Cổ Hạo Ảnh oanh oanh liệt liệt nói: "Có gì hay ho chứ, không phải chỉ chèo thuyền thôi sao, chuyện có lớn gì đâu, nhìn thời cơ mà hành sự thì được rồi."
Cổ Chấn vẻ mặt không biểu tình cũng gật gật đầu nói: "Chỉ có xem thời cơ mà hành sự vậy."
Cổ Hạo Nhiên khóe miệng giật giật, nói thì dễ, xem thời cơ mà hành sự, lại không phải là làm sinh ý gì, lẽ nào còn có thể đi giành chiếc thuyền đứng đầu bảng sao? Bất giác nhìn Điệp Y nói: "Điệp Y, nàng có biết không?"
Điệp Y nhìn nhìn mái chèo gỗ trong tay, chèo vài cái trong nước rồi nói: "Dùng như vậy." Tuy nàng cũng chưa ngồi qua loại thuyền như thế này, trong xã hội hiện đại cũng chưa từng thấy công cụ cổ như vậy nhưng mà nguyên lý chắc chắn là giống nhau, lợi dụng lực trở của nước để tiến về phía trước.
Cổ Hạo Ảnh nhìn một cái sau đó chèo mấy cái nói: "Đơn giản, đơn giản, chuyện như vậy sao làm khó chúng ta được, xem chúng ta đi giành ngôi vị đầu bảng về." Bọn Cổ Hạo Viễn thử thử cũng cảm thấy thật sự đơn giản, dựa vào công phu và thực lực của họ, ngôi vị đầu bảng hoàn toàn không thành vấn đề.
Sau một tiếng gào lớn, trên mặt sông rộng lớn tám con thuyền nhỏ đều rời khỏi tấm ván sau lưng, lướt theo con sóng tiến về phía trước, nhưng một trong những chiếc đó xảy ra chút vấn đề.
"Này, này, đây rốt cuộc là thế nào?" Chỉ thấy trên mặt sông những chiếc thuyền khác không nói là nhanh như chớp, nhưng cũng tuyệt đối không chậm tiến về phía trước, còn thuyền của bọn Cổ Hạo Nhiên trên mặt nước xoay một vòng sang trái, lại xoay một vòng sang phải, xoay vòng tại chỗ không đi theo một đường để tiến về phía trước.
"Đại ca, các người dùng nhiều sức như vậy làm gì? Không thấy mũi thuyền quay về hướng các người sao?" Cổ Hạo Ảnh vừa gia tăng tốc độ, vừa gào lên với bọn Cổ Hạo Dương ngồi bên phải.
"Ai bảo các ngươi không dùng sức, thuyền quay về hướng bọn ta biết làm sao được, các ngươi đem nó lái qua đi a." Cổ Hạo Dương cũng không phải im lặng.
"Thứ này làm thế nào, sao lại chạy về phía chỗ chúng ta rồi?" Cổ Hạo Nhiên nhìn trời trợn mắt một cái, chiếc thuyền này không phải là quay vòng sang trái, thì quay vòng sang phải, sao không nghe lời chút nào.
Điệp Y cũng không biết nói gì, mái chèo trong tay dùng sức hoạt động trong nước, theo lý mà nói dựa vào sức của bọn họ, chiếc thuyền này chí ít cũng phải chạy nhanh như bay chứ, sẽ không phải là cảnh quay vòng vòng tại chỗ, bây giờ rốt cuộc là chỗ nào không đúng rồi?
"Đại ca, các người đừng động, bọn ta chèo xem xem." Cổ Hạo Nhiên thấy chiếc thuyền này thật sự không đi bất giác kiến nghị nói, sau đó chỉ thấy chiếc thuyền nhỏ tám người ngồi, trong nháy mắt xoay mấy vòng trên mặt hồ, tốc độ đó phải nói muốn nhanh bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bốn cao thủ võ lâm ra tay đúng là không tầm thường a, lực đạo đó người bình thường há có thể bì được, khiến mọi người xung quanh ồ lên cười.
"Thôi vậy, vẫn là để bọn ta bên này thử xem sao." Cổ Hạo Nhiên ngượng ngùng dừng tay để bọn Cổ Hạo Viễn thử, ai ngờ lại xoay mấy vòng nhanh chóng mặt, mặt đầy hắc tuyến nhìn nhau, trò này đúng là không phải thứ để một người chơi.
"Thuyền phía trước đã không còn thấy bóng dáng nữa, chúng ta còn đang ở trên này." Cổ Hạo Thanh nãy giờ tương đối bình tĩnh ngẩng đầu nhìn phía trước một cái, trên mặt sông chỉ còn lại đuôi thuyền của người ta, may mà tuyến đường không phải quá ngắn, chí ít còn chút thời gian cho họ phân tích.
"Này, này, có phải chúng ta ngược hướng rồi không?" Cổ Hạo Danh người tự cho mình là có chỉ số IQ cao thấy chiếc thuyền này bất động, bất giác kiến nghị nói.
Điệp Y vừa nghe vậy còn chưa mở miệng phản đối, chỉ nghe tiếng đập một cái Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Thanh cùng lúc kêu đau, không đi về phía trước lùi về phía sau một mét còn không là vấn đề, mấy người mau chóng đồng tâm hiệp lực và dùng lực hành động với tốc độ cao, chiếc thuyền nhỏ soạt cái lùi sau một mét, Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Thanh ngồi ở sau cùng đầu vừa khéo đụng phải tấm ván, sau đó quần chúng xung quanh bất giác đều cười ầm lên.
Cổ Hạo Danh quay đầu thấy ánh mắt tức giận Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Thanh đang nhìn hắn trừng trừng, bất giác hì hì cười trừ: "Thử nghiệm một chút, ta bây giờ biết đường này không thông rồi." Vừa nói vừa mau chóng quay đầu đi, đôi vai không ngừng rung lên.
"Thật mất mặt, lần này mặt mũi nhà chúng ta đều mất sạch rồi, ta thật ngại phải thừa nhận ta và bọn họ là chung một con đường." Phương Lưu Vân đứng ở chỗ cao nhất ở đoạn giữa, mặt đầy hắc tuyến nhìn bọn người Cổ Hạo Nhiên vẫn còn giẫm chân tại chỗ.
Hoa Cẩn đứng cùng bà ở chỗ này vừa cười vừa nói: "Mẹ, cha và tướng công bọn họ trước giờ chưa từng làm qua chuyện này, đó không phải là chuyện nhất thời có thể học được, nhưng mà, con cũng cảm thấy rất mất mặt, chiếc thuyền có nam tuấn tú nữ xinh đẹp năng lực cao cường, lại không xoay sở nổi một chiếc thuyền, xem thật là ngại quá."
Bên này Phương Lưu Vân và Hoa Cẩn vừa thở dài, bên kia bọn Cổ Hạo Nhiên vẫn ở yên tại chỗ, nhưng mà dưới sự tác động của mình lên mặt nước, tiến lên trước được hai ba mét.
"Chủ tử, thiếu gia, không phải là chèo như vậy, lực đạo hai bên phải ngang nhau, hạ chèo phải cùng lúc, không được cái thì nhanh cái thì chậm, phải cùng hành động, nhớ phải duy trì lực đạo ngang bằng nhau, tốc độ như nhau." Hồng Tịnh đợi ở điểm cuối xem náo nhiệt, thấy Liễu mau chóng chạy tới nói thiếu gia bọn họ không biết chèo, Hồng Tịnh người lớn lên bên bờ biển vội vàng chạy tới, giúp chỉ điểm cho đám người cái gì cũng không biết.
Cổ Hạo Dương và Cổ Chấn nhìn nhau một cái, Cổ Hạo Dương nói: "Để ta hô một hai, một hạ mái chèo, hai thu mái chèo, đều chỉ dùng ba phần lực, chúng ta tới thử xem, một.. hai.." Lần này có khẩu lệnh của Cổ Hạo Dương, mọi người cùng hành động, quả nhiên liền thấy thuyền chạy về phía trước rồi. Bọn Cổ Hạo Ảnh đều kích động, theo tiếng hô của Cổ Hạo Dương liền bắt đầu ra sức.
"Phương hướng, phương hướng, thiếu gia, các người không thể chỉ lo chèo thuyền, còn phải nhìn phương hướng, các người đây là chèo về hướng nào a?" Hồng Tịnh trên bờ thấy thuyền của bọn Cổ Hạo Nhiên không di chuyển về phía trước, ngược lại chèo về phía bờ nơi hắn đang đứng, Hồng Tịnh bất giác toát mồ hôi.
Bọn Cổ Hạo Nhiên nghe thấy tiếng gọi của Hồng Tịnh, đều ngẩng đầu lên nhìn, ui, thật mất mặt, lại chèo về phía bờ, phương hướng vốn là đúng rồi, sao cứ chèo một lúc lại lệch xa rồi, nhưng họ không biết ba phần lực trong miệng của đám huynh đệ Cổ gia họ trong lòng đã được tính toán, nhưng Điệp Y sao tính như vậy được, ba phần lực đạo của nàng sao có thể bì được ba phần lực đạo của đám nam tử này, trong bất tri bất giác thuyền đã lệch phương hướng, chèo về một bên, nếu không phải Hồng Tịnh mau chóng nhắc nhở, chắc là chèo một lúc chạy về phía sau rồi.
Thấy mấy đại nam nhân đang cố vật lộn trong nước đem thuyền trở về đúng hướng ban đầu của nó, Hồng Tịnh bất giác lau mồ hôi, mấy người này thường ngày là những tinh anh, sao hôm nay lại chết bí trong chiếc thuyền nhỏ này, nói ra thật sự là quá mất mặt rồi.
"Thiếu gia các vị đừng dùng sức bên này, đại thiếu gia các vị bên đó chèo đi, không cần dùng quá nhiều sức, nhẹ nhàng quay qua là được rồi." Hồng Tịnh lúc này nghiêm túc trở thành quân sư, chỉ tay múa chân với bọn Cổ Hạo Nhiên, lại không thể nổi giận với những người trên thuyền.
"Xí, thứ đồ nhỏ xíu này lại phiền phức như vậy." Cổ Hạo Ảnh thấy chiếc thuyền nhỏ từ từ điều chỉnh tới đúng tuyến, bất giác lạnh mặt nói, không phải muốn lạnh mặt, mà vì tiếng cười trên bờ quá lớn, muốn vờ không biết cũng không thể, thường ngày đều là hắn cười người khác, sao biết được có một ngày bị nhiều người cười hắn như vậy.
Hồng Tịnh trên bờ thấy bọn Cổ Hạo Nhiên cuối cùng đã đi đúng hướng, bất giác nói không thành lời với Lâm Dã ở bên cạnh: "Ta còn tưởng bọn thiếu gia ai nấy đều toàn năng, không ngờ cũng có ngày hôm nay."
Lâm Dã hiếm khi mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn đám người đang liều mình với chiếc thuyền, cười nói: "Ngươi không cảm thấy vẻ mặt lúc này của họ rất đáng yêu sao?" Ngoại trừ Điệp Y vẻ mặt vẫn lãnh khốc vô tình ra, dường như bây giờ bị mọi người cười trong đó không có nàng vậy, những người khác trên thuyền ngay cả người lãnh khốc như Cổ Hạo Viễn cũng hơi đỏ mặt, dẫn đầu là Cổ Chấn và Cổ Hạo Dương trên mặt càng đỏ hơn, sớm biết thì có chết cũng không dẫn đầu, Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Thanh hai người ngồi ở chỗ sau cùng nhất, nhìn nhau một cái cúi đầu đối với xung quanh như không nghe không biết, tay hành động nhưng trên mặt lại làm đà điểu.
Hồng Tịnh tỉ mỉ quan sát một lượt hờ hờ cười nói: "Cái này thật không dễ gì nhìn thấy." Thấy Cổ Hạo Nhiên bọn họ tuy đã đem thuyền chạy đúng hướng, cũng bắt đầu chạy về phía trước rồi, nhưng thuyền phía trước sắp tới đích rồi, lần này cũng thua quá mất mặt rồi.
"Thiếu gia, nhìn phía trước, người ta đều sắp tới rồi, các vị mau chóng ra sức a."
Bọn Cổ Hạo Nhiên đều cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn, chiếc thuyền vào điểm đen ước chừng chắc thật sự tới đích rồi, bây giờ cứ cho là cao thủ chèo thuyền e cũng không kịp nữa, huống hồ còn là một bọn tân binh.
"Quá mất mặt rồi, không được, cứ cho là thua cũng không thể bất lực như vậy được, gia tăng tốc độ chúng ta xông lên, có thể cố được bao nhiêu hay bấy nhiêu." Cổ Hạo Nhiên nhìn phía trước nghiến răng nói.
Cổ Hạo Danh bên cạnh cũng cùng lúc nói: "Đúng, thua trận không thua người." Mấy người khác đều có cùng suy nghĩ, bất giác tay bắt đầu gia tăng lực.
Điệp Y nãy giờ luôn im lặng thấy mọi người đều một bộ dạng bạt mạng, đột nhiên lạnh lùng nói: "Có bao nhiêu người biết bơi?"
Bọn Cổ Chấn không hiểu ý Điệp Y, cũng không suy nghĩ trực tiếp trả lời, Điệp Y thấy trừ Cổ Hạo Nhiên ra những người khác đều biết bơi, sau đó đem mái chèo trong tay vứt vào thuyền, đứng dậy như ra lệnh nói: "Biết bơi đều xuống nước hết cho ta." Nói xong pa một tiếng nhảy thẳng xuống hồ.
Bọn Cổ Hạo Dương ngẩn ra tuy không rõ ý của Điệp Y, nhưng Điệp Y đã nói như vậy, đương nhiên có cách nghĩ của nàng, sau đó đều bỏ mái chèo trong tay xuống nhảy xuống nước, thấy người trên bờ đều ngẩn ra, không phải vì không biết chèo thuyền, mà ai nấy đều nghĩ không thông nhảy sông rồi đó chứ, nhưng mà sông này không sâu, chắc không dìm chết người được.
Còn chưa đợi người trên bờ chuẩn bị kêu cứu, bọn Điệp Y đều đã nổi lên, nước sông chẳng qua chỉ tới giữa cổ mọi người, Điệp Y một tay nắm chặt lấy mũi thuyền nhỏ lạnh giọng nói: "Nâng qua đó." Bọn Cổ Chấn trước là ngẩn ra, tiếp đó vẻ mặt ai nấy đều lộ ra nét cười, không nói hai lời mỗi người nắm lấy một vị trí, đồng thanh hô lên: "Lên." Chiếc thuyền nhỏ bị bảy người lập tức đưa lên khỏi mặt nước, chỉ thấy bảy người nhanh như bay từ lòng sông nâng chiếc thuyền chạy về phía trước.
Mọi người trên bờ đều chấn động không nói nên lời, thì thấy chiếc thuyền nhỏ rời khỏi mặt sông mà đi, Cổ Hạo Nhiên đứng trên thuyền nhìn về phía trước, mấy người trong lòng sông thi triển khinh công phải nói là nhanh, ngay cả Điệp Y cũng bị mấy người họ dẫn chạy theo, tốc độ đó không biết nhanh hơn những thuyền khác không biết bao nhiêu lần.
"Y Dương thôn cố lên, cố lên." Lần này đám người nhanh như ngựa phi đạp trong lòng sông mà đi, thành công khiến bất cứ người nào trên bờ đều rớt cả mắt, bọn Hoa Cẩn đứng ở phía trước liền điên cuồng kêu lên, vừa cười vừa náo lớn tiếng hô hào.
Đích đến đã ở trước mắt, những chiếc thuyền bên cạnh cũng gần trong gang tấc, Cổ Chấn lớn tiếng gào lên: "Thảy" Bọn Cổ Hạo Dương cùng lúc dùng sức, bắt lấy chiếc thuyền nhỏ liền ném về điểm đích, cùng lúc Cổ Hạo Dương một tay bắt lấy Điệp Y cách hắn gần nhất, mấy người cùng lúc chưởng một cái phá nước ngoi lên, đều nhảy lên chiếc thuyền nhỏ phía trước.
Yên tĩnh, trong nháy mắt xuất hiện cảnh vạn người đều yên tĩnh, chiếc thuyền nhỏ trong không trung tranh với những chiếc thuyền phía trước chạy về đích bọn Cổ Hạo Dương cũng cùng lúc ngồi được lên thuyền, mấy vị tài phán đều kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau không biết nói gì, bọn Cổ Hạo Ảnh bất giác cảm thấy hào khí xung thiên, nhìn nhau ha ha cười lớn.
Nghị luận, thảo luận, quyết định, Y Dương thôn sau cùng giành được vị trí đầu bảng ở ải cuối cùng, vì quy định không nói rõ không thể dùng chiêu này, trong tiếng hô hào động trời của đám người vây xem, người Cổ gia không để người khác biết chậm rãi lui xuống, vì người đứng đầu là Liên lão bản của Y Dương thôn, chứ không phải là họ.
Lúc bọn Cổ Hạo Nhiên hơi lui về sau, không chú ý tới một ánh mắt sắc bén luôn chú ý họ rời đi, ánh mắt này từ lúc bắt đầu cuộc thi đã chú ý tới họ, từ lúc nghi ngờ tới lúc khẳng định sau cùng là tàn độc, chỉ là quá khó hiểu, cho nên người Cổ gia đều không chú ý tới, lúc này họ rời khỏi, ánh mắt đó cũng rời khỏi theo.