Nhà Có Đô Đô

Chương 8: Một ngày hạnh phúc

Hôm nay, trời trong nắng ấm, rất thích hợp ra ngoài.

Đôi dép xăng đan của Đô Đô đang giẫm lên chấn song cửa, cái áo T-shirt sọc xanh trắng, phía trên in hình một chú cá voi đang phun nước, lộ ra một nửa cánh tay trắng mịn, phía dưới là quần đùi vàng nhạt, để lộ đôi chân mập mạp.

Lần này không phải là mê mang nhìn về phía xa xa, lần này là đang chờ anh hai, hôm nay anh hai muốn dẫn Đô Đô đi ra ngoài mua đồ ăn, Đô Đô đã một tuần chưa được ra ngoài, giống chú chim nhỏ bị giam, thân thể cùng tâm hồn đều rất vui sướng. Cái miệng nhỏ nhắn khe khẽ hát, đương nhiên cũng không ai nghe hiểu hát cái gì, hai tay nhỏ bé bám chặt chấn song, cái chân cũng không nhàn rỗi, đạp lên đạp xuống chấn song chơi.

Từ lần lỡ tay đánh Đô Đô, Đô Đô thì không sao, người khác vết sẹo biến mất là quên, nhóc là một khi hết đau liền quên, nhưng thật ra Cảnh Lỗi vẫn có chút hồn bay phách lạc. Giống hôm nay hai người mặc quần áo tử tế, ra cửa, lại quên cái gì, vội vàng trở lại trong phòng, Đô Đô ở bên ngoài chờ anh hai đi ra.

Anh hai đang làm cái gì? Lấy tiền à, không lấy tiền. Đô Đô có xinh đẹp đáng yêu, anh hai có tuấn tú bất phàm, cũng không có thể quịt nợ đi mua đồ về sau truyền ra, thể diện của Cảnh ba ba và Tô mẹ đều mất hết, mặt mũi anh hai cũng mất hết, cả nhà không sợ mất mặt nhất là Đô Đô.

Cảnh Lỗi cầm ví, mau chóng chạy ra, chiếc quần màu đen bao lấy đôi chân dài, hơi lộ ra nửa đoạn thắt lưng đen, tấm lưng với đường cong khỏe khắn đầy sức sống, pha trộn giữa nét thiếu niên ngây ngô cùng với người đàn ông thành thục, quyến rũ, lực sát thương rất mạnh.

Bọn họ phải cùng đi siêu thị mua đồ. Cảnh Lỗi bước chân lớn, Đô Đô chạy cũng theo không kịp, Cảnh Lỗi đành phải ôm Đô Đô béo đi.

Ga ra còn có một chiếc xe, nhưng anh hai chưa đủ mười tám tuổi, không thể đi. Đi xe đạp leo núi, phía sau không có chỗ ngồi, lại không mang Đô Đô theo được, mà nếu có chỗ anh hai cũng không yên tâm, sợ đang đi quay đầu lại, lỡ đâu không thấy người. Chỉ có thể đi bộ.

Chưa ra khu nhà, gặp ba của Ny Ny, nhà bọn họ có thêm một em bé, ba Ny Ny gặp ai đều vui vẻ, hưng phấn chào hỏi Cảnh Lỗi, còn đùa Đô Đô, nhéo cái má Đô Đô.

Tới cổng, khu dân cư sa hoa đầy đủ hệ thống bảo an không cần nghi ngờ.

Trực ở cổng chính là chú Lưu bảo vệ, chưa đầy ba mươi, vẻ ngoài bình thường. Là người bạn tốt một phần tư của Đô Đô, bởi vì ba phần tư thời gian còn lại chú Lưu đều bận. Những điểm giống giữa hai người, mập mạp, thích đồ ngọt.

“Chú! Chú ơi!” Đô Đô ở thật xa đã gọi, vốn là kêu chú Lưu, nhưng là Đô Đô luôn bớt xén nguyên vật liệu, mỗi lần gọi đều chỉ gọi chú.

“A!” Chú Lưu cũng ở thật xa đã đáp lời, vài ngày không gặp Đô Đô, cũng vui vẻ như nở hoa.”Đô Đô!……”

Hai người thật cứ như là thân nhân lâu năm chưa gặp.

Anh hai không biết tại sao lại không vui, “Chúng ta bị muộn rồi, chào chú Lưu đi.” Nói xong một bàn tay nắm cánh tay mập mạp của Đô Đô, vẫy vẫy vài cái về phía chú Lưu, vội vã bước nhanh hơn.

Đi bộ chừng mười mấy phút đồng hồ, đã tới siêu thị. Hàng hóa đầy đủ, bày ra trước mắt.

Khu rau củ, Cảnh Lỗi thuộc loại hình đứng ở đâu cũng thu hút ánh mắt, thân hình khỏe đẹp, khí chất vượt trội, trong một đám các bà nội trợ, chen vào một anh chàng đẹp trai cùng một cậu nhóc đáng yêu, thật sự là rất bắt mắt. Cảnh Lỗi bận bịu chọn rau củ, lại sợ Đô Đô thấp bé, để ở dưới chân đi lạc mất, Đô Đô không muốn ngồi trên xe đẩy, giống như hàng hóa bị đẩy đi, anh hai vì bận tâm chút tự tôn nhỏ này của nhóc, chỉ có thể một tay ôm Đô Đô một tay đẩy xe. Đô Đô tựa lên vai anh hai, đứng cao nhìn xa, ngắm nhìn những chiếc túi màu sắc rực rỡ ở khu đồ ăn vặt đối diện chảy nước miếng.

Rau chọn xong rồi, lại mua cá, thịt cùng hoa quả.

Sau đó đi tới khu đồ dùng hàng ngày, Đô Đô vẫn lắc lắc cái cổ ngóng nhìn khu đồ ăn vặt, anh hai lại phải ra tay kéo cái cổ của nhóc quay lại đây. Đều là mấy thứ thực phẩm nhiều chất béo cộng với độc hại, ăn vào hại người không ích lợi gì hết.

Ở khu đồ dùng hàng ngày, anh hai chọn bàn chải đánh răng, mua mấy cái người lớn cùng trẻ em, ba tháng đổi một lần, anh hai quy định một tháng đổi một lần.

Cảnh Lỗi lại lấy mấy cái quần lót, chọn đúng cỡ, toàn bộ ném lên xe đẩy. Không có gì để ngắm, Đô Đô mắt to lại nhìn chằm chằm hình người mẫu nam trên bao bì quần lót, căn bản thân hình không đẹp bằng anh hai. Đô Đô chút thưởng thức ấy cũng là phải có. Lúc này anh hai đẹp trai của nhóc, đang ngắm nhìn thân hình nhỏ của Đô Đô, cầm mấy cái quần lót cậu cảm thấy Đô Đô có thể mặc cũng ném lên xe, mua cỡ lớn cũng không sao, để lại về sau mặc.

…… Hai người ở siêu thị đi một vòng, nên mua đều mua xong rồi, lúc này mới đi về phía quầy thu ngân.

Lúc tính tiền, tủ lạnh trước quầy đặt đủ loại kiểu dáng kem hiển nhiên h mất hồn phách của Đô Đô. Đôi mắt to đen bóng long lanh, đều sắp hóa thành nước rồi. Kẹo trong nhà còn có, bị anh hai khóa mất, mỗi ngày còn có thể thấy tuy rằng không thể ăn, nhưng kem, nhóc đã nhiều ngày không thấy được cũng chưa ăn tới rồi! Thế này đã phá vỡ kỉ lục của Đô Đô rồi. Đời người đối với Đô Đô là cái gì? Rất đơn giản, hôm nay có kem ăn đúng là hạnh phúc nhất! Không có chính là bi thảm nhất!

Hai bàn tay nhỏ của Đô Đô dính chặt lên mặt tủ lạnh, thiếu chút nữa cũng dí cả mặt lên, hận không thể chui luôn vào bên trong.

Nhìn cái dáng nhỏ đáng thương của Đô Đô, Cảnh Lỗi cảm thấy vừa tức giận vừa mất mặt lại vừa đau lòng.

Được rồi, được rồi, Đô Đô chịu một cái đập kia sao có thể uổng công, anh hai rốt cuộc gật đầu.

Cuộc đời Đô Đô xem như viên mãn.

Từ lúc kem được lấy ra rồi đặt vào trong túi bóng, ánh mắt Đô Đô một tấc cũng không dời, sớm đã vươn tay, muốn tự mình cầm, Cảnh Lỗi liền theo nhóc. Anh hai dưới ánh nhìn chăm chú của chị thu ngân đang đỏ mặt, mang theo một túi to đầy thứ, ôm một quả thịt cầu, đi ra siêu thị.

May mắn anh hai thể lực hơn người, loại sức nặng này cũng không phải đùa.

Về đến nhà, Đô Đô hay tay vẫn ôm kem, đều tê cứng rồi, bàn tay nhỏ cũng lạnh như băng.

“Cơm nước xong mới được ăn.” Đô Đô không muốn cũng không được, anh hai không cho phân trần cầm lấy túi, lấy kem ra, cho vào tủ lạnh.

Đô Đô đứng đó, không nhúc nhích nhìn chằm chằm tủ lạnh, giống như sợ tủ lạnh ăn vụng kem của nhóc.

Đô Đô thương nhớ kem, lại biết anh hai nói là làm, nhìn bên ngoài mặt trời chói chang, chỉ có thể ngóng trông tới bữa cơm tối.

Một bóng dáng nhỏ xuất hiện trước cửa nhà Đô Đô, một cô bé gái, mặc váy màu trắng, đeo một chiếc kẹp tóc màu sắc rực rỡ, Ny Ny hôm nay biến thành một đại mỹ nữ trong sáng. Ba, bà nội, bà ngoại đều bận chăm sóc mẹ cùng em trai, không ai để ý cô nhóc. Một mình một người quậy phá rất vui vẻ, thử đi thử lại một giường quần áo, rốt cuộc lấy hình tượng như vậy xuất hiện trước cửa nhà Đô Đô. “Đô Đô……” Giọng bé gái lanh lảnh.

Đô Đô đang ở lối vào xem vịt con, dốc lòng chờ đợi bữa tối, nghe thấy tiếng gọi quay lại nhìn bóng dáng nhỏ bên ngoài chấn song cửa, lập tức chạy ra.

Cảnh Lỗi vừa sắp xếp đồ mua ở siêu thị vào tủ lạnh, vừa lúc nhìn thấy Đô Đô đứng ở hàng rào, nhóc mập cùng cô bạn đang thủ thỉ bàn về vịt con. Thân hình nhỏ tròn vo làm bộ dạng hết sức chật vật, ôm vịt con ngã trái ngã phải vào nhà, vịt con ai oán kêu cạc cạc. Cảnh Lỗi lập tức bước đến tiếp nhận, không cần tốn nhiều sức đem vịt con thả lại chỗ cũ, sau đó tìm Đô Đô hỏi vừa nãy là đang làm cái gì.

“Đem cho Ny Ny xem! Anh hai, Ny Ny nói tiểu áp áp [tên của vịt con] đang trưởng thành!” Đô Đô vẻ mặt hưng phấn, cánh tay nhỏ bé khoa múa loạn xạ.

“Ừ.” Anh hai đáp, nhớ tới vịt con của Đô Đô là do Ny Ny tặng cho.

Vịt con lớn rất nhanh, thời gian gần đây nặng thêm một kí, bởi vì Đô Đô mỗi ngày đều quan sát đương nhiên là không nhận ra được.

“Ny Ny đâu rồi?”

“Về rồi.”

“Em như thế nào không mời bạn vào nhà chơi?” Cảnh Lỗi hỏi, nhìn hai đứa đứng ở hàng rào nói chuyện, chẳng khác gì như đi thăm tù.

“Anh Hai, Ny Ny muốn ăn cơm!” (ghi chú lời nói của Ny Ny: con gái không thể tùy tiện như con trai, con gái là phải rụt rè …”)Cảnh Lỗi ừ một tiếng, xem ra là Ny Ny phải về nhà ăn cơm. Chính mình cũng nên chuẩn bị cơm chiều.



Sắp tới giờ ăn, nằm dài trên bàn cơm, chờ anh hai xới cơm, dọn đồ ăn sắp xếp trên bàn xong, tìm cho Đô Đô một cái khăn thật lớn, rồi hai người bắt đầu ăn cơm.

Đồ ăn hôm nay có món rau trộn, rau trộn chung với hoa lan tây, Cảnh Lỗi lên mạng trong lúc vô tình biết được hoa lan tây có thể phòng ngừa cảm cúm, hôm nay trong siêu thị đột nhiên thấy liền thuận tiện mua đem về nhà, chính là phải chế biến như thế nào, Cảnh Lỗi hoàn toàn không biết. (phòng ngừa cảm cúm? Gớm, anh là là phải phòng ngừa sự khó tính mới đúng.)

Gắp một đũa, anh hai đầu tiên cắn một ngụm, liền cau mày phun ra, cảm thấy hương vị khi ăn sống không thể nào nuốt nổi, liền bỏ vào trong nước luộc một lần, rồi cắt chân giò hun khói cùng một ít tiêu xanh bỏ vào, nêm nếm gia vị cùng ăn với rau trộn, nhìn hơi giống với cơm Tây, hoa lan tây xanh biếc giòn tan hoà với một ít tiêu xanh cùng với chân giò hun khói hồng hồng, thoạt nhìn thật ngon, cũng không biết hương vị như thế nào.

Đồ ăn vặt của Đô Đô đều bị anh hai tịch thu, cho nên đến lúc ăn cơm tự nhiên sẽ ăn được rất nhiều.

“Ăn ngon không?” Nhìn Đô Đô đang ăn món rau trộn, Cảnh Lỗi tò mò hỏi.

“Ân.” Đô Đô trí não có giới hạn, một chút không hề phát hiện anh hai đầy quyền lực luôn tự tin bây giờ có chút lo lắng.

Đô Đô dùng muỗng nhỏ từng chút từng chút ăn, nhưng lựa tiêu xanh bỏ ra một bên.

“Đô Đô, vì sao không ăn tiêu xanh?” Đô Đô trước kia không hề có thói quen này, Cảnh Lỗi không cho phép Đô Đô ở trước mặt mình sinh ra tật xấu.

“Tiêu xanh đắng, đắng …”“Đắng mới tốt!” Anh hai một lời chặn đứng lời phản bác của Đô Đô, chính là phải ăn sống mới tốt, nấu chín vi-ta-min đều mất hết.

Sau khi cơm nước xong là có thể ăn kem, Đô Đô nghĩ tới việc này, liền không suy nghĩ bàn tay mập mạp nhanh chóng cầm muỗng múc tiêu xanh, bỏ vào miệng.



Cơm chiều rốt cuộc cũng trôi qua, trong phòng bếp một lớn một nhỏ, Đô Đô thì đang nhìn chăm chăm vào tủ lạnh to, anh hai thì đang ép dưa hấu, nước hồng hồng, ngọt ngọt. Còn một nửa, anh hai bỏ phần vỏ, cắt thành từng khối, loại hết hạt đen, để trong chén nhỏ, cho Đô Đô ăn.

Theo lý luận của Cảnh Lỗi, bây giờ để cho Đô Đô ăn kem- thứ không có dinh dưỡng đó thì chắc chắn những thứ dinh dưỡng này sẽ bị bỏ qua, vì vậy những thứ đó sẽ là món cuối cùng.

Vì vậy, kem của Đô Đô bị anh hai xếp vào hàng chót.

.....

Buổi tối, thời khắc quan trọng cuối cùng cũng đến. Đô Đô giơ hai cánh tay béo tròn lên cao, tiếp nhận ly kem trong tay anh hai, cái loại biểu tình kính trọng như gặp thần thánh khiến cho Cảnh Lỗi dở khóc dở cười.

Trong phòng khách, anh hai ngồi trên ghế sa lon xem tin tức trên TV, Đô Đô ngồi ở ghế nhỏ của mình chăm chú nhìn ly kem, cái đầu cúi xuống, bàn tay cầm cái muỗng, há miệng nhỏ ra, hương vị trái bơ béo ngọt xông lên não. Lạnh lạnh, ngọt ngào, quả thực ngọt đến nổi Đô Đô cảm nhận được hạnh phúc của mình chính là giây phút này.

.....

Buổi tối, trong phòng của anh hai.

Đô Đô nằm trên giường lớn, chơi mô hình siêu nhân, trong miệng lầm bầm “keng keng” không biết nói cái gì, chỉ mặc một chiếc quần đùi, cái bụng nhỏ tròn vo lộ hết ra ngoài.

Cảnh Lỗi viết tài liệu được một lúc, đóng máy tính, cũng chuẩn bị đi ngủ.

Nằm trên giường, Cảnh Lỗi bắt đầu sầu lo, có phải là tiêu hóa không tốt hay không, sao bụng này quá lớn. Cảnh Lỗi đặt tay trên bụng nhỏ nhẹ nhàng vuốt.

“Không sờ, anh hai, trong bụng em có tiểu bảo bảo, sờ sờ không tốt cho cục cưng!”

Tiểu bảo bảo? Sờ không tốt cho cục cưng? lại nhìn bộ dáng nghiêm trọng của Đô Đô, này còn chưa ngủ mà sao nói sảng được?

“Không tốt cho cục cưng?” Cảnh Lỗi vươn bàn tay ra nhân cơ hội đem mô hình siêu nhân cất đi.

“Ăn tiêu xanh sinh cục cưng.”

“Tiêu xanh?!”

“ân … Ny Ny, mẹ của Ny Ny ăn tiêu xanh sinh cục cưng.”

Cảnh Lỗi cảm thấy một trận rét lạnh, không cần hỏi, xem ra lại là theo cô bé Ny Ny kia học được những điều vớ vẩn.

“Anh hai cũng ăn tiêu xanh, sao anh hai không có chuyện gì hết? Trước kia Đô Đô cũng ăn qua tiêu xanh như thế nào cũng không sinh ra cục cưng?”

Cảnh Lỗi không chút lưu tình đập tan giấc mơ viễn vông của Đô Đô.

Này vấn đề này đối với Đô Đô mà nói rất phức tạp,dĩ nhiên không trả lời được, nhưng sao lại có cảm giác, trong bụng quả thật có tiểu bảo bảo nha.

Cảnh Lỗi cũng không thèm tranh cãi nữa, đắp cho Đô Đô cái chăn nhỏ, chuẩn bị tắt đèn ngủ.

Đô Đô hôm nay ăn nhiều kem, bắt đầu lải nhải không ngừng.

“Ân, phải gọi là mẹ Đô Đô, em sẽ trông nom bọn nhỏ, nghe lời, cho kẹo! Không nghe lời, không cho ăn kẹo!” Cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, cánh tay bé mập mạp cũng khoa múa loạn xạ, ngay cả chân thịt cũng hưng phấn đá tới đá lui.

Cảnh Lỗi nghĩ thầm, thôi đi, em trông nom một đứa-giống-em thì cái nhà này sẽ tan hoang mất, nghe giọng nói giống như không chỉ sinh một cục cưng, không thể nào tưởng tượng nổi cho Đô Đô trông nom một đám nhóc sẽ ra sao.

“Sẽ cho ba mẹ một đứa, cho Ny Ny một đứa …”

Đô Đô lại lảm nhảm nửa ngày, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, hai tay muốn ôm lấy chân thật là chật vật nha, bời vì chướng ngại vật là cái bụng quá lớn, thật không nghĩ tới, đã thử hai lần, không thành công, đành phải từ bỏ.

“Anh hai” Sau khi nói xong lại ừ hai tiếng, “anh hai cho em ăn kẹo, em sẽ cho anh hai một đứa.”

Ngồi dậy nhìn Đô Đô, có mười phần lo lắng,

Người ta do có bầu, còn quả cầu này là do lười vận động nên bụng lớn.

Rất giống với vị đại ca xã hội đen nha, bộ dáng chiếm lợi thế trong đàm phán. Nhưng khác với người ta là ngồi đàm phán, còn Đô Đô thì nằm đàm phán.

Vẻ mặt Cảnh Lỗi khó chịu, đứa nhỏ còn không có sinh, vậy mà hứa cho người này cho người khác.

“Tổng cộng là bao nhiêu?” Cảnh Lỗi sờ sờ cái bụng nhỏ của Đô Đô, bị anh hai hỏi, Đô Đô mở to đôi mắt, nằm ở trên giường, bối rối nhìn anh hai.

“Ba mẹ một đứa, anh hai một đứa, Ny Ny một đứa, tổng cộng là mấy đứa?” Cảnh Lỗi kiên nhẫn dạy đứa ngốc này cách cộng.

“Ân, ba mẹ một đứa, anh hai một đứa, ờ, Ny Ny một đứa, vậy tổng cộng là mấy đứa đây?” Đô Đô ngơ ngác.

Cảnh Lỗi kiên nhẫn “Anh hai hỏi em! Vậy tổng cộng là bao nhiêu?” Nói xong, nắm tay bàn tay mập mạp của Đô Đô, làm cho bàn tay nhỏ xòe ra tập đếm

“ba mẹ một đứa!” Giơ một ngón tay út lên, “anh hai một đứa!”, lại giơ ngón tay kế tiếp, “Ny Ny một đứa!” Thêm một ngón tay nữa, “tổng cộng là bao nhiêu?”

Đô Đô mở mắt to nhìn anh hai, vẫn không nhúc nhích, nhìn ngón tay nhỏ giơ thẳng lên của mình, cuối cùng là bao nhiêu đây?

“một hai ba….” Anh hai cuối cùng cũng đếm dùm.

“ba đứa!”

“đúng rồi! Ngoan, Đô Đô thật thông minh, ngủ đi!” Cảnh Lỗi hôn Đô Đô một cái, đắp chăn kỹ, thở dài, này như vậy thì tương lai phải làm sao đây.

Ngày mai quyết định ăn cá, bổ não.

Tắt đèn, do tinh thần có chút phấn khởi nên Đô Đô cứ lảm nhảm cái miệng, không chịu ngủ. Cảnh Lỗi đem thân thể nhỏ bé ôm vào lòng không cho nhúc nhích, cơ thể hai người dính sát vào nhau, học theo chương trình dỗ trẻ ngủ trong TV, bàn tay ôn nhu vỗ nhẹ ngực, bụng nhỏ rất tròn trịa, sợ vỗ liền ói ra, phía sau lưng lần trước bị đánh in dấu năm ngón tay, vỗ nhè nhẹ.

Vỗ vỗ, Đô Đô rốt cuộc cũng thiu thiu ngủ, ngón tay mập mạp đưa vào miệng mút mút, Cảnh Lỗi nhẹ nhàng lấy tay ra nắm chặt không cho tiếp tục bỏ vào miệng, chính mình cũng ngủ.

… Vào nữa đêm, lại có chuyện xảy ra, bụng của Đô Đô giống như quả dưa hấu hồng hồng, nửa đêm bị tiêu chảy, phải đưa đi bệnh viện nhi đồng. Cảnh Lỗi một đêm không ngủ, bác sĩ kiểm tra nói không có gì nguy hiểm, chỉ cần uống một chút thuốc và phải chú ý cách ăn uống là được. Cảnh Lỗi vẫn là không yên lòng, sau nửa đêm, Đô Đô đáng thương đang ngủ, anh hai vẫn thức trắng.

Buổi sáng bởi vì lo lắng cả đêm khiến cho hai mắt Cảnh Lỗi đỏ hoe, hướng Đô Đô tuyên bố không cho phép ăn kem nữa, thể xác và tinh thần Đô Đô bị tổn thương nghiêm trọng, đau khổ ngã người xuống giường, hận không thể chết được.

Ngày hôm sau, Cảnh Lỗi cùng Đô Đô một ngày chỉ uống nước gạo cùng ăn cháo để dưỡng dạ dày.