"Ta nói Điệp Y cứ cho là ngươi không xem trọng tiểu lục, cũng không cần không để mặt mũi cho hắn như vậy, cược một người chưa từng nghe danh, đây có phải là làm mất hết thể diện của hắn rồi không?" Cổ Ly ngồi bên cạnh Điệp Y nhìn Điệp Y một cái mỉm cười nói, đôi mắt lại ngập tràn ý vị trêu chọc.
Điệp Y nhàn nhạt liếc Cổ Ly, nói: "Ta không cản ngươi để mặt mũi cho hắn."
Cổ Ly nghe Điệp Y nói vậy bất giác khẽ cười, nói: "Được, được, đã là thê tử của tiểu lục mà còn không để mặt mũi cho hắn, vậy vẫn là người làm tiểu thúc ta thương yêu đứa cháu đáng thương này rồi, cược một ngàn lượng vậy."
Ngồi một chỗ khác bên cạnh Cổ Ly hoàng đế Ảnh Thúc, sớm đã chú ý tới dung mạo khuynh thành của Điệp Y, lúc này thấy hai người nói chuyện cũng có hứng thú mỉm cười chen vào nói: "Thu Hoành Quân, đây là?"
Cổ Ly thấy Kỳ tướng hỏi vậy sau đó lễ độ nói: "Minh Hoàng, đây là thê tử của cháu trai thứ sáu của ta, La Điệp Y."
Vị Ảnh Thúc Minh Hoàng đó trên dưới đánh giá Điệp Y một lượt, gật đầu tán thưởng nói: "Thiên tư quốc sắc, lệ áp quần phương." Nói đi nói lại cũng không nói gì khác, không chỉ rõ sự thật Điệp Y là thê tử của Cổ Hạo Nhiên, cũng không biểu lộ cách nghĩ gì khác, chỉ thuần túy là chỉ ra dung mạo hơn người mà thôi.
Điệp Y thấy Cổ Ly giới thiệu mình với vị hoàng đế này, mới đánh giá Minh Hoàng của Ảnh Thúc một cái, thấy khoảng ba bốn mươi tuổi, vóc dáng cũng không dũng mãnh, dung nhan cũng không uy vũ, cái gì mà khí chất đế vương đều không có, dung mạo ôn hòa khiến cả người chỉ có thể dùng bốn chữ để gọi chính là hòa nhã dễ gần, Điệp Y bất giác âm thầm nhướng mày, người này nếu nói là thương nhân tuyệt đối không ai nghi ngờ, nếu nói là đế vương thật sự khiến người ta có chút kinh ngạc, cả người duy chỉ toát ra vẻ cung quý ông.
Cổ Ly mỉm cười nói: "Có thể nói xứng với Hạo Nhiên." Cổ Ly thấy Minh Hoàng không nhắc tới, vậy thì để hắn nói, muốn ở trước mặt đám quý tộc Ảnh Thúc nói lên sự thật Cổ Hạo Nhiên đã có thê tử, Điệp Y nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cổ Ly một cái, Cổ Ly nghiêng đầu chớp chớp mắt với Điệp Y, cười mị hoặc.
Minh Hoàng gật gật đầu cũng không quan tâm Điệp Y thấy mà không hành lễ, nghiêng đầu quay sang Cổ Ly thay đổi chủ đề nói:
"Đường đường Thu Hoành Quân xuất thủ cũng chỉ một ngàn lượng, người cũng thật sự có ý đánh cược a."
Cổ Ly vẻ mặt cười xán lạn nói: "Biết rõ thứ đi mà không về, cược lớn như vậy làm gì, ta lại không phải là nhiều tiền không biết để đâu. Ta không muốn toàn bộ chạy vào trong túi Minh Hoàng người."
Minh Hoàng liền ha ha cười ồ lên nói: "Ngươi thật không xem trọng Hạo Nhiên nhà ngươi, vậy thì, ngươi không xem trọng bổn hoàng xem trọng, tới đây, cược Cổ Hạo Nhiên hai vạn lượng" Lời này vừa nói ra đám người bên dưới đều ồ ạt quay bánh lái, thầm nghĩ Cổ Hạo Nhiên có thể là dũng sĩ bí mật trong năm nay, sau đó ồ ạt cược Cổ Hạo Nhiên, ngồi phía trên thấy hết mọi chuyện Cổ Ly mỉm cười nói: "Minh Hoàng a, người đây rõ ràng là làm xáo trộn a."
Minh Hoàng vẻ mặt tươi cười hòa nhã nhìn đám quý tộc bên dưới ồ ạt đánh cược, nhàn nhã nói: "Bổn hoàng chỉ là thể hiện sự ủng hộ với điệt nhi ngươi, chứ không có ý gì khác." Cổ Ly nghe vậy nhưng cười không nói gì.
"Aizz, bổn quân tới muộn rồi, khiến Minh Hoàng bệ hạ và Thu Hoành Quân chờ đợi, thật sự là bổn quân không đúng." Một đạo thanh âm ưu nhã vang lên, khiến bọn Cổ Hạo Dương đều quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Đông Sở Quân mang theo nụ cười đạm nhã phong độ ngời ngời, mỉm cười nhìn mọi người ngồi xuống bên cạnh khác của Minh Hoàng nhẹ khom người ý áy náy với Minh Hoàng và Thu Hoành Quân, một mặt nhìn sang bọn người Điệp Y.
Bọn Cổ Hạo Viễn đưa mắt nhìn nhau, thấy Đông Sở Quân mỉm cười nhìn sang, đều nhẹ nhàng đứng dậy hành lễ, dù họ đều có thể xác định Đông Sở Quân có thể xuống địa ngục, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ, cũng phải để thể diện, càng không nói tới đây là đang ở trước mắt hoàng đế Ảnh Thúc, chỉ còn cách nhịn rồi nói sau, nhưng mà sẽ không lâu nữa không cần nhẫn nại rồi.
"Làm gì có, Đông Sở Quân thân nhiễm phong hàn phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt, lại còn miễn cưỡng tới tham gia đã là khách khí lắm rồi, không cần đa lễ như vậy." Minh Hoàng nhìn Đông Sở Quân mỉm cười nói.
Cổ Ly cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt nói: "Đông Sở Quân không cần khách khí, thân thể đỡ hơn chút nào chưa? Có cần bổn quân mời thái ý tới xem cho người?" Dù bất hòa tới đâu nhưng vẫn phải để ý tới tư thái bên ngoài, dù sao hai người đều đại diện cho Thánh Thiên vương triều, là cốt cách và thể thống của Thánh Thiên, đây cũng là nguyên nhân vì sao Cổ Ly lại giúp Đông Sở Quân che đậy chuyện tới trễ, vì chuyện lén lút thế nào cũng được, nhưng thể diện thì phải cho dễ nhìn.
Đông Sở Quân duy trì nụ cười ôn hòa vô hại ưu nhã nói: "Thu Hoành Quân lo lắng rồi, thân thể ta đã khỏe không còn gì trở ngại, nghe hôm nay tiểu lục phải tham gia, ta dù thế nào cũng phải tới cổ vũ cho hắn."
"Không ngờ tiểu lục còn tinh thông cái này, ta thật được hắn mở mang tầm mắt." Vừa nói vừa vẫy tiểu đồng tới cược Cổ Hạo Nhiên một vạn lượng, cấp bậc của Đông Sở Quân này thấp hơn so với Cổ Ly, ở trước mặt Cổ Ly không dám xưng hô bổn quân, cho nên luôn xưng hô là ta để nói chuyện với Cổ Ly, trong lời nói đều thể hiện sự gần gũi và thân thiết.
Cổ Ly cười nói: "Hắn tinh thông gì chứ, chẳng qua chỉ là tới góp vui mà thôi, bổn quân nghe nói Đông Sở Quân cũng tiến cử người tới, không biết người đó là người thế nào mà lại được ngươi nhắm trúng?" Muốn tham gia cuộc thi này, bắt buộc phải có người tiến cử mới có thể tham gia, chứ không phải ai muốn tham gia đều được, đây cũng là sự khác biệt giữa thường dân và quý tộc, thể hiện những người tới xem cao đẳng hơn một bậc.
Đông Sở Quân sắc mặt đạm nhã mỉm cười nói: "Cũng không có gì đáng xem, chẳng qua cũng giống với tiểu lục tới góp vui cho Minh Hoàng mà thôi, nghe nói người Hữu tướng tiến cử mới là cao thủ, ai cũng biết người của Hữu tướng tiến cử, chứ không biết những người tiến cử khác, năm nay nói không chừng Hữu tướng đại nhân đạt quán quân a, vậy năm nay Hữu tướng có thể thắng lớn rồi, hờ hờ, cảm thấy bên cạnh Hữu tướng nhân tài thế nào cũng có, thật khiến ta ngưỡng mộ."
Lời này nói ra thật sự sắc sảo vô cùng, rõ ràng đang khen Hữu tướng có nhiều nhân tài, ít ai bì kịp, nhưng ám chỉ thanh thế của hoàng đế, trong mắt người đời chỉ có Hữu tướng không biết có hoàng đế, tuy trước mắt chỉ có quý tộc hoàng thất Ảnh Thúc mới được tham gia cuộc thi, nhưng khống chế những người này cũng không được xem là khống chế tất cả các lực lượng lớn ở Ảnh Thúc, người có tính toán đều có thể hiểu rõ điều này, thật sự vô cùng lợi hại.
Lời này vừa nói ra bọn Minh Hoàng và Cổ Ly đều mỉm cười nhìn Hữu tướng không mở miệng, Cổ Hạo Ảnh bên cạnh khóe miệng cong lên nụ cười mỉa mai, nhanh như vậy đã tàn sát lẫn nhau rồi, thật ngoài dự đoán của họ, nhưng lại không biết Đông Sở Quân đương nhiên cũng có bản lĩnh của hắn, một khi chứng minh Hữu tướng phản bội hắn, đòn phản kích đó chỉ cần thích hợp thì tuyệt đối sẽ đến rất nhanh, lần này không nghi ngờ gì là một cơ hội tốt.
Vị trí cạnh Đông Sở Quân là Hữu tướng nghe vậy liền ha ha cười nói: "Chẳng qua chỉ là lời đồn đại mà thôi, khiến Đông Sở Quân chê cười rồi, đây chẳng qua chỉ là tới góp vui, chỉ muốn để Ngô Hoàng vui, ta dù có mò kim đáy biển cũng phải tìm một cao thủ tới góp vui cho hoàng thượng, lại nói cả Ảnh Thúc này đều là của hoàng thượng, những cao thủ này càng là của hoàng thượng, người ta tiến cử có thể khiến hoàng thượng cười thì đã là niềm vinh hạnh của ta rồi." Lời này nói ra vô cùng khiêm tốn cẩn thận, không để lộ chút khe hở và nhược điểm nào.
Cổ Ly bên cạnh dựa vào tay ghế dựa, lười biếng nhìn hai người đang ám đấu, trên mặt mang theo nụ cười tà mị nhàn nhạt dáng vẻ nhàn rỗi không nói gì, Minh Hoàng bên cạnh ôn hòa cười nói: "Được được, chỉ cần là cao thủ bổn hoàng đều vui, đặt cược, đặt cược, sắp bắt đầu rồi." Những người khác bên cạnh nghe tới đây đều ngậm miệng, bắt đầu chú ý tới trường đấu bên dưới, công phu lau sạch bùn nhão của vị Minh Hoàng này thật sự không che giấu.
Điệp Y luôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cuộc thi đấu phía dưới, trong tai nghe những người này minh tranh ám đấu, thần sắc trên mặt bất động không chút hiện sơn lộ thủy, không lộ bất kỳ biểu tình và cách nghĩ gì, cả người toát ra vẻ vô cùng thần bí, vô cùng xinh đẹp cao quý, đám quý tộc tới xem thi đấu, không ai mà không cố ý liếc nhìn về phía Điệp Y, Điệp Y dường như căn bản không thấy những thứ này vậy, lạnh như một khối băng tạc.
Huýt huýt, vài tiếng còi hiệu lẫn trong tiếng người đột nhiên vang lên trên trường đấu, khoảng vài trăm người ngồi chật cả trường đấu liền không còn thanh âm gì khác, cuộc thi bắt đầu rồi.
Không có ai đọc lời diễn văn dài lê thê, cũng không có ai tới nói quy tắc và mục tiêu, sau tiếng còi hiệu vang lên chỉ có một thanh âm cao vút đọc tên người ra trường thi đấu, cuộc tỉ thí huyết tanh như vậy liền bắt đầu.
Bò, không phải là bò thường, cũng không phải là trâu, càng không giống bò trong đấu bò của Tây Ban Nha mà Điệp Y từng nghe qua, từ trong góc chuồng chỉ thấy một con bò đen nhìn vô cùng hung hãn xông ra, toàn thân đen thui, chiếc sừng trên đầu như sừng con tuần lộc, to chừng cánh tay, còn phân thành hai nhánh chính và phụ, chiếc sừng bò cong cong khúc khúc đáng sợ đứng thẳng trên đỉnh đầu, sáng bóng.
Người đầu tiên ra trường đấu là một nam tử cường tráng thân hình hung hãn, thân cao khoảng 1m90 trở lên, khắp mặt đều là râu, cơ bắp chắc nịch, thể hình tam giác, từ góc độ nào cũng đều thể hiện được sự cường tráng và hữu lực của hắn, chỉ thấy hắn lõa lộ thân trên, chỉ tùy tiện quấn một chiếc váy bằng da hổ, để lộ hai chân, trong tay cầm một tấm lụa đỏ, cả người nhìn từ góc độ sức và mỹ mà nói, thật sự không chê vào đâu được.
Nam tử này bước tới trung tâm vòng tròn của bãi đấu, cơ bắp toàn thân đều phình ra, trong nháy mắt không ngừng trừng về con bò đen phía trước, tấm vải đỏ trong tay còn chưa đưa lên, con bò đó đôi mắt đỏ ngầu lên đầu cúi xuống gào lên một tiếng sau đó, liền xông về phía người nam tử.
Người nam tử có lẽ là lần đầu tiên tham gia cuộc thi đấu như vậy, thấy bò đen xông tới, dường như quá tự tin vào sức mạnh hơn người của mình, sau đó lùi cũng không lùi trực tiếp tung một quyền vào chính giữa đôi sừng của bò đen, chỉ nghe thấy bing một tiếng vang cực lớn, sau đó có lẽ người nam tử đứng không vững liên tục lùi lại mấy bước, đợi hắn đứng vững xong có thể nhìn thấy khóe miệng hắn chảy ra một vệt máu tươi.
Lại nhìn về phía bò đen hung hãn đó, bò đen một bước cũng không lùi chỉ lắc đầu một cái, gào lên một tiếng phẫn nộ sau đó vung chân lên, liền xông về phía người nam tử dám đánh nó một quyền ở phía trước. Đây là đòn quyết định khiến đám người vây xem trên đài đều cười nhạo một trận, rõ ràng là cười người nam tử này không bằng một con bò, khiến người nam tử mặt đỏ bừng, ánh mắt trở nên vô cùng phẫn nộ.
Bò đen xông lên trước, lần này người nam tử không dám cứng chọi cứng nữa muốn tránh qua bên, ai ngờ con bò này đầu nghiêng qua một cái, chiếc sừng bò cong phân nhánh sau đó nhằm về phía người đàn ông mà đâm tới, trong váy da hổ của người đàn ông có một con chủy thủ dùng để giết bò, lúc này thấy thế tới của sừng bò đen hung hãn, vội vàng xoay người cố thay đổi hướng muốn tránh, một tay mau chóng lấy ra chủy thủ nhằm vào đầu bò đen mà chém tới.
Giống như thanh âm va chạm, phát ra một tiếng bing sau đó bò đen lại không có chút phản ứng gì, làn da đen bóng vẫn bóng mượt đẹp đẽ, đến cả nhúm lông cũng không rớt xuống! Người đàn ông đó lúc này thấy chủy thủ đối với bò đen không có hiệu quả gì, mới bắt đầu hoảng lên, vừa lo né tránh công kích của bò đen, vừa nhìn nhược điểm của bò đen lộ ra liền đâm vào.
Bò đen bị đâm mấy đao chảy ra chút máu, sau đó càng trở nên hung hãn, tiếng sau còn to hơn tiếng trước mà gào lên, sức mạnh công kích ngày càng hung hãn, bức tới người đàn ông không ngừng lùi sau, trên người cũng bị thương bắt đầu chảy máu.
Đám người vây xem lúc này thấy người đàn ông bị bò đen bức tới tiến thoái không được, bất giác đều ha ha cười ồ lên, một số quý tộc thục nữ vừa thở dài vừa dùng quạt xếp che miệng nói: "Thật là vô dụng."
"Giết hắn, tiến lên giết chết hắn." Đám nam tử quý tộc đạo mạo an nhiên thường ngày, lúc này vừa thấy máu ai nấy đều bất giác trở nên sôi sục, tiếng gào thét người sau hung tợn hơn người trước.
"Xông lên a, đâm xuyên qua hắn, đội hắn lên, haha, đội hắn lên."
"Cố lên, nhanh lên, nhanh lên."
Vô số tiếng gào thét vang lên, không một ai cổ vũ cho người nam tử này, có cũng chỉ có tiếng kêu gào càng hung tàn càng huyết tanh, sắc mặt Điệp Y lạnh cứng quét mắt nhìn đám người đang ngày càng hưng phấn, ánh mắt khát máu như vậy nàng đã từng thấy qua vô số lần, nhưng đó là vì sống mà bạt mạng, chứ không phải vì chết mà man rợ, đôi mắt bất giác băng lạnh khí tức càng thêm nặng.
Trên trường đấu người nam tử và con bò đen đứng song song nhau một lúc, người đàn ông chịu thiệt trong nhất thời tính không ra năng lực to lớn như vậy, đánh giá cao năng lực của mình quá, chịu thiệt một lần sau đó sức mạnh rõ ràng không theo kịp, mà bò đen ngày càng hung hãn, dường như ăn phải thuốc kích thích thề phải đem người nam tử phía trước chọc giận nó dồn tới chỗ chết.
Một người một bò lúc lách mình qua, bò đen đột nhiên ra sức xoay người mau chóng xông về phía người nam tử, người nam tử này kinh ngạc hoảng loạn sau đó dùng tay bắt lấy sừng bò đen, bò đen tức giận gào lên đầu dùng sức xoay một cái, khiến người nam tử này xoay người văng ra, liền theo sát xông lên tới đài cao đưa chân trước lên giẫm.
Trên mặt người nam tử thần sắc kinh hoảng, bạt mạng xoay người tránh cái giẫm của bò đen, nhưng bị bò đen đuổi theo liên tục lăn lộn trên mặt đất, ngay cả thời gian và năng lực đứng dậy cũng không có, điều này không nghi ngờ gì lại khiến đám quý tộc trên đài ồ lên một trận cười.
"A" Đột nhiên một tiếng kêu kinh hoảng vạch ngang trời, chỉ thấy trên trường đấu người nam tử không tránh kịp, bị bò đen giẫm lên chân trái, người nam tử còn chưa kịp tránh, bò đen này vừa cúi đầu xuống cặp sừng nhằm vào bụng người này mà húc vào, chỉ thấy sau tiếng kêu kinh hãi, người đàn ông nằm trên chiếc sừng cao của bò đen, máu tươi thuận theo cơ thể từng giọt chảy xuống, nhuộm đỏ cả đám cỏ trên mặt đất.
Đám người vây xem liền phát ra từng tràng tiếng kêu hay kinh thiên động địa, vì thắng lợi của bò đen mà lớn tiếng reo hò, bò đen trong tiếng reo hò, dường như càng trở nên hưng phấn, không thèm quan tâm tới người nam tử bị kẹp trên sừng đang cố gắng thử vùng thoát, quay đầu ném người đàn ông ra, tiếp tục xông lên lại bắt đầu chiến đấu, sau đó lại ném ra, không ngừng lặp đi lặp lại động tác huyết tanh này, mãi tới lúc người nam tử này không còn sức vùng vẫy, khắp người bị máu tươi nhuộm tới không nhìn ra thương thế gì, vẫn không bỏ cuộc.
Đám người trên đài xem liền hò reo kêu hay, thấy động tác huyết tanh này của con bò, đôi mắt ai nấy đều đỏ rực thần tình kích động kêu gào lên, dường như lúc này không phải bò đen trên cơ thể người, mà là bọn họ trên người của con bò, sự hưng phấn và vui cuồng đó là trận sóng cuồng đầu tiên trong cả trận đấu.
Điệp Y lạnh lùng quét mắt nhìn đám người thấy huyết tanh reo hò, trong mắt họ đã không còn tồn tại nhân tính, có cũng chỉ là cảm giác kích thích, chỉ có điên cuồng theo đuổi huyết tanh, Điệp Y đột nhiên cảm giác được một trận thê lương, nó giống với thế giới nàng đã từng trải qua, họ vì sinh tồn mà tàn sát lẫn nhau, mà người xem họ tàn sát lẫn nhau không phải là người bây giờ đang trên đài xem trò, biểu tình của họ có lẽ cũng giống với họ bây giờ, mang theo nụ cười, mang theo sự điên cuồng, mang theo sự khinh thường, mang theo ánh mắt nhìn mình như loài động vật, sự reo hò này khiến Điệp Y lặng lẽ siết chặt quyền đầu.
Bọn Cổ Hạo Dương ngồi ở hàng ghế khách quý thấy tới cái dạng này bất giác đều âm thầm chau mày, Cổ Hạo Ảnh và Cổ Hạo Danh đưa mắt nhìn nhau bất giác lắc đầu không nói gì, không ngờ con bò này lại điên cuồng như vậy, càng không ngờ nó hung tàn như vậy, vốn tưởng rằng chỉ là một trò chơi, không ngờ lại tàn khốc như vậy, thua rồi, chết rồi, không có gì đáng nói cả, nhưng để mặc cho một con bò hủy hoại thân thể người như vậy, còn đám người được gọi là quý tộc có thể vui vẻ mà xem như vậy, mấy người Cổ gia bất giác đều hơi sầm mặt xuống.
"Minh Hoàng, lần trước tiểu lục nhà ta tới xem không biết có phải cũng ngoạn mục như vậy không? Nếu không phải thì quá đáng tiếc rồi, hôm nay hắn không nhìn thấy." Cổ Ly quét mắt nhìn cảnh huyết tanh một cái, đột nhiên quay đầu mỉm cười nói với Minh Hoàng.
Minh Hoàng phá lên cười: "Đây mà gọi là ngoạn mục gì chứ, người này quá vô dụng thời gian ngắn như vậy đã kết thúc, đơn giản chẳng có gì xem cả, Thu Hoành Quân, ngoạn mục là ở phía sau, nó mới khiến người ta mãn nhãn, còn với Hạo Nhiên a, làm sao chỉ có thể ngoạn mục như cảnh các người vừa xem thôi, hắn chọn đúng lúc tới vừa khéo là trận sau cùng, chính là trận người lần trước đạt quán quân, có thể khiến các người mãn nhãn, ừm, hôm nay phải chuẩn bị tới trường đấu thật sự không kịp xem những thứ này, nhưng mà không sao nếu hắn thích bổn hoàng sẽ tổ chức thêm một trận cho hắn là được rồi."
Cổ Ly nghe ra được ý tứ trong lời nói của Minh Hoàng, Cổ Hạo Nhiên chỉ thấy được cảnh người ta bắt nạt giết chết bò, chứ không nhìn thấy cảnh huyết tanh như vậy, cho nên mới khen ngợi là ngoạn mục, có sáng tạo, Cổ Ly khẽ gật đầu sau đó mặt nở nụ cười nói: "Vậy đó là phúc khí của tiểu lục nhà ta rồi, có Minh Hoàng chiếu cố như vậy, nhưng mà, ta tin với tính cách của tiểu lục lần này tham gia xong sau này tuyệt đối sẽ không tới xem nữa, vì nơi này khiến hắn mất sạch sẽ mặt mũi." Minh Hoàng nghe Cổ Ly nói vậy liền phá lên cười, Đông Sở Quân, Tả tướng, Hữu tướng bên cạnh đều phụ họa cười theo, đều cho rằng Cổ Hạo Nhiên giống như Cổ Ly nói là vì mất mặt, nhưng không biết theo sự hiểu biết của Cổ Ly về Cổ Hạo Nhiên, nếu hắn thật sự nhìn thấy cảnh này, sao còn có lần thứ hai tới xem, trái tim đó quá mềm yếu.
Điệp Y lạnh lùng lắng nghe cuộc đối thoại của Cổ Ly và Minh hoàng, vừa không rời mắt khỏi trường đấu lại bắt đầu tiến hành một cuộc thi đấu tiếp theo, dường như vô cùng thích những cuộc thi đấu như thế này, đến cả bọn Cổ Hạo Ảnh Cổ Hạo Dương đều có chút kinh ngạc, nhưng suy nghĩ lại Điệp Y với thủ đoạn giết người đẫm máu, thích cảnh này cũng không có gì là lạ, tuy trong lòng hơi có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói gì.
Cổ Hạo Nhiên là người thứ ba ra thi đấu, hai người trước đó đều bị tiêu diệt dưới sự hung tàn của bò đen, máu tươi nhuộm đỏ cả đám cỏ khiến Cổ Hạo Nhiên vừa bước vào bất giác kinh ngạc nhìn tứ phía.
Chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên không giống những người khác chỉ vây một chiếc váy da hổ, mà trên đầu còn mang một mũ cối được đúc bằng vàng, thân trên mặc một bộ y phục dạng áo giáp, eo quấn váy da hổ, đôi chân mang một đôi ủng da, trong tay cầm hai thanh đoản kiếm, toàn thân như chiến thần xuất hiện vậy, tản phát ra khí tức ngạo mạn cuồng vọng không gì bằng.
Cổ Hạo Nhiên vừa ra trường đấu khiến trường đấu đang sôi nổi ồn ào trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, các vị công chúa, quận chúa, phu nhân đều trừng to mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên như vậy mà ra thi đấu, dáng vẻ thần võ đó, dáng vẻ anh tuấn bất phàm đó, dáng vẻ đoạt thiên địa chi tạo hóa đó, khắp người như ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, hút hồn.
Cổ Hạo Ảnh ở hàng ghế khách quý mấp máy môi, sau cùng vẫn không nói gì, biết rõ Cổ Hạo Nhiên lần này ra thi đấu là thể hiện sự yếu đuối, là để mất mặt, còn muốn hắn cố lên hoặc để hắn tiêu diệt con bò đen đáng ghét này, đều là chuyện không thích hợp, bất giác không nói gì trầm mặc chăm chú nhìn Cổ Hạo Nhiên, bên cạnh cùng bọn Cổ Hạo Dương, Cổ Hạo Viễn, Cổ Hạo Danh bốn người đưa mắt nhìn nhau, cũng không nói gì ngồi yên ở hàng ghế dành cho khách quý, tuy mọi người đều cảm thấy lúc này Cổ Hạo Nhiên mặc váy rất tuyệt, nhưng cũng không còn tâm trạng mà trêu đùa.
Trong trường đấu con bò thứ ba dường như không thích ứng với cách ăn mặc của đối phương, trong nhất thời lại không có phản ứng gì đứng yên tại chỗ không làm động tác công kích nào, Cổ Hạo Nhiên nhìn lướt qua vài bãi máu tươi trên mặt đất, bất giác nhướng mày nhìn lên Điệp Y đang ở dãy ghế dành cho khách quý một cái, thấy Điệp Y sắc mặt như thường không có biểu tình gì khác, bất giác yên lòng bắt đầu chuẩn bị ứng phó với chuyện trước mắt, hắn luôn ở khu vực chờ đợi phía sau, chỉ nghe thấy tiếng reo hò đinh tai nhức óc, những thứ khác không nghe thấy cũng không nhìn thấy được, phía trước xảy ra chuyện gì hắn cũng không được biết, chỉ có thể dựa vào năng lực của mình mà hành sự.
Cổ Hạo Nhiên thấy tiếng còi vang lên bò đen vẫn không động đậy gì, bất giác cũng đứng yên bất động tại chỗ, cứ bất động nhận thua thế này hắn cũng thấy vui, nhìn người trên đài thấy người bất động, bò đen cũng bất động, bất giác chi chi cha cha bắt đầu bàn tán, Cổ Hạo Nhiên toàn thân ăn vận không giống bình thường, mũ cối đó nhìn thế nào cũng là thứ đồ của hoàng gia, thêm vào đó người lại trưởng thành tuấn mỹ như vậy, nhất định là người đã chào hỏi làm quen với họ, cho nên không bị đối đãi thô bạo như hai người trước đó, chỉ là mỉm cười nhìn mọi thứ trước mắt.
"Ngươi phải động đậy a, làm gì mà đứng chết ở đó, mau ra tay đi, tiến lên trước giết con bò đó đi, mau lên." Một đạo thanh âm có chút điêu man vang lên, Điệp Y nghiêng đầu nhìn, thấy đằng sau lan can chỗ dành cho nhân viên ra thi đấu, tam công chúa lúc này đang đứng ở đó, cách một lan can bằng đá đang gọi Cổ Hạo Nhiên, còn bên cạnh lan can là vài tên hộ vệ vẻ mặt thận trọng đang đứng đó, xem ra là được sắp xếp để bảo vệ sự an nguy cho Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên đầu cũng không quay lại cũng không quan tâm tới tam công chúa, nói đùa gì vậy chưa thấy qua vật to lớn như vậy được bao lần, lên trên chọc nó bản thân mình lại không phải bị điên, đứng yên một chỗ qua một khắc tự mình nhận thua là được, bất giác mỉm cười nói với bò đen: "Sinh tồn không dễ, ngươi không động vào ta thì ta cũng không giết ngươi."
Lời này nói ra người ở xa không nghe thấy, người ở gần bất giác đều cười trộm, đều cho rằng kiều tử văn thái phong lưu nhưng võ công không cao, bị con bò đen trước mắt dọa cho xảy ra vấn đề rồi, cho nên mới nói lời như vậy, duy chỉ có Điệp Y nhìn khẩu hình mới biết Cổ Hạo Nhiên nói gì, biết Cổ Hạo Nhiên tuyệt đối có năng lực đó, đây là lời nói thật.
Tam công chúa gần đó liền tức tới sắc mặt trắng bệch, đưa tay nhặt một hòn đá dưới đất lên ném vào con bò đen đang đứng chính giữa, con bò đó chịu đau kích phát tính hung hãn của nó, liền gào lên một tiếng, rồi nhằm về người duy nhất đang đứng trong tầm mắt của nó mà xông tới.
Cổ Hạo Nhiên trong lòng liền không ngớt nguyền rủa tam công chúa đáng chết, vừa không nói hai lời trực tiếp xoay người men theo bờ tường mà chạy, sau đó trên trường đấu chỉ thấy một bóng người lấp lánh kim quang chạy nhanh ở phía trước, phía sau là một con bò đen bóng, mũi bò bốc khói rượt đuổi không ngừng, đám quý tộc này từ lúc cha sinh mẹ đẻ mới thấy tiết mục buồn cười như vậy, một màn này hôm nay là ấn tượng nhất.
Đám người trên đài xem mắt trừng lớn miệng mở to nhìn hai thứ phát sáng đang thi chạy, chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên rất thông minh, biết chạy thẳng sẽ rât mệt người, sau đó xoay người nhìn hành động của bò đen cước bộ tiến hành vận động tẩu thoát, bò đen từ bên trái xông qua, thân hình Cổ Hạo Nhiên thoáng cái lại tránh sang bên phải, bò đen vừa quay đầu, hắn cũng xoay người, tóm lại là nhanh hơn bò đen một bước.
Bò đen sau mấy cú đâm húc cũng không chạm được nửa góc áo Cổ Hạo Nhiên, bất giác đôi mắt đỏ như máu càng thêm đỏ, như nổi điên xông tới Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên thấy trong mắt bò đen có chút dị thường, biết được thứ nhất con bò này đã được huấn luyện qua, thứ hai nhất định là được dùng thuốc gì đó khiến nó hưng phấn, nếu không làm gì mà có tính hung hãn lớn như vậy, bất giác càng cẩn thận né tránh hơn.