Nhà Hòe Quỷ Có Một Anh Chồng Độc Ác

Chương 38: 38 Đầm Lầy Đỏ…



“Ồ! Đó là cái gì?”
Tiểu hồ ly đi đằng trước kêu lên một tiếng, sau đó quay lại vẫy tay với bọn họ: “Mau tới xem, đầm lầy này! Nhưng mà nó là màu đỏ á! Màu đỏ á!” Tiểu hồ ly hưng phấn mà khua tay múa chân.
Hạ Quân chạy tới, liếc mắt nhìn, thấy chỗ này có bong bóng nổi lên, bùn đất màu sắc đỏ tươi, thoạt nhìn là lạ.

Gã cúi đầu muốn thử thăm dò thì eo lại bị cái gì đấy quấn lấy, lôi cả người gã về sau.

Hạ Quân sợ hết hồn, quay đầu lại thì thấy là Trương Hách đang dùng cây roi kia của hắn để giở trò quỷ.

Hạ Quân lập tức nhíu mày, muốn cởi cái cây roi kia ra: “Khốn kiếp! Mày thả ông ra!”
“Nếu rơi vào vũng lầy này thì hài cốt cũng sẽ không còn, mà dính lên da một chút, nếu nhẹ thì nhanh chóng mục nát, nếu nặng thì trong vòng một tiếng toàn thân sẽ hoà tan, hoá thành một vũng máu.” Diêu Ngân Tử nhìn đầm lầy trước mặt mà nhíu chặt lông mày, y dùng chân đá một tảng đá đi.

Tảng đá chuyển động hiển nhiên bị ăn mòn từng chút một, đến cuối cùng thì không thấy bóng dáng đâu.

Hạ Quân bị toàn bộ quá trình này dọa cho sợ ngây người, nếu vừa rồi mình mà sờ vào đó thì sẽ có kết cục gì? Hạ Quân nuốt một ngụm nước bọt, lui về sau một bước, va vào một vật cứng sau lưng, quay đầu lại nhìn là một cặp mắt xanh u ám đập vào mắt mình.

“Hừ!” Trương Hách hừ lạnh một tiếng thu roi về, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn Hạ Quân.
Hạ Quân quẫn bách sờ sờ mũi, đứng sang một bên.
“Mà này, tiểu hồ ly, sao mi biết đây là đầm lầy?” Hạ Quân hỏi, nếu mà là gã xông lên trước thì nào có biết đây là cái đầm lầy.


Tiểu hồ ly quay đầu lại khinh thường nhìn Hạ Quân, ngửa đầu bễ nghễ nói: “Xì, nói cho ngươi hay, bổn đại tiên pháp lực cao cường, đôi mắt này có thể nhìn thấy hết thảy những thứ ngươi không thể thấy, một tên phàm nhân như ngươi thì biết cái gì chứ!”
Hạ Quân bị con nhóc này chọc tức, nhấc chân lên muốn đạp cho ả phát.

Tiểu hồ ly bèn trốn ra sau, sau đó ngạo mạn chống eo nhìn gã chằm chằm: “Bổn đại tiên cũng không thèm đi chấp ngươi! Hừ! Lão nương mà không vui cái thì sẽ lập tức ném ngươi vào trong cái đầm lầy này!”
Đấu võ mồm một hồi với con hồ ly này xong, Hạ Quân nhìn Đại Hắc và Diêu Ngân Tử đang đứng trước nhìn mảnh đất kia, không biết đang suy nghĩ gì.
“Giờ qua cái đầm lầy này kiểu gì? Có đường khác không?”
“Hiện tại muốn làm sao mà qua nổi cái này đầm lầy mà? Có hay không có đường khác?”
Đại Hắc lãnh đạm nhìn mảnh đầm lầy này, nói: “Vũng lầy này kéo dài đến tận cảnh giới cuối cùng, không có đường khác.

Muốn qua được đầm lầy nay, ta phải đi vào đầm lầy này.”
Diêu Ngân Tử quay đầu nhìn về phía Đại Hắc, trong mắt rõ ràng không có chút tin tưởng nào.

Y lấy ra một cái la bàn, thăm dò hồi lâu, sau đó lui về, nói với Hạ Quân: “Ngươi xuống trước.”
“Cái gì?!” Hạ Quân cả kinh nói: “Con mẹ nó mày muốn ông đi chịu chết à!?”
Trương Hách một bên mở miệng lên tiếng, tay cầm roi chỉ vào Đại Hắc, nói: “Nếu năm đó ngươi đã đi qua vậy ngươi hẳn nên biết đường, vậy nên giờ cho ngươi xuống dưới thăm dò tình huống để chứng minh ngươi có nói thật hay không.”
Vừa nghe được lời này, Hạ Quân cảm thấy thực sự tàn nhẫn, đây là chỗ nào mà người có thể xuống cơ chứ!? Đá cũng còn tan ra chứ huống chi là thịt người!
“Tao không đồng ý!” Hạ Quân đứng ra nói: “Nhìn từng thằng lòng lang dạ sói chúng mày đi, sao bọn mày không tự xuống trước, coi tính mạng người khác là trò đùa có thấy vui không!? Đúng là một lũ cầm thú! Ông đây cũng chẳng muốn nói chúng mày, ai có can đảm thì tự đi xuống trước mà thăm dò.


Ông đây sẽ đi thứ hai, được chưa?”
Nghe thấy lời này, tiểu hồ ly bèn không ưa, chen vào một câu: “Lời này của ngươi cũng chẳng ra làm sao cả, ngươi đi thứ hai, nói gì vậy? Ngươi cũng không khá hơn chút nào, đồ lưu manh sợ chết! Ngươi nói êm tai thế thì sao không tự mình đi đầu xem đi, ngươi làm người đầu tiên, ta cũng làm người thứ hai nè, được không? Tưởng bọn ta ngốc à, tính lừa bọn này hả?!”
Tiểu hồ ly liếc mắt làm mặt quỷ với Hạ Quân, Hạ Quân mặt méo xẹo, cái con nhóc chuyên đi phá bĩnh này!
Trương Hách cười lạnh, kéo cổ áo Hạ Quân, xách đến đằng trước.

Dưới chân chính là đầm lầy đỏ, chỉ cần tiến thêm một bước là Hạ Quân sẽ toi mạng.

Trong nháy mắt, Hạ Quân đã sợ đến mức thở mạnh cũng không dám, “Mày, mày làm cái gì vậy… Ông đây chỉ đùa một chút thôi mà… Mày, con mẹ nó mày chớ có coi là thật chứ!”
“Ta dẫn hắn đi.” Trương Hách nâng khóe miệng lên, y nhìn Đại Hắc, hàm ý trong mắt không rõ mà cười, “Chỉ bằng bãi lầy này thì không thể làm hại gia.

Nhưng hắn chỉ là người phàm, ngươi nói xem, nếu giờ đi xuống thì sẽ có kết cục gì đây? Hửm?”
“Ta không lừa các ngươi.” Đại Hắc lạnh lùng nhìn Trương Hách, lại liếc mắt nhìn Hạ Quân một cái, ở cái khoảnh khắc mà tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đâm đầu nhảy ùm xuống cái đầm lầy kia.
Hạ Quân thật sự không ngậm mồm lại được, gã ngây ngốc nhìn cơ thể Đại Hắc dần dần chìm vào trong đất, cuối cùng không thấy tăm hơi.
“Lũ chúng mày làm cái gì vậy!?” Hạ Quân phẫn nộ rống lên, hung hăng trừng Trương Hách, “Con mẹ nó thằng khốn không bằng cầm thú! Quân khốn nạn… A!”
Cả người Hạ Quân đột nhiên bị Trương Hách nhấc lên, áo bào Trương Hách quấn lấy toàn bộ cơ thể Hạ Quân.

Hạ Quân chỉ thấy trước mắt tối om, cơ thể bị phủ lấp trong một nơi mềm mại ẩm ướt.

Trong tai vang lên ong ong vài âm thanh.

“Vinh ca… Vinh ca… Đừng bỏ ta.”
“A! Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta ra ngoài! Cứu ta ra ngoài!”
“Oa oa…Thúc thúc, cứu ta! Ngươi cứu ta! Ngươi mở mắt ra đưa ta ra ngoài được không? Thúc thúc, ngươi dẫn ta ra ngoài đi.

Ta muốn về nhà, ta muốn thấy mẫu thân…”
“Cứu ta! Cứu ta!”
“Cứu ta…”
Một trận gào khóc thảm thiết tràn vào tai Hạ Quân, cơ thể tựa như đang bị hàng ngàn hàng vạn cỏ nước cuốn lấy, Hạ Quân sắp nghẹn thở chết rồi.

Gã muốn mở mắt mở miệng hô hấp, gã muốn xem xem mình đang ở trong tình cảnh gì.
“Đừng mở mắt ra xem, cũng đừng hô hấp, ôm ta, đừng nghe gì hết.” Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói quen thuộc, cơ thể bị một cái ôm cuốn lại, ôm gã ngoi lên trên mặt nước.

Loại cảm giác nghẹt thở nặng nề dần dần thối lui, vào lúc mà thân thể gã vừa muốn thoát ra khỏi cái trọng lượng kia thì dưới chân đột nhiên bị một thứ gì đó kéo lại.

Người ôm lấy gã không có cách nào bơi lên trên được nữa.

Hạ Quân cũng sắp quay cuồng như người say tàu xe rồi, gã cuối cùng vẫn là không chịu nổi nữa, mở mắt ra, vừa mở miệng thì đã có một lượng lớn nước tràn vào lỗ mũi và khoang miệng, ùng ục ùng ục xuôi xuống bụng Hạ Quân, không bao lâu sau Hạ Quân đã cảm thấy bản thân sắp bị nước làm cho no căng bụng rồi.
Dư quang nơi khóe mắt đột nhiên chuyển xuống dưới chân, Hạ Quân nhất thời mở to đôi mắt.

Gã dùng sức cọ hai chân, dưới chân gã là vô số bàn tay sưng phù xanh trắng lôi hai chân của gã xuống, trong dòng nước đục có một sợi tơ hồng tiến về phía hắn.


Hạ Quân đột nhiên phát hiện ra, nó chui ra từ cái hố đen dưới chân mình, gã có một dự cảm không tốt về chuyện này.
“Tại sao ngươi lại không chịu nghe lời ta nhỉ.” Dường như có một tiếng thở dài khe khẽ, cơ thể của gã bị nhấc lên một cách tuyệt vọng, Hạ Quân không biết bơi, chỉ có thể ra sức giãy dụa, gã cảm thấy nếu gã không hít được thêm ngụm không khí nào ở đây thì gã chết chắc rồi.
Gã ngửa đầu kéo lấy quần áo của người bên cạnh lau lau, gã nhìn thấy một mái tóc đen, còn có cặp mắt kia, có chút lo lắng nhìn mình.
“Ùng ục… Ùng ục ùng ục…” Đại Hắc, cứu anh.

Hạ Quân mở miệng nhưng chỉ cảm nhận được âm thanh bong bóng ùng ục, hắn đột nhiên có chút sợ hãi, chẳng lẽ gã sẽ phải chết ở đây sao? Cmn gã đây có chết cũng muốn được chết vinh quang một chút mà, gã còn chẳng hề làm gì cả, cứ như vậy mà chết chìm thì chẳng phải là quá oan ức sao! Huống hồ cả đời này gã ghét nhất là chết chìm, Hạ Quân tình nguyện bị thiêu chết còn hơn là phải chết chìm như thế này!
Vào lúc đầu óc của Hạ Quân sắp mất hết lý trí, từng sợi chỉ đỏ kia vẫn đang muốn xuyên vào trong miệng hắn, ánh mắt của người bên cạnh liền trở nên cấp thiết liều mạng éo hắn lên trên, thời khắc này Hạ Quân cảm nhận được gã cách cái chết không còn xa nữa rồi.
Nhưng ngay khi Hạ Quân vừa định nhắm mắt lại chuẩn bị chết cho đẹp một chút thì eo gã lại bị thứ gì đó khóa lại, dưới chân một lực sát bên chân hắn nổi lên một luồng sáng màu xanh biếc, trói buộc trên chân cứ thế được giải thoát rồi.

Cả người Hạ Quân bị kéo qua một bên, gã chỉ thấy một đám lụa đen quấn quanh mặt và cổ mình, còn có một chiếc áo bào đỏ quen thuộc.

Hạ Quân không chút suy nghĩ vươn tay nắm lấy tóc của hắn, như kéo một cọng cỏ cứu mạng, lôi lôi kéo kéo không buông.
“Lần sau còn như thế nữa, gia sẽ vứt ngươi đi, cho ngươi tự sinh tự diệt!” Một âm thanh hung tợn truyền tới, mà cơ thể gã thì bị thứ gì đó lôi kéo.
Miệng bị một lực đạo ấm áp gặm cắn khiến cho Hạ Quân phải há miệng ra, một ít không khí tiến được vào trong miệng gã, Hạ Quân chỉ cảm thấy cả người đều trở nên linh hoạt, cắn cái vật kia ngốn từng ngốn không khí của hắn, hoàn toàn coi đó như một cái túi khí.
Đầu Hạ Quân đột nhiên bị một lực vỗ cho choáng váng quay cuồng, tầm mắt của Hạ Quân đã khôi phục rõ ràng, chỉ nhìn thấy một đôi mắt U lục hung tợn nhìn mình, bên khóe miệng còn có sợi chỉ đỏ tinh tế đung đưa trong nước.

Trương Hách dùng một tay túm tóc và kéo người về phía sau, động tác này rõ ràng là muốn kéo Hạ Quân ra khỏi mình mà.

Hạ Quân biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà gã cũng không thể vì nó mà cảm thấy xấu hổ được, mà Hạ Quân chính là loại da mặt dày, còn có chút sợ chết, bèn gắt gao kéo Trương Hách lại, không chịu buông tay.

“Ngươi còn kéo tóc gia nữa, gia sẽ giết ngươi!”