“Hai ba ngày!?”
Hạ Quân có chút ngạc nhiên, cái nơi quỷ quái này rộng đến vậy sao? Lại còn phải mất đến hai đến ba ngày lận?
Người phụ nữ gật đầu, “Thôn này chúng ta ở nơi tương đối hẻo lánh, người anh em đi đến đây như thế nào vậy?”
Hạ Quân cười nói: “Ồ, là đi ngang qua, đến thăm người thân.” Chứ chẳng nhẽ lại nói cho chị ta biết là lão đại xã hội đen bị cảnh sát truy nã, sau đó còn bị quỷ bám? Những cảnh tượng ấy, đến bản thân gã còn không cảm thấy chân thực.
Hạ Quân thậm chí còn cảm thấy tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ hoang đường.
Hạ Quân lau miệng đứng dậy định rời đi thì bị người phụ nữ ngăn lại: “Người anh em này, dù sao thì trời cũng đã tối, không bằng ở đây ăn bát cơm tối, nghỉ ngơi thêm một đêm rồi hẵng lên đường, nơi này buổi tối không dễ đi đường a.”
Hạ Quân nghe đến đây thì choáng váng.
Gã ra khỏi nhà từ sáng sớm, bây giờ dù có muộn thế nào đi chăng nữa thì cũng mới chỉ là buổi trưa thôi chứ, làm sao mà đã đến đêm rồi? Hạ Quân cảm thấy kì quái trong lòng, từ trong nhà nhìn ra cửa.
Hả! Cái mẹ gì vậy trời! Trời đã tối như vậy rồi, đâu còn là ban ngày nữa đâu.
“Người anh em hãy ở lại đây ăn cơm đi.
Tôi sẽ đi làm cơm trước, cậu ngồi đây chờ một chút nha.” Người phụ nữ nói xong liền vào phòng.
Hạ Quân quay trở lại ngồi trên băng ghế đánh giá nơi này một chút.
Hình như chỉ có cái phòng khách này sáng hơn một chút, các lối vào phòng khác chỉ cảm thấy tối tăm như những cái hang không đáy nếu nhìn từ vị trí hắn ngồi.
Đen đủi không chịu được mà! Hạ Quân dùng sức lắc lắc đầu.
Gã muốn xua cơn buồn ngủ đang kéo đến đi, nhưng không sao mà ngăn được! Hạ Quân cau mày lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, thế nhưng cũng chẳng ngăn cản được cơn buồn ngủ.
“Kẹt kẹt” một tiếng, Hạ Quân nhìn thấy cửa căn phòng mà người phụ nữ vừa ôm đứa trẻ vào mở ra, lộ ra một cái đầu nhỏ.
Đứa trẻ kia chớp chớp mắt tò mò nhìn Hạ Quân, “Chú buồn ngủ sao?”
Đầu óc Hạ Quân trong nháy mắt tỉnh táo trở lại, trợn to đôi mắt lên, che dấu những giọt mồ hôi trên trán.
Trên đường đi đến đây, những người bận rộn làm ruộng đều là phụ nữ, đi ngang qua mấy gia đình cũng chỉ thấy vài người phụ nữ cùng những đứa trẻ.
Hạ Quân bây giờ liền cảm thấy lúc này còn khủng bố hơn khi xem phim kinh dị, cái thôn này không có đàn ông a!
Nhớ lại những sự kiện kỳ lạ vài ngày trước, cái ngày mà hắn chạy trốn, ở trong hẻm cũng gặp được hai nữ quỷ.
Hạ Quân bây giờ chỉ cảm thấy cơ bắp và tĩnh mạch toàn thân đều căng thẳng, kích thích gấp vạn lần so với lúc đánh nhau!
Phải tỉnh táo, phải bình tĩnh.
Không vội, từ từ tìm ra giải pháp.
Hạ Quân hét lên trong lòng một tiếng, từ từ điều hòa nhịp thở.
“Chú đừng ngủ.”
Hạ Quân quay đầu nhìn sang, đứa trẻ kia vẫn đang duy trì tư thế đó nhìn gã, nó tựa như có hơi sợ nhìn cánh cửa đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn Hạ Quân nói: “Chú đừng ngủ, các cô ấy sẽ tới.”
Hạ Quân lúc này đã biết mình đang ở trong tình thế nguy hiểm, gã đứng dậy và đi về phía đứa bé một cách chậm rãi.
Thằng nhỏ đột nhiên tái mặt như bị kích thích, hét lên: “Đừng có tới đây!”
Hạ Quân đứng im một chỗ rồi hạ giọng an ủi: “Chú không muốn gọi, chú không có ác ý.
Cháu nói cho chú nghe, có chuyện gì ở đây.”
“Chú ơi, chú cứu cháu ra ngoài có được không?” Đứa nhỏ hình như không nghe thấy câu hỏi của Hạ Quân, đôi mắt to tròn ngấn lệ nhìn Hạ Quân bất lực.
Tâm Hạ Quân mềm nhũn, ánh mắt an ủi đứa nhỏ không sao hết.
“Cháu nói với chú, cháu là ai, cháu tại sao lại ở chỗ này.
Còn cái người phụ nữ vừa rồi là ai.”
Đứa bé muốn nói lại thôi, sau đó vẫy vẫy tay với Hạ Quân ra hiệu: “Chú lại đây, lại đây rồi cháu nói chú biết.”
Hạ Quân do dự một hồi rồi chậm rãi bước tới.
Ánh mắt của đứa trẻ hơi thay đổi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Quân, thấy gã từ từ di chuyển, trong mắt hiện lên sự vui sướng.
“Ầm!” Đứa nhỏ đột nhiên kinh hãi đóng sầm cánh cửa lại.
Cơ thể Hạ Quân cứ như vậy cứng đờ lại.
Hơi thở lạnh lẽo sau lưng này thật quen thuộc, còn có thể là từ người phát ra được sao? Hạ đại ca cảm thấy bản thân đúng là nhiều nghiệp, thật xui xẻo quá đi, người và quỷ không giống nhau, người thì còn có thể đánh thắng được, quỷ thì chẳng dễ đấu, huống chi gã cũng có một thân cơ bắp cùng võ công.
Hiện giờ Hạ đại ca hận mình tại sao không phải là một tên đạo sĩ cơ chứ! Lúc trước nháo nhào theo xã hội đen làm gì! Đạo sĩ là một nghề nghiệp thiêng liêng và vĩ đại biết bao!
“Cậu chắc là biết rồi a.”
Giọng người phụ nữ phía sau truyền đến, giọng nói vẫn rất dịu dàng và bình tĩnh.
Hạ Quân không dám quay đầu lại, thông thường thì càng bình tĩnh thì sau khi quay đầu càng khủng bố hơn.
Gã cứ đơ người ra đấy không nhúc nhích, cơ bắp căng cứng.
“Cậu không cần phải sợ đâu người anh em, tôi không có ác ý a.” Người phụ nữ thở dài, đi đến trước mặt Hạ Quân.
Không giống như những gì Hạ Quân nghĩ, người phụ nữ này trông chẳng có gì khác thường, toàn thân từ trên xuống dưới vô cùng bình thường, cũng không lộ ra những tư thế xấu xí kì quái như gã tưởng tượng.
Hạ Quân vẫn không thể thoải mái được, nhưng ít nhất giờ đây gã đã có thể cử động.
Gã lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn người phụ nữ.
“Chị rốt cuộc là ai?”
Người phụ nữ trên mặt mang biểu cảm đau thương, cười yếu ớt, sắc mặt có phần nhợt nhạt, “Tôi không phải là người.” Nhìn thấy bộ dạng càng ngày càng cảnh giác của Hạ Quân, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Cậu yên tâm đi, tôi thật sự sẽ không hại cậu đâu.”
Hạ Quân lại lùi về sau vài bước, trầm mặt không nói gì.
“Cái thôn này, không có lấy một người sống.
Người anh em không nên xuất hiện ở đây.
Ban đầu tôi là muốn cứu cậu, nhưng đáng tiếc cậu dương khí quá nặng, tôi không thôi miên được.
Khi đến nửa đêm, những người phụ nữ kia sẽ ngửi thấy mùi dương khí của cậu rồi tìm đến, chí âm chi hồn, cậu sẽ bị bọn họ nuốt chửng thôi.
Lại như đứa trẻ vừa rồi, nó không phải là con tôi, chẳng qua là một tiểu quỷ, ngay cả nó cũng có suy tính về cậu.”
Thấy Hạ Quân vẫn không nói gì, người phụ nữ tự nhiên nói: “Nhiều năm trước, đàn ông trong thôn này gần như chết sạch.
Những người đàn ông đó đều chết dưới gốc cây hòe.
Cây hòa thành tinh, chuyên hút dương khí của nam nhân, dân làng bàng hoàng không yên.
Nó quấy nhiễu cả thôn náo động suốt ngày suốt đêm.
Sau này không biết lý do vì sao mà lại xảy ra một vụ hỏa hoạn, dân làng không một ai may mắn thoát nạn.
Không biết là ai đã đặt ra lời nguyền, những oan hồn không thể ra khỏi thôn, cũng không thể trọng sinh.
Bọn họ đều đang chờ một cơ hội, một cái thế thân, hoặc là một chút dương khí; bọn họ đều muốn trở nên mạnh mẽ, sau đó chạy trốn khỏi thôn.”
Mặt Hạ Quân rất bình tĩnh, gã hỏi: “Vậy chị thì sao? Chị cho là tôi sẽ tin sao? Chị không có ác ý với tôi sao? Giống như chị đã nói, các người đều cần thế thân.”
Người phụ nữ lắc lắc đầu, ánh mắt có chút mơ hồ, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Chị cười khổ: “Tôi không oán ai, không hận ai.
Ý thức rất tỉnh táo.
Đây là thôn của tôi, tôi không muốn đi đâu cả.
Ở đây cả đời cũng tốt, tôi đang chờ anh ấy đến tìm tôi.
Anh ấy nói anh ấy sẽ đến, và anh ấy chắc chắn sẽ làm được.”
Hạ Quân lúc này đã buông lỏng cảnh giác, người phụ nữ này dường như thực sự vô tội.
“Người chị đang đợi là chồng chị sao?”
“Ừm.
Anh ấy là người duy nhất không sợ cái thôn này, anh ấy đã rời khỏi thôn.” Người phụ nữ nở nụ cười, như thế đang nghĩ đến điều gì đó rất tốt đẹp, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Hạ Quân không có bao nhiêu cảm xúc, nhìn chị hỏi: “Chị đã đợi anh ta bao lâu rồi?”
Người phụ nữ trong mắt có ý cười, nhưng nụ cười ngọt ngào lại pha chút cô đơn.
“Hai trăm năm rồi.”
Hạ Quân không nói gì.
Gió lớn nổi lên ngoài cửa sổ, và một trận mưa đổ xuống như trút nước.
Người phụ nữ thu lại nụ cười, vẻ mặt lo lắng, “Không ổn rồi.
Sắp đến nửa đêm rồi.”
Hạ Quân không biết đang suy nghĩ cái gì, có chút thất thần.
Người phụ nữ vội vàng bước tới, đẩy Hạ Quân một cái, sau đó sốt sắng chạy đi đóng hết các cánh cửa sổ lại, “Hiện giờ không kịp để đi ra ngoài nữa.
Chờ một chút cậu hãy làm như tôi nói.”
Hạ Quân hồi phục tinh thần, trở nên căng thẳng, những hạt mưa rơi trên mái nhà phát ra những âm thanh chát chúa, từng chút một làm nhiễu loạn tâm trí gã.
“Bây giờ nên làm gì!?”
“Cậu đi theo tôi.” Người phụ nữ dẫn Hạ Quân đến một căn phòng, trong căn phòng chứa đầy những thứ đồ kỳ dị, như những thứ phụ tùng trên người các đạo sĩ, bùa hộ mệnh của Đạo giáo, thanh kiếm gỗ đào và còn nhiều món hắn chưa từng thấy trước đây.
“Cậu ở đây đừng gây ồn ào, bất kể có ai đến gõ cửa cũng đừng mở ra.
Tôi hiện tại không thể ở đây, trên người tôi có hơi thở của cậu nên tôi cũng phải trốn.
Cậu phải luôn ở trong này.
Nhớ kỹ.
Đừng đi lại lung tung.
Chờ khi trời sáng, cậu đi dọc theo con đường phía sau nhà tôi để ra khỏi thôn.”