“Vì sao phải đối xử với thiếp như vậy! Vì sao!? Vinh ca! Song Nhi không cam lòng! Song Nhi hận!”
Tiếng rống tuyệt vọng của nữ tử quanh quẩn trong không gian yên tĩnh.
Trong bóng tối có một bóng người trăng trắng bay lơ lửng, loạng choà loạng choạng trên không trung.
Một cơn gió mạnh thổi tới, bóng trắng đó mờ ảo đứng trước mặt.
Bóng trắng kia nhè nhẹ tới gần, cùng bóng đen liếc nhìn nhau một cái rồi đột nhiên xoay người bay đi.
Bóng đen kia ngơ ngác, cuối cùng vẫn là đi theo.
Đi một đoạn đường dài, trong bóng đêm xuất hiện một tia sáng trắng, bóng đen giơ tay che mắt.
Dưới ánh sáng chiếu xuống, bộ dạng của bóng đen dần hiện ra.
Thế mà lại là Đại Hắc đang bị thương!
Sau khi tầm mắt khôi phục lại bình thường, Đại Hắc bình tĩnh nhìn biển hoa vô tận trước mắt.
Trước mặt là một loại hoa màu trắng cực kỳ mỹ lệ mà lại chưa từng thấy qua.
Chúng theo gió chập chờn, lan tràn một mùi thơm kỳ quái trong không khí.
Thân ảnh màu trắng kia chậm rãi quay người lại, là một khuôn mặt tái nhợt cửa một nữ tử.
Nữ tử kia giương cao khóe miệng, cười nhìn anh, trong giây lát, bình tĩnh không nói gì.
Đại Hắc trầm mặc một hồi lâu, lông mày hơi nhíu lại, trên vai gã có rất nhiều chất lỏng chảy ra từ trong áo, nhiễm đỏ cả một cánh áo.
Nữ tử đột nhiên cười ra tiếng, nước mắt nhỏ xuống: “Vinh ca… chàng xem, đây là công của Song Nhi… tìm được, tìm được, chàng xem, tìm được…”
“Song Nhi thỏa mãn… Song Nhi rất thỏa mãn…” Nữ tử mỉm cười, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Ánh mắt của Đại Hắc không nhìn về phía nữ tử kia mà là bình tĩnh nhìn vào biển hoa thất thần.
Nữ tử cười cười, sắc mặt bỗng hóa dữ tợn! Nàng cuồng loạn trừng Đại Hắc, “Vì sao đối xử với Song Nhi như vậy! Vì sao lại đối xưa với Song Nhi như vậy! Song Nhi hận! Song Nhi hận!”
“Nữ tử này bị điên rồi à!” Phía sau nhảy ra một bóng người, Hạ Quân sắc mặt trắng bệch thở hổn hển đứng sau Đại Hắc.
Vừa nãy khi một đường đuổi theo Đại Hắc đến đây, gã đã nghe được tất cả những gì nữ tử này nói.
Âm thanh quen thuộc này Hạ Quân không thể quên được, ngày hôm qua gã cũng đã nghe thấy âm thanh này, này là giọng của nữ tử điên khùng kia.
Ngày đó nhìn qua còn cảm thấy quỷ dị, nhưng bây giờ nhìn xem, mẹ nhà nó nữa ở đấy mà quỷ dị! Ngoại trừ có thể xác định nữ tử này không phải người thường ra, Hạ Quân khẳng định nàng nhất định là một người điên! Nhìn nàng ta nói chuyện với ai cũng đều mở miệng ngậm miệng là Vinh ca xem, giọng điệu thì lúc tốt lúc xấu, lúc khóc lúc cười, điên điên khùng khùng.
Cơ thể Đại Hắc cứng đờ, không quay đầu lại.
Anh ngẩng lên nhìn cái phiêu phù ở trên người nữ tử kia.
Tiếng khóc của nàng nhỏ dần, cơ thể chầm chậm hóa trong suốt, từ từ biến mất không còn một chút tăm hơi.
Hạ Quân đúng lúc ngẩng đầu lên, giây phút nhìn thấy hai mắt cùng gương mặt bây giờ đã có thể nhìn rõ của nữ tử kia, Hạ Quân bỗng có một cảm giác quen thuộc không rõ, tựa như gã đã gặp nữ tử này ở nơi nào đó rồi.
Chờ lúc Hạ Quân muốn nhìn lại thì nữ tử đó đã biến mất không thấy đâu.
Đại Hắc trầm mặc đứng im trước mặt Hạ Quân.
Hạ Quân xoay người về sau liếc mắt nhìn.
Phía sau đen kịt một màu, so sánh với hình ảnh chói sáng trước mắt thì đối lập hoàn toàn.
Hạ Quân nhìn biển hoa vô bờ bến trước mắt, không khỏi buông lỏng cơ thể,”Chỗ này thật không tồi nha.”
Hạ Quân đi vào trong biển hoa, hỏi: “Vừa nãy chú gọi anh ra ngoài làm gì? Sao lại chạy nhanh như vậy? Cái này chẳng lẽ là biển hoa mà thằng Trương Thừa nói? Làm sao chú tìm được vậy?”
Đại Hắc quay đầu nhìn Hạ Quân, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Hạ Quân nhìn ánh mắt này thế nào cũng không đúng, vội hỏi: “Chẳng lẽ không phải là chú mày sao?”
Đại Hắc không nói gì nhìn biển cánh hoa kia.
Anh nhìn một hồi sau đó đi đến nơi mà cành hoa cao đến eo anh trong cái biển hoa kia, không biết đang tìm cái gì.
Hạ Quân đứng tại chỗ nhìn anh, hồi tưởng lại quá trình vừa rồi.
Gã trước đó vẫn là ngủ rất say, sau đó bị nỗi buồn đi vệ sinh là cho tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng bò dậy đi ra ngoài giải quyết, đột nhiên nhìn thấy Đại Hắc đứng ở đối diện cách đó không xa nhìn mình.
Hạ Quân vừa định hỏi xem anh thức dậy làm gì thì đã thấy Đại Hắc xoay người chạy đến cánh rừng hoang dưới sườn núi.
Cơn buồn ngủ của Hạ Quân cũng bay sạch, cảm thấy vô cùng kỳ quái liền đi theo.
Cả đoạn đường này làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Thời điểm chạy qua một ngã rẽ gã liền nhìn thấy Đại Hắc đứng im một chỗ không nhúc nhích.
Hạ Quân mơ hồ nhìn thấy một cái bóng trắng lượn lờ tung bay phía trên Đại Hắc, còn có thể nghe thấy giọng nói của một nữ tử.
Không bao lâu sau Đại Hắc lại chạy, đm phía sau của gã bị thằng oắt Trương Hách chỉnh cho vẫn còn đang đau đây này, lại còn muốn chơi cái trò chạy trốn kịch liệt thế này.
Hạ Quân quệt qua mồ hôi trên mắt, tiếp tục đi theo.
Ai mà biết cuối cùng lại đến nơi này.
Hiện tại Hạ Quân tốt cục cũng thấy rõ nữ tử xuất hiện trong giấc mơ của gã.
Quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi là ai.
Nhìn thấy Đại Hắc đi vào biển hoa, Hạ Quân cùng bước về phía trước.
Lúc trước nghe thằng ôn Trương Thừa nói vũ khí được giấu ở trong biển hoa, hiện tại biển hoa xuất hiện rồi, phải làm sao mới tìm được đây? Càng quan trọng hơn là, đến cùng có cái đống vũ khí mà thằng ôn con kia nói thật hay không.
Bước vào trong biển hoa, Hạ Quân bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng.
Gã lắc lắc đầu, khom lưng chống tay lên đầu gối, đoán chừng vừa nãy chạy quá nhanh, bây giờ có chút không thoải mái.
Đại Hắc nhìn những cành hoa xung quanh, cau mày ngửi một cái.
Những bông hoa này có cành lá màu xanh lam đầy quỷ dị, phần rễ cây lại có những cái gai màu đỏ sậm.
Đúng là loại hoa anh muốn tìm không có sai, nhưng mà có cái gì đó không đúng.
Đại Hắc duỗi tay ra nắm lấy một cánh hoa, cánh hoa trong tay dần dần biến mất không chút tăm hơi.
Chân mày Đại Hắc nhíu chặt lại, giương mắt nhìn.
Những cành hoa bên người cũng giống như đóa hoa kia trong tay anh, trong nháy máy biến mất tăm, mặt đất trở lại là một mảnh hoang vu.
Sắc mặt Đại Hắc cứng đờ, anh đột ngột quay đầu lại.
Chỉ thấy Hạ Quân mặt mũi tái nhợt, ngã xuống đất.
Mà cách đó không xa, ba bóng hình xuất hiện, theo thứ tự lần lượt là Trương Hách, Trương Thừa và Diêu Ngân Tử.
“Để ngươi phải giấu mình lâu như vậy, thật là làm khó ngươi quá.
Nếu không phải là Hạ Quân ra ngoài, hẳn ngươi cũng sẽ không theo đâu, phải không?” Trương Hách giương khóe miệng lên, cười cực kỳ ôn nhu đi đến bên cạnh Hạ Quân.
Hắn khom lưng ôm Hạ Quân lên, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi của gã.
Hắn lau đi mồ hôi ở trên mặt Hạ Quân, ngón tay vuốt nhẹ lên đôi lông mày của gã, giọng điệu mang theo sự sủng nịnh, ánh mắt lại nhìn về phía Đại Hắc: “Còn có ngươi… muốn gia phải làm sao bây giờ? Nếu như không phải thấy nam tử này đi ra ngoài, ngươi cũng sẽ không theo sau đâu, phải không? Muốn gia xử phạt ngươi như thế nào đây?” Trương Hách vỗ vỗ mặt Hạ Quân.
Hạ Quân vẫn không có tỉnh lại.
Nụ cười của Trương Hách càng thêm nhu hòa.
Đại Hắc vô cùng căng thẳng.
Anh mắc bẫy! Trước đó anh ở trong mơ nghe thấy có tiếng người gõ cửa sổ, mở mắt ra liền nhìn thấy Hạ Quân đứng bên ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay với anh rồi quay người rời đi.
Đại Hắc cũng vội vã bò dậy chạy theo sau, cũng không ngờ được khi đến một mảnh đất hoang trong rừng lại không nhìn thấy bóng dáng của đại ca đâu nữa.
Mà không bao lâu sau nữ tử kia xuất hiện, tiếp đó, sự tình liền xảy ra như này.
Đây rõ ràng là do một tay Trương Hách thao túng tạo thành!
“Mau thả đại ca xuống.” Đại Hắc điếc không sợ súng quay ra nhìn về phía Trương Hách.
Trương Hách nhếch mép.
Tóc của hắn dần dần biến dài, những lọn tóc buông xuống dài đến eo.
Khuôn mặt có chút biến hóa rất nhỏ, trên mặt hắn có những cành cây màu xanh lục như ẩn như hiện, quấn quanh ở một bên khóe mắt hắn, từ khóe mắt lan xuống mái tóc dài tán loạn của hắn.
“Ta nên gọi ngươi thế nào nhỉ? Đại Hắc? Hay là… Chương Vinh?”
Trong mắt Trương Hách tản ra ánh sáng u lục, hai con ngươi trở nên băng lạnh.
Bàn tay hắn bao trùm lấy đôi mắt Hạ Quân, nói: “Hiện tại nếu hắn không có tác dụng gì, vậy thì… trước hết cứ giải quyết hắn đi, sau đó rồi giải quyết chuyện của chúng ta…” Ngón tay Trương Hách hơi dùng sức đặt trên huyệt thái dương của Hạ Quân, “A…” Hạ Quân cau mày phát ra tiếng kêu rên.
“Dừng lại! Chuyện này không liên quan gì đến đại ca! Có chuyện gì ngươi cứ nhằm vào ta đây này!” Đại Hắc đi về phía trước vài bước, giơ tay ngăn cản.
Trương Hách ngừng tay, nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng kia của Đại Hắc, lại liếc nhìn Hạ Quân đang nằm trong lồng ngực, ánh mắt trở nên âm trầm.
“Ngươi có phải là Chương Vinh hay không?” Dây roi trong tay Trương Hách quất lên người Đại Hắc, khiến cho da thịt anh bong tróc ra.
Đại Hắc đau đến cau mày hừ một tiếng, gật đầu nói: “Phải.”
“Làm thế nào để mở phong ấn trong thôn?” Lại một roi nữa quất tới, Đại Hắc mất thăng bằng ngã xuống đập mặt lên mặt đất, dáng dấp cực kỳ chật vật.
Đại Hắc ngẩng đầu lên, khóe miệng đã xuất hiện tơ máu, tiếng nói trầm thấp, “Ngươi lấy cái gì ra bảo đảm đại ca sẽ không có việc gì?”
Roi trong tay Trương Hách vừa muốn vung lên, lại dừng lại.
Trương Hách thu lại chiếc roi dính đầy máu tươi, quấn lấy ở trên tay, bứt lên khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên ta sẽ không làm gì hắn.”
“Sao ta có thể tin được ngươi?” Đại Hắc chống cùi chỏ, từ trên mặt đất chậm rãi bò dậy, ánh mắt dừng ở Hạ Quân đã bị gạt qua một bên, sau đó giơ tay lau bụi đất trên mặt, “Chỉ cần ngươi không hại đại ca, ta sẽ chỉ ngươi cách mở phong ấn.”
Trương Hách sầm mặt lại, nhấc chân đạp Đại Hắc ngã xuống đất, không ngừng thô bạo dẫm lên vết thương đang rỉ máu trên vai Đại Hắc.
Đại Hắc nhịn đau ngửa đầu ra sau.
“Ngươi không tò mò sao lại bị gia phát hiện à?” Trương Hách nâng khóe miệng.
Đại Hắc cúi đầu, “Hẳn là từ đầu đã biết đến sự tồn tại của ta nên mới dụ ta ra ngoài.
Lý do khiến ngươi tạo ra nhiều ảo ảnh mê hoặc đại ca là vì…” Đại Hắc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng cười: “Vì ngươi biết ta quan tâm đại ca, khiến ta lo lắng, khiến ta không theo không được.
Các ngươi cũng hết cách để bắt ta rồi nên mới lợi dụng đại ca… Đê tiện!” Ánh mắc Đại Hắc trở nên hung ác, nhìn chằm chằm vào Trương Hách.
“Cho dù có thể giải được phong ấn, các ngươi cũng không thể sống thêm bao lâu! Một khi phong ấn đã được giải, mạng sống của các ngươi sẽ kết thúc.
Ngươi vậy mà không biết chuyện này sao?”
Trương Hách cười toe toét, roi trên tay quấn lấy cơ thể Đại Hắc.
Nếu trời sáng hơn một chút sẽ có thể thấy chiếc roi quấn quanh người Đại Hắc đang từ từ siết chặt lại, tạo nên những vết hằn trên da, “Cho nên mới cần sự trợ giúp của ngươi.”
“Ta không giúp được.” Đại Hắc cười, trào phúng nhìn Trương Hách rồi nhìn về phía hai bóng người cách đó không xa: “Hơn nữa ngươi còn có bọn hắn.
Ngươi biết bọn hắn cũng muốn được trường sinh bất tử.
Hẳn cạnh tranh sẽ rất khốc liệt…”
Trương Hách không chấp nhận, thả lỏng roi trên người Đại Hắc, ngón tay mảnh khảnh miết lên roi.
Ý cười của hắn càng ngày càng đậm, Hắn chậm rãi bước đến bên Hạ Quân, bế gã lên: “Ngươi nói xem, nếu hắn chết…”
“Buông đại ca ra!” Đại Hắc đột nhiên rống lên, hai mắt đỏ ngầu.
Anh cố gắng gượng dậy, sắc mặt tái nhợt, phần thân trên bê bết máu.
Đau đớn và đôi chân bất động khiến anh không kìm được mà ngã xuống.
Trương Hách cứ như vậy mà trịch thượng nhìn anh.
Nụ cười của hắn như trong ngọn lửa nhiều năm trước.
Quyến rũ, tàn nhẫn.
Nhưng rốt cuộc tình cảm mà Đại Hắc dành cho Hạ Quân là gì, sao lại có thể khiến nam tử thông minh và lý trí trước mắt này chật vật đến như vậy.
“Ngươi không được phép hại đại ca!” Thân thể Đại Hắc run lên một chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trương Hách, “Nếu ngươi dám động vào dù chỉ là một sợi tóc của đại ca thì ai cũng đừng nghĩ có thể sống sót.”
Trương Hách không nói gì Hắn đột nhiên từ từ cúi đầu, bờ môi áp lên trán Hạ Quân một cái, sau đó như khiêu khích mà nhìn Đại Hắc: “Ngươi xem, hắn đã là của ta.
Ngươi chiếm được cái gì?”
Mắt Đại Hắc tối sầm lại, chống tay xuống đất, hung hăng vùi vào trong bùn.
Anh chiếm được cái gì? Cái gì anh cũng chẳng chiếm được! Anh chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn gã! Cái gì cũng không thể làm!
“Đây là ngươi tự tìm.
Nếu như ngươi không dùng loại ánh mắt xấu xa kia nhìn hắn, gia sao có thể biết được nhược điểm của ngươi?” Trương Hách cười lớn, trên mặt mang theo một biểu cảm ngây thơ, “Mà ngươi thì không thể có nhược điểm.”
Trên người Hạ Quân có hơi thở của người này, nhất định phải là một người vô cùng thân cận với Hạ Quân.
Mà người chọn ở bên người Hạ Quân, hiển nhiên cũng phải là người có một mối quan hệ mật thiết với Hạ Quân.
Đại Hắc vùi đầu, móng tay cắm sâu vào thịt, lại không biết thế nào là đau.
Đây chính là một trò lừa đảo công phu nam tử trước mặt đã sắp đặt.