Tất cả người nắm quyền của Cổ gia toàn bộ đều biến mất không thấy, tin tức này trong thời gian nhanh nhất bay đi khắp cả Thánh Thiên, vô số người bắt đầu suy đoán đằng sau chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện này càng khiến dân chúng thêm lo lắng, trên thị trường điên cuồng tới cực đỉnh.
Mấy đại môn đình vì thời gian trước quá chuyên chú vào cổ phần Cổ gia ném ra, động một cái mà kéo theo toàn cục, bây giờ một bộ phận xảy ra sai sót, bổ cứu thế nào cũng là càng bổ vấn đề càng lớn, kinh hoảng quá mức càng thêm điên cuồng kéo theo tất cả các thế lực có thể giúp họ đứng vững, sau đó càng có nhiều người bị lôi xuống nước, mà giữa mấy đại môn đình đều vướng vào nhau tự mình đã không cách nào chống đỡ, đều trông chờ vào hoàng gia để giải cứu họ, hoàng gia vừa nhúng tay vào liền bị mấy đại môn đình chỉ lo sự sinh tồn của mình mà kéo cả xuống vực sâu.
Mà Cổ gia ném mọi thứ có thể ném ra, nhưng tất cả bất động sản lại nắm chặt trong tay mình, Thánh Thiên trong nhất thời tới đâu đều có thể nhìn thấy, rất nhiều cửa hiệu tựa hồ khoảng ba phần mười đều đóng cửa, khiến hoàng cung muốn mau chóng điều động phục hồi thị trường chịu cảnh bế môn canh.
Dưới tình hình thị trường nổi sóng bấp bênh, hoàng gia liên tiếp ra tay hào phóng cứu vớt thị trường, tuy trong lúc điên cuồng như vậy, hoặc yên lặng quan sát, hoặc lấy tư thế Thái Sơn áp đảo, lấy thế lực tuyệt đối trấn áp tình trạng hỗn loạn trước mắt, nhưng hoàng gia tuy ra tay cũng coi như hào phóng, nhưng bây giờ trong thời gian này lại không đủ, giống như ném xuống nước rồi nổi cơn sóng nhỏ lăn tăn sau đó cái gì cũng không còn, trên thị trường vẫn hỗn loạn như cũ càng diễn càng kịch liệt.
Hoàng thất ngày càng nôn nóng, mắt thấy quốc khổ lãng phí chảy ra như nước, không thấy thành bại, trên triều dường dường như bị bao trùm bởi một màn sương mù đen tối, khiến người ta muốn ngạt thở.
Trong một màn hỗn loạn, vùng biên giới U châu một đoàn người đang thong thả di chuyển, mấy cỗ xe ngựa hoa lệ lớn đang thong thả lắc lư trên đường, đi không nhanh cũng không chậm, trên xe thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói vui vẻ, mà bên ngoài xe ngựa đám công tử cưỡi ngựa, tốp ba tốp năm bàn tán rôm rả chậm rãi đi theo xe ngựa bầu không khí vui vẻ của một đoàn người, khác hẳn với sự ức chế của khắp Thánh Thiên vương triều hiện nay.
"Dừng xe, kiểm tra, nói, các ngươi làm gì?" Một thanh âm khô khan đột nhiên vang lên, mấy người đi đầu mới ngẩng đầu nhìn, tới cửa biên giới rồi, binh sĩ thủ thành đang làm kiểm tra thường lệ.
Đầu tiên một nam tử khí chất ôn nhu mỉm cười nói: "Đại nhân, chúng tôi là đi tránh nạn, người cũng biết bây giờ Thánh Thiên vương triều hỗn loạn không gì bằng, tới đâu cũng đều là đóng cửa buôn bán, bạo loạn, lão gia nhà chúng tôi cũng được coi là có chút tiền, nhưng không muốn vào lúc này bị bạo dân cướp sạch, cho nên mới quyết định xuất cảnh tránh sóng gió, đợi Thánh Thiên vương triều ổn định lại rồi mới trở về." Vừa nói vừa cười híp híp nhét cho binh sĩ đó một đỉnh bạc.
U châu này là biên giới của Thánh Thiên và Ảnh Thúc, trước giờ vẫn tương đối heo hút, binh sĩ thủ thành làm gì thấy qua đỉnh bạc lớn như vậy, trước giờ càng chưa có ai gọi hắn là đại nhân, sau đó không nói hai lời, mặt tươi cười không kiểm tra gì nữa liền cho qua, còn nói: "Thế đạo này cũng không biết ra làm sao, thời gian không bao lâu, sao trong nháy mắt thì đã rơi vào đống hỗn loạn như vậy, hai ngày nay người tới Ảnh Thúc tránh nạn ngày càng nhiều, cũng không biết từ lúc nào bắt đầu, cũng may chỗ này của chúng tôi cách xa, có hỗn loạn hơn nữa cũng không hỗn loạn tới chỗ chúng tôi." Vừa nói vừa chủ động mở cửa thành.
Mấy nam tử dẫn đầu nhìn nhau một cái, khóe miệng đều cong lên lộ ra ý cười nồng đậm, một đoàn người tương đối lớn, thong thả ra khỏi cửa thành, ngoài cửa thành mười dặm chính là vùng biên giới giao nhau của Ảnh Thúc vương triều và Thánh Thiên vương triều, bầu trời ở đây đã được xem là của Ảnh Thúc rồi.
Bầu trời xanh thẳm, bãi cỏ um tùm, một mùi thơm bùn đất lan tỏa trong bầu không khí, bị thương nhân lâu ngày qua lại dẫm thành một con đường, ngoằn ngoèo về phía chân trời, trong đàn bướm bay lượn, xe ngựa hoa lệ phản chiếu dưới ánh mặt trời, phát sáng lấp lánh.
"Hờ hờ, ta lớn như vậy nhưng trước giờ vẫn chưa từng xuất cảnh, thật mới lạ." Hồng Tịnh ngồi trên gọng xe ngựa đưa khuôn mặt nhỏ, cười hờ hờ nhìn bốn phía.
"Bây giờ có gì mà mới lạ, đợi tới Ảnh Thúc rồi ngươi mới biết thế nào là mới lạ." Cổ Hạo Thanh đang cưỡi ngựa đi bên cạnh cười hờ hờ quay đầu nhìn Hồng Tịnh nói.
Phía trước là Cổ Hạo Ảnh cưỡi ngựa lớn cao đầu lớn giọng nói: "Ta cũng chưa tới qua Ảnh Thúc, tam ca nói thử xem có gì vui mới lạ?" Phong và bọn Cổ Hạo Ảnh cũng tụ tập tới đây, nghe thử mảnh đất Ảnh Thúc này rốt cuộc có gì mới lạ.
Cổ Hạo Thanh cười hờ hở nói: "Bây giờ mà nói tới lúc đó các ngươi không còn cảm giác được mùi vị đó nữa, vẫn là để các ngươi tự mình đi tìm hiểu vậy, lại nói, biết nhiều nhất về Ảnh Thúc chính là tiểu lục, các ngươi đi tìm tiểu lục mà hỏi, xem hắn ta có nói với các ngươi không."
Mấy huynh đệ Cổ Hạo Viễn đều cùng lúc ngẩng đầu nhìn về Cổ Hạo Nhiên đang ngồi trong xe ngựa, Cổ Hạo Ảnh khinh thường nói: "Một đại nam nhân lại làm tổ trong xe ngựa cũng không biết hắn có thấy buồn chán không? Ta mới lười đi tìm hắn, dù sao tới rồi thì biết, cũng không để tâm mấy ngày thời gian." Nói xong quất ngựa, chạy lên trước, bọn Cổ Hạo Dương nhìn nhau cười vẫn tiếp tục câu chuyện bàn tán đang lúc cao trào của họ.
Lần này Hồng Tịnh cười hờ hờ quay đầu vào trong xe ngựa nói: "Thiếu gia, ngũ thiếu gia hỏi người có buồn tới chán không?"
Ngồi trong xe ngựa Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng nói: "Lười để ý tới hắn." Cay cú nói: "Các ngươi xuống đây cho ta, còn không nghe lời nữa ta đem các ngươi vứt trả về cho mẹ các ngươi." Vừa nói tay vừa đưa về phía trước túm lấy Mộng Tầm, động tác lặp lại N lần, lôi từ trên người Điệp Y xuống.
Mộng Tầm giận dữ trừng Cổ Hạo Nhiên một cái, xoay người lại nhào vào lòng Điệp Y, miệng làu bàu nói: "Tiểu thẩm thẩm, tiểu thúc ức hiếp người ta." Điệp Y còn chưa nói gì, khuôn mặt Cổ Hạo Nhiên liền nhăn nhó đưa tay túm lấy dây áo Mộng Tầm, đưa lên hướng ra Cổ Hạo Dương bên ngoài xe ngựa nói: "Đón con trai của huynh về" Dùng sức ném Mộng Tầm ra ngoài.
Giải quyết xong một người phiền phức nhất, Cổ Hạo Nhiên cười híp mắt quay đầu lại, chỉ thấy trong lòng Điệp Y lúc này là tiểu hài theo đuôi rất nhàn nhã ngồi ở đó, Mộng Tâm đó vẻ mặt thơ ngây cười ngồi trong lòng Điệp Y, chớp đôi mắt to đang nhìn hắn cười tới không thấy mắt mũi đâu, nụ cười Cổ Hạo Nhiên liền đờ ra trên mặt, giận dữ trừng mắt nhìn đứa cháu trai bất động thanh sắc thành công giành được vị trí đó.
Điệp Y nhàn nhạt nhìn nam nhân trước mặt dường như bị người khác giành mất thứ mình yêu thích nhất, bất giác khẽ lắc đầu, mấy ngày nay có việc hay không đều bám theo bên cạnh mình hắn không phiền mình cũng thấy phiền, sao lại gặp phải một nam nhân dính vào người khác như thế này.
"Ta nói Hạo Nhiên, ta lão nương của ngươi đã ngồi ở trước mặt ngươi cả nửa canh giờ rồi, ngươi có tính khi nào chú ý tới ta một chút không, cứ cho là ta lão nương của ngươi mị lực không đủ, nhưng cha ngươi cũng ở đây, ta không tin hai người chúng ta đều ở trước mặt ngươi, ngươi vẫn còn có thể nhìn như không thấy tới mức này." Một thanh âm ưu nhã nhu hòa truyền tới, nhưng ngữ khí mang đầy vẻ giễu cợt.
Cổ Hạo Nhiên lúc này mới quay đầu nhìn sang hai người bên cạnh đã xem trò vui rất lâu rồi, bất giác cả khuôn mặt đều bắt đầu co giật, vốn trên đường đi lần này muốn cùng Điệp Y bồi dưỡng tình cảm, không ngờ hôm nay đại tẩu nhị tẩu tìm Điệp Y tán gẫu, ngày mai là tam ca tứ ca tìm mình tán dóc, ngày kia là tiểu bối xuất mã, bây giờ ngay cả lão bối cũng đều xuất mã, ngang dọc dường như chuyên môn muốn đối đầu với hắn, tóm lại không có thời gian rảnh rỗi.
Cổ Hạo Nhiên trừng mắt nhìn lão nương của hắn Phương Lưu Vân đang mỉm cười, và Cổ Chấn một bộ dáng nghiêm chỉnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cha mẹ, hai người tự mình có xe ngựa không ngồi, làm gì mà xa xôi như vậy chạy tới cỗ xe này của con? Con và Điệp Y đều không có hứng thú tán gẫu cùng hai người."
Phương Lưu Vân không chút để tâm Cổ Hạo Nhiên đây rõ ràng là đuổi khách, mỉm cười trừng mắt với Cổ Hạo Nhiên nói: "Mẹ là sợ Điệp Y cô đơn, đặc biệt tới bồi Điệp Y, mẹ cũng không có hứng thú tán gẫu cùng con." Vừa nói vừa quay đầu đi trêu tiểu Mộng Tâm đang ngồi trong lòng Điệp Y.
Cổ Hạo Nhiên giận tới đôi đồng tử tròn xoe trừng mắt nhìn mẹ hắn, Cổ Chấn ngồi bên cạnh hơi nhướng mày lắc đầu nói không thành tiếng: "Hạo Nhiên, lần này chuẩn bị xong chưa?"
Cổ Hạo Nhiên thấy cha hắn hỏi là chuyện chính sự, sau đó thu hồi vẻ tức giận lại, nghiêm mặt gật gật đầu nói: "Cha, điểm này cha yên tâm, nên giấu nên phong tỏa con đều đã cho thuộc hạ lo liệu mọi chuyện, tuy bề ngoài toàn bộ sản nghiệp của chúng ta đều bị hủy, trên thực tế toàn bộ những thứ hữu dụng con đã cho niêm phong lại, nền tảng của chúng ta không đổ, đợi tới lúc chúng ta trở về, chỉ cần khởi động những nơi phong tồn này, vào thời gian đầu sau loạn thế lại kiến tạo một Cổ gia hoàn toàn không vấn đề."
Cổ Chấn ừm một tiếng nói: "Tình hình Thánh Thiên bây giờ thế nào? Phải nhắm chuẩn thời cơ, đừng để người khác chiếm tiện nghi này."
Cổ Hạo Nhiên chùi miệng một cái lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: "Giống như chúng ta nghĩ, muốn loạn thì để nó loạn tới triệt để, đối với những chuyện khác cha người yên tâm, con và mấy vị ca ca trong lòng đều nắm chắc, lần này rời khỏi Thánh Thiên chính là muốn cho hoàng thất một đòn cuối, vào lúc loạn như vậy nếu bị tìm thấy sẽ để chúng ta cứu vãn, không nghe lệnh thì là kháng hoàng mệnh, điều này có thể chính là rơi vào đại tội, nếu tìm không được chúng ta, chuyện khổ sai này bọn họ tự mình đi mà làm, chúng ta sau này chỉ đi nhặt cái đại tiện nghi. Chỉ cần Nguyệt đường vẫn lưu lại Thánh Thiên, cha còn lo gì có người có được tin tức linh thông của chúng ta, có ai có thể chiếm được tiện nghi chúng ta để lại."
Cổ Chấn gật gật đầu nói: "Vậy thì tốt." Lời vừa dứt bên ngoài xe ngựa thanh âm Băng Kỳ truyền tới: "Nguyệt chủ, có tin truyền tới."
"Đưa lên." Điệp Y nhàn nhạt ra lệnh, sau khi trải qua chuyện trên đảo, loại khí chất tương đối xa cách đó của Điệp Y có chút thay đổi, tuy đối với người khác vẫn lạnh nhạt như xưa, nhưng khiến người ta không còn cảm thấy cái loại âm hàn và lãnh khốc thấm vào xương tủy đó nữa.
Băng Kỳ vào trong hướng về phía Điệp Y nói: "Toàn bộ sản nghiệp dưới chướng Cổ gia đều đã đóng cửa, toàn bộ nhân viên có quan hệ với chúng ta đều đã sắp xếp ổn thỏa, Phương lão gia tử các vị thân thích đều không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, toàn bộ hàng hóa đều đã về lại kho, Cổ gia chính thức từ vũ đài của Thánh Thiên lui xuống."
Bọn Cổ Hạo Nhiên vừa nghe bất giác đều mỉm cười, lần này toàn bộ lui xuống, chính là đợi lần sau trùng sinh, Cổ Hạo Nhiên cười xong nói: "Nguyệt đường làm việc thật mau lẹ, còn tưởng phải mấy ngày mới có thể hoàn toàn giải tán, không ngờ bây giờ đã làm xong, như vậy Thánh Thiên lại có một cơn sóng đại loạn rồi, hờ hờ, lui xuống vũ đài của Thánh Thiên, Ảnh Thúc còn chưa lui xuống a, trên tay ta vẫn còn một mối làm ăn lớn ở Ảnh Thúc, lần này đi để sắp xếp ổn thỏa."
Cổ Hạo Nhiên sớm đã nghĩ đâu ra đó, để bối cảnh và năng lực võ lâm thế gia của Phương lão gia tử, ở Thánh Thiên hỗn loạn, trong thời gian đầu vì sự an toàn của họ mà hộ tống, đồng thời có Nguyệt đường của Điệp Y ở bên cạnh giúp đỡ, tât cả tin tức đều được che đậy, lúc nữ hoàng bên đó phát hiện bọn họ đã không thấy đâu, cả nhà họ sớm đã tới nơi an toàn, vừa nghĩ tới vẻ mặt lúc nữ hoàng biết chuyện không thấy họ đâu, Cổ Hạo Nhiên cảm thấy trong lòng rất sảng khoái, tuy không thể tận mắt nhìn xem là thái độ gì, nhưng mà từ chỗ tiểu thúc Cổ Ly của hắn đương nhiên sẽ biết.
Thật ra lần này tạm tránh nạn vốn cũng không cần tới Ảnh Thúc vương triều để tránh, nhưng vì Thánh Thiên bên này đại loạn, trước đây Cổ Hạo Nhiên dùng danh của Cổ gia tiếp nhận mối làm ăn ở Ảnh Thúc, không thể vì Thánh Thiên bên này loạn thì cũng vứt bỏ Ảnh Thúc, có thể đắc tội một Thánh Thiên dựa vào kinh tế của gia đình mà sinh tồn, nhưng không thể đắc tội với một Ảnh Thúc dựa vào kinh tế hoàng thất, nếu đều đắc tội hết Cổ gia cũng không cần sống nữa, cho nên làm thế nào cũng phải bàn giao với Ảnh Thúc bên đó, cho nên Cổ Hạo Nhiên lựa chọn vừa rời xa Thánh Thiên hỗn loạn, vừa tới Ảnh Thúc vương triều lo liệu bên đó, bọn Cổ Hạo Dương cũng cảm thấy không có nơi nào có thể đi, đồng thời cũng chưa biết Ảnh Thúc vương triều, bất giác đều tụ tập cùng nhau tới góp náo nhiệt, đây chính là cảnh tượng hoành tráng một đại gia đình đang tiến về Ảnh Thúc như bây giờ.
Ảnh Thúc vương triều, lại nói Ảnh Thúc luôn ngang hàng với Thánh Thiên, Thánh Thiên dựa vào kinh tế gia đình, gia đình đã trở thành một bộ phận không thể thiếu của Thánh Thiên, hoàng thất nắm binh quyền, gia đình nắm kinh tế, hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng Ảnh Thúc lại dựa vào kinh tế của hoàng thất, đem rất nhiều ngành nghề quan trọng toàn bộ đều nắm trong tay mình, binh quyền lại phân cho các thống đốc quân sự, theo chế độ phong kiến. Thánh Thiên và Ảnh Thúc không giống nhau, nhưng cả hai đều có nét đặc sắc riêng, một bên là kiểm soát đại quyền kinh tế, một bên lại phiền não binh quyền, cho nên nhiều năm như vậy ai cũng có phiền não riêng, cũng không phân được cao thấp.
Tuy nói lần này Thánh Thiên biến động lớn, có không ít người làm ăn liên quan với Thánh Thiên cũng bị cuốn vào trong, nhưng về cơ bản Ảnh Thúc vương triều không có biến động gì lớn, cho nên bây giờ Ảnh Thúc vẫn ca múa thăng bình, thật sự tới Ảnh Thúc tránh nạn là lựa chọn tốt nhất.
Ảnh Thúc vương triều so với Thánh Thiên vương triều mà nói càng gần phương bắc hơn, khí chất trời phú không biết là do vấn đề văn hóa, hay là vì vấn đề khác, ấp ủ cảm giác nam tính hơn so với Thánh Thiên, kiến trúc của Thánh Thiên chuộng tinh mỹ xa hoa, Ảnh Thúc thì từ trong ra ngoài đều lộ ra loại khí chất phong độ giản dị, phong cách rất ôn hòa, trong ôn hòa lại mang theo vẻ đẹp thô sơ, đây có lẽ vì Ảnh Thúc luôn là nam hoàng đế, không giống lịch sử của Thánh Thiên nam hoàng nữ hoàng tương đương nhau, mà hình thành nên nét đẹp trung tính.
Điều này cũng khiến bọn Cổ Hạo Dương mới tới Ảnh Thúc vui quên đường về, lộ trình một ngày có thể đi hết nhất định phải đi tới hai ba ngày, xem xong còn phải thưởng thức, thưởng thức xong còn phải vào may mà tiền mang theo cũng đủ, thời gian cũng hết sức thoải mái, đây đâu phải là tránh nạn, rõ ràng là tới du sơn ngoạn thủy mà.
"Này, này, Các ngươi có biết không, nghe nói Thánh Thiên bên đó mấy ngày nay hàng hóa rẻ khác thường, người của Thánh Thiên căn bản đều tranh giành tới cuồng rồi, sao Ảnh Thúc chúng ta không có chuyện tốt như vậy nhỉ?"
"Xì, ngươi biết cái gì, thúc thúc ta làm ăn bên đó, ngươi không biết thôi, thúc thúc ta hôm qua trở về mặt xanh lè, nghe nói Thánh Thiên lần này tổn thất thảm rồi, ta nghe nói Thánh Thiên vương triều lần này xảy ra chuyện lớn rồi, cái gì mà Thánh Thiên đệ nhất môn đình gì đó bị nữ hoàng của họ lật đổ rồi, ngươi thử nghĩ xem đệ nhất môn đình thì có bao nhiêu tiền a, lần này đệ nhất môn đình gì đó, nổi giận đem tất cả hàng hóa có trong tay ném ra hết, cho nên mới có chuyện tiện nghi như vậy, kéo theo giá cả thị trường đều bị giảm mạnh, Ảnh Thúc chúng ta lại không có cái gì mà đệ nhất môn đình, chuyện tốt như vậy."
"Cũng không đúng, nếu Ảnh Thúc chúng ta cũng có chuyện như vậy thì tốt rồi, ta sẽ đi mua một căn nhà của hắn, cũng đủ dùng một đời." Người xung quanh nghe tới đây đều cười ồ lên, trong đó có một thanh âm nhàn nhạt dừng cười thấp giọng nói: "Ngu ngốc."
Người trong khách sạn bàn tán sôi nổi, tiểu nhị chạy tới chạy lui thỉnh thoảng cũng chen lời nói: "Cũng không đúng, tiểu cữu tử của chưởng quầy chúng tôi thời gian trước vừa khéo ở Thánh Thiên, nghe nói mua được rất nhiều thứ rẻ, bây giờ đang trên đường về, sắp tới Ảnh Thúc rồi, chưởng quầy chúng tôi đang mong hắn trở về đây, nói mấy thứ đó là tơ lụa và trà thượng đẳng nhất, chưởng quầy chúng tôi lần nay gặp may rồi."
Lời còn chưa dứt ánh mắt sắc bén của tiểu nhị nhìn bức rèm trước cửa vén lên có người đi vào, vội vàng cao giọng nói: "Khách quan mời vào trong, vào trong...." Lời mới nói được một nữa, tiểu nhị một người lanh lợi liền bị líu lưỡi, ngẩn ra nhìn về phía trước không nói nổi lời nào.
Rèm cửa vén lên mấy người nườm nượp đi vào, khách sạn vốn đang ồn ào liền trở nên yên ắng những thanh âm đều biến mất tông mất dạng, khách ngồi bàn bên cạnh đều há mồm trợn mắt nhìn người mới tới, trong nhất thời đều quên mất mình bây giờ nên làm gì.
"Tiểu nhị, còn phòng không, chúng tôi nghe nói ở đây là khách sạn lớn nhất." Một thanh âm ôn hòa vang lên, người tới trước nhất cười hỏi.
"Tiểu nhị." Nửa buổi trời thấy không phản ứng, người mới tới bất giác lớn giọng ho một tiếng sau đó đề cao thanh âm gọi, vừa quay đầu không nói gì nhìn một nam một nữ đang theo phía sau, người nữ đó không có biểu tình gì lạnh lùng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, còn người nam đó giận dữ trừng tiểu nhị một cái, ánh mắt hung thần ác sát lạnh lùng quét qua đám người đang ngẩn ra, cánh tay ôm chặt lấy nữ tử.
"Ồ, ồ, có, có, khách quan cần mấy phòng?" Tiểu nhị chạy bàn còn chưa phản ứng kịp, một tiểu nhị dọn dẹp ở đằng sau từ trên lầu xuống vội vàng tiếp lời.
"Chuẩn bị cho ta hai mươi gian phòng."
"Ừm, được, được, các vị khách quan trước theo ta lên lầu nghỉ ngơi một lúc, ta sẽ đi tìm chưởng quầy chuẩn bị cho các vị." Người tiểu nhị đáp lời vừa nghe tới đây, trước là giật mình, sau là vội vàng nhảy lên trả lời liên tiếp mấy tiếng, mấy người chạy bàn bên cạnh lại xuất hiện, lập tức phân công làm một người dẫn đường, một người giành ra ngoài giúp chỉnh lý xe ngựa, một người đi thông báo với chưởng quầy.
Một đoàn người khoảng hơn ba mươi người, theo chân hầu bàn dẫn lên lầu, sau khi cả phòng khách đã không còn nhìn thấy đoàn người này, người khắp phòng đều thở dài một hơi, có một vài người còn luyến tiếc vô bờ nhìn lên cầu thang, người đầu tiên nói chuyện vỗ vỗ vào mặt nói: "Lão thiên của ta, trên đời này còn có người đẹp như vậy sao, đây rõ ràng là từ trên trời xuống."
Cũng không đúng, nhìn tới mắt ta trợn cả lên, thần tình đó thanh lạnh rõ ràng cao quý tới cực điểm, trời, mấy ngày tới có thể ở cùng một mái nhà với người đẹp như vậy, đúng là phúc phận tu mấy kiếp mới có được."
"Lão Miếu đừng mơ nữa, ngươi xem hoàn cảnh đó của người ta rõ ràng là vô cùng phú và quý, không biết là cao quan nhà nào đi ra ngoài dạo chơi, nói không chừng là từ kinh thành tới, chưởng quầy nhất định là chọn phòng sang trọng đằng sau hậu viện cho họ ở, chắc chắn không ở cùng chúng ta."
Trong tiếng tán mỹ vang khắp phòng, một nam tử ngồi bên cạnh gần nhất sau phút mất thần ban đầu, nhẹ chau mày nhìn về hướng cầu thang, gõ nhẹ lên mép bàn dường như đang suy tư, thần sắc trong mắt bất lộ không nhìn ra rốt cuộc là đang nghĩ gì.
Trong phòng khách rộng lớn này đang xôn xao bàn tán về nhóm người tuấn mỹ dị thường này, đám người ngồi trên lầu hai tai thính mắt sáng, đều nghe rõ, tiếp đó một nam tử trong số đó ha ha cười nói: "Tiểu lục, sao lại đen mặt như thế?" Những người còn lại vừa nghe thấy lời này bất giác đều ồ lên cười.
"Ngũ ca, huynh không nói chuyện không ai bảo huynh câm đâu." Tiểu lục bị hỏi mặt càng đen hơn, Cổ Hạo Nhiên lườm Cổ Hạo Ảnh một cái, lạnh lùng đáp lại một câu, nhóm người này đúng là nhóm người Cổ Hạo Nhiên, trải qua mười mấy ngày đi như du sơn ngoạn thủy từ biên giới tới, bây giờ rốt cuộc tới Tế quận nơi tương đối phồn hoa của Ảnh Thúc vương triều.
Cổ Hạo Ảnh ngồi bên cạnh Cổ Hạo Nhiên như thế nào cũng thấy Cổ Hạo Nhiên giận dữ trừng mắt nhìn, bất giác nhàn nhạt cười không nồng không nhạt nói: "Mấy ngày nay mệt đủ thảm rồi, hôm nay cuối cùng có thể ngủ một giấc ngon lành, tiểu lục, còn phải bao nhiêu ngày nữa mới tới chỗ của ngươi?"
Cổ Hạo Nhiên thấy Cổ Hạo Thanh giúp hắn giải vây, sau đó quay đầu nhìn Cổ Hạo Thanh nói: "Chí ít còn phải hơn hai tháng nữa mới tới, Ảnh Thúc này không có đường thủy chỉ có đường bộ, muốn đi kinh thành còn phải một thời gian nữa." Năm đó khi Cổ Hạo Nhiên mười sáu tuổi chạy tới Ảnh Thúc, vì bàn chuyện làm ăn với Ảnh Thúc vương triều, để thuận lợi đã mua một căn nhà ở kinh thành, bây giờ là mục tiêu cuối của cả nhà Cổ gia.
Cổ Hạo Dương vừa nghe xong bất giác liên tục nói: "Thôi vậy, dù sao chúng ta cũng không gấp, chúng ta vẫn nên từ từ dạo chơi, dù sao chúng ta vẫn còn sản nghiệp ở những nơi khác, tới lúc đó đi tới đó ở cũng được, đừng vì đi tới đó mà lo tranh thủ đi."
Cổ Chấn cũng gật gật đầu nói: "Hiếm khi chúng ta có thời gian rảnh rỗi như vậy, du ngoạn Ảnh Thúc một lượt vậy, nói không chừng còn có thể nắm bắt không ít cơ hội làm ăn."
Lời này vừa nói ra Cổ Hạo Viễn bất giác nói: "Cha sao lại bắt đầu nghĩ tới những chuyện này rồi, làm kinh doanh ở Ảnh Thúc chỉ có thể mặc cho người khác chèn ép, còn có ý nghĩa gì nữa chứ, chúng ta lại không thiếu chút tiền đó." Lời Cổ Hạo Viễn vừa dứt liền nhận được sự ủng hộ của mọi người, Cổ Chấn bất giác cười khổ.
Không mất bao nhiêu công phu khách sạn Tam Thôn lớn nhất ở Tề quận, đã mang rượu ngon mỹ vị lên, những chuyện này đương nhiên có bọn Phong hộ vệ thân cận đi lo liệu mọi chuyện nhỏ rồi, chưởng quầy ở đây lúc này cũng chạy lên, lễ nghĩa lịch sự khiêm tốn không quá xu nịnh, cũng không cố ý xa cách, tuy có kinh ngạc với tướng mạo của Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, nhưng cũng có chừng mực biết khéo léo nắm bắt, nhiệt tình giới thiệu một lượt.
Cổ Hạo Ảnh thấy vị chưởng quầy này biết lễ nghĩa sau đó nói: "Không biết Tề quận này có nơi nào đặc sắc không? Chúng tôi từ nơi khác tới, muốn tìm nơi có chút đặc sắc dạo chơi một chút."
Vị chưởng quầy đó mỉm cười nói: "Tề quận này nếu nói có nơi nào đặc sắc, có lẽ thật sự không có nơi nào có thể lọt vào mắt các vị, nhưng ẩm thực của thôn Y Dương không tệ, chính là nét đặc sắc nhất của Tề quận chúng tôi, ta có thế kiến nghị các vị khách quan đi nếm thử, đối với du ngoạn, hai ngày nữa chính là tiết Phong Tình, ta nghĩ tuy các nơi khác trên Ảnh Thúc đều có ngày tết này, nhưng theo thời gian các vị khách quan đi nơi khác hoặc trở về e đều không kịp tham gia nữa, chi bằng ở Tề quận qua tết cũng giống nhau thôi, nếu các vị khách quan muốn tham gia, Tam Thôn của ta đây cũng có thể chứa được một số người, cũng có thể nhường cho khách quan một nhà."
Cổ Hạo Ảnh nghe tới đây gật đầu, sau khi hỏi qua địa chỉ của thôn Y Dương, cám ơn vị chưởng quầy rồi cho lui xuống hết, Cổ Hạo Nhiên thấy Cổ Hạo Ảnh và mọi người đều nhìn về phía hắn, bất giác nói: "Ta không biết cái gì mà thôn Y Dương, trước đây ta chưa từng tới Tề quận."
Cổ Hạo Dương thấy Cổ Hạo Nhiên không biết, sau đó nói: "Không biết cũng tốt, đã nói là đặc sắc vậy thì tối nay chúng ta tới đó thưởng thức một chút, đối với tiết Phong Tình này ta cũng đã từng nghe qua, chi bằng chúng ta đợi qua tiết Phong Tình rồi mới tới chỗ Hạo Nhiên, bên đó của ngươi không có vấn đề gì chứ?"
Cổ Hạo Nhiên lắc đầu nói: "Không có gì gấp, việc làm ăn ở Ảnh Thúc này các ngươi cũng biết là sổ sách và kinh doanh độc lập, lại là nội địa của Ảnh Thúc, sớm một ngày đi xử lý muộn một ngày xử lý cũng không có vấn đề gì lớn, huống hồ qua Tề quận này quận phía trước đã là nơi đến của chúng ta, không cần để ý một hai ngày này."
Tiểu nhị phục vụ trà nước đứng bên cạnh nghe bọn Cổ Hạo Nhiên nói buổi tối muốn đi thôn Y Dương, bất giác sắc mặt đen xì thè lưỡi, vẻ kinh hoàng biến mất trong nháy mắt, thần sắc khó hiểu trong mắt.