Từng bước theo bên cạnh Cổ Hạo Nhiên phá vây đi ra, Điệp Y ra tay rất nhanh, chi thấy một mảnh huyết hoa ở bên người nàng nở rộ, những kẻ ở bên cạnh nàng còn chưa kịp chú ý binh khí từ chỗ nào đến cũng đã há mồm ngã xuống đất, Cổ Hạo Nhiên ngẩn ra theo sát phía sau Điệp Y, còn chưa đi được hai bước Điệp Y đột nhiên xoay ngược lại bổ ra một đao, Cổ Hạo Nhiên kinh hãi cưỡng chế dừng lại cước bộ, lăn một vòng tránh được một đao ác liệt của Điệp Y.
Cổ Hạo Nhiên còn chưa kịp rống lên, chợt nghe thấy thanh âm không chứa một tia độ ấm của Điệp Y truyền đến, “Không cần đi theo ta.” Cổ Hạo Nhiên ngẩn người còn chưa kịp hồi thần Điệp Y đã quay người đi mất, không có kịch liệt đánh nhau chết sống, cũng không có đầy trời phiêu vũ huyết hoa, chỉ có giơ tay chém xuống, chỉ có lưỡi đao tử thần thu gặt sinh mệnh, hết thảy đều tĩnh lặng không một tiếng động.
Cổ Hạo Nhiên vẫn chưa đứng lên, Minh Thanh cùng với Hành cũng đã lui trở về bên người bảo hộ hắn, Cổ Hạo Nhiên cau mày nhìn theo bóng dáng của Điệp Y, trong đầu tái diễn lại ánh mắt khi Điệp Y thoáng ngoái đầu nhìn lại lúc nãy, không có nhân tính, không có độ ấm, chỉ có sát khí, dày đặc sát khí, không còn nữa vẻ lạnh lùng đơn thuần của ngày xưa, sâu thẳm trong đôi mắt là đầy trời hỏa diễm, thị huyết thiêu đốt linh hồn, lại trống rỗng không có sinh mệnh.
Cổ Hạo Nhiên trong lúc vô tình nắm chặt hai nắm tay, ánh mắt như thế không phải một nữ tử nên có, không phải một linh hồn chỉ mới mười tám tuổi nên có, phía sau sự trống rỗng, lạnh lùng vô tình đó là một quá khứ như thế nào mới có thể tạo thành một linh hồn tối tăm hủy diệt như hôm này? Không có thương tổn đến mức tận cùng, làm sao biết được quang cảnh cực hạn phía sau.
Điệp Y luồn lách trong đám người, trên người phóng thích ra dày đặc sát khí nở rộ dưới bầu trời đêm, cả người tràn ngập mùi máu tươi kinh hoàng càng làm cho người ta sợ hãi hơn cả thanh đao trong tay nàng, cổ hơi thở cực độ âm hàn bao phủ ở trên người nàng giống như vô số những con rắn vô khổng bất nhật (*) chui vào trong xương cốt của đối phương, làm cho những kẻ đối mặt nàng còn chưa kịp động thủ đã mất đi linh hồn.
(*) Vô Khổng bất nhập: Chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu)
Đám thị vệ Phong, Liễu toàn bộ đều đã ngừng lại vây quanh bên người Cổ Hạo Nhiên, lúc này đang đứng ngây ra như phỗng nhìn theo bóng dáng của Điệp Y ở tiền phương, thủy phỉ xung quanh cũng bị khí thế của Điệp Y chấn trụ, không ngừng lui về phía sau, bất giác quên mất sự hung tàn vừa rồi của chính mình, thầm nghĩ muốn chạy trốn, chạy trốn.
Ô ô, trên mặt sông tràn ngập mùi máu tươi đột nhiên vang lên tiếng kèn, tiếng kèn xa xa truyền đến, càng lúc càng gần, giống như đang ra sức gia tăng tốc độ đuổi tới, đám thủy phỉ vừa nghe thấy tiếng kèn, cả đám không chút nghĩ ngợi hận không thể sinh ra thêm hai cái đùi vọt tới mạn thuyền nhảy ùm xuống nước, dùng hết khí lực toàn thân cách chiếc thuyền càng xa càng tốt.
Hết thảy giống như một giấc mộng, đến mau mà tan cũng mau, Điệp Y đứng ở đầu thuyền có chút thở hổn hển, sát khí vẫn dày đặc vờn quanh thân, tựa như một kẻ mới từ địa ngục trở về, âm trầm, lãnh khốc, kháng cự người khác cách xa ngàn dặm.
Cổ Hạo Nhiên nhìn bóng dáng của Điệp Y, cao ngạo như thế, tuyệt nhiên như thế, tiêu điều như thế, đột nhiên đứng dậy chậm rãi đi tới gần nàng, còn chưa tiếp cận Điệp Y, Điệp Y cánh tay vừa động, xoay người bổ một đao về phía Cổ Hạo Nhiên, “Thiếu gia” Linh hét lên sợ hãi liền phi tới Cổ Hạo Nhiên, Phong, Liễu, Hành trong lúc nhất thời cũng đồng loạt xông tới.
Cổ Hạo Nhiên không nhúc nhích, Điệp Y đao đặt ngay trên cổ của Cổ Hạo Nhiên đã muốn in lại vết máu, lại miễn cưỡng dừng lại.
“Ta nhớ rõ đã bảo ngươi không cần đứng ở phía sau ta.” Đôi mắt đỏ ngầu của Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên, thanh âm trong trẻo lạnh lùng càng lạnh hơn so với ngày thường.
Cổ Hạo Nhiên không nói gì, chỉ chặt chẽ khóa trụ hai mắt của Điệp Y, đám người Phong thấy Điệp Y cũng không động thủ, nhất thời đều đứng ở phía sau của Cổ Hạo Nhiên không dám tiến lên. Cổ Hạo Nhiên bàn tay không biết khi nào thì nâng lên chậm rãi bắt lấy lưỡi đao đang đặt ở gáy mình, nhìn Điệp Y gằn từng tiếng, “Ngươi không có giết sai, bọn chúng đều đáng chết, những kẻ này trên tay không biết đã đoạt đi bao nhiêu sinh mệnh của kẻ khác.”
Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Bọn họ có đáng chết hay không ta không biết, ta chỉ biết là nếu muốn mạng của ta vậy phải coi bản lĩnh của bọn chúng.”
Cổ Hạo Nhiên thần sắc không thay đổi, nhẹ nhàng bắn ra thân đao nói, “Tốt lắm, thu hồi sát khí của ngươi lại, ta không thích có kẻ so với ta còn cường hơn tồn tại, lại là một nữ nhân, càng quá đáng hơn kẻ đó lại là thê tử của ta, thu hồi, hiện tại đã không có kẻ địch.”
Điệp Y không có nhìn Cổ Hạo Nhiên, ánh mắt đôi khi có thể gạt người, mà trên người Cổ Hạo Nhiên không có phát ra sát khí, khí tức trên người hắn có thể làm cho người ta buông xuống giết chóc tâm, Điệp Y trầm mặc, không khí tĩnh lặng dưới bầu trời đêm càng khẩn trương hơn so với vừa rồi, đám hộ vệ Phong trái tim đều nhấc lên tới cổ họng, sợ Cổ Hạo Nhiên không biết thức thời, chẳng phân biệt hoàn cảnh phát biểu ra gì đó chọc tới Điệp Y khiến hắn một đao mất mạng.
Cổ Hạo Nhiên lại thần thái thoải mái nhìn Điệp Y, không có e ngại cũng không có khinh bỉ, vẫn giống như đang nhìn một người bình thường, một nữ nhân bình thường, mà không phải là một ma vương hai tay vừa mới tẩm đầy huyết tinh, nửa ngày Điệp Y mới chậm rãi buông đao xuống, sát khí quanh thân cũng dần dần thu hồi.
Cổ Hạo Nhiên cầm lấy đao trong tay Điệp Y, thuận tay ném xuống sông, vẫn đứng trước mặt Điệp Y không hề nhúc nhích, Điêp Y giương mắt nhìn cao hơn mình nửa cái đầu Cổ Hạo Nhiên, gặp Cổ Hạo Nhiên một bộ suy nghĩ sâu xa nhìn chính mình, nhất thời lạnh lùng nói, “Ta không có hứng thú để người ta nghiên cứu.” Dứt lời vừa định đẩy ra Cổ Hạo Nhiên rời đi.
Cổ Hạo Nhiên nhíu mày che ở phía trước ngăn lại đường đi của Điệp Y, Điệp Y thần sắc trong mắt lạnh lùng nói, “Muốn tìm cái chết.”
Cổ Hạo Nhiên hai tay khoanh trước ngực trừng mắt nhìn Điệp Y nói, “Ngươi nói ngươi không có võ công, vậy vừa rồi là cái gì? Ngươi cư nhiên dám xem thường ta.”
Điệp Y hai tròng mắt rét lạnh túm lấy áo Cổ Hạo Nhiên, kéo đầu hắn xuống ngang bằng với đầu của mình, lãnh khốc nói, “Ta chỉ biết cách giết người, ngươi muốn theo ta tỉ thí cao thấp hay không.”
Cổ Hạo Nhiên chống lại ánh mắt không có độ ấm của Điệp Y chậm rãi nói, “Về sau ngươi chỉ cần làm thê tử của ta, hảo hảo làm thiếu phu nhân của ngươi, trong cuộc sống của ngươi cũng chỉ có ta, những thứ này về sau đoạn tuyệt với ngươi, không cần ngươi thi triển, ta chán ghét nữ nhân của ta so với ta mạnh hơn. Về phần tỷ thí, khác phương diện ta đều phụng bồi đến cùng.”
Điệp y nhìn quen những ánh mắt e ngại, chán ghét, ghê tởm hướng về phía mình, đặc biệt mỗi khi chấp hành nhiệm vụ xong, khí tức toàn thân phát ra cho dù người trong tổ chức cũng đều thường thường né tránh, mà tiểu tử trước mắt này cư nhiên còn dám khiêu khích, nhưng chết tiệt lại làm cho tâm của mình bình tĩnh trở lại.
Điệp Y ngừng một chút mới chậm rãi nói, “Nhìn bộ dạng này của ta ngươi không sợ? Ngươi không sợ ta giết ngươi? Ta giết người không cần lý do.”
Cổ Hạo Nhiên hơi nhíu mày nhìn khuôn mặt hai người đang gần trong gang tấc, đầu liền chồm tới hôn lên môi của Điệp Y, Điệp Y không khỏi ngẩn người, đáp lại câu hỏi của bản thân có trăm ngàn loại phương thức, nhưng hắn lại dùng loại phương thức hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của chính mình, lập tức túm lấy cổ áo của Cổ Hạo Nhiên nhấc lên, hướng phía sông ném xuống.
Cổ Hạo Nhiên lần này đã sớm học ngoan, xoay người, nhanh chóng duỗi tay ra bắt lấy mạn thuyền, lộn một vòng tuyệt đẹp giữa không trung rồi dừng lại ở mạn thuyền nhìn thấy Điệp Y không thèm quan tâm đến chết sống của hắn lập tức rời đi, nhất thời hướng tới bóng lưng của Điệp Y cao giọng rống, “Bất kể ngươi bộ dáng gì ngươi cũng là nữ nhân của ta, cư nhiên dám lần nữa ném ta xuống nước, La Điệp Y ngươi đừng quá mức kiêu ngạo, ta cuối cùng cũng có biện pháp thu phục ngươi.” Cước bộ của Điệp Y ngừng cũng không thèm ngừng, chậm rãi biến mất.
Đợi cho Điệp Y rời đi, Liễu cùng Minh Thanh mới chạy tới, mỗi người một bên kéo Cổ Hạo Nhiên đang đứng trên mạn thuyền xuống, Minh Thanh thanh âm run run nói, “Thiếu gia, người không có việc gì là tốt rồi, lúc nãy hù chết Minh Thanh, Minh Thanh thật sợ thiếu phu nhân thiếu một chút…. thiếu một chút….”
Cổ Hạo Nhiên vỗ vỗ vào lưng Minh Thanh nói, “Thiếu phu nhân của ngươi ra tay có chừng mực, nàng sẽ không giết ta.” Nói thì dễ nghe, vừa rồi ngay tại chỗ kia lăn một vòng, nếu không phải hắn phản ứng mau lẹ công phu tốt, không chết hơn phân nữa cũng muốn thiếu cánh tay cụt cái chân, cái tên kia động thủ quả thật không thèm nhận người, điểm ấy Cổ Hạo Nhiên trong lòng biết rõ, cho nên ngoài mặt tuy là an ủi mấy người kia, bên trong lại tức đến không nhẹ.