gió thổi từng cơn, cuốn một lớp bụi làm xáo trộn tầm nhìn.
Gã mơ hồ có thể nhìn thấy Trương Hách cầm roi, áo choàng dài phất lên, mặt mày mờ mịt, nhưng lại có vẻ đang nhìn gã.
“Trương Hách?” Hạ Quân có chút không xác định thăm dò hỏi một tiếng, “Vù…” Bên tai vang lên tiếng gió, Hạ Quân hơi bối rối đứng đó.
Gió này thoạt nhìn cũng không lớn lắm, sao có thể có tiếng đó…
“Vù…” Gió thổi ngày càng to, đi kèm theo là một âm thanh ‘ùng ục’ như phát ra trong cổ họng.
Cả người Hạ Quân vẫn cứng đờ, tóc gáy bên tai dựng hết cả lên.
Ngay khi cảm thấy có thứ gì đó sắp dính vào, Hạ Quân cúi người và lăn sang một bên, chạm vào con dao trên bắp chân, rút nó ra.
Trước mắt có một quái vật cả người chảy xuôi một loại chất lỏng tanh tưởi tiến đến.
Nó có cơ thể người, lại dính một cái đầu Hạ Quân không thể hình dung ra là cái gì.
Một đôi đồng tử đen chiếm hai phần ba, Cả người, cái mũi, cái miệng như hàm ếch vẫn chảy ra nước đục trắng.
Quái dị hơn nữa là tai nó, vừa dài vừa dày, lại mềm mại buông xuống, khoác trên vai.
Hạ Quân suýt chút nữa thì nôn ra.
Gã đứng dậy lùi lại, quay đầu nhìn Trương Hách.
Trương Hách lại thờ ở không mảy may động tâm.
“Khốn nạn.” Hạ Quân nhếch miệng cười toe toét, tên nhóc này quả nhiên là không có lòng tốt gì.
Ngay lúc Hạ Quân quay đầu lại thì con quái vật đột ngột lao tới.
Hạ Quân vội vã quay đầu lại, ngay khi hai tay nó sắp dính vào mình thì đâm một dao vào lồng ngực nó, “Đi chết đi!” Toàn bộ lưỡi dao cắm phập vào trong.
Trên tay dính một giọt chất lỏng từ trên người con quái kia, Hạ Quân chỉ cảm thấy toàn bộ tay đều bị đốt đến tê dại, chỗ da bị bắn lên còn bốc khói trắng, mở ra một lỗ nhỏ, chảy máu ra.
Đôi đồng tử đen của con quái vật ngay lập tức chuyển sang màu đỏ, nó lại vọt lên!
Hạ Quân ngồi xổm để tránh thoát, sau đó rút dao ra, lăn sang một bên.
Con quái vật kia liền dừng lại, vẫn giữ nguyên bộ dáng muốn bắt Hạ Quân, đồng tử của nó trở lại màu đen, cả người co rút lại từng chút một.
Hạ Quân thấy nơi bị đâm thủng bị nứt một lỗ dài, một lượng lớn sinh vật màu trắng quằn quại chui ra khỏi đó.
Chúng dính chặt vào cơ thể con quái vật, từng chút một nuốt chửng nó.
Đầu tiên là hai chân con quái vật kia bị gặm sạch sành sanh bằng một tốc độ kì dị.
Không tới mấy phút, con quái vật kia liền biến mất không thấy hình bóng.
Đám sâu bọ kia lít nha lít nhít dần dần phình lên, thân thể chúng đỏ lên, giống như sắp nổ tung.
“Xoạt” một tiếng nổ tung, trong nháy mắt, chỉ còn lại một vũng máu.
Hạ Quân theo dõi toàn bộ quá trình cho đến khi máu biến mất trong bùn từng chút một.
Lúc này trong dạ dày gã mới như dời sông lấp biển, vì nhịn không ói ra mà sắc mặt có chút khó coi.
Khả năng hồi phục của gã tốt nhưng cũng không dám thở mạnh, mùi hôi thối này khiến đầu gã như phồng lên đến phát đau.
Trương Hách đứng ở một bên trước sau đều không có nhúng tay vào bất động nhìn gã, roi trong tay yên lặng ẩn trong ống tay áo, không có vẻ gì là sẽ nhúc nhích.
Hạ Quân nhìn mu bàn tay của mình, món đồ này dường như là giống với axit sunfuric! Thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào nếu nó dính lên người gã, tình cảnh vừa rồi đã khiến gã buồn nôn lắm rồi.
Mà Hạ Quân càng tức giận thằng ranh ở phía sau hơn.
Nhặt con dao lên lau hết bùn đất bên trên đi, Hạ Quân không nhìn lại phía sau nữa, trầm mặc đi về phía trước.
Nhưng gã bất cứ lúc nào cũng luôn duy trì cảnh giác, thứ gã sợ không phải là lũ quái vật ẩn nấp trong bóng tối, mà là Trương Hách.
Hắn muốn giết mình, mà Hạ Quân không biết hắn lúc nào sẽ động thủ.
Từ lúc nãy khi ở trong quan tài gã đã phát hiện, quả nhiên thằng ranh này không hề có ý tốt, không thì làm sao lại tự mò đến đây tìm mình, sợ rằng chỉ có lý do này là hợp lý.
Nhưng mặt khác Hạ Quân lại cảm thấy giãy dụa như vậy đều là vô dụng, gã tất nhiên là không đấu lại được Trương Hách, hơn nữa Đại Hắc hiện giờ cũng không ở bên cạnh.
Cứ coi như có Đại Hắc ở bên, sợ là cũng không thể bảo toàn chính mình.
Thằng ranh này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nói lời mà không giữ lời, nếu mà thật lòng tin thằng ranh này thì chắc chắn là đầu óc có vấn đề rồi.
Trương Hách chậm rãi đi tới, khóe miệng hắn hơi giương lên, đáy mắt không có nửa điểm ý cười.
Trong tay Hạ Quân cầm lấy con dao kia, máu ở trên một tay khác tong tong rơi xuống đất, tâm tình Hạ Quân lúc này trái lại rất là bình tĩnh.
“Nếu như không muốn hấp dẫn những con quái vật khác đến thì xử lý xong cái bộ dạng này của ngươi đi.
Ha, còn tưởng rằng ngươi có thể lợi hại đến mức nào…” Trương Hách ôn nhu cười cợt, trong đáy mắt toàn bộ là sự trào phúng, khóe miệng nhếch lên cười, nhìn cái tay bị thương tương đối nghiêm trọng của Hạ Quân.
“Tao không có đùa đâu! Nếu mà mày muốn giết ông đây thì cho ông ra đi một cách thống khoái đi, thần kinh của ông đều bị mày làm cho hỗn loạn cả rồi.
Ông đây hiện tại đang rất khó chịu, không phải là khó chịu bình thường đâu, mày hiểu tâm tình của tao không? Hiện giờ tao chỉ muốn đâm cho mày một nhát, một dao đâm chết mẹ mày đi! Như vậy có khi ông đây mới có thể hả giận một chút.” Hạ Quân ngước mắt nhìn hắn, trong mắt là dáng vẻ cực kỳ chăm chú.
Trương Hách thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Ngươi nào có cái năng lực ấy?”
“Ừ không có.” Hạ Quân trả lời rất thản nhiên, sau đó cũng không có dự định cùng thằng ranh này nói thêm lời nào nữa.
Ở cùng thằng ranh này một khoảng thời gian gã liền cảm thấy tốc độ lão hóa của mình càng ngày càng tăng rồi.
“Ta mà muốn giết ngươi thì ngươi còn có thể sống đến giờ này sao?” Trương Hách cười lạnh, nói với bóng lưng của Hạ Quân.
Hạ Quân không quay đầu lại, đáp lại: “Lời nói là dựa vào lương tâm để thốt ra.
Đúng rồi, mày hẳn là không có cái gọi là lương tâm đâu.” Hạ Quân quay đầu lại, trong mắt tràn ngập trào phúng, vứt cho Trương Hách một cục đàm.
Sắc mặt Trương Hách tối sầm lại, giương tay lên quất một roi đến.
Hạ Quân trốn cũng không kịp, trơ mắt nhìn một roi kia hướng về phía mặt mình đập tới.
Gã nhắm nhật chặt hai mắt lại, cmn đây là dù có đánh trúng mắt gã, rồi khiến gã mù cũng không thèm đếm xỉa đến đúng không! Đang nghĩ đến tại sao mình lại cùng thằng ranh này lấy trứng chọi đá lúc này, Hạ Quân nghe thấy một tiếng thét thảm thiết chói tai cùng âm thanh quật vào vật cứng chấn động đến đau màng nhĩ.
Trong giây lát Hạ Quân cảm thấy tai mình ù đi.
Hạ Quân mở mắt ra, đập vào mắt là một đống lớn sâu, giống như lúc nãy, con quái vật kia bị cắn nuốt chỉ còn nửa thân thể, tiếp đó trong ánh mắt của Hạ Quân con quái vật bị ăn sạch sành sanh, rồi sau cùng là cảnh đám sâu buồn nôn đó nổ chết.
Hạ Quân hơi giật mình liền muốn ói.