Ánh mặt trời chói chang, chim hót hoa thơm, ngoại ô kinh thành đang là mùa hoa nở rực rỡ cả dãy núi, từng cụm, từng mảng, hồng, vàng, lam, đang được tôn lên dưới bầu trời xanh thẳm, từng cơn gió nhẹ thổi qua, tản phát ra mùi hương mê người, lặng lẽ khoe sắc.
Ở một nơi hoa mọc như gấm sông núi kề nhau, một tòa tiểu viện màu trắng lặng lẽ đứng sừng sững, được che đậy trong đám hoa, thoạt nhìn không thấy.
"Thế nào?" Điệp Y vừa tới liền đạm mạc hỏi Băng Kỳ vừa bước tới.
Băng Kỳ từ sau khi chia tay với Điệp Y ở Ảnh Thúc, đầu tiên đưa tin tức Cổ Ly cần, tiếp đó liền đi theo Đông Sở quân, tất cả tin tức Điệp Y có toàn bộ đều do Băng Kỳ gửi về.
Đông Sở quân này thông minh giảo hoạt, Băng Kỳ đã có năng lực làm phó chủ của Nguyệt đường, cũng không phải là loại vô dụng, hai người một né tránh một theo dõi, một người luôn không rời người kia, một người luôn không cản người kia, bây giờ Đông Sở quân lẻn về Thánh Thiên, vì để làm rõ động tĩnh của triều đình mới dừng lại, liền bị Băng Kỳ bao vây.
Băng Kỳ trầm ổn nói: "Đã bị thuộc hạ vây trong viện, họ đã mấy lần thử vượt vòng vây, đều bị thuộc hạ ép trở về, Nguyệt chủ."
Điệp Y nghe Băng Kỳ nói vậy, bất giác khẽ gật đầu, Cổ Hạo Nhiên chen miệng nói: "Chắc chắn Đông Sở quân ở trong đó?"
"Chính xác, thuộc hạ đích thân đem hắn dồn trở về, mấy dặm xung quanh đây đã bố trí người của Nguyệt đường chúng ta, Đông Sở quân hắn lần này chính là mọc thêm cánh cũng đừng mơ thoát." Băng Kỳ trả lời thập phần tự tin.
Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nghe Băng Kỳ nói vậy, bất giác đưa mắt nhìn nhau, Cổ Hạo Nhiên phẩy tay, hai cha con Sơn gia bị cầm tù được bọn Phong dẫn ra.
"Ngươi tên vương bát đản, tiểu tạp chủng Cổ gia, lão tử phải để ngươi chết không thoải mái, chết không thoải mái." Sơn đương gia một đầu tóc rồi bù, một khuôn mặt trắng bệch, toàn thân bị giày vò loang lỗ vệt máu, trên cổ bị xích lại kéo ra như mấy chú chó, trong lúc lắc lư thấy Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng dốc toàn lực mắng người.
Điệp Y vẻ mặt thản nhiên không nói gì, lên thẳng phía trước một cước đá lên cằm dưới của Sơn đương gia, một cước này của Điệp Y lực đạo tuyệt đối là mười phần, Sơn đương gia bị cú đá này làm cho lăn lộn trong không trung hết mấy vòng, rồi ngất đi, Điệp Y nhìn cũng không nhìn nghiêng đầu qua, Phong cung kính gật đầu kéo Sơn đương gia về nơi hắn nên tới.
Sơn Vân bên cạnh mặt không chút huyết sắc, tiểu đệ của Đông Sở quân, thấy Điệp Y lãnh khốc ra tay tàn độc như vậy, mấy ngày nay đã bị giày vò tới vỡ cả mật, bất giác khàn giọng kêu gào: "Ca ca ta là Đông Sở quân, nếu huynh ấy biết các người đối với ta như vậy, huynh ấy nhất định sẽ tìm các ngươi báo thù, nhất định sẽ khiến các ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, các ngươi còn không mau thả ta ra, còn không mau thả ta ra."
Cổ Hạo Nhiên đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Ngươi đã tin tưởng Đông Sở quân sẽ tới cứu các ngươi như vậy, vậy ta chờ mà xem."
Điệp Y không nói hai lời vẫy tay, để Linh kéo Sơn Vân đi, Cổ Hạo Nhiên đứng bên cạnh Điệp Y, thấy hai cha con Sơn gia bị kéo tới cửa của tiểu viện, không biết đám người trong Nguyệt đường sẽ làm gì, bất giác quay sang Điệp Y hỏi: "Nàng muốn làm gì?"
Điệp Y lạnh lùng quét mắt nhìn cha con Sơn gia bị vây trong đám người, nhàn nhạt nói: "Nợ ta ta tuyệt đối sẽ đòi cả vốn lẫn lời." Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y có chính là thủ đoạn, bất giác nhướng mày đứng bên cạnh im lặng nhìn mọi thứ.
Chỉ thấy trong nháy mắt hai thập tự giá được dựng lên, Sơn đương gia và Sơn Vân bị đinh sắt đóng trên thập tự giá, lúc đinh sắt xuyên qua tứ chi, tiếng gào khóc chói tai vang khắp cả vùng ngoại ô.
"Sơn đương gia, Sơn Vân, có biết người các ngươi hy vọng, người xuất chúng nhất của Sơn gia các ngươi, người kiêu ngạo nhất Sơn gia các ngươi, cao thủ vạch ra mọi chiến lược, Đông Sở quân của các ngươi, đang ở trong khu viện đó, không biết hắn có như các ngươi nghĩ, sẽ tới cứu các ngươi không, hoặc là sẽ nói một câu tốt đẹp, ta nói sẽ không, còn các ngươi thì sao?" Điệp Y thấy cây giá đã được dựng xong, bất giác chậm rãi đi tới bên cạnh hai người lạnh lùng nhả ra những lời vừa nãy.
"Ca ca, ca ca cứu đệ, tam ca, cứu cha và đệ, tam ca." Sơn Vân nghe Điệp Y nói vậy, cũng biết trước mặt chính là nơi liên hệ của Sơn gia hắn và Đông Sở quân, bất giác cũng không nghĩ được những thứ khác, quay về hướng tiểu viện lớn tiếng kêu cứu.
"Vân nhi, đừng gọi, tam ca ngươi hắn nhất định có tính toán, ngươi sẽ làm loạn kế hoạch của hắn, Vân nhi, đừng làm tam ca ngươi rối trí, hắn nhất định đang nghĩ cách cứu chúng ta, chúng ta phải kiên trì, tuyệt đối không được trúng kế của Cổ gia, bọn họ sẽ hại tam ca ngươi, sẽ hại chúng ta, đừng kêu, đừng kêu nữa." Thần sắc trên mặt Sơn đương gia lúc này cũng thay đổi, sắc mặt vốn trắng bệch không chút huyết sắc, liền vì kích động mà trở nên hồng nhuận, vội vàng quở trách Sơn Vân, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của tiểu viện.
Điệp Y hừ lạnh một tiếng thản nhiên dị thường: "Được, vậy ta cho ngươi cơ hội này, chỉ cần Đông Sở quân hắn xuất hiện, hoặc là trước lúc các ngươi đứt hơi, vũ khí sẽ do các ngươi cầu xin, ta sẽ để các ngươi đi trong vòng một tháng tuyệt đối không truy sát, cơ hội chỉ có một lần, các ngươi tự mình xem xét mà làm." Nói xong chậm rãi đưa tay ra sau vẫy một cái, xoay người liền rời đi.
Bọn Phong thấy Điệp Y ra hiệu tay đều lui xuống, hai vị chánh phó đường chủ chấp chưởng việc ám sát của Nguyệt đường đứng trước mặt Sơn đương gia và Sơn Vân.
Sơn Vân bị Sơn đương gia mắng liền không còn kêu la, lúc này cúi đầu thấy hai người toàn thân băng lạnh đứng trước mặt, trong tay cầm hai thanh đoản đao sắc nhọn, bất giác run rẩy nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
Đường chủ ám sát đứng trước mặt Sơn Vân, quay sang Sơn Vân cười lộ ra hàm răng trắng dã, vô cùng nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Lột da."
"Cái gì, lột da, ngươi dám, các ngươi dám...a..." Sơn Vân sau khi nghe hai từ lột da, bất giác kinh hãi trừng to mắt, lời sợ hãi còn chưa nói xong, liền cảm giác được lợi khí băng lạnh đang để trước ngực mình, trong nháy mắt đau thấu tâm can, bất giác sợ hãi kêu thét lên.
Người ám sát trong Nguyệt đường giống với Điệp Y, thủ đoạn như vậy phải được huấn luyện chuyên môn, làm những việc này phải gọi là thành thạo, huống hồ bây giờ Điệp Y đang ở trước mặt, càng phải tận lực biểu hiện, tiếng kêu thảm thiết liền không ngừng vang lên.
Hai người Sơn gia bị trói trên thập tự giá, dưới đao quang di chuyển nhanh gọn trong tay hai vị đường chủ, trong nháy mắt liền bị lột thành hai mảnh đỏ.
Vị đường chủ đứng trước mặt Sơn Vân, biết ý chí và sức chịu đựng của Sơn Vân không đủ, là tên dễ mở miệng, sau đó căn bản không lưu tình, hạ đao tới đâu đều tìm đúng chỗ mà ra tay.
Sơn Vân chỉ thấy đoản đao đang du ngoạn trên người mình đao nào đao nấy đều thấy máu không nói, vết thương càng đau thấu xương, cúi đầu chỉ thấy toàn thân trên dưới đều là máu tươi, căn bản không nhìn thấy vết thương và da, tưởng rằng đã bị lột đi một lớp da thịt trên ngực, bất giác vô cùng sợ hãi kêu thét lên.
Sơn đương gia bên cạnh dù sao đã ăn nhiều hơn mấy năm gạo, khí cốt không tệ, sau đó vừa cực lực nhẫn nại chịu đau, vừa lớn tiếng nói: "Nhịn xuống, Vân nhi, nhịn xuống, bọn họ đây là muốn ép tam ca ngươi xuất hiện, chúng ta phải nhịn, chỉ cần tam ca ngươi không lộ diện, bọn họ tuyệt đói không dám động thủ, Vân nhi, nhịn xuống."
Điệp Y lùi sang một bên nghe lời này bất giác cười lạnh, lột da cũng không tàn nhẫn, tàn nhẫn ở phía sau.
Sơn Vân nghe lời Sơn đương gia, bất giác thở dốc, cố gắng cắn răng nhịn xuống, đường chủ ám sát thấy vậy lưỡi đao trong tay bất giác dịch chuyển, ném lên người Sơn Vân, lưỡi đao lạnh lẽo mang theo máu thuận theo vết thương trên ngực trượt xuống, không ngừng ở nơi mềm yếu đó cứa một vòng tròn.
Phó đường chủ bên cạnh thấy vậy liền cười khà khà nói: "Lão Kiều không phải thích nhất là trò chơi này sao, đường chủ, đây là thử nghiệm tay nghề của người, đem da lột hết, sau đó băm mang về cho lão Kiều, nhưng mà, thấy tên tiểu tử này yếu vía như vậy, không biết lột hết da rồi có còn sống hay không?"
Đường chủ cười hì hì: "Xem thủ đoạn của đường chủ ta, nhất định sẽ lột sạch sẽ, Nguyệt chủ nói rồi, da người tốt nhất là còn nguyên miếng, nếu rạch rách rồi, thì không còn mỹ cảm, mấy đao vừa nãy coi như khai đao, bây giờ từ chỗ này lột đi." Nói xong, một tay lấy ra một miếng sắt kẹp, kẹp chặt vào chỗ mỏng manh đó trực tiếp kéo căng ra, tay bên cạnh cầm chủy thủ kề lên trên bắt đầu rạch.
"Đừng, đừng, a...tha cho ta, cầu xin các ngươi tha cho ta, đừng, tam ca, tam ca, cứu ta a, tam ca cứu ta a..." Sơn Vân trong lúc hai người nói chuyện mặt đã hoàn toàn biến sắc, lúc này cảm giác được chỗ đó khiến hắn đau đớn, bất giác không nhịn được nữa hoàn toàn sụp đổ kêu gào.
Sơn đương gia bên cạnh sắc mặt cũng đại biến, dốc toàn lực cúi đầu nhìn sang Sơn Vân bên cạnh, thấy khắp nơi đích thực là máu tươi đang chảy xuống, nơi mỏng manh đó đang bị đối phương dùng đoản đao cắt gọt, bất giác vừa kinh ngạc vừa tức giận lại vừa sợ hãi: "Mau dừng tay, mau dừng tay, các ngươi muốn làm gì? Mau dừng tay, nghe thấy không, nghe thấy không? Cổ Hạo Nhiên, các ngươi nghe thấy không?"
Điệp Y bên cạnh lạnh lùng nhìn mọi chuyện trước mắt, lúc này băng lạnh nói: "Cơ hội của ngươi, đừng quên, có thể bảo dừng chỉ có nhi tử của ngươi, Đông Sở quân của ngươi, có thể để các ngươi sống cũng chỉ có hắn, gọi chúng ta cũng vô dụng, ngươi tự mình xem đó mà làm."
"A...tam ca cứu cứu đệ, cha, con không muốn thế này, cha, người gọi tam ca ra a, cha, con chịu không nổi nữa, đừng cắt gân của ta, cha, người mau...a..." Sơn Vân lần này đã đau tới mặt mày trở nên méo mó.
Sơn đương gia vẻ mặt âm trầm, vết thương trên người dường như căn bản không tồn tại, trong ánh mắt chỉ còn nỗi đau vì tiểu nhi tử của hắn.
"A..." Sơn Vân cảm thấy trên đùi bị rạch hai đao, mũi đao sắc nhọn chọc thẳng vào, nỗi đau thấu tim khiến người Sơn Vân đều dựng lên.
"Tiểu tử, cảm giác thế nào? Có phải muốn ngất đi không, hì hì, đừng ngu ngốc vọng tưởng, thủ đoạn của bổn đường chủ há để ngươi ngất đi sao, tận hưởng cảm giác cực đã này, người sống một đời chỉ cảm giác được một lần thế này, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi ngất đi.
Sơn Vân nghe ám sát đường chủ nói, toàn thân bất giác bắt đầu co giật, thật sự như hắn nói, loại đau đớn cùng cực đó sớm đã có thể khiến người ta ngất đi, nhưng hắn cảm giác rất rõ nỗi đau đớn kịch liệt khi mũi đao rạch trên người, người càng muốn hôn mê càng không hôn mê được, bất giác sợ hãi tới hồn phách cả người cũng bắt đầu lìa khỏi xác.
"Tam ca, cứu đệ, cha, người mau gọi tam ca a, cha, con là nhi tử của người a, sao người không cứu con? Cha, a...con đau,...đau..."
Sơn đương gia thấy Sơn Vân trước mắt toàn thân là máu tươi, cả người vô lực cúi đầu, còn trong tay của đối phương, tia hàn quang vẫn dịch chuyển như trước, bất giác cắn chặt răng, đôi mắt đỏ như máu trừng tới sắp nhảy ra ngoài, nửa buổi trời máu chảy ra từ khóe môi Sơn đương gia, Sơn đương gia nhìn trừng trừng Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nói: "Được, được lắm, các ngươi thắng rồi, các ngươi thắng rồi."
Lời vừa dứt quay đầu về hướng tiểu viện, hít sâu một hơi, cắn răng cao giọng gọi: "Sơn Kỳ ngươi ra đây, cứu đệ đệ của ngươi, nó sắp không xong rồi, ngươi mau ra đây."
Yên lặng, ngoài tiếng gió, tiếng chim và tiếng côn trùng, tiếng kêu thảm thiết của Sơn Vân ra, căn bản không có thanh âm gì truyền tới, Sơn đương gia sắc mặt chợt thay đổi nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của tiểu viện, gào lên lần nữa: "Sơn Kỳ, ngươi ra đây, cứu đệ đệ ngươi, Sơn Kỳ, ngươi ra đây."
Vẫn là một mảng yên lặng, Cổ Hạo Nhiên cười nhạo nói: "Sơn đương gia, xem ra những chuyện này ngoài dự đoán của ngươi a."
Sơn đương gia không thèm để ý Cổ Hạo Nhiên, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn của tiểu viện, cổ họng khàn khàn dốc hết sức toàn lực gọi: "Sơn Kỳ, ngươi ra đây, lẽ nào ngươi mở to mắt nhìn cha ngươi và đệ đệ ngươi cứ như thế mà chết ở đây sao? Sơn Vân là đệ đệ ngươi, lẽ nào ngươi không niệm cốt nhục tình thân như vậy sao? Là đệ đệ của ngươi mà."
"Vậy thì đã sao?" Một đạo thanh âm ưu nhã đột nhiên truyền tới, cánh cửa lớn của tiểu viện từ từ mở ra, chính giữa cửa lớn là Đông Sở quân khí phái nho nhã.
"Nhanh, nhanh, Kỳ nhi, nhanh cứu đệ đệ ngươi, nó sắp không xong rồi, Sơn gia chúng ta còn phải dựa vào nó truyền tông nối dõi, nó không thể chết, càng không thể tuyệt hậu, Kỳ nhi, ngươi mau nói một lời." Sơn đương gia thấy Đông Sở quân lộ diện, bất giác vội vàng căn dặn, Sơn Vân bên cạnh thấy Đông Sở quân đã lên tiếng, bất giác cũng vừa thấp giọng gọi tên tam ca hắn.
Đông Sở quân vẻ mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt mắt nhìn hai người toàn thân là máu, quay sang Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y: "Ra tay vẫn chưa tàn độc lắm? Xem ra tay nghề không được, thủ hạ của Nguyệt chủ vẫn cần phải dạy bảo thêm, dạy bảo them."
Điệp Y lạnh lùng nhìn Đông Sở quân rồi vẫy tay cho hai người ám sát đường chủ lui xuống, bề ngoài nói là lột da, thật ra chẳng qua ở chỗ nào đó, mạnh tay rạch vài đường mà thôi, cũng không phải đang lột da thật, cho nên bị Đông Sở quân vừa nhìn liền đã nhìn ra.
Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên bên này còn chưa nói gì, nhưng Sơn đương gia sắc mặt từ vui mừng đột nhiên đại biến, kinh ngạc nhìn Đông Sở quân nói: "Ngươi nói gì? Người vừa nãy nói gì?"
Đông Sở quân quét mắt nhìn Sơn đương gia một cái, lộ ra vẻ chán ghét và khinh bỉ nói: "Ngươi dựa vào đâu chất vấn bổn quân? Ngươi thật to gan."
Sơn đương gia nghe Đông Sở quân nói vậy, không dám tin trừng mắt nhìn Đông Sở quân nói: "Ngươi...ngươi láo xược, lại dám nói vậy với cha ngươi, trước mắt ngươi có biết là người thế nào không? Là cha ngươi và đệ đệ ngươi, ngươi..."
"Ngươi, ngươi cái gì? Nguyệt chủ, muốn ra tay thì nhanh chút, nhìn bộ dạng này ghét chết đi được." Đông Sở quân hừ lạnh một tiếng không thèm để ý Sơn đương gia, quay sang Điệp Y cười ưu nhã nhàn nhạt nói.
"Ngươi tên súc sinh này, lão tử nuôi ngươi lớn như vậy, để ngươi hơn người, để ngươi có vị trí cao trong triều đình, ngươi lại dám như vậy..."
Đông Sở quân ngắt lời Sơn đương gia, sắc mặt sầm xuống lạnh lùng nói: "Nuôi ta? Đem ta nuôi vứt vào cung mặc người khác chà đạp, mặc ta tuổi còn bé như vậy lại phải sống trong cảnh tranh đấu ngươi chết ta sống, nuôi ta? Đây chính là ngươi đang nuôi ta sao, bây giờ nếu không phải thấy ta xuất chúng, e rằng, ngươi sớm đã quên ngươi có một nhi tử như ta rồi?"
Sơn đương gia chợt cứng đờ, nửa buổi trời dường như có chút bối rối: "Kỳ nhi, nói thế nào đi nữa ngươi cuối cùng vẫn là người của Sơn gia chúng ta, có gì muốn nói, muốn tính, chúng ta xuống rồi nói có được không? Bây giờ ngươi cứu đệ đệ ngươi trước, nó sắp không chịu nổi nữa rồi, sau này cái gì cha cũng chiều theo ngươi, cái gì cũng đều nghe theo ngươi."
Lúc này Sơn Vân cũng hơi ngẩng đầu lên, nhìn Đông Sở quân hữu khí vô lực nói: "Tam ca, cứu cứu đệ, cứu cứu đệ."
Đông Sở quân cười lạnh một tiếng nhìn hai người nói: "Biết rõ nơi đây quân địch vây quanh, nếu ta đi ra tuyệt đối chỉ có chết không còn đường sống, ngươi vẫn lựa chọn để ta đi ra cứu tên vô dụng này, ngươi cảm thấy như vậy cũng xứng làm cha của Đông Sở quân ta sao?"
Sơn đương gia sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, so với lúc chịu khổ hình vừa nãy càng nhìn không ra nhân sắc, Đông Sở quân nhướng mày đột nhiên vẻ mặt lại tươi cười nói: "Nghe theo ta, chiều theo ta, bổn quân nhớ là Sơn gia vốn là dựa vào bổn quân, nếu không có bổn quân vì Sơn gia làm chủ, nhiều năm như vậy các ngươi còn muốn tranh với Cổ gia, tranh cái gì? Ai trong các ngươi có năng lực tranh với người ta chứ?"
Đông Sở quân vừa dứt lời thấy sắc mặt Sơn đương gia tương đối khó coi, bất giác cười hờ hờ: "Hôm nay các ngươi đã chết tới nơi, bổn quân cũng làm người tốt một lần nói với các ngươi, Sơn gia làm sao lại bại nhanh như vậy, đây toàn bộ đều nhờ công lao của bổn quân, có biết không? Ta muốn Sơn gia không còn gì cả, ta muốn cả nhà các ngươi đều tuyệt vong, đây chính là cái giá để xin lỗi ta."
Đôi mắt Sơn đương gia như muốn nổ ra, không dám tin, làu bàu nói: "Ngươi nói gì? Đó là súc sinh ngươi? Lúc đầu ngươi để bọn ta đi giành thị trường mà Cổ gia ném ra, cho nên bọn ta mới bại nhanh như vậy, là ngươi? Ngươi sớm đã sớm biết có hôm nay, cho nên cố ý để bọn ta đi giành, là ngươi, lại là ngươi, ngươi tên súc sinh này, ngươi tên súc sinh này."
Đông Sở quân khẽ chau mày lạnh lùng nói: "Sơn đương gia chú ý lời nói của ngươi, bổn quân là quân phi của Thánh Thiên, ngươi một tên thảo dân lại dám nhục mạ phi tử triều đình, bổn quân có quyền xử ngươi tội chết."
Sơn đương gia vẻ mặt vốn trắng bệch không còn nhân sắc, lúc này máu lại chảy đỏ, cả cơ thể gập về phía trước, kéo theo thập tự giá vang lên keng két, sắc mặt hung tợn nhằm về phía Đông Sở quân cắn răng nói: "Được lắm, được lắm, ta chính là mắng ngươi súc sinh thì thế nào? Ngươi tên súc sinh lòng lang dạ thú, uổng công nuôi ngươi nhiều năm như vậy, lại quay ngược lại cắn bọn ta, ngươi giỏi, ngươi giỏi lắm.
Quân phi, quân phi phải không? Ngươi đắc ý rồi, ngươi quyền cao chức trọng, ngươi dù có trèo cao hơn nữa ngươi vẫn là một con chó Sơn gia ta nuôi, một con chó quay lại cắn chủ, ta chính là mắng ngươi tên súc sinh, ngươi chết không thoải mái, tới đây, tới đây, ta xem ngươi dám giết cha hay sao."
Đông Sở quân nhìn Sơn đương gia thần tình hung dữ, giống như phát điên, đột nhiên mỉm cười, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai lạnh lùng nói: "Sao lại có một con chó điên tới đây sủa, thật khó nghe, vậy thì để nó im chút đi vậy?" Nói xong hơi nghiêng đầu.
Trong cánh cửa tiểu viện phía sau hắn, đột nhiên một lợi tiễn bay ra, một tiễn bay thẳng tới chỗ hai người đang bị trói trên thập tự giá, chỉ nghe một tiếng ấp úng Sơn Vân toàn thân là máu ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Đông Sở quân, làu bàu nói: "Vì sao? Tam ca, vì sao? Ngươi vì sao lại phải...giết...ta?" Nói xong khóe miệng máu tươi liền chảy dài, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Đông Sở quân, trong ánh mắt đều là vẻ thắc mắc và khó hiểu dần tắt thở.
"Vân nhi, Vân...nhi, Vân..." Sơn đương gia nghiêng đầu nhìn mũi tên xuyên thấu trước ngực Sơn Vân, cả người trong nháy mắt liền ngẩn ra, nhìn Sơn Vân nói không thành lời.
Đông Sở quân vuốt sợi tóc bị gió thổi loạn, chùn vai vô tội nói: "Thật ngại quá, bắn lệch rồi." Nhưng ánh mắt đó, vẻ mặt đó, lại không có một chút vẻ vô tội và ý hối hận nào.
"Sao ngươi có thể, sao ngươi...có thể? Nó là đệ đệ ngươi, nó...là đệ đệ...ruột thịt của ngươi" Sơn đương gia mắt không chuyển nhìn Sơn Vân đang tắt thở, tự mình làu bàu nói, dường như đang hỏi Đông Sở quân, lại dường như đang hỏi chính mình.
Khóe miệng Đông Sở quân mang theo nụ cười lãnh khốc, nhìn Sơn đương gia chậm rãi nói: "Người thân, vào ngày ta tiến cung thì đã không còn người thân, chỉ còn kẻ thù."
Thanh âm bị gió núi thổi bay khắp nơi, người vây quanh tiểu viện đều không nói gì, trong nhất thời ngoài câu nói của Đông Sở quân đang tản phát trong không khí ra, chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Yên lặng, không ai nói chuyện, không ai kêu gào, Sơn đương gia vẫn đang nhìn chằm chằm Sơn Vân, biểu tình trên mặt so với vừa nãy giống hệt nhau, Đông Sở quân đợi cả nửa buổi trời bất giác hơi nhướng mày, đường chủ ám sát đứng bên cạnh bước lên trước nhìn, bất giác quay sang Điệp Y: "Đã tắt thở rồi."
Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nghe vậy đều không nói gì, chết như vậy chính là điều Điệp Y muốn, nàng sẽ không tận tay giết những người hại họ, nhưng nàng sẽ để họ chịu giày vò tàn khốc hơn so với chết, Điệp Y nhìn Sơn đương gia khí cấp công tâm mà tắt thở, sắc mặt so với vừa nãy còn lạnh hơn, phụ tử tương tàn mới là chuyện tàn nhẫn nhất thế gian, những chuyện này giống với dự liệu của nàng, nhưng lại không thể thả lỏng người, chỉ có thể cảm giác được sự nặng nề.
"Ha ha ha, như vậy mà đã chết, thật là vô dụng." Đông Sở quân nghe tin Sơn đương gia chết xong, bất giác ha ha phá lên cười, thần sắc trên mặt lại rất vui sướng.
"Hay cho một màn phụ tử huynh đệ tương tàn, tuyệt vời." Điệp Y chậm rãi vỗ tay lạnh giọng nói.
Đông Sở quân thu lại tiếng cười quay sang Điệp Y lễ độ gật đầu, nụ cười ưu nhã trên mặt: "Quá khen rồi, để Nguyệt chủ miễn phí xem một màn kịch hay."
Cổ Hạo Nhiên chau mày nhìn Đông Sở quân thần sắc vui vẻ, lạnh lùng nói: "Tiếp theo nên tính món nợ của chúng ta rồi."
Đông Sở quân thấy vẻ tức giận trên mặt Cổ Hạo Nhiên, bất giác hờ hờ cười nói: "Cổ thiếu đương gia là nhìn không vừa mắt, hờ hờ đây có được tính là sai lầm của bổn quân không?"
Cổ Hạo Nhiên thấy Đông Sở quân không chút để tâm, đầu mày bất giác chau càng chặt hơn, cái chết của Sơn đương gia và Sơn Vân vượt xa dự liệu của hắn, vốn tưởng rằng sẽ chết trong tay bọn mình, nhưng không ngờ kết cục của họ lại như vậy, dù phụ tử Sơn đương gia không phải là người tốt, chết trong tay họ thì chính là gây tội thì phải chịu tội, nhưng bị Đông Sở quân làm huynh giết đệ, làm tử giết phụ, chuyện tàn nhẫn phạm vào luân thường như thế, thật sự khiến Cổ Hạo Nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét, nỗi căm hờn đối với Đông Sở quân càng nhiều thêm vài phần.
"Giết cũng giết rồi có gì mà to tát, Sơn Kỳ, hôm nay cũng là ngày chết của ngươi, tuy xem ra ngươi rất bất mãn hai người họ, nhưng, ta sẽ đem các ngươi chôn cùng một chỗ, món nợ các ngươi cứ xuống dưới đó rồi tính." Điệp Y nhìn Đông Sở quân chậm rãi phất tay.
Đông Sở quân thấy Điệp Y phất tay, tất cả người vây chặt bọn hắn liền kéo cung nhắm chuẩn vào hắn, bất giác mỉm cười không kinh ngạc không tức giận quay sang Điệp Y nói: "Nguyệt chủ, phong hiệu của bổn quân là Đông Sở quân, gọi thẳng tên húy của bổn quân, Nguyệt chủ, ngươi không đủ tư cách đó."
Điệp Y lạnh lùng cười, Cổ Hạo Nhiên bên cạnh nhướng mày nhìn Đông Sở quân nói: "Ngươi e rằng vẫn chưa biết, nữ hoàng đã tự động từ bỏ hoàng vị, Nguyệt Hà công chúa mưu phản bị bại lộ, đã bị giam vào thiên lao đợi ngày xử trí, ngươi đã là hoa vàng ngày cũ, phong hiệu này của ngươi ta thấy ngươi cũng không còn tư cách dùng nữa rồi."
Đông Sở quân nhướng mày trên mặt vẫn duy trì nụ cười ưu nhã như trước, lời Cổ Hạo Nhiên vừa dứt sau đó đột nhiên lại nói: "Còn quên một chuyện quan trọng nhất, hôm nay tiểu thúc Cổ Ly ta đã được tôn làm giám quốc, Thánh Thiên vương triều sau này tiểu thúc ta là lớn nhất, cái gì mà quyền lực dưới một người, cái gì mà trên vạn người, lần này chúng tôi đều đã được lĩnh hội rồi, ừm, đứng trên điện Kim Loan, nhận lạy chầu của đám quân thần, bộ dạng phơi phới đắc ý này, được lưu danh lịch sử như thế, không biết có mấy người có được cơ hội như vậy."