Nhà Có Đô Đô

Chương 15: Có khách tới chơi (7)

Phòng tắm, sau khi anh hai giặt sạch một đống quần lót của Đô Đô, đang bắt đầu tắm rửa, nước ấm chảy dọc theo chiếc cổ xuống thân hình, thể trạng kiện mỹ, Cảnh Lỗi đang gội đầu, cánh tay cường tráng vén tóc ngắn đen bóng một cách tùy ý, không giống với mái tóc của Đô Đô, vừa mềm lại ít, mỗi lần gội đầu cho Đô Đô, phải thực sự rất để ý, không cho dầu gội dính vào trong mắt Đô Đô bảo bối.



Trong phòng khách lúc này vừa nóng lại vừa nháo, TV vẫn còn đang mở, trên đó là cảnh ba nữ nhân đang trò chuyện, ở đây cũng có ba nam nhân cũng đang trò chuyện.

“Đô Đô tiếp tục nói, nữa, muốn gì anh Vệ cũng cho nhóc hết.” Vệ Trác Lẫm từ quầy bar lấy một chai nước trái cây, đưa cho baby Đô Đô một ly thật to.

“Lại đây, anh Kỷ quạt mát cho nhóc.” Kỷ Sinh cũng hào hứng tham gia, cầm một quyển tạp chí quạt quạt cho Đô Đô, làm tóc bay bay, không nghĩ tới chơi với một đứa nhóc lại vui đến như vậy, giống như món đồ chơi sống, hai người cùng Đô Đô chơi đến quên hết thời gian.

Tiểu đại gia Đô Đô an vị trên ghế sa-lon, xung quanh hai người, một cấp nước trái cây, một cấp gió mát, khiến cho nhóc cảm thấy thật khoái chí, cái miệng nhỏ nhắn cứ cạc cạc cười suốt, bàn tay mập tròn cầm uống một ly rồi một ly, cái miệng nhỏ cứ líu lo không ngừng.

Mới đầu còn chưa quen, nhưng bây giờ Đô Đô lại tuyệt không hề sợ người lạ nữa, âm thanh hưng phấn nói sang sảng khắp phòng khách. Hỏi nhóc cả nhà ai xinh đẹp nhất, cư nhiên không phải là mẹ Tô, mà là con cá vàng mắt to trong chậu thủy tinh, còn ai là người tối vô dụng nhất, cư nhiên không phải là Đô Đô, mà là ba Cảnh, bởi vì ba cái gì cũng không làm, chỉ biết ra lệnh bắt người khác làm thay. Hiện tại đang hỏi tới ai là người không nghe lời, đương nhiên vẫn không phải là Đô Đô.

“Anh hai tối không nghe lời!” Tiểu đại nhân trả lời thật đầy uy quyền.

Cả nhà chỉ có Đô Đô là thật ngoan thật nghe lời, còn anh hai thì không nghe lời.

“Anh hai nhóc như thế nào lại không nghe lời?” Vệ Trác Lẫm một lòng nghĩ muốn đào ra một nhược điểm của người kia.

“Anh hai! Anh hai không nghe lời Đô Đô nói!” Đô Đô khuôn mặt nhỏ nhắn oán giận, trách cứ anh hai.

Đô Đô luôn nghe lời anh hai nói(đó là không thể không nghe), còn anh hai thì chưa bao giờ nghe lời nói của Đô Đô.

Nguyên lai là như vậy, Vệ Trác Lẫm cười tủm tỉm nhìn nhóc Đô Đô, lại rót thêm cho nhóc một ly nước trái cây. Kỷ Sinh nghĩ đến việc Đô Đô không nghe lời mà bị đánh, nhất thời tràn đầy lòng thương cảm, tăng thêm lực ở tay, quạt trở nên mạnh, nghe được tiếng sưu sưu, may mắn thân hình Đô Đô béo, thể trọng siêu nặng, thổi không ngã, chính là mới tắm xong tóc bị thổi mạnh biến dạng thành kiểu đầu mới, tóc dựng đứng lên trời, thêm thân thể béo tròn vo, càng nhìn càng khôi hài.

“Đô Đô, không say không về.” Vệ Trác Lẫm khuôn mặt tuấn mỹ phá lệ cười thân mật.

Cái gì là không say, Đô Đô nào có hiểu đâu, chỉ biết cái ly đặt trước ngực được rót bao nhiêu liền đưa lên miệng uống ùng ục hết bấy nhiêu.

“Đúng rồi, Đô Đô, anh hai nhóc sắp kết hôn phải không?” Kỷ Sinh nhớ tới buổi chiều Đô Đô có nói đến chuyện này, vội hỏi nhóc, kết hôn bây giờ không có khả năng, còn quá sớm, chưa đủ tuổi, có thể hỏi một chút về sự tình bạn gái của hắn cũng được.

“Đô Đô, anh hai nhóc sắp kết hôn sao?” Vệ Trác Lẫm hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng lại rất nhanh khôi phục bình thường, Cảnh lỗi có bạn gái? Hắn như thế nào lại không biết, đây là xảy ra chuyện gì?!!!

Ừ, Đô Đô gật gật đầu to, cánh tay mũm mĩm giơ cao cái ly lên, ý muốn được rót thêm.

“Bạn gái của anh hai có xinh đẹp không?” Kỷ Sinh vừa quạt vừa hỏi nhóc Đô Đô, Vệ Trác Lẫm cũng muốn biết cái người bạn gái đó ra sao, không phải Cảnh Lỗi không có hứng thú với nữ nhân sao.

Đô Đô không nói, mắt to nhìn xung quanh, đầu to không gật cũng không lắc, nhìn nhìn bọn họ.

“Đô Đô, bạn gái anh hai nhóc có bộ dáng như thế nào?”

Vệ Trác Lẫm tiếp nhận cái ly búp bê của Đô Đô, rót đầy nước trái cây, cố tình không đưa lại cho Đô Đô, ý tứ giơ lên cao, làm cho Đô Đô không với tới, một mặt lộ nên nụ cười thiện lương thân thiết, “Không nói, anh Vệ sẽ không cho nhóc uống nữa.”

Đô Đô giơ cánh tay nhỏ bé mập mạp, với nửa ngày cũng không tới, đành phải buông tha chấp nhận, thân thể béo mập ngồi trên ghế sa-lon, mắt đen nhìn qua nhìn lại, bọn họ vẫn không nói lời nào, Vệ Trác Lẫm dụ dỗ nửa ngày, Kỷ Sinh cầm quạt cũng dừng lại, Đô Đô mắt to vẫn nhìn ngây ngốc, xem hai người anh lớn trầm mặc.

Đại não no đủ mái tóc mềm mại thưa thớt bởi vì gió thổi nên dựng đứng, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng thân hình béo ú da tuyết trắng non non ngồi trên ghế sa-lon, trắng nõn cánh tay ôm lấy trắng nõn cái chân, Tiểu bạch ngồi im lặng, nhìn bộ dáng quả cầu thật khôi hài.

Ừ, rốt cuộc nhóc Đô Đô mở miệng, giọng âm theo miệng nhỏ hồng nhuận bỗng nhiên vang lên, nói rõ ràng.

“Anh hai, anh hai kê kê rất lớn!” Khuôn mặt nhỏ nhắn biểu tình nghiêm túc, ăn nói rõ ràng, tựa hồ rất sợ người khác không tin lời nói của nhóc.

Vệ Trác Lẫm thiếu chút nữa bị trật thắt lưng, kịp phản ứng, cười ha ha, má ơi, này còn chưa đủ sao, tiểu hài tử này, không nói thì không sao, vừa nói liền kể chuyện này, trực tiếp miêu tả bộ vị riêng tư.

Ngẫm nghĩ, Cảnh Lỗi rốt cuộc đang làm cái gì mà lại bị Đô Đô phát hiện, tình huống phải liên tưởng, khó để khiến cho Vệ Trác Lẫm này có thể suy nghĩ được sự tình trong sáng, trong đầu giả thiết nhiều hình ảnh miên man bất định.

Kỷ Sinh trong đầu cũng không nghĩ đến chuyện gì tốt, hai người yên lặng suy ngẫm, ánh mắt cổ quái làm cho Đô Đô không hiểu được, Đô Đô mắt to nhìn bọn họ, hai béo thủ tay ôm lấy chân thịt. Như thế nào cũng không để ý đến Đô Đô? Đô Đô bị bỏ rơi! Cái miệng nhỏ nhắn ừ ừ, nghĩ phải làm cho được chú ý, nhưng đang không biết nói cái gì.

“…Anh hai kê kê lớn như vầy!” Đô Đô vươn hai ngón tay khoa tay múa chân đứng lên.

Úc, hai âm thanh sợ hãi vang lên.

“Ừ…lớn như vậy!” Đô Đô cứiễn tả, hai ngón tay so đi so lại, “…lớn như vầy….”

Mà nhìn hai người xem bộ dáng hứng thú, Đô Đô dào dạt đắc ý đứng lên.



Chính lúc nói đến cao hứng, bé Đô Đô cảm xúc bây giờ đang rất “high”, Vệ Trác Lẫm khụ một chút, Kỷ Sinh dừng quạt, bỏ tạp chí xuống, thần sắc hoảng hốt, phản ứng mau lẹ, xoay người quay đầu cứ như đang xem TV, thần sắc hết sức chuyên chú, trong lúc nhất thời cư nhiên ai cũng không thèm để ý đến Đô Đô, bé Đô Đô trở thành người vô hình, hai người này trở lại công việc lúc đầu là xem Tv và đọc tạp chí, giống như chưa từng cùng Đô Đô trò chuyện.

Hai người bọn họ chuyển biến cũng quá đột ngột, Đô Đô hoang mang mở mắt to xem xét bọn họ, biểu tình của bé thực mờ mịt, suy nghĩ nên nói cái gì để hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, hai ngón tay nhỏ mập, liều mạng khoa tay múa chân. Thế nhưng hai anh lớn vẫn là đọc sách đọc sách, lật lật tạp chí, hoàn toàn không đế ý tới nhóc, bé Đô Đô nhất thời cảm thấy mất mác, từ trên thiên đường rơi bịch xuống đất, khuôn mặt có chút ngây ngốc, thêm kiểu tóc dựng đứng vừa mới tạo nên, nhìn thế nào cũng thấy giống bị thiểu năng.

Đầu to bỗng bị người gõ một cái, cũng không đau lắm, là ai a? Chưa kịp suy nghĩ, theo bản năng liền nhìn lên trên, thấy hé ra một cái khuôn mặt ngược, cằm cương nghị, mắt kiếm dài, lông mi rậm đem, nhìn thật quen mắt, là khuôn mặt của anh hai, phục hồi lại tinh thần, Đô Đô la lên một tiếng.

Cảnh Lỗi vừa tắm xong thay quần áo, vốn tính uống chút nước, lo lắng Đô Đô ngủ một mình không yên trên giường lớn nên muốn nhanh chóng quay lại. Vừa đúng lúc, bước xuống liền nhìn thấy trong phòng khách, ba người đang thoải mái vừa trò chuyện vừa uống, còn nói liên tục đến nổi khoa tay múa chân.



Anh hai ôm lấy tội phạm Đô Đô trốn ngủ trở về phòng, còn hai người kia bởi vì biểu hiện quá “xuất sắc”, cũng bị anh hai bắt quay về phòng dành cho khách, TV cũng tắt, tạp chí cũng thu, không cho phép ai được bước vô phòng khách nửa bước.

Trong phòng Cảnh Lỗi,

Béo Đô Đô đứng trên giường, Cảnh Lỗi khóa kĩ cánh cửa, xoay người liền nghiêm mặt, trở nên lạnh lùng, hiện tại nhìn sợ gần chết. Nhìn chằm chằm Đô Đô, Đô Đô lúc này giống như con chuột con, anh hai nhất định là bởi vì nhóc không chịu ngủ trốn đi chơi nên sinh khí. Mắt to ngân ngấn nước, nhìn sắc mặt anh hai, khiến cho anh hai tức giận hậu quả thực nghiêm trọng, kẹo chắc chắn không có, ngay cả Tv cũng không được coi.

“Ừ…anh hai nhéo lỗ tai…” Đô Đô nhỏ giọng lấy lòng, hai tay béo vội cầm lấy bàn tay to của anh hai, nghĩ muốn hướng đến lỗ tai của mình.

Cảnh Lỗi rút tay về, vẫn giữ nguyên khuôn mặt đầy sát khí, ngồi ở trên giường, không để ý đến Đô Đô, đúng là Đô Đô rất sợ anh hai trông nom nhóc, nhưng là càng sợ anh hai không thèm quan tâm tới nhóc. Phải nhanh lấy lòng anh hai, Đô Đô bây giờ nhìn giống con cún phía sau cái mông thịt mọc ra cái đuôi dài ngoe nguẩy, hướng về phía anh hai lắc qua lắc lại.

Cảnh Lỗi lúc này nghĩ thật muốn nhìn nhan sắc của Đô Đô một cái, Đô Đô rất không nghe lời, không chịu ngủ bỏ trốn ra bên ngoài, còn cùng hai người kia chơi đùa đến cao hứng như vậy! May mắn anh hai không có nghe chuyện Đô Đô vừa nói vừa khoa tay múa chân là chuyện gì, bằng không sẽ càng thêm tức giận.

“Anh hai đánh.” Đô Đô thấy anh hai vẫn không nói chuyện, đặt mông nhỏ lên cao thân nằm úp sấp trên giường. Áo nhỏ xốc lên ngực, nên lộ ra cái quần lót nhỏ. Đầu nhỏ vùi vào giường.

Cảnh Lỗi thở dài, nhìn bộ dáng của bé Đô Đô, vẫn là mềm lòng. Tay hướng mông vỗ vỗ hai cái.

“Được rồi, Đô Đô.” Cảnh Lỗi đem Đô Đô ôm lấy, đặt trên đùi mình. Béo thân hình trơn trượt vùi vào người anh hai, béo cánh tay béo chân lấy lòng hướng anh hai mà cọ qua cọ lại.

“Vì sao không ngủ được!” Anh hai thẩm vấn Đô Đô. Kỳ thật không cần nói cũng biết, ban đêm Đô Đô thường nháo, không chịu ngủ.

“Ừ…Đô Đô là em bé, phải ngủ sớm…Ngủ mới có thể cao lớn…càng thông minh, Đô Đô phải lớn lên, phải trở thành người lớn!”

Đô Đô nằm trên giường, cánh tay béo ú ôm lấy anh hai, y y nha nha lải nhải giải thích cho anh hai hiểu, đây là lời mà anh hai từng nói qua.

Đô Đô nhắm mắt lại, cố hết sức để ngủ.

“Như vậy sao có thể ngủ được, đừng cố sức.” Anh hai vỗ vỗ vào ngực của Đô Đô.

Đô Đô mở mắt to, ánh mắt đen bóng xem xét anh hai, mười phút sau, rốt cuộc tự nhiên nhắm mắt lại, ngọt ngào hô hấp đều đều phả trên mặt anh hai, lúc này Cảnh Lỗi cũng yên tâm mà ngủ.